Hẹn Ước

Hẹn Ước - Chương 29




Đêm hôm đó, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ngủ rất trễ.



Dương Chiêu có mang theo áo ngủ, chiếc áo ngủ tay dài liền thân. Cô thay áo, rồi nằm trên giường xem tivi với Trần Minh Sinh.



Dương Chiêu rất hiếm khi xem tivi, cô nhìn các kênh cứ liên tục lướt qua màn hình, chợt cảm thấy có lẽ Trần Minh Sinh cũng không thường xem tivi.



Cuối cùng, Trần Minh Sinh dừng lại ở kênh phim truyện đêm khuya, đó là một bộ phim Mỹ có phụ đề tiếng Trung.



Dương Chiêu nằm trong lòng Trần Minh Sinh, căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng chớp nháy lóe ra từ màn ảnh. Một tay Trần Minh Sinh ôm cô nói: “Mệt rồi thì ngủ đi.”



Dương Chiêu hơi mệt, cô khẽ gật đầu.



Trong tầm mắt cô là cái chân trái hơi co lại của Trần Minh Sinh. Dưới ánh sáng trắng bạc của màn hình tivi, cô thấy rất rõ nhiều nếp nhăn li ti mềm mại.



Tĩnh mạch trên chân Trần Minh Sinh rất rõ nét, bàn chân dài khẽ giẫm lên giường khiến nệm hơi lún xuống.



Dương Chiêu không thể nhớ rõ bộ phim điện ảnh kia có nội dung gì, thậm chí tên phim cô cũng không nhớ nổi. Trong ký ức đêm đó của cô chỉ có duy nhất một vòng ôm ấm áp của Trần Minh Sinh, đôi cánh tay vững chãi, yên ổn của anh, phông nền là những hình ảnh không ngừng lướt qua trên màn hình.



Hôm sau, đến giữa trưa Dương Chiêu mới rời khỏi nhà Trần Minh Sinh.



Lúc sắp đi, cô nói với anh: “Em sẽ đến tìm anh.”



Trần Minh Sinh gật đầu, khẽ hôn cô.



Dương Chiêu về nhà, lúc mở cửa nhà cô mới phát hiện mình đã bỏ quên túi xách ở nhà Trần Minh Sinh. Chìa khóa, ví tiền, di động của cô đều nằm trong đó.



Dương Chiêu đành nhấn chuông cửa, Dương Cẩm Thiên nhanh chóng chạy ra mở cửa.



“Chị, chị về rồi.”



“Ừ.” Dương Chiêu vào nhà: “Em đang làm gì vậy?”



Dương Cẩm Thiên đáp: “Em học.”



Dương Chiêu vỗ vỗ vai cậu, hỏi: “Ăn cơm chưa?”



Dương Cẩm Thiên: “Em ăn rồi, em gọi một phần cơm bên ngoài.”



Dương Chiêu cười cười dặn: “Em đi học đi.”



Dương Cẩm Thiên nhìn Dương Chiêu ngập ngừng mãi. Dương Chiêu cởi giày rồi nhìn cậu: “Sao vậy?”



Dương Cẩm Thiên hỏi: “Chị còn nhớ lời hôm qua em nói không?”



Dương Chiêu gật đầu: “Chị nhớ.”



Dương Cẩm Thiên: “Vậy là được rồi.” Cậu không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng ngủ. Dương Chiêu nhìn theo bóng cậu, mãi đến khi cậu đóng cửa phòng lại.



Dương Chiêu mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, rót một ly nước. Cô cầm ly ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó chợt phát hiện cô không nhớ số điện thoại của Trần Minh Sinh.



Cô và anh đã trải qua rất nhiều chuyện. Thậm chí có thể nói rằng, tâm sức cô bỏ ra với Trần Minh Sinh hơn xa những người bạn trai trước đây của cô.



Nhưng cô lại không nhớ số điện thoại của anh.



Phát hiện này khiến cô đứng tần ngần yên lặng thật lâu trước bàn điện thoại.



Cuối cùng cô gọi vào số máy của mình.



Rất nhanh có người bắt máy, Trần Minh Sinh nói rằng anh đang chạy xe, một lát nữa sẽ đưa túi xách đến cho cô.



Dương Chiêu không biết nên nói gì, cuối cùng đành nói một câu cảm ơn.



Thật ra Dương Chiêu chưa đi được bao lâu Trần Minh Sinh đã phát hiện cô quên mang theo túi xách. Anh gọi điện thoại cho cô mới phát hiện điện thoại của cô cũng bỏ quên trong túi.



Trần Minh Sinh cầm túi xách xuống lầu, muốn đến nhà trả cho Dương Chiêu. Cô từng nói hôm nay cô phải về nhà giám sát việc học tập của Dương Cẩm Thiên.



Sau khi Trần Minh Sinh lên xe, anh tắt đèn đón khách rồi ném nạng vào hàng ghế sau.



Lúc anh lái xe đến giữa đường thì nhận được cuộc gọi của Dương Chiêu, cúp máy không bao lâu thì điện thoại lại reo vang.



Anh bắt máy, khẽ cười bảo: “Em lại quên gì nữa?”



Đầu dây bên kia im lặng, Trần Minh Sinh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đang muốn lặp lại câu hỏi, từ đầu dây bên kia vọng tới một giọng nam trầm thấp.



“Anh là người đó?”



Bàn tay đang cầm vô lăng của anh hơi khựng lại, anh hạ điện thoại xuống, trên màn hình hiện tên người gọi đến là… Tiết Miểu.



Trần Minh Sinh đáp: “Anh tìm Dương Chiêu?”



Tiết Miểu: “Đây không phải là số điện thoại của Dương Chiêu sao?”





Đèn đỏ bật sáng, Trần Minh Sinh đạp mạnh chân thắng, chiếc xe chậm chạp dừng lại ngay trước vạch kẻ đường.



Trần Minh Sinh trả lời: “Cô ấy bỏ quên điện thoại ở chỗ tôi.”



Tiết Miểu đáp “Ừ” rồi lại nói: “Vậy anh là…”



Trần Minh Sinh nhìn đồng hồ đếm ngược trên cột đèn đỏ, từng giây từng giây đang trôi qua. Anh ngập ngừng mấp máy môi, khẽ đáp: “Tôi là bạn của cô ấy. Tôi đang mang điện thoại trả cô ấy.”



Tiết Miểu: “Xin hỏi giờ anh đang ở đâu?”



Trần Minh Sinh nói vị trí hiện tại của anh, Tiết Miểu nói anh chờ một lát, rồi anh ta cúi đầu nhấn tới nhấn lui trên thiết bị dẫn đường, “Anh đang ở rất gần nhà Tiểu Chiêu.”



Trần Minh Sinh không biết nên nói gì chỉ bình thản ừ.



Tiết Miểu cười nói: “Vậy hẹn gặp lại.”



Lúc Trần Minh Sinh lái xe đến dưới nhà Dương Chiêu, anh mới hiểu câu “hẹn gặp lại” kia có nghĩa gì.



Một chiếc Porsche màu xám bạc ngừng lại ngay trước cửa cổng khu nhà của Dương Chiêu. Một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đang thảnh thơi tựa người vào thành xe, giống như đang ngắm phong cảnh khu nhà này.



Dường như đã từng thấy hình ảnh này ở đâu đó.



Trần Minh Sinh không thể hiểu tại sao anh có thể nhớ rõ biển số chiếc xe này như vậy. Và anh cũng không biết vì sao trong khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, anh biết người đứng đó chính là Tiết Miểu.



Tiết Miểu dường như cũng nhận ra Trần Minh Sinh, anh ta thử vẫy vẫy tay với anh.




Trần Minh Sinh gật đầu với anh ta, Tiết Miểu bước tới khom người bên cửa kính xe Trần Minh Sinh nói: “Chào anh.”



Trần Minh Sinh vẫn ngồi trên xe, anh đưa mắt nhìn Tiết Miểu đáp lời: “Xin chào.”



Tiết Miểu: “Tiểu Chiêu rất hiếm khi bỏ quên đồ, lần này làm phiền anh quá.”



Vóc dáng Tiết Miểu rất cao, khi anh ta hơi khom thắt lưng, khóe mắt chợt bắt gặp chiếc nạng ở hàng ghế sau, anh ta hơi sửng sốt, bất giác anh ta đưa mắt nhìn xuống chân Trần Minh Sinh.



Để tiện đi lại nên Trần Minh không mang chân giả, chỉ cần liếc mắt qua, phần thiếu khuyết nơi chân phải đã lộ ra hoàn toàn.



Tiết Miểu chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt đi.



Trần Minh Sinh không nói, Tiết Miểu lại tiếp lời: “Cùng lên trên không?”



Trần Minh Sinh siết chặt vô lăng, chậm rãi lắc đầu, anh lấy chiếc túi xách đặt trên ghế lái phụ đưa cho Tiết Miểu, khẽ nói: “Tôi không lên đâu.”



Tiết Miểu cầm túi xách: “Cảm ơn anh.”



Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời không cần khách sáo rồi lái xe đi.



Tiết Miểu đứng thẳng người dậy, nhìn theo Trần Minh Sinh rời đi. Đôi mắt anh ta ung dung nhìn chiếc xe taxi màu đỏ dần biến mất trong tầm nhìn, bực tức bĩu môi. Đưa tay phủi phủi chiếc áo vest rồi xoay người bước qua cổng khu nhà.



Lúc Dương Chiêu mở cửa trông thấy Tiết Miểu, mày cô cau chặt lại.



Tiết Miểu híp mắt, giọng điệu buồn bã: “Tiểu Chiêu, có phải em đã quên mất hôm nay anh sẽ tới không?”



Dương Chiêu ngẫm nghĩ một lát, nhớ lại cách đây không lâu anh ta từng báo sẽ về nước, còn nói muốn ăn một bữa cơm với cô.



“Là hôm nay sao…” Dương Chiêu mời Tiết Miểu vào trong, “Xin lỗi anh, em quên mất.”



Tiết Miểu vào nhà, đặt túi xách cô lên tủ giày: “Gần đây em hay quên thật!”



Dương Chiêu nhìn cái túi xách kia, cô sửng sốt thấy rõ. Dương Chiêu nhìn Tiết Miểu: “Sao nó lại nằm trong tay anh?”



Tiết Miểu trả lời: “Ở dưới lầu, anh gặp được người đưa túi xách tới.”



Dương Chiêu: “Người đó đâu rồi?”



Tiết Miểu thay dép lê ra: “Anh bảo anh ta cùng lên với anh, nhưng anh ta không chịu, anh ta bỏ đi rồi.”



Dương Chiêu nhìn chiếc túi xách màu đen, cô im lặng một lúc rồi nói với Tiết Miểu: “Trước khi đi… anh ấy có nói gì không?”



Tiết Miểu bước vào phòng khách, lấy một chai rượu trên giá xuống đặt lên bàn rồi mới đáp: “Em muốn anh ta phải nói gì?”



Dương Chiêu quay đầu lại, trông thấy Tiết Miểu đã cởi vest ra, ngồi thoải mái trên ghế sô pha. Anh ta cũng đang nhìn cô, cười bảo: “Không phải là lúc bắt taxi em bỏ quên túi xách chứ?”



Dương Chiêu không nói lời nào.



Tiết Miểu rót một ly rượu, nhàm chán xoay xoay ngắm nghía chất lỏng trong ly, nhưng anh ta không hề uống.



Dương Chiêu đốt một điếu thuốc, ngồi xuống đối diện Tiết Miểu.



“Anh đã nhận ra?”




Tiết Miểu nhìn rượu xoay tròn trong ly: “Nhận ra gì chứ?”



Dương Chiêu cũng lười quanh co với anh ta: “Tối qua, em qua đêm ở nhà anh ấy.”



Tay Tiết Miểu không dừng lại, nhàn nhạt đáp: “Thật không?”



Dương Chiêu búng tàn thuốc: “Em ở cùng anh ấy.”



Tiết Miểu bỗng bật cười vui vẻ, anh ta giương mắt chăm chú nhìn Dương Chiêu ở phía đối diện, nét mặt ôn hòa lại có chút dung túng, giống như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.



“Tiểu Chiêu, bây giờ em có biết em giống cái gì không?”



Dương Chiêu đưa điếu thuốc lên hút, không thèm nhìn anh ta.



Tiết Miểu: “Em giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nếm mùi vị mối tình đầu, vì sự vui vẻ nhất thời mà nghĩ cả thế giới này đều phải nhường lối cho mình.”



Dương Chiêu trả lời: “Anh tự lo cho mình là đủ rồi.”



Tiết Miểu cười cười, nâng ly một hơi cạn sạch.



Anh ta nhìn Dương Chiêu: “Đây là lựa chọn của em, anh không có quyền can thiệp, hơn nữa kỳ nghỉ bây giờ của em…” nói đến đây, Tiết Miểu hơi nhíu mày nhỏ giọng mắng một câu: “Kỳ nghỉ chết tiệt…” Sau đó anh ta mới tiếp lời: “Trong kỳ nghỉ thì nên thả lỏng và tự do, em muốn làm gì thì làm. Nhưng mà…”



Anh ta đang nói chợt dừng lại, cười nhẹ nhìn Dương Chiêu: “Dù với tư cách sếp của em hay là bạn tốt của em, anh cũng phải nhắc em một câu.”



Dương Chiêu ngẩng đầu, nét mặt Tiết Miểu qua màn sương khói mông lung dường như có chút ý khác.



Anh ta nói: “Tinh thần và sức lực của con người có hạn, em không nên lãng phí nó vào những chuyện vẩn vơ.”



Từng đốm lửa đốt cháy dần điếu thuốc, Dương Chiêu nhẹ nhàng phà một hơi khiến màn khói thuốc xung quanh hơi lệch quỹ đạo của nó.



Có tiếng động vang lên bên cạnh, Dương Cẩm Thiên bước ra khỏi phòng ngủ.



Lúc trước Tiết Miểu từng gặp Dương Cẩm Thiên một lần, anh ta ngồi trên sô pha cười chào Dương Cẩm Thiên.



“Xin chào, cậu bé.”



Dương Cẩm Thiên gật đầu chào anh ta: “Chào anh.” Cậu bước tới, nói với Dương Chiêu: “Chị, cho em ly nước đi.”



Dương Chiêu không đáp, cô dường như đang nhìn vào một khoảng không xa xăm nào đó.



Dương Chẩm Thiên tự bước tới mở tủ lạnh lấy một chai nước ra. Bỗng nhiên Dương Chiêu đứng dậy, khẽ nói: “Em vào toilet.”



Dương Cẩm Thiên nhìn theo bóng Dương Chiêu bỏ đi, cậu quay lại nói với Tiết Miểu: “Em vừa nghe hai người nói chuyện.”



Tiết Miểu nhướng mày đáp: “Ừ?”



Dương Cẩm Thiên hơi cúi đầu: “Em cũng không thích người đó.”



Tiết Miểu hỏi: “Cậu cũng biết anh ta?”



“Dạ.” Dương Cẩm Thiên nhớ tới Trần Minh Sinh, khó chịu nhíu chặt mày bảo: “Một người tàn tật mà cứ suốt ngày quấn lấy chị em, muốn đào mỏ à…”




Tiết Miểu rót nửa ly rượu: “Bọn họ qua lại bao lâu rồi?”



Dương Cẩm Thiên đáp: “Không lâu.”



Tiết Miểu cười cười: “Xem ra đúng là cậu không thích anh ta.”



Dương Cẩm Thiên cười nhạt, đóng tủ lạnh muốn bỏ đi.



Tiết Miểu gọi: “Chờ một lát.”



Dương Cẩm Thiên xoay người lại, thấy Tiết Miểu đứng dậy bước đến trước mặt cậu. Vóc dáng Dương Cẩm Thiên không thấp, nhưng so ra vẫn thấp hơn Tiết Miểu nửa cái đầu, hơn nữa Tiết Miểu vẫn thường xuyên tập luyện thể hình, một cậu bé còn đang trong giai đoạn trưởng thành như Dương Cẩm Thiên không thể sánh được



Anh ta đứng trước mặt Dương Cẩm Thiên, cậu cảm thấy Tiết Miểu thật cao lớn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi thẳng thớm, khuôn mặt đẹp trai phong độ, tóc không rối một sợi, mùi hương nước hoa nam cao cấp thoang thoảng quanh người.



Dương Cẩm Thiên nhếch nhếch miệng.



Thoạt nhìn Tiết Miểu cực kỳ cao lớn, cái cảm giác xa cách vừa không ngạo mạn vừa không quá thân thiện khiến cho Dương Cẩm Thiên tuổi trẻ cũng phải khát khao.



Tiết Miểu lấy một cái hộp nhỏ trong ngực ra đưa cho Dương Cẩm Thiên.



Dương Cẩm Thiên đón lấy, hỏi anh ta: “Đây là gì?”



Tiết Miểu trả lời: “Là quà cho chị cậu.”



Đó là một cái hộp nhỏ kiểu dáng đơn giản bằng nhung đen. Ngón tay cái Dương Cẩm Thiên khẽ đẩy nắp hộp ra, ở bên trong là một chiếc nhẫn.



Không phải kim cương cũng không phải vàng bạc, đó là một cái nhẫn ngọc lục bảo.




Sắc xanh sâu thẳm như chất chứa vạn vật trên đời, nó yên lặng nằm trong cái hộp nhung đen. Cái cảm giác lạnh lẽo đập vào thị giác khiến người ta không kiềm nổi mà đắm chìm.



Dương Cẩm Thiên giương mắt lên nhìn Tiết Miểu.



“Nhẫn?”



Tiết Miểu nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nhíu mày có chút trêu cợt: “Cậu còn nhìn anh như vậy, anh sẽ ngượng đấy.”



Dương Cẩm Thiên đậy hộp lại hỏi: “Sao anh không tự đưa cho chị ấy?”



Tiết Miểu nhún nhún vai đáp: “Anh mắc cỡ.”



Dương Cẩm Thiên: “…”



Dương Cẩm Thiên kiềm lòng không được lại mở hộp ra, cậu chăm chú nhìn viên ngọc lục bảo xanh thẳm, nhìn đến say mê.



Tiết Miểu khẽ nói: “Có phải nó rất giống chị cậu không?”



Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu thấy đôi mắt Tiết Miểu cũng đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn kia.



Bỏ xuống vẻ mặt hào hứng dào dạt, tâm trạng yên ổn trở lại, Tiết Miểu lại khoác lên vẻ thâm trầm của một người đàn ông trưởng thành xen lẫn trong đó là cảm giác mệt mỏi thoáng qua. Dương Cẩm Thiên đột ngột hỏi anh ta: “Anh thích chị em?”



Tiết Miểu nhìn Dương Cẩm Thiên: “Đa số mọi chuyện trên đời này không thể chỉ dùng một từ đơn giản để giải thích được.”



Dương Cẩm Thiên nhíu mày ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy rốt cục là có thích hay không?”



Tiết Miểu nhìn Dương Cẩm Thiên đang giương mắt nhìn chòng chọc anh ta, bật cười như chịu thua: “Thích.”



Sau khi Dương Chiêu rửa mặt trong toilet, cô vào thẳng phòng ngủ đóng chặt cửa lại. Cô lấy di động ra, đi vào góc xa nhất trong phòng gọi cho Trần Minh Sinh.



Cô muốn nghe giọng nói của anh, bất kể anh nói gì cũng được.



Qua một lúc lâu Trần Minh Sinh mới bắt máy.



“A lô.”



“Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu đây.”



“… Ừm.”



Dương Chiêu nói câu đó xong cũng không biết phải nói gì tiếp nữa. Cô siết chặt di động, nhìn hàng cây cao đứng sừng sững bên ngoài cửa sổ…



Sự im lặng như kéo dài bất tận.



Trần Minh Sinh cũng không lên tiếng, Dương Chiêu cắn môi nói: “Cảm ơn anh đưa túi xách tới cho em.”



Trần Minh Sinh khẽ ừ: “Không cần khách sáo.”



Dương Chiêu ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Hôm nay anh rảnh không?”



Rốt cuộc cô cũng lên tiếng hỏi anh.



Cô đã quên cuộc hẹn ăn cơm hôm nay với Tiết Miểu, cũng quên mất việc phụ đạo cho Dương Cẩm Thiên, hoặc có thể nói là cô không còn tâm trạng để nhớ đến được nữa.



Dương Chiêu vội vã muốn gặp Trần Minh Sinh.



Nhưng Trần Minh Sinh lại đáp: “Xin lỗi em, hôm nay anh chạy ca đêm.”



Trong phút chốc trái tim Dương Chiêu yên ổn lại… không phải là lạnh lẽo, cũng không phải nặng trĩu u sầu, mà chỉ là thật vắng lặng. Cô bình thản trả lời: “Vậy lần sau em đến tìm anh.”



Trần Minh Sinh: “… Được.”



Dương Chiêu buông điện thoại xuống mới phát hiện ra đôi tay mình đang run rẩy.



Cô biết Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu đang trò chuyện ở ngoài phòng khách, cô cũng có thể đại khái đoán được những chuyện hai người nói. Cô ngồi xuống giường, không hề muốn quay lại phòng khách.



‘Tinh thần và sức lực của con người có hạn, em không nên lãng phí nó vào những chuyện vẩn vơ.’



‘Xin lỗi em, hôm nay anh chạy ca đêm.’



Những lời của Tiết Miểu và Trần Minh Sinh thay phiên nhau lướt qua đầu cô, Dương Chiêu vươn tay ấn chặt trán, hít sâu một hơi.



Còn ai…



Dương Chiêu nghĩ, ngoại trừ em trai cô, sếp của cô, còn có ai muốn cảnh báo cô rằng cô đang đi trên một con đường lệch lạc.



Còn ai nữa đây …