Hẹn Ước Mười Năm. Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh

Chương 18: Lo lắng




/Ngày hôm sau/

“Đã gần 9 giờ rồi vẫn chưa thấy Yashiro đến nhỉ” Yuri quay sang hỏi Tamako

“Bình thường cậu ấy đâu có trễ như vậy đâu nhỉ. Hôm nay lạ thế nhỉ. Chẳng lẽ cậu ấy bệnh sao ta”

“Tớ cũng nghĩ như cậu. Hôm qua mưa to như vậy, chắc cậu ấy bị ảnh hưởng thời tiết rồi”

“Ảnh hưởng thời tiết sao.” Tamako liền chợt nghĩ tới đêm qua Yashiro bên cạnh cô đến khi mưa lạnh

Không thể giữ được sự bình tĩnh, Tamako bật dậy từ ghế ngồi, lặng lẽ nhưng vội vã, để lại cảnh mọi người ngạc nhiên nhìn theo. Cô bước ra khỏi cánh cửa lớp học với ánh mắt lo lắng và thấp thỏm, rồi nhanh chóng chạy trên hành lang với vẻ mặt căng thẳng.

“Yashiro có vẻ không ổn,“ cô nghĩ trong lòng, từng bước chân đều nhẹ nhàng nhưng vội vã. Những lo lắng về sức khỏe của bạn đã bắt đầu nhen nhóm trong đầu cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cảm giác lo lắng kéo dài khiến cô không thể ngồi yên.

Tamako chạy một mạch từ nhà mình đến nhà Yashiro trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Đường phố vẫn còn đọng nước, những giọt sương mờ ảo bay lượn trên không trung. Đôi chân cô đi qua từng vũng nước mưa, tuy ướt sũng cả đôi giày nhưng đôi chân vẫn tiếp tục đẩy mạnh bước chạy.

Khi cô đến gần nhà Yashiro, không một lời cô liền xông thẳng vào. cảnh tượng trước mắt làm cô ngỡ ngàng. Yashiro vẫn nằm bất động trên sàn nhà nhưng khuôn mặt của anh giờ đã trở nên ửng đỏ cùng hơi thở hổn hển.

“Yashiro! Cậu ổn chứ?” - Tamako cất giọng lo lắng, thăm dò anh.

Yashiro không một lời đáp trả khiến Tamako lo lắng bất an. Cô đặt tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ.

“Sao lại nóng thế này” Cô cảm nhận được sự nóng bừng trên trán anh

“Yashiro, tỉnh lại! Cậu phải cố gắng, Tớ phải đưa cậu đi bệnh viện ngay!” - Tamako nói trong vội vã.

Cô vội vàng cõng Yashiro lên vai, cảm thấy cơ thể anh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô chạy một cách vội vã ra khỏi khu phố, cố gắng duy trì sự ổn định trong khi lòng cô đầy nỗi lo lắng. Những giọt mưa rơi nhẹ nhàng lên khuôn mặt cô, nhưng cô không để ý tới điều đó, chỉ tập trung vào mục tiêu đưa Yashiro đến bệnh viện kịp thời.



Mỗi bước chạy của Tamako như là một cuộc đấu tranh để giữ cho Yashiro tỉnh táo, và hy vọng rằng sẽ có sự giúp đỡ kịp thời tại bệnh viện.

Tamako, trong sự lo lắng và vội vã, cô biết được mình không thể cõng Yashiro đến bệnh viện một mình. Cô vô tình nhìn thấy chiếc Porsche đang đi kế bên cô, cô lập tức quay đầu và vội vã xin quá giang một chủ xe

Đôi mắt cô lấp lánh sự cầu xin chủ xe. “Xin lỗi đã làm phiền, cháu cần đưa bạn cháu đến bệnh viện ngay lập tức!” Tamako nói với giọng điệu hốt hoảng.

Cửa xe mở ra, đó là phu nhân Yatsuda đang trên đường đến công ty. Phu nhân quay sang nhìn Tamako đang cầu xin với giọng điệu chân thành

“Tài xế Sato à, mở cửa cho họ lên đi”

Cánh cửa dần mở ra, Tamako lập tức bế Yashiro lên ghế đằng sau

“Cháu cảm ơn phu nhân nhiều ạ. Cháu không biết làm như thế nào để cảm ơn phu nhân nữa” Tamako rối rít cảm ơn

“Không cần khách sau đâu. Dù gì thì tôi cũng hay giúp người khác mà.” Phu nhân Sakura cười nhẹ

“Thật lòng cháu biết ơn phu nhiều lắm” Tamako cảm ơn với ánh mắt chân thành

Tamako, ngồi bên cạnh Yashiro, nhìn chăm chú vào gương mặt anh. Anh nằm yên trong vòng tay của cô, gương mặt ngày càng mệt mỏi, hơi thở một lúc một gấp hơn.

Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng xe lăn bánh nhẹ nhàng và hơi thở nặng nề của Yashiro.

Khi chiếc xe đến bệnh viện, không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn.

“Cháu cảm ơn phu nhân nhiều ạ” Không chần chừ thêm giây phút nào, cô liền cõng Yashiro đến khu y tế.

Các y tá và nhân viên y tế lập tức đến chỗ Yashiro. Họ nhẹ nhàng nâng anh lên chiếc giường trắng trong phòng điều trị. Tamako ngồi ở ngoài thấp thỏm tronglo âu chờ đợi tin tốt từ anh suốt hai tiếng đồng hồ