Hẹn Ước Mười Năm

Chương 24




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Do mọi người vẫn kéo đến đăng ký, hơn 6 giờ CLB Hers mới được đóng gian hàng, là CLB đóng cửa trễ nhất trong tất cả các CLB. 

Thật ra sau khi đóng gian hàng, vẫn còn có người muốn tham gia. Thế nhưng những người này chỉ có thể đến gặp người phụ trách tuyển dụng của CLB Hers để đăng ký riêng.

Cuối cùng Hà Chỉ Đinh đã thống kê lại một ngày, các cô đã tuyển được hơn 400 thành viên. Lúc báo cáo con số cho Văn phòng Đoàn Thanh niên, những người của Văn phòng Đoàn Thanh niên đều hết hồn.

Phải biết rằng con số này không những là số lượng thành viên mới nhiều nhất trong tất cả các CLB trong ngày, mà còn lập kỷ lục số lượng thành viên mới nhiều nhất trong lịch sử đoàn hội mới của Đại học Châu Xuyên. Không chỉ vậy, kỷ lục này vẫn đang được làm mới. Bởi vì ngày hôm đó còn chưa kết thúc tuyển dụng, đã có một số bài viết lặng lẽ leo lên bảng xếp hạng bài viết hot trên cộng đồng Hồ Mây.

Tiêu đề: Ét o ét! Hôm nay mọi người đã đến xem ngày hội CLB tuyển thành viên mới chưa? CLB Hers đỉnh vãi chưởng! Lật ngược tình thế ngay tại chỗ!

Tiêu đề: Hồi nhỏ, mẹ nói với tôi rằng con gái càng xinh càng dễ lừa người. Lúc đó tôi đâu có tin, cho đến khi tôi thấy CLB Hers tuyển thành viên mới! 

Tiêu đề: Cái đó gọi là trang điểm nửa mặt đúng không? Quá nice xừ, thợ trang điểm đỉnh vãi!

Tiêu đề: Thì ra bình thường bạn gái tôi phải làm quá trời công việc khi hẹn hò với tôi. Sau này tôi cũng không thể quá xuề xòa được!

Tiêu đề: Các chị em đừng do dự nữa, cùng tham gia CLB Hers đi!

Tiêu đề: Là ẻm, là ẻm, lại là ẻm! Nữ sinh xinh đẹp và tài năng đó —— Giang Thu Thu!

Những bài viết này đều đính kèm hình chụp tại nơi tuyển thành viên mới, tất cả đều có lượng truy cập rất cao. Nhờ những bài viết này, CLB Hers đã thu hút được danh tiếng và sự chú ý chưa từng có trong năm đầu thành lập, thậm chí còn làm lu mờ CLB Võ thuật và các đoàn hội lâu đời. 

Còn Giang Thu Thu lại lần nữa gây tiếng vang lớn cùng những bài viết đó.

Không chỉ vậy, có người còn chuyển tiếp những bài viết này đến diễn đàn Công đoàn Đại học Châu Xuyên, kết quả là cũng thu hút rất nhiều người theo dõi. Một số nữ sinh trường khác gào khóc muốn tham gia CLB này, nhưng đáng tiếc việc tuyển dụng chỉ hướng đến sinh viên trong trường. Những bạn trường khác có kích động đi chăng nữa cũng chỉ có thể ghen tị và ao ước. 

Có điều những chuyện này để sau. Ngay lúc này, Hà Chỉ Đinh đã hoàn tất thống kê số lượng thành viên, phấn khích vẫy đơn đăng ký về phía Tô San, “Tô San, chúng ta đi ăn mừng đi!”

“Tất nhiên rồi!” Tô San cũng cười tít mắt, hả hê nhìn Ngô Tuệ Á đứng bên cạnh với vẻ mặt cau có, “Thấy gì chưa? Đồ mông to, số lượng thành viên mới mà chúng tôi tuyển được đã vượt qua các cô rồi. Cô rất thất vọng đúng không?”

“Hừ!” Ngô Tuệ Á hếch mũi lên trời, vẫn mạnh miệng, “Đó là nhờ bản lĩnh của cô hả? Là nhờ công lao của em gái người ta đó biết chưa?”

Đối thủ không đội trời chung chỉ cần quật được đối thủ là giành chiến thắng, đâu cần quan tâm là nhờ công lao của ai. 

Tô San thắng đậm trong trận chiến này, tâm trạng rất tốt, không thèm so đo với Ngô Tuệ Á, cười tít mắt nói với các nhân viên: “Tối nay chúng ta đến khu thương mại ăn đi, chị đãi.”

“Vâng ạ!”

“Cảm ơn Tô San!”

“Chị là số dách!”

Ngô Tuệ Á khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt Tô San, “Tôi cũng muốn đi.”

Tô San:?

Tô San tỏ vẻ “Cô đùa tôi à”, “Cho xin, tôi đâu có thân với cô!” 

“Tôi cũng đâu muốn làm bạn với cô.” Ngô Tuệ Á trợn ngược mắt, sau đó quay sang nhìn Giang Thu Thu, “Tôi chỉ muốn… trao đổi với em gái đó mà thôi.” 

Tô San lập tức nhìn cô ta đầy cảnh giác, “Cô muốn làm gì? Thu Thu là bảo vật trấn áp của chúng tôi, cô đừng có mơ cuỗm đi.”

Bảo vật trấn áp Giang Thu Thu không nhịn được kháng nghị, “Chị à, chị còn có thể nghĩ ra tính từ nào khó nghe hơn nữa không?”

“Đầu óc của cô đúng là bị chập mạch. Tôi là sinh viên trường khác đấy. Nếu tôi muốn cuỗm đi thì có thể cuỗm được không?” Ngô Tuệ Á nói: “Trao đổi chút cũng không được hả?”

Tô San ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nheo mắt quan sát cô ta một lượt, “Được rồi, cô muốn đi thì đi. Nhưng mà cô ăn cái gì thì tự trả tiền.”

Ngô Tuệ Á: “…. Cô có cần keo kiệt đến vậy không?”

Mọi người thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau chí chóe, nhất thời cạn lời.

Giang Thu Thu quay lại nhìn Trịnh Tự rõ ràng chỉ đi ngang qua, nhưng không hiểu tại sao lại ở lại hỗ trợ phát tờ rơi, cười nói: “Cảm ơn cậu về chuyện chiều nay. Hay là cậu cũng đi ăn tối cùng tụi mình luôn nhé?”

Các nhân viên khác rối rít giơ tay tán thành, “Đúng vậy, đi chung đi!”

Hà Chỉ Đinh sờ cằm, “Trong số các thành viên đăng ký lần này, có khá nhiều bạn học là do Trịnh Tự tuyển được à nghen!” Đây là một người đã nhanh chóng học được trợ từ “À nghen”! 

Trịnh Tự còn chưa lên tiếng, một nam sinh khác đã nhảy dựng lên trước. Quản Kiệt giơ tay nói: “Mình cũng muốn đi, mình cũng đóng góp công sức mà!”

Sau khi Trịnh Tự bảo muốn giúp phát tờ rơi, nam sinh vô sỉ Quản Kiệt đã không ngần ngại làm tình nguyện viên. Tất nhiên không giống như Trịnh Tự, cậu ta bị các nữ sinh bỏ qua một bên.

Mặc dù cậu ta cũng coi như dốc sức làm việc, nhưng rõ ràng hiệu suất lại không tốt bằng Trịnh Tự.

Thế giới nhìn mặt này là thực tế như vậy đấy.

Trịnh Tự cúi đầu nhìn Giang Thu Thu, đôi mắt thâm sâu. Anh đáp: “Được.”

Bọn họ chọn một quán ăn ven đường trong khu thương mại.

