Hẹn Ước

Hẹn Ước - Chương 14




Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Chiêu hỏi: “Muốn ăn gì?”



Dương Chiêu quay lại hỏi người phục vụ: “Có món nào nhanh?”



Phục vụ là một cô gái chưa tới hai mươi, nói với Dương Chiêu: “Tất cả đều nhanh.”



Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Anh muốn ăn gì cứ gọi đi.”



Trần Minh Sinh gọi ba món: canh cải trắng thịt nạc, sườn non ram, thịt bò sốt tương, sau đó hỏi Dương Chiêu muốn gọi thêm gì không. Dương Chiêu nói: “Thêm món địa tam tiên nữa.”



* Đây là món ăn có lẽ khá phổ biến bên TQ, gồm ba nguyên liệu chính là khoai tây, ớt xanh/đỏ và cà tím. Cách làm rất đơn giản.



Các bạn nếu muốn tìm hiểu và làm thử có thể tham khảo ở đây (lưu ý là tiếng Trung ^^ )



Gọi đồ ăn xong, hai người ngồi chờ.



Trong quán cơm khá ồn ào, hai người lại càng có vẻ im ắng.



Trần Minh Sinh nhìn chằm chằm chai nước tương trên bàn, vô tình ngước lên phát hiện Dương Chiêu đang nhìn anh chăm chú. Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy?”



Dương Chiêu lắc đầu, cô nói: “Tôi chạy thẳng từ trường rung học thực nghiệm tới đây, chân của anh vẫn đang ở nhà tôi chờ được đón về.”



“Chân của tôi…” Trần Minh Sinh nở nụ cười, tay cầm bình gia vị lắc lắc.



Dương Chiêu nói: “Để tôi về lấy cho anh.”



Trần Minh Sinh trả lời: “Không cần phiền vậy đâu, tôi sẽ lái xe đến đó.”



Dương Chiêu nhìn xuống dưới, giống như xuyên qua bàn nhìn được chân anh.



“Anh như vậy sao lái xe được.”



Không biết Trần Minh Sinh nghĩ gì, khóe miệng khẽ cong lên: “Cô cũng biết là thế này tôi sẽ bị bắt ư?”



Dương Chiêu giả vờ câm điếc.



Đồ ăn được dọn lên, Trần Minh Sinh rót nước tương rồi đưa chai cho Dương Chiêu, Dương Chiêu nhận lấy cũng rót ra chén một ít.



Trần Minh Sinh ăn rất nhanh, mỗi chiếc bánh chẻo chỉ thổi phù một cái đã ăn ngon lành. Anh ăn được nửa dĩa phát hiện Dương Chiêu chưa ăn miếng nào, anh hỏi Dương Chiêu: “Cô không thích ăn món này?”



“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Dương Chiêu nói.



Trần Minh Sinh mơ màng, “Chuyện gì?”



Dương Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, nói lại lần nữa, “Xin lỗi. Trước đó tôi hành động không cân nhắc.” Nói xong, cô cúi đầu với Trần Minh Sinh.



Trần Minh Sinh đang gắp một miếng bánh chẻo, tay khựng lại giữa không trung, nước tương nhỏ xuống theo chiếc bánh.



“… Không sao.” Trần Minh Sinh nói.



Dương Chiêu gật đầu, “Cám ơn anh đã bỏ qua.”



Trần Minh Sinh yên lặng ăn bánh chẻo, nhưng chẳng cảm giác được mùi vị gì nữa.



Bọn họ ăn cơm xong, Trần Minh Sinh thanh toán.



“Tổng cộng là năm mươi ba tệ.” Người phục vụ nói.



Trần Minh Sinh trả tiền. Thật ra anh cảm thấy bữa ăn này chẳng phải là mời, dù anh lái xe thuê, không có nhiều tiền nhưng thế này cũng hơi keo kiệt. Hơn nữa đồ ăn cơ bản toàn vào bụng anh, Dương Chiêu chỉ ăn ba cái bánh chẻo rồi ngừng đũa.



Anh nghĩ có lẽ Dương Chiêu không đói, hơn nữa cô thực sự không muốn ăn ở quán ăn nhỏ thế này, chọn ăn ở đây hoàn toàn vì nhân nhượng anh mà thôi.



Nghĩ vậy, Trần Minh Sinh chỉ có thể cười khổ trong lòng.



“Anh chờ tôi một chút.” Dương Chiêu nói, “Tôi sẽ chạy xe tới cửa.”



Trần Minh Sinh: “Cùng đi đi.” Anh chống nạng đứng lên, theo Dương Chiêu ra cửa.



“Cô Dương, cô chở tôi đến Đường số 7 là được, xe của tôi ở bên đó.” Trần Minh Sinh nói.




Dương Chiêu nói: “Anh muốn lái xe sao?”



Trần Minh Sinh nói: “Tôi đi với cô về lấy.”



