Hỉ Doanh Môn

Chương 55




Edit: Thảo My

Minh Phỉ cười nói: "Thế nào là làm việc kỳ quái?"

Kiều Đào lớn mật nói lên phỏng đoán của mình: "Lúc trước nô tỳ còn tưởng rằng hôm nay là người để cho nàng cố ý đụng Tứ Tiểu Thư, sau lại nhìn người tìm mọi cách trấn an nàng, vừa rồi vẻ mặt nàng như vậy, lúc này mới nghĩ tới chắc là không phải là người."

"Vốn không phải là ta." Minh Phỉ trợn mắt nhìn Kiều Đào một cái: "Ở trong lòng ngươi, ta ganh tỵ, không biết phân nặng nhẹ sao? Tiểu thư nhà ngươi rất khéo léo rất hiểu chuyện rất biết nguyên tắc không được sao? Hơn nữa, Chu ma ma sẽ nghe ta chỉ điểm?" Nàng chỉ lặng lẽ khiêu khích trêu cợt Minh Tư kia, nhưng cũng có chừng mực, dù sao làm ầm ĩ trước mặt mọi người rất khó coi. Minh Tư lại nổi giận lớn xấu xí như vậy, tất nhiên có người lòng dạ tính toán đằng sau, nhưng nói cho cùng, cũng là do tính tình của Minh Tư gây ra, nếu Minh Tư biết thu liễm, biết nặng nhẹ, sao lại có cái loại xấu xí đó?

"Chu ma ma này, nhìn trung thực, uổng công ta vẫn xem nàng là người tốt! Có cái gì tốt cũng lưu một phần cho nàng." Kiều Đào oán hận nói: "Nếu nàng ăn ở hai lòng, chúng ta nói với Đại công tử, đuổi nàng đi ra ngoài! Đại công tử đối với tốt nhi tử nàng như vậy, nàng còn như thế, không nên nuôi một bạch nhãn lang trong nhà!"

Minh Phỉ mỉm cười dùng lược gỗ hoàng dương gõ một cái lên bàn trang điểm: "Đừng nói như vậy, nàng cũng rất khó." Chu ma ma có một con trai mười tuổi làm sai vặt đi theo bên cạnh Thái Quang Đình, chuyện này Minh Phỉ cũng biết.

Kiều Đào nói: "Người cũng không thể mềm lòng! Nô tỳ phản bội chủ là không thể lưu lại! Người lại khen ngược, cho bạc nàng, tròn hai lượng, là nửa tháng tiền tiêu vặt của người. Nói không chừng lúc này nàng đang cười trộm, nói ngài là ngốc đấy."

Mềm lòng? Minh Phỉ cười cười giải thích: "Muốn đề phòng, nhưng vẫn muốn giữ lại. Hôm nay nàng chặn canh nóng cho Minh Ngọc, không phải là giả vờ, lúc ấy ta thấy nàng không một chút do dự, cũng coi là miễn cưỡng lấy công chuộc tội. Ta nghĩ trước khi làm, nàng khẳng định cũng không nghĩ tới Minh Tư sẽ dùng canh nóng dội nàng. Coi như vì con trai của nàng, nàng cũng không dám làm thái quá? Dựa vào việc ngươi hiểu rõ nàng, ngươi cảm thấy nàng cầm hai lượng bạc này có thể yên tâm thoải mái hay không? Chuyện này đừng nói cho Minh Ngọc, bình thường ngươi nhìn chằm chằm là được."

Chu ma ma rốt cuộc là cố ý hay là vô ý, là ý nghĩ của mình hay là do người khác bày mưu đặt kế, Minh Phỉ cũng không muốn truy cứu. Dù là điều tra rõ ràng thì phải làm thế nào đây? Đuổi Chu ma ma đi đắc tội kinh động đến cái người bày mưu đặt kế cho nàng làm chuyện này? Sau đó lại đổi một người không biết gốc rễ ở bên cạnh Minh Ngọc, khó mà đề phòng cho được? Thay vì như vậy, không bằng giữ lại Chu ma ma, dù gì Chu ma ma còn thực tâm với Minh Ngọc hơn nhiều những người khác. Huống chi, nàng không phải còn có một nhi tử ở trong tay Thái Quang Đình sao? Thái Quang Đình dùng hết khả năng bảo vệ Minh Ngọc, không thể dễ dàng phá hủy sắp xếp của hắn. Minh Phỉ mới nói xong, chỉ thấy Kiều Đào u oán nhìn mình, không khỏi sờ gò má, cười nói: "Thế nào, trên mặt ta có dính lọ? Vậy thì ngươi cũng muốn thử một chút bản lĩnh của ta?"

Kiều Đào ngạc nhiên: "Cái gì bản lĩnh?" Người nhỏ như vậy, để tâm nhiều thứ, cũng không biết lớn lên sẽ có bộ dáng gì.

"Không có gì." Minh Phỉ nói sang chuyện khác:"Tối nay Đại công tử không trở về hả?"

Kiều Đào thu tâm trạng lại: "Dạ, nhà nhị cô gia cách khá xa, Đại công tử chỉ sợ ngày mai mới có thể trở lại.

Minh Phỉ cau mày trầm tư một lát: "Con mèo kia còn chưa có tìm được?" Mặc dù tin tưởng Thái Quang Đình làm việc thận trọng, nhưng hắn không có người ở đây, chỉ sợ ở giữa sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cũng không biết chuyện kia hắn an bài cho người nào làm, làm có sạch sẽ không? Không hiểu, nàng bỗng nghĩ đến khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Cung Viễn Hòa, liên hệ với những lời nói ban ngày của hắn, khó tránh khỏi liên tưởng phong phú cho rằng, hắn mặc dù không phải đồng đảng cũng hiểu rõ tình hình.

Kiều Đào có chút theo không kịp ý nghĩ của Minh Phỉ, chẳng biết tạo sao lúc này lại hỏi đến con mèo kia? Nhưng nàng vẫn trả lời: "Không có. Hôm nay trong nhà khách nhiều, lại đốt pháo, chỉ sợ là sẽ chạy trốn xa hơn."

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Tắt đèn đi ngủ." Chỉ mong không làm cho nàng thất vọng.

Ban đêm Thái phủ hết sức yên tĩnh, bởi vì chuyện vui Nhị tiểu thư, mọi người làm liên tục vài ngày, cũng mệt mỏi không chịu nổi. Khó khăn lắm mới làm chu toàn chuyện hôm nay, những thứ ở xế chiều dọn dẹp căn bản cũng thu thập xong rồi, chỉ chờ ngày mai lại mời họ hàng gần bằng hữu tốt tới ăn một bữa, trả lại gia cụ cho từng nhà là xong chuyện.

Giờ hợi (khoảng 9 đến 11h đêm) Tứ Di Nương mang theo ma ma tuần đêm một vòng, nghĩ tới tối nay không có chuyện gì, liền ngáp dài trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm qua nàng đại náo phòng chính bị khiển trách, sau khi trở về lại khóc đến hơn nửa đêm, sáng sớm lại bị kêu đi làm việc, trừ thời gian ăn cơm ra bên ngoài căn bản không có thời gian ở không, xương cốt được nuông chiều này đã sớm mệt mỏi muốn rã cả ra, không chịu nổi.

Tiểu Ngải nghĩ muốn khuyên Tứ Di Nương đôi câu, nói cho cùng thì chuyện cũng được quyết hết rồi, cũng không kém một đêm này, nhưng bởi vì  đêm qua nàng hiến cái kế sách đó, làm hại Tứ Di Nương mất mặt, nhìn nàng không vừa mắt, vì vậy mang lời kia ở trong miệng lượn hai vòng lại nuốt vào.

Chủ sự vừa đi, những người khác cũng rảnh rỗi. Nguyên liệu nấu ăn trong kho đã đã tiêu hao khá nhiều, ngày thứ hai ăn cái gì cũng đã có sẵn, người tới cũng ít, cũng không cần đặc biệt chuẩn bị, vì vậy mọi người cũng buông lỏng dây cung, nên nghỉ ngơi cũng đi nghỉ, trực đêm không nên nghỉ ngơi cũng tìm cớ, tự mình an bài. Hoặc là lấy thời gian chơi bài bạc, hay là đi tìm một chỗ tránh gió ẩn núp ngủ.

Những người khác dám ăn trộm giở thủ đoạn, bị mệnh lệnh chặt chẽ của Nhị Di Nương người giữ phòng bếp cùng quản sự phòng kho cũng không dám. Hôm qua người đắc lực của các nàng bị Tứ Di Nương kéo đi, bây giờ còn đang bị nhốt trong phòng chứa củi, làm cho các nàng vốn nên đổi ca, bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng trông coi.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, suốt hai ngày hai đêm làm liên tục, thật sự là có chút không chịu đựng được rồi, có thể nhớ đến Nhị Di Nương đã từng nói đồ do ai làm hư người đó phải đền, họ cũng chỉ được liều mạng chịu đựng.

Gió xuân tháng hai tựa kéo dài, ban đêm nó ở quả thật là giống như cây kéo, thổi trúng ai chỉ mặc hai áo thì cả người run lẩy bẩy. Có một số người tuổi hơi lớn hơn chút như Tôn bà tử không chịu đựng được, liền cùng mấy người trẻ tuổi bên cạnh thương lượng: " Hai ngày hai đêm chịu đựng, lão bà tử vừa lạnh vừa đói, lại bị vây khốn, không bằng đi kiếm chút rượu thịt ngon, ăn cho người ấm áp, vừa nói chuyện đến sáng, các ngươi thấy thế nào?" Nàng là người rất được Nhị Di Nương tín nhiệm, bình thường cũng có mấy phần thể diện, cho nên những lời này ngoài mặt nói là thương lượng, trên thực tế là không ai dám phản bác.

Một nàng dâu đen mập nói: " Cái này cũng có chút đạo lý đấy. Theo ta nói, phòng kho này có cần quá mức trông coi? Thâm viện đại trạch, muốn trộm cũng là trộm kim ngân, ai lại đo trộm mấy chén đĩa cùng mấy khối thịt? Không phải những người khác đi nghỉ ngơi, mấy người chúng ta lại phỉa ở nơi này uổng công chịu khổ."

Một nàng dâu gầy gò khác cười nói: "Đại Chính Gia, ngươi nói lời này coi chừng làm phía trên nghe được, cẩn thận da đen của ngươi."

Đại Chính Gia nhổ một ngụm, cười mắng: "Lâm Nhị Gia, chỉ da thịt ngươi nhỏ, mà ta xem ngươi nam nhân cũng không dính ngươi nhiều, ánh mắt kia cả ngày lẫn đêm đều hướng đến trên người mấy tiểu nha đầu non nớt. Ta đen, nhưng nam nhân ta thích."

Lâm Nhị Gia cười lạnh: "Làm sao ngươi biết nam nhân ta mắt hướng  trên người đám tiểu nha đầu kia? Ngươi không phải nhìn hắn làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ hắn nhìn ngươi?"

Một phu nhân vừa trắng vừa mập tên gọi Thái Hoa, nửa nằm trên băng ghế dài ở góc tường híp mắt cười nói: "Đúng nha, đúng nha, Đại Chính Gia như thế nào lại biết ánh mắt của Lâm Nhị liếc hướng nào?"

Đại Chính Gia phẫn nộ, Lâm Nhị Gia một bước cũng không nhường. Tôn bà tử lấy uy phong ra mắng: "Đừng tranh cãi nữa, có ăn hay không, lại muốn ở chỗ này ầm ĩ, là cũng muốn bị giam trong chứa củi sao?"

Hai người ngậm miệng không nói, Thái Hoa đứng dậy: "Không ồn ào nữa? Ta đi hâm nóng thức ăn, ai tới giúp một tay bưng thức ăn lên?" Còn nói không có rượu ngon, Tôn bà tử mở ra cửa phòng kho xách bình rượu Kim Hoa ra ngoài nếm thử một chút.

Tôn bà tử tiện tay lấy cái chìa khóa xuống đưa cho Lâm Nhị Gia, để cho nàng đi lấy rượu. Đợi rượu và thức ăn chuẩn bị đầy đủ, mấy người nằm ở bên cạnh bàn, nói chuyện của chủ nhân, phu nhân nói lời thô tục, ngươi một ly, ta một ly, uống say không còn biết gì, đợi đến lúc trời sáng mới bị người ta đánh thức.

Mấy người đỡ đầu vừa nhìn tình hình chung quanh, không khỏi sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chỉ thấy bên trong quản sự Triệu nương tử dẫn một đám người cầm theo gậy gộc quắc mắt nhìn trừng trừng  đứng ở đó, mặt đều giận đến trắng bệch.Trực giác Tôn bà tử có chút không dùng được, ưỡn vẻ mặt già nua cười nói: "Triệu nương tử, đây là thế nào?" Lại giả bộ nhìn sắc trời một chút: "Ôi, trời đã sáng rồi. Nhịn hai ngày hai đêm, thân thể này không chịu đựng được rồi, dĩ nhiên cũng ngủ thiếp đi, còn chưa tới giờ bày tiệc mà?"

Một nàng dâu cười lạnh nói: "Tôn ma ma buồn cười, còn bày tiệc? Hôm nay mọi người đều bị các ngươi làm cho liên lụy thảm!"

Đại Chính Gia thấy sắc mặt mọi người bất thường, lắp bắp nói: "Đây là nói thế nào? Liên lụy các ngươi? Không còn chuyện gì kiếm chuyện mà!"

Ngực Triệu nương tử cấp tốc phập phồng, cắn răng hung dữ mà nói: "Mang các nàng đưa đến trước mặt phu nhân, để phu nhân xử trí!"

Lâm Nhị Gia thét to: "Chúng ta làm gì sai? Cũng chỉ là quá mệt mỏi ngủ một giấc mà thôi. Mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, người nào không có một chút sai lầm? Một chuyện chút như vậy phải trói chúng ta lại đi gặp phu nhân? Không được thật là quá đáng rồi."

Triệu nương tử cười lạnh: "Ta làm khó dễ các ngươi? Các ngươi xem  chuyện tốt các ngươi làm, đến tột cùng là ai làm khó dễ ai?"

Trong phòng bếp là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là bát khay chén cốc ngã bể, đồ ăn chín cũng bị lật phải ngổn ngang, đông một khối, tây một khối, trên đất, trên bếp lò, khắp nơi đều có.

Ngay cả cửa phòng kho bình thường đóng kín cũng bị mở ra, bên trong đặt ở cái sọt đựng đồ sứ căn bản cũng gặp tai họa. Bể hoàn toàn không có nhiều, bị mẻ nứt cũng không ít, trên xà nhà treo cá khô muối cá khô lại bị bắt kéo tới khắp nơi.

Tôn bà tử kêu lớn một tiếng: "Ông trời của ta ơi, đây là cái chuyện tốt gì?" Vậy phải làm sao bây giờ? Sẽ phải lập tức trả đồ cho người ta, hiện nay thành cái bộ dáng này, lấy cái gì mà trả? Những người đó không thể so với nhà bình thường, chén đĩa có thiếu một cái lỗ còn có thể tiếp tục dùng, không phải giàu cũng quý, nhìn mặt mũi còn quan trọng hơn. Chủ yếu nhất là, nàng như thế nào mới có thể thoát khỏi giương nanh múa vuốt của Nhị Di Nương? Hôm qua Nhị Di Nương còn giao nơi này cho nàng. Bảo các nàng bồi thường, dù là bán cả nhà bọn họ cũng không đền đủ.