Rất nhiều cửa hàng mặt tiền trong khu thương mại đều là nhà trệt của dân làng địa phương, tầng trên cùng cũng dùng để buôn bán. Nơi mà bọn họ đến chính là trên sân thượng của nhà trệt. 

Chủ quán ăn ven đường treo một dàn bóng đèn nhỏ, rực rỡ sắc màu trên lan can sân thượng. Lúc bọn họ đến, trời đã tối sầm, chủ quán liền bật đèn lên. Ánh đèn rực rỡ đã chiếu sáng những chỗ loang lổ trên tầng thượng bị đóng rêu. Trong góc còn có một cây thông nhỏ bằng nhựa, chắc là cất lại vào dịp Giáng sinh năm ngoái. Trên cây còn treo những hộp quà đủ màu sắc, ấy thế mà lại tạo thêm chút ấm áp cho tầng thượng đơn sơ này.

Nhóm của Giang Thu Thu không đông, ngồi một bàn tròn lớn là vừa đủ.

Sau khi ngồi xuống, Quản Kiệt nhìn các nữ sinh xinh đẹp của khoa Nghệ thuật ngồi cùng bàn, cảm thấy mình như đang nằm mơ, không nhịn được nhích lại gần Trịnh Tự và khẽ nói: “Ông mau nhìn đi! Mau nhìn đi!”

Trịnh Tự khó hiểu, “Nhìn cái gì?”

“Ba trong số nữ sinh ngồi cùng bàn với chúng ta là ứng viên trong bài viết hoa khôi của trường đó! Còn có Hà Chỉ Đinh nữa, cô ấy suýt nữa đánh bại Trương Hi để lên top đó!” Quản Kiệt thiếu điều ôm ngực mình, “Ôi, cuối cùng nguyện vọng mà tôi ước khi lên đại học đã thành hiện thực!”

Trịnh Tự: “…”

Giang Thu Thu ngồi bên cạnh Trịnh Tự, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cạn lời một hồi mới ghé đầu lại gần, nói nhỏ với Quản Kiệt: “Ông có thể đổi chỗ không?” 

Trịnh Tự ngồi giữa bọn họ. Lúc Giang Thu Thu đến gần, đầu của cô ấy vừa khéo ở ngay trước ngực anh. Thường ngày mái tóc của cô đen thẳng dài, trông rất mượt mà, còn vương chút hương thơm thoang thoảng của dầu gội đầu, khiến Trịnh Tự hơi thất thần.

Quản Kiệt cảm thấy khó hiểu khi nghe thấy vậy, “Tại sao?” 

Giang Thu Thu nghiêm mặt nói: “Mỗi lần ông đứng cách tôi trong vòng một mét, tôi luôn cảm thấy một giây sau ông sẽ bắt đầu tán tôi.” 

Quản Kiệt: “…”

Trịnh Tự thản nhiên thả like, “… Đồng ý.” 

“Hai người xem tôi là hạng người gì hả!” Quản Kiệt tức giận đứng lên, “Hừ” một tiếng, sau đó lè lưỡi về phía bọn họ, khẽ nói: “Không sai, tôi là hạng người như vậy đó!”

Nói xong, cậu ta hớn hở di chuyển đến bên cạnh Hà Chỉ Đinh, lịch sự hỏi: “Bạn Hà ơi, mình có thể ngồi ở đây không?”

Hà Chỉ Đinh “Ố” lên, nhìn Giang Thu Thu với vẻ mặt trông mong, “Nhưng mình muốn ngồi cạnh Thu Thu hơn.”

“Mình khuyên bạn đừng làm vậy.” Quản Kiệt mang theo tâm lý trả đũa, “Chỉ cần bạn đến gần bà ấy trong vòng một mét, bà ấy sẽ cho rằng bạn muốn tán bà ấy đấy.”

Hà Chỉ Đinh: “…”

Giang Thu Thu tặc lưỡi, rụt đầu về. Mái tóc cũng tung bay nhẹ nhàng theo động tác của cô, hương thơm đó càng tỏa ra nồng nàn.

Trịnh Tự vô thức nhìn cô ấy, hỏi: “Cậu dùng dầu gội đầu gì vậy?” 

“Hả?” Giang Thu Thu không hiểu tại sao anh bỗng hỏi về chuyện này, nhưng vẫn đáp lại: “Rejoice, chai màu xanh lá đó.”

Vì siêu thị có giá khuyến mãi nên khá rẻ.

Người xuyên không nghèo khổ không hề giả trân.

Con nhà giàu Trịnh Tự lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Nhóm người đã nhanh chóng gọi xong món ăn, sau đó vui vẻ nói về tình hình tuyển thành viên mới của ngày hôm nay.

Tiếp đó lại nhắc tới chuyện Lý Hàn Minh giảng đạo giữa chừng.

“Không ngờ anh ta cao ráo, đẹp trai, nhưng lời nói lại lạc hậu như vậy.”

“Đúng đó, hơn nữa anh ta rất biết cách nói chuyện lắm đấy. Suýt nữa mình đã bị anh ta dụ dỗ bắt cóc rồi.”

“May mà có Thu Thu ở đó.”

“Ha ha, hội trưởng và chị Ngô cũng rất buồn cười nữa. Lúc hai chị hợp lại khịa anh ta, mình thấy mặt của anh ta đã tái mét.” 

“Anh ta còn là người nổi tiếng trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên cơ đấy, mình thấy cũng chẳng có gì đặc biệt!”

“Đúng vậy, mình thấy bạn Trịnh Tự còn tốt hơn anh ta nhiều!” Một bạn vừa nói, vừa đưa mắt về phía Trịnh Tự, “Trịnh Tự không có chỉ tay năm ngón với chúng ta, lại còn giúp chúng ta phát tờ rơi nữa.”

Quản Kiệt vội vàng giơ tay lên, “Mình cũng giúp phát tờ rơi nữa.”

Hà Chỉ Đinh xỉa xói: “Nhưng bạn đã hỏi các nữ sinh nhiều hơn là họ hỏi bạn.” 

“May mà có em trai Trịnh Tự, chúng ta đóng cửa gian hàng cũng nhẹ nhõm hơn.” Tô San cũng bày tỏ sự cảm kích với Trịnh Tự. Bàn và dù che nắng dùng để dựng gian hàng không hề nhẹ, di chuyển rất tốn sức. Cũng may mà lúc dọn gian hàng có Trịnh Tự và Quản Kiệt giúp đỡ, tiết kiệm rất nhiều sức lực cho các cô. Chị ấy cảm khái, “Thật ra CLB tụi chị cần phải có một số thành viên nam. Nam nữ phối hợp với nhau, làm việc sẽ không vất vả.”

Hà Chỉ Đinh được đà đề nghị: “Hay là Trịnh Tự tham gia CLB của tụi mình đi. Dù sao hồi chiều cậu cũng đã là nhân viên của tụi mình rồi.”

Những người khác rối rít hưởng ứng, “Đúng đó, đúng đó, tham gia đi!”

Trịnh Tự: “…”

Giang Thu Thu thấy anh lặng thinh giống như Đường Tăng bị mắc kẹt ở Nữ Nhi Quốc, cố tình chọc cười anh: “Đàn anh, lòng tốt khó từ chối, thôi thì cậu cứ gia nhập đi. Mình sẽ trả 40 tệ hội phí cho cậu.”

Trịnh Tự nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của cô, rõ ràng là lấy anh ra làm trò đùa, trầm ngâm một lát rồi gật đầu đáp: “Được.”

Giang Thu Thu: “…”

Hà Chỉ Đinh và những người khác vỗ tay hoan hô, “Tuyệt vời!” 

“Chào mừng, chào mừng!”

Quản Kiệt vốn cho rằng tham gia CLB nữ sinh sẽ quá ẻo lả, nhưng xung quanh toàn là gái xinh đã khiến cậu mất hồn từ lâu. Vừa nghe thấy Trịnh Tự muốn tham gia, cậu như tìm được một cái thang, thế là cũng giơ tay lên, “Mình cũng tham gia.” 

Cứ như thế, cuối cùng CLB Hers đã có hai thành viên nam.

Trịnh Tự nghiêng đầu nhìn Giang Thu Thu, “Nhớ phải đóng hội phí giúp tôi đấy.”

Giang Thu Thu nhăn mũi, “Trừ vào tiền mà cậu để ở chỗ mình.”

Trịnh Tự ngẫm nghĩ một hồi mới biết cô ấy đang nói về tiền thưởng nhan sắc cho anh lúc đi làm thêm vào dịp Lễ Quốc khánh, thế là anh mỉm cười, “Được.”

Tô San giống như bố mẹ vợ quan sát con rể, càng nhìn càng hài lòng về Trịnh Tự, cảm khái, “Quả thật em trai này rất thích hợp với CLB chúng ta. Lần đầu tiên chị thấy có cậu con trai có thể nhìn ra lớp trang điểm nhẹ nhàng của con gái.”

Những người khác gật đầu theo, “Đúng vậy, bạn Trịnh Tự quá tinh tế.”

“Không giống bạn trai của mình. Hễ mình không tô son, anh ấy sẽ không phân biệt được mình có trang điểm hay không.”

Quản Kiệt cũng lấy làm ngạc nhiên, “Sao ông lại nhìn ra được? Rõ ràng hôm nay Giang Thu Thu không trang điểm mà?”

Trịnh Tự nhìn Giang Thu Thu theo bản năng, thầm nghĩ anh không phải nhìn ra được, mà là chọt ra được.

Nhưng mà anh không trả lời, chỉ thản nhiên cầm ly nước lên uống.

Mọi người thấy anh không trả lời nên cũng không mặt dày, tiếp tục đùa giỡn nữa. Tất cả đều hiểu ý đổi chủ đề. 

Khi Trịnh Tự đặt ly xuống, anh phát hiện bên cạnh có một ánh mắt thăm dò. Anh nghiêng đầu sang thì thấy Giang Thu Thu đang nheo mắt quan sát anh.

Trịnh Tự: “Hửm?”

Giang Thu Thu nhìn anh rất hoài nghi, “Cậu thực sự có thể nhìn ra mình trang điểm?”

Tay nghề của cô rất khá, trên lý thuyết trai thẳng không thể nhìn ra được!

Trịnh Tự không trả lời ngay, mà hỏi một cách nghệ thuật: “Cậu hy vọng tôi nhìn ra được sao?”

Giang Thu Thu không chút do dự, “Không hề!”

Trang điểm mà bị trai thẳng nhìn ra được, vậy là thất bại rồi! 

Trịnh Tự tiếp thu ý kiến, “Tôi không nhìn ra được.”

“…” Giang Thu Thu lặng người. Câu này là làm cô tin hay là không tin?

Nhưng thấy anh phối hợp với mình, trong lòng cô lại phảng phất cảm giác khó hiểu mà không thể diễn tả.

Cô suy tư rồi tò mò hỏi anh: “Cậu có cho rằng con gái trang điểm là không tốt không?”

Trong ấn tượng của cô, trong số những người thuộc thập niên 80 – 90, có không ít người vẫn luôn rêu rao mình thích con gái xinh đẹp tự nhiên. Tuy có nhiều người giống như Lý Hàn Minh, nhưng thật ra họ hoàn toàn không phân biệt được sự khác nhau giữa con gái không trang điểm và trang điểm tự nhiên.

“Tại sao lại không tốt?” Dường như Trịnh Tự cũng nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Thích cái đẹp là bản chất của con người, cũng là tự do của mỗi người, không phải là chuyện để người khác mang ra bàn tán.”

“Ôi! Đàn anh, cậu thật tốt bụng!” Giang Thu Thu chớp mắt nhìn anh, lại thuần thục phát thẻ cho anh.

May mà khái niệm thẻ người tốt vẫn chưa phổ biến vào thời điểm này. Trịnh Tự nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, tâm trạng cũng vô thức vui lên.

Giang Thu Thu không nhịn được lại nảy sinh ý định ghẹo anh, cố tình đến gần và nói: “Vì lợi ích sau này của đàn anh, mình sẽ dạy cho cậu một số kiến thức cơ bản nhé!”

Trịnh Tự: “Kiến thức cơ bản?”

“Chính nó, kiến thức cơ bản vô cùng thiết thực.” Giang Thu Thu vỗ ngực, “Bảo đảm sau này cậu quen bạn gái sẽ luôn suôn sẻ.”

Trịnh Tự nhìn dáng vẻ của cô là biết ngay cô lại bắt đầu thể hiện. Nhưng khi nghe đến hai chữ “Bạn gái”, anh lại vô thức chần chừ một lúc, sau đó gật đầu, “Được, cậu nói đi.”

“Mình dạy cho cậu cách phân biệt màu son nhé.” Giang Thu Thu ra dáng vẻ của giáo viên chủ nhiệm, bắt đầu đề cập tới kỹ năng vô cùng thiết thực này.

Phải biết rằng vài năm nữa, sau khi nền kinh tế son môi phát triển mạnh, chỉ vì không biết phân biệt màu son, cuối cùng có không biết bao nhiêu tên con trai bỏ ra một đống tiền chọn màu hồng Barbie thảm họa* cho bạn gái, xứng đáng bị chia tay. Đó gọi là một bi kịch.

*Màu hồng Barbie thảm họa: xem hình minh họa

chapter content



Giang Thu Thu cho rằng mình đã giới thiệu khóa học kỹ năng cơ bản này rất tận tâm.

Học sinh cũng thể hiện đầy đủ sự hợp tác. Trịnh Tự nhìn cô, “Phân biệt như thế nào?”

Giang Thu Thu nghĩ ngợi, quyết định đưa ra ví dụ có sẵn trước, thế là chạm vào môi mình, “Đây là một trong số mã màu thông dụng nhất, cậu có biết màu này tên là gì không?”

Trịnh Tự chuyển tầm mắt đến ngón tay của cô, nhìn vào màu đỏ nhạt trên đó.

Môi của Giang Thu Thu hơi mỏng, bình thường Trịnh Tự rất ít khi nhìn kỹ cô, chỉ nhớ rõ cô luôn mỉm cười. Bây giờ vừa mới nhìn, anh lại không thể rời mắt khỏi cô.

Màu môi của Giang Thu Thu hơi nhạt, hôm nay đã được thêm chút sắc màu. Đó là tông màu tối hơn thường ngày, hiện ra sự bóng bẩy nhẹ nhàng trong ánh đèn rực rỡ của sân thượng.

Trịnh Tự nhìn màu môi của cô, trong đầu lóe lên một dải màu. Một lúc sau, anh trả lời vô cùng tự tin: “Màu gan heo.” 

Giang Thu Thu: “…”

Giang Thu Thu cố gắng ôm lấy ngực mình, “Được rồi đàn anh, về sau khóa học của chúng ta chỉ nên dạy theo cách nhồi nhét, không cần tương tác những thứ này nữa.”

Trịnh Tự ngu ngơ, “Không đúng à?”

Giang Thu Thu hít một hơi thật sâu, “Xin hãy nhớ màu này gọi là hồng trà tông ấm, ưu điểm là làm trắng, không kén da.” 

Trịnh Tự không ngại học hỏi, “Không kén da là sao?” 

Cô giáo Giang Thu Thu tàn nhẫn tuyên bố: “Thôi cậu nghỉ học đi.” HẾT CHƯƠNG 24