Dương Chiêu nói: “Anh như vậy…” Cô chưa nói xong, ánh mắt đã chuyển đến đùi Trần Minh Sinh, anh chỉ đứng yên: “Không sao, không chở ai là được rồi, chẳng ai lại mở cửa kiểm tra bên trong xe taxi đâu.”



Dương Chiêu gật đầu.



Trần Minh Sinh mở cửa xe mình, theo sau Dương Chiêu.



Anh lại được dịp chứng kiến Dương Chiêu chạy xe chậm thế nào. Mỗi lần qua đèn xanh đèn đỏ, cách mấy chục thước cô đã bắt đầu giảm tốc, hơn nữa không chỉ giảm tốc còn chạy chậm nên dù là đèn xanh rồi cũng thế. Cô chạy trên đường vắng hay khu đông dân cũng như nhau.



Trần Minh Sinh mở cửa sổ đốt một điếu thuốc, cánh tay gác lên cửa xe, nhìn chiếc xe Jaguar màu trắng bạc đang đi chậm như rùa phía trước.



Hơn một giờ, rốt cuộc cũng đến nhà Dương Chiêu.



Trần Minh Sinh thở phào nhẹ nhõm.



Dương Chiêu đợi Trần Minh Sinh chạy xe đến dưới nhà mình, sau đó gõ kính xe Trần Minh Sinh: “Lên ngồi một lát đi.”



Phản ứng đầu tiên của Trần Minh Sinh là mở miệng từ chối, nhưng anh nghiêng đầu thấy Dương Chiêu đang cúi người nhìn anh ngoài cửa xe, vẫn là sắc mặt thản nhiên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.



Đây là lần thứ ba anh đến nhà Dương Chiêu.



Vào phòng, Dương Chiêu nói với Trần Minh Sinh: “Khỏi cởi giày, anh ngồi đi, tôi lấy cho anh.”, nói xong cô vào thư phòng. Trần Minh Sinh nhìn sàn nhà sạch bóng, cuối cùng vẫn ngồi xuống cởi giày ra. Lúc Dương Chiêu đi ra thấy Trần Minh Sinh chống nạng đứng lên.



Cô bước lại đỡ anh.



“Cám ơn.”



Trần Minh Sinh nhìn về phía tay Dương Chiêu, cô đang ôm cái chân giả của anh trong lòng.



Không hiểu sao Trần Minh Sinh cảm thấy xấu hổ, hệt như một phần thân thể mình bị Dương Chiêu ôm vào lòng.




Dương Chiêu mở ngăn tủ lấy cho Trần Minh Sinh một chiếc dép. Trần Minh Sinh nhìn cô cúi người, đặt chiếc dép bên chân mình, lúc Dương Chiêu ngẩng đầu lên anh nhìn sang chỗ khác.



“Vào ngồi đi.”



“Cám ơn…” Trần Minh Sinh ngồi trên sô pha trong phòng khách, Dương Chiêu nói: “Tôi lấy nước cho anh.”



Trần Minh Sinh nói: “Cô biết dùng bếp không?”



Dương Chiêu xoay qua, thấy Trần Minh Sinh ngồi trên sô pha nhìn mình, vẻ mặt ba phần nghiêm túc bảy phần trêu chọc. Dương Chiêu cảm thấy mặt mình đỏ lên, không biết là xấu hổ hay tức giận.



“Đương nhiên là biết.” Dương Chiêu vừa nói vừa đi vào trong, xong nghĩ gì đó lại quay đầu trịnh trọng nói tiếp: “Chỉ thì sẽ biết.”



Trần Minh Sinh nhìn bóng dáng Dương Chiêu biến mất trong tầm mắt, lúc này anh thật sự không nhịn nổi, bật cười.



Dương Chiêu nấu nước rất nhanh, lúc bưng lên Trần Minh Sinh nhìn cái khay trong tay cô, lại nhìn hai cái chén kia —— kiểu dáng thực sự cổ kính, giống ly trà những năm chín mươi, hoàn toàn không hợp với căn phòng.



Hai cái chén này Dương Chiêu mới mua. Mấy ngày hôm trước, cô đi siêu thị mua nước hoa quả, thấy có bán loại chén uống nước này. Cô đứng trước nó thật lâu, cái chén màu trắng viền xanh này làm cô nhớ tới người tài xế già dặn cứng nhắc nào đó. Nhìn hơn mười phút, cô mua nó về.



Trần Minh Sinh uống một ngụm nước, Dương Chiêu nói: “Anh muốn kiểm tra không?”



“Hả?”



Dương Chiêu chỉ cái chân giả tựa vào sôpha, Trần Minh Sinh nhìn có chút nghi ngờ bèn hỏi: “Kiểm tra cái gì?”



Dương Chiêu nói: “Trước tiên anh cứ xem qua hoặc là mang vào một lát, xem có vấn đề gì không.”



Trần Minh Sinh vẫn chưa hiểu, “Có vấn đề gì chứ?”



“Tôi cũng không biết.” Dương Chiêu nói, “Sau khi mang về tôi không làm gì nó nhưng không biết chừng bị va chạm trên đường, tốt nhất anh nên kiểm tra đi, nếu có vấn đề gì tôi đền cho anh.”



Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu chăm chú, thấy cô không có ý đùa giỡn. Anh buông ly nước, xách cái chân giả lại dựng nó đứng lên.



Trần Minh Sinh đỡ cái chân giả, nhìn lướt qua rồi nói với Dương Chiêu: “Lần trước… Có một miếng vải bọc bên ngoài.”




“À, đúng.” Dương Chiêu nói xong vội vàng đứng lên, “Có, để tôi lấy cho anh.” Cô trở lại phòng, một lúc sau Trần Minh Sinh thấy cô cầm một miếng vải xếp gọn gàng.



“Lúc nãy quên, của anh đây.”



Trần Minh Sinh cầm miếng vải sạch sẽ trong tay, “Cô giặt nó sao?”



Dương Chiêu gật đầu: “Không được giặt hả?”



Trần Minh Sinh cười cười: “Không phải.”



Trần Minh Sinh mở mảnh vải ra, Dương Chiêu nhìn anh: “Anh không mang thử sao.”



Trần Minh Sinh ngừng tay khẽ nói: “Không cần đâu.” Anh quấn xong liền đặt chân giả sang một bên, Dương Chiêu nói: “Không có vấn đề gì chứ?” Trần Minh Sinh mỉm cười, “Không có gì.”



Dương Chiêu vừa gật đầu vừa nói: “Không sao là tốt rồi.”



Nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát sàn, dịu dàng chiếu vào phòng. Dương Chiêu ngồi trên sô pha, tay cầm ly trà kiểu cũ, Trần Minh Sinh hỏi cô: “Cô Dương, cô làm nghề gì?”



Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Gọi tôi là Dương Chiêu.”



Trần Minh Sinh cười cười: “Dương Chiêu.”



Dương Chiêu uống một miếng nước trả lời: “Tôi không làm công việc cố định, thỉnh thoảng nhận phục chế tác phẩm nghệ thuật.”



Trần Minh Sinh: “Phục chế tác phẩm nghệ thuật?”



“Ừ.” Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh, “Anh có biết nghề này không?”



Trần Minh Sinh lắc đầu, “Tôi không biết.”



Dương Chiêu nói: “Là tu bổ tranh chữ hoặc bình, lọ.”



Trần Minh Sinh mỉm cười: “Bình và lọ?”



Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mặt trời nghiêng nghiêng trên khuôn mặt anh, nụ cười của anh rất bình thản. Cô thả ly trà, nói với Trần Minh Sinh: “Anh theo tôi.”



Trần Minh Sinh nhướn mày, đứng lên, “Đi đâu?”



“Lên lầu.”



Dương Chiêu dẫn anh vào phòng làm việc của mình.



Lần đầu tiên Trần Minh Sinh đến phòng làm việc của Dương Chiêu. Phòng này nằm ngay trên phòng của Dương Chiêu, nhỏ hơn phòng cô một chút, căn phòng ngăn nắp, thông từ đầu đến cuối, chỉ có toilet được ngăn riêng.



Giữa phòng làm việc đặt hai chiếc bàn dài, phủ vải trắng sạch sẽ, trên mặt bàn đặt một chiếc hộp nhỏ đậy kín.



Cách bàn không xa có một bồn rửa tay. Dương Chiêu bước tới rửa tay cận thận, sau đó mang bao tay mỏng, mở cái hộp ra.



Cô nhìn Trần Minh Sinh, cảm thấy khó hiểu: “Anh đứng xa như vậy làm gì?”



Trần Minh Sinh do dự một lát rồi hỏi: “Tôi cũng phải rửa tay chứ?”



Dương Chiêu nói: “Không cần đâu, anh không đụng vào là được rồi.”



“Ừ.”



Nói xong, Dương Chiêu im lặng một lúc, Trần Minh Sinh thấy hơi kỳ lạ. Dương Chiêu ngẩng đầu, cô và Trần Minh Sinh nhìn nhau, lại nghe thấy cô nói: “Đụng vào cũng không sao, cũng không ảnh hưởng gì mấy.”



Trần Minh Sinh: “…”



Anh chợt hiểu ra, có lẽ vừa rồi Dương Chiêu cảm thấy nói vậy hơi nghiêm trọng nên đang bù đắp lại.



Anh cúi đầu nhìn Dương Chiêu sắp xếp lại cái hộp. Vóc dáng anh cao lớn hơn Dương Chiêu rất nhiều, đứng bên cạnh, nếu cô không ngẩng đầu lên sẽ không thấy được mặt anh.



Lúc này, Trần Minh Sinh đứng gần sát cô, nhẹ nhàng mỉm cười.