Hi Du Hoa Tùng

Chương 263: Triều đình tranh luận




"Thực ra ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải là cá trong ao tù, Giang Nam tuy tốt nhưng vẫn không phải là nơi thích hợp với nhân tài." Vương Đức Vọng thật lòng nói: "Phong nhi, kinh đô là nơi ngọa hổ tàng long, ngươi đi lần này nhất định phải làm việc một cách cẩn trọng, khi làm thì phải để ý một chút. Bất quá ngươi đã có quý nhân tương trