Hẹn Ước Mười Năm

Chương 28




Cuối cùng đã thấy được mưa sao băng, cũng đã ước nguyện, Giang Thu Thu hài lòng, vỗ tay đứng lên, “Được rồi, đi về ngủ thôi.”

Cô vẫy gọi Hà Chỉ Đinh vẫn còn kè kè bên cạnh Vương Đằng, “Chỉ Đinh, chúng ta về thôi.”

“Đây đây, chờ mình với.” Hà Chỉ Đinh vội vàng đáp lại, bay trở về như chim sẻ nhỏ, ngoài miệng còn làu bàu: “Làm gì mà nhanh thế? Bạn Vương Đằng đang kể cho tôi nghe về câu chuyện chòm sao mà…” 

Cô ấy che mặt, để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, “Cậu ấy thật là thông thái.”

Filter này dày thật.

Giang Thu Thu xỉa xói, “Bà bỏ nhà đi theo cậu ấy luôn đi.” 

“Vậy thì quá vội vã rồi.” Hà Chỉ Đinh rất biết suy tính, “Đàn chị của khoa mình từng nói tán trai cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”

Giang Thu Thu: “Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi?”

Hà Chỉ Đinh suy ngẫm, “Không đúng, phải là lạt mềm buộc chặt!”

“…” Giang Thu Thu phải nể phục, “Không ngờ bà còn có chiến thuật cơ đấy!” 

Hà Chỉ Đinh tỏ vẻ đắc ý, “Tất nhiên rồi. Khi tôi về sẽ học thêm hai chiêu từ đàn chị, bảo đảm Vương Đằng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”

Giang Thu Thu: “Vậy đàn chị của bà có bảo với bà rằng nếu muốn lạt mềm buộc chặt, thì không được nói ra trước mặt mọi người không?”

“Ớ, chắc không sao đâu nhỉ?” Hà Chỉ Đinh ngây ngốc chớp mắt, nhìn ngó xung quanh, “Dù gì mọi người đều biết mà.”

“Khó nói đấy, biết người biết mặt, khó mà biết lòng.” Giang Thu Thu hù dọa Hà Chỉ Đinh, lúc nói đến chỗ “Khó mà biết lòng” còn dừng mắt ở Trịnh Tự, nét mặt khó đoán, “Trịnh Tự, chắc cậu sẽ không nói ra kế sách của Chỉ Đinh đâu nhỉ?”

Nghe thấy vậy, Hà Chỉ Đinh lập tức nhìn Trịnh Tự đầy căng thẳng, “Bạn Trịnh Tự, cậu không được bán đứng mình đấy!”

“…” Trịnh Tự dửng dưng nhìn Hà Chỉ Đinh, “Lần sau cậu… đừng nói ngay trước mặt tôi.” 

Anh bị ép nghe mà.

Trịnh Tự trông rất khó gần khi nghiêm mặt, Hà Chỉ Đinh cũng không dám tranh cãi với cậu ấy, nghe thấy vậy chỉ hậm hực đáp lại “Ờ”, sau đó ôm lấy cánh tay của Giang Thu Thu, “À phải rồi Thu Thu, bà đi gọi Vương Đằng cùng đi về đi, dù gì cậu ấy cũng chỉ có một mình.” 

Giang Thu Thu tỏ vẻ không hiểu trước hành động thừa thãi của cô ấy, “Bà đi gọi là được mà?”

“Không được.” Hà Chỉ Đinh dùng lời lẽ nghiêm túc, “Con gái phải dè dặt.”

Giang Thu Thu cạn lời… Chẳng biết bà dè dặt chỗ nào.

Cô đang định gọi Vương Đằng, đột nhiên ở gần đó có hai bóng người đi về phía bọn họ. Một người trong số đó gọi: “Trịnh Tự, trùng hợp thế.”

Giang Thu Thu quay đầu lại nhìn, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. 

Cô thấy một đôi nam nữ đang đi tới. Người nam là Thẩm Khải béo phệ cá độ Snooker bên ngoài trong tiệc chia tay trước đây của Lam Lập Vi, mà người nữ lại là Tăng Nam Ngọc.

Thẩm Khải khoác một tay lên vai Tăng Nam Ngọc, mối quan hệ giữa hai người đó đã rõ rành rành.

Trước đó, Trương Hi nói Tăng Nam Ngọc đang hẹn hò với bạn học cấp Ba của cô ấy. Không ngờ cậu bạn cấp Ba đó lại là Thẩm Khải.

Giang Thu Thu không khỏi thở dài, quả nhiên Tăng Nam Ngọc bị mù.

Cô vô thức nhìn lướt qua Tăng Nam Ngọc một vòng, phát hiện cả người cô ấy khác hẳn trước đây. Chiếc đầm có vẻ cao cấp, hơn nữa vòng tay và dây chuyền trông khá đắt tiền.

Đó là những thứ mà Vương Đằng không thể cho cô ta trước đây.

“Đây là bạn gái của tôi.” Thẩm Khải nhìn Tăng Nam Ngọc, cười nói: “Nhắc mới nhớ, các cậu là bạn học cả đấy.”

Trịnh Tự chỉ “Ừ” một tiếng, dường như không có hứng thú về mối quan hệ của bọn họ. 

Tăng Nam Ngọc trông có vẻ bối rối, nói với Thẩm Khải: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Gấp cái gì?” Thẩm Khải cà lơ phất phơ, không thèm đếm xỉa tới thái độ của Tăng Nam Ngọc, chỉ tiếp tục cười bắt chuyện với Trịnh Tự, “Không ngờ cậu cũng tới đây ngắm mưa sao băng. Tôi tưởng chỉ có con gái mới có hứng thú với những thứ này.”

Trịnh Tự tỏ ra lạnh nhạt, “Không phải cậu cũng ở đây sao?” 

“Là vì bạn gái đòi đi ngắm ấy mà.” Tầm mắt của Thẩm Khải hướng về phía Giang Thu Thu, ánh mắt cũng trở nên mập mờ, “Cậu cũng đến ngắm với cô bé của cậu à?” 

Nhân phẩm của tên này vẫn thối nát, quả nhiên xã hội vẫn chưa tẩn bầm dập cậu ta đủ nhiều.

Giang Thu Thu trợn ngược mắt, cười nói giả lả với Thẩm Khải: “Sau này cậu còn gọi tôi như vậy nữa, cậu sẽ thua cá độ bên ngoài mười lần.” 

Lời nguyền rủa trong cộng đồng fan nữ chắc chắn sẽ kìm hãm được mấy lời tục tĩu của Thẩm Khải. Quả nhiên sắc mặt của Thẩm Khải đã tối sầm, nói với Trịnh Tự: “Trịnh Tự, cậu dạy dỗ lại cô…”

Giang Thu Thu cười hì hì và thuật lại: “Cẩn thận cá độ bên ngoài thua thảm nha.” 

Những kẻ cờ bạc đều mê tín chuyện may rủi. Bị Giang Thu Thu nói như vậy, chữ “Bé” mắc kẹt trong cổ họng của Thẩm Khải cứ thế không dám nói ra, cuối cùng hậm hực nuốt trở vào, nghiến răng nói: “Cái con nhỏ này, dáng dấp cũng ngon mà tính tình lại nóng nảy, coi chừng không có thằng nào cần.”

Giang Thu Thu giễu cợt, “Woa, sợ quá đi thôi. Không ai cần sẽ chết chắc.”

Một tràng mỉa mai khiến mặt của Thẩm Khải tái mét, đang định lên tiếng trả đũa thì nghe thấy Trịnh Tự tiếp lời: “Không đâu.”

Câu nói đột ngột của anh khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng. 

Giang Thu Thu cho rằng Trịnh Tự đang đáp lời cô, vì vậy cố tình giải thích nghiêm túc: “Dĩ nhiên sẽ không có ai chết rồi. Đó chỉ là một biện pháp tu từ châm biếm, mục đích là để chế giễu bạn nam hài hước trước mặt này.” 

Bạn nam hài hước Thẩm Khải: “…”

“Không phải chuyện đó, ý của tôi là…” Trịnh Tự cúi đầu xuống, “Cậu sẽ không có ai không cần.”

Giang Thu Thu sửng sốt một hồi.

Sắc mặt của Thẩm Khải càng tái xanh, hắn nghi ngờ hai người này đã thông đồng cùng bỡn cợt hắn.

Hà Chỉ Đinh đứng một bên cũng không nhịn được bật cười ha ha ha, “Đúng rồi, Thu Thu của chúng ta xinh đẹp mà. Ai thèm quan tâm những người khác nghĩ gì.”

Hà Chỉ Đinh vốn đang đứng một bên, lại còn ngược sáng, Thẩm Khải hoàn toàn không để ý đến cô ấy. Sau khi nghe nói vậy càng cáu hơn, hung tợn quay sang định chửi cô ấy. Kết quả là vừa nhìn một cái, đôi mắt lại sáng lên, trên khuôn mặt dữ tợn đã thay thế bằng nụ cười, “Ấy chà, đây là ai thế? Cũng xinh phết.”

Hà Chỉ Đinh nghe vậy đã làm mặt hề, “Đừng có mơ tôi nói ra.”

Mặc dù thái độ của cô ấy cũng khó chịu, nhưng không giống như Giang Thu Thu, thái độ thể hiện ra là sự hờn dỗi của một cô bé.

Thẩm Khải thừa sức đối phó với loại con gái này, thấy vậy cũng không tức giận, mồm nhanh hơn não, “Bạn sợ gì chứ? Tôi cũng đâu có làm gì bạn đâu, chỉ là muốn kết bạn với bạn thôi.”

Hà Chỉ Đinh phồng má lên, nói: “Tôi chẳng cần.”

Tăng Nam Ngọc vốn rất nhạy cảm, không muốn chạm mặt với bạn học trong tình huống này, vì vậy vẫn luôn im lặng như người vô hình. Lúc này cô ta cũng hơi tức giận, lộ vẻ cáu kỉnh, “Thẩm Khải, anh đang làm gì đấy?”

“Chỉ giỡn chút thôi mà.” Thẩm Khải dường như mới nhớ ra bạn gái vẫn còn bên cạnh, thái độ đã tem tém lại một chút. Thế nhưng giọng điệu vẫn không hề có chút áy náy, cười đùa vuốt ve cổ của Tăng Nam Ngọc, “Đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”

Tăng Nam Ngọc nghiêm nghị nói: “Được rồi, mau về thôi, em buồn ngủ rồi.”

Thẩm Khải: “Rồi rồi rồi, nghe lời em hết được chưa bà cô của anh.”

Hắn lấy lòng khiến sắc mặt của Tăng Nam Ngọc khá lên. Hai người đang định rời đi thì có một người đang đi tới từ hướng bờ hồ, hét lên về phía bên này: “Thu Thu, Chỉ Đinh, hai cậu vẫn chưa về sao?” 

Cơ thể của Tăng Nam Ngọc bỗng chốc cứng đờ.

Vương Đằng đã cất dọn xong chân máy và kính viễn vọng để đi về, thấy nhóm Giang Thu Thu vẫn còn ở đó nên đi qua chào hỏi. Đúng lúc Tăng Nam Ngọc đứng đưa lưng về phía cậu, cậu nhất thời không thể nhận ra. Đợi đến khi đến gần, vừa nhìn đã khiến cậu ngây người. 

Sau đó, ánh mắt của cậu dừng ở bàn tay của Thẩm Khải đang đặt trên vai cô ta.

Tăng Nam Ngọc bỗng chốc trở nên căng thẳng, lo sợ Vương Đằng bị kích động sẽ nói ra những lời không nên nói.

Nhưng điều mà cô ta lo lắng không hề xảy ra. Vương Đằng nhanh chóng rời mắt giống như không quen biết cô ta, quay sang nhìn nhóm Giang Thu Thu, bình tĩnh nói: “Tối nay rất vui khi gặp các cậu, mình đi về trước nhé.” 

Lúc này Tăng Nam Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thoáng có một cảm giác mất mát khó diễn tả.

Hà Chỉ Đinh không hay biết gì về làn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt này. Vừa nhìn thấy Vương Đằng, cô ấy nhớ đến kế hoạch trước đó của mình, vội vàng nhéo Giang Thu Thu, khẽ điên cuồng ra hiệu, “Mau, giữ cậu ấy lại!” 

Giang Thu Thu: “…”

Cô có thể rút khỏi cuộc trò chuyện nhóm này không? 

Rõ ràng câu trả lời là không được, nếu không chắc cánh tay của cô sẽ bị Hà Chỉ Đinh bẻ gãy ngay tại chỗ.

Vào thời khắc mấu chốt, Trịnh Tự bỗng lên tiếng: “Đợi đã bạn Vương Đằng.”

Vương Đằng không hề quen biết với Trịnh Tự, chỉ biết người này là bạn của Giang Thu Thu. Đột nhiên nghe thấy cậu ấy gọi mình, cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trịnh Tự liếc nhìn cánh tay của Giang Thu Thu bị Hà Chỉ Đinh nắm giữ, mặt không biến sắc, “Đã trễ rồi, cậu đi về một mình không an toàn, đi về cùng chúng tôi đi.”

Vương Đằng:?

Những người khác:??

Câu nói đó thoạt nghe không có vấn đề gì, còn chất chứa sự quan tâm của bạn học. Nhưng câu đó lại do Trịnh Tự nói ra, mọi người vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Mặc dù Vương Đằng khó hiểu, nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt, cậu vẫn đáp lại: “Cảm ơn, nhưng mà… chắc là không sao đâu.”

Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy đối phương khá tốt bụng, bản thân mình cũng nên có qua có lại, vì vậy đã hỏi: “À phải rồi, cho hỏi cậu là ai vậy?”

Mọi người: “…”

Thẩm Khải học cùng trường cấp Ba với Trịnh Tự khiếp sợ không thôi. Hắn vừa cảm thấy Trịnh Tự hơi kỳ lạ, Trịnh Tự của trước đây không phải là người hòa nhã, thân thiện như vậy. 

Bây giờ nghe thấy Vương Đằng hỏi vậy, suýt nữa hắn đã phụt ra tại chỗ. 

Hóa ra người này không hề biết Trịnh Tự?

Vậy tại sao Trịnh Tự lại quan tâm đến cậu ta?

Thẩm Khải ngu ngơ.

Giang Thu Thu cũng liên tục lắc đầu. Cô biết Trịnh Tự đang làm gì, nhưng những người khác lại không biết. Nếu để anh ấy tiếp tục làm vậy nữa, hình tượng trai thẳng của đàn anh có thể sẽ bị sụp đổ.

Cô đang định đứng ra chủ trì đại cuộc, kết quả là Hà Chỉ Đinh tiến lên một bước trước, cười tít mắt nói với Vương Đằng: “Vương Đằng, cậu đi chung với tụi mình đi. Lúc nãy cậu vẫn chưa kể xong chuyện chòm sao cho mình nghe nữa, chúng ta có thể nói tiếp trên đường đi.”

Giang Thu Thu: “…” Con gái phải dè dặt mà bà nói là đây?

Tăng Nam Ngọc vốn đang kéo Thẩm Khải định rời đi bỗng khựng bước, ngẩng đầu lên nhìn Hà Chỉ Đinh và Vương Đằng.

Cô gái dễ thương như búp bê đứng bên cạnh Vương Đằng, cặp mắt sáng ngời nhìn cậu. Vương Đằng hơi cúi đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt bất lực, “Lần sau nhé…”

Cậu không phải muốn từ chối Hà Chỉ Đinh, nhưng cậu cho rằng Tăng Nam Ngọc đi chung với bọn họ, dĩ nhiên mình không tiện đi chung. 

Hà Chỉ Đinh nghe vậy lại mừng rỡ, “Được đó, vậy lần sau chúng ta gặp lại là khi nào?” 

Vương Đằng ngẩn người ra. “Lần sau” của cậu trong ngữ cảnh này mang ý nghĩa từ chối, sao cô gái này lại tưởng thật chứ?

Không hiểu tại sao cảnh tượng đó lại khiến Tăng Nam Ngọc cay mắt. Cô ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, bỗng nhiên không nhịn được nữa bèn lạnh lùng thốt lên: “Hai người thân với nhau lắm à?”

Câu hỏi của cô ta khiến mọi người phải sững sờ.

Hà Chỉ Đinh nhìn cô ta một cách khó hiểu, “Sao vậy?”

Thẩm Khải cũng nhìn cô ta đầy lạ lùng, “Em biết bọn họ?”

“Ừ.” Thật ra Tăng Nam Ngọc đã hối hận sau khi nói ra, nhưng càng hối hận lại càng ấm ức. Cô ta nhìn Vương Đằng, né tránh đi vào vấn đề chính, “Tụi em là bạn học cấp Ba.”

“Thì ra là vậy.” Thẩm Khải cười nói: “Sao không chào hỏi gì vậy? Anh còn tưởng hai người không quen biết nhau chứ.” 

Vương Đằng nhìn xuống đất, không đáp lại.

Sự im lặng của cậu ấy khiến Tăng Nam Ngọc vơi bớt căng thẳng, cảm giác ấm ức kia lại trỗi dậy. Cô ta nhìn sang Hà Chỉ Đinh, cười hỏi lạnh lùng: “Vương Đằng, đây là bạn gái của cậu à? Sao không giới thiệu chút?”

Giang Thu Thu nhíu mày.

Vương Đằng trả lời: “Không phải.”

“Chuyện đó còn cần phải hỏi sao?” Thẩm Khải cười ha hả tiếp lời, quan sát Vương Đằng từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở chiếc kính viễn vọng cũ kĩ của cậu ấy, “Người ta xinh đẹp thế kia mà…”

Dù không nói rõ câu tiếp theo, nhưng mọi người đều hiểu ý.

Người ta xinh đẹp thế kia, làm sao có thể thích Vương Đằng cơ chứ?

Đôi mắt của Vương Đằng tối sầm, nhưng quả thật hiện tại cậu đang rất quẫn bách, từ đầu đến cuối không thể thốt ra câu gì. 

Giang Thu Thu cũng sa sầm nét mặt, đang định nổi cáu chửi Thẩm Khải thì Hà Chỉ Đinh chợt bước tới, vừa nói vừa thở phì phò: “Ngoại hình xinh đẹp thì sao? Ngoại hình xinh đẹp là không xứng với Vương Đằng hả?”

“Tuy Vương Đằng rất tài hoa, nhưng không có nghĩa là cậu ấy chỉ có thể quen những nữ sinh tài giỏi đúng chứ? Xinh đẹp cũng được mà!”

Cô ấy vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Logic này hơi sai phải không?

Hà Chỉ Đinh không hề nhận ra suy luận của mình gây chấn động lòng người đến cỡ nào. Cô ấy nói xong còn thở hổn hển, nhìn Vương Đằng, “Bạn Vương Đằng, cậu không phải là loại người như vậy phải không?”

Vương Đằng: “…” Cậu phải trả lời như thế nào đây? 

Cậu không phải là người thích nữ sinh tài hoa, cậu là loại người thích nữ sinh xinh đẹp sao? 

Giang Thu Thu nghe xong cũng cạn lời, vội vàng kéo Hà Chỉ Đinh lại, “Sai rồi. Bà phải nói rằng bà không phải là loại người chỉ có mỗi ngoại hình, bà vừa xinh đẹp vừa tài hoa.”

Hà Chỉ Đinh vỗ tay, “Đúng rồi, tôi kéo đàn cello siêu giỏi.”

Trịnh Tự đứng một bên:??

Cũng đâu có đúng đâu?

Ý của Thẩm Khải là Vương Đằng không xứng với Hà Chỉ Đinh mà?

Rõ ràng Thẩm Khải và Tăng Nam Ngọc đều sợ ngây người. Một lúc sau, cả hai mới lấy lại tinh thần. Tăng Nam Ngọc nhìn Hà Chỉ Đinh với sắc mặt khó coi, “Bạn thích Vương Đằng?”

Lúc này Hà Chỉ Đinh mới nhớ đến chuyện mình phải dè dặt, chỉ đáp: “Mắc mớ gì tới bạn?”

“Vậy bạn cũng thích à?” Thẩm Khải bật cười. Trong mắt hắn, tướng mạo của Vương Đằng chỉ thường thôi, trông có vẻ nghèo kiết xác, có tài đức gì chứ?

“Người đẹp, nếu bạn quen cậu ta, cậu ta không tặng nổi túi xách hàng hiệu và đồ trang điểm cho bạn đâu.” Thẩm Khải nắm lấy cổ tay của Tăng Nam Ngọc, cho xem chiếc vòng tay đính kim cương tinh xảo, giọng điệu vô cùng khoe khoang, “Bạn xem, tôi tặng món này cho bạn gái đấy, cậu ta có mua nổi không?”

Lời nói của hắn chọc vào nỗi đau của Vương Đằng, ai mà nhịn nổi? 

Sắc mặt của Vương Đằng bỗng chốc thay đổi, siết chặt tay thành nắm đấm, đang định xông lên thì Hà Chỉ Đinh trợn ngược mắt vô cùng khinh bỉ, “Đó là cái gì vậy? Thương hiệu kim cương nhân tạo, hay là mảnh kim cương. Món đồ cùng lắm chỉ hai ba nghìn tệ mà nói cứ như không ai mua nổi.” 

Cô ấy vừa nói, vừa lấy mặt dây chuyền đang đeo dưới cổ áo ra. Một viên kim cương lớn, sáng chói lập tức làm mờ mắt mọi người, “Tôi có rất nhiều túi xách hàng hiệu và mỹ phẩm, tại sao lại cần người khác tặng?”

Khuôn mặt của Thẩm Khải đỏ bừng.

Giang Thu Thu nghẹn ngào, “Buổi tối đi ra ngoài mà sao bà lại đeo viên kim cương lớn như vậy?”

Không sợ gặp mấy tên du côn sao?

Hà Chỉ Đinh có lý do chính đáng, “Vì tôi nghĩ mưa sao băng và kim cương rất xứng đôi mà.”HẾT CHƯƠNG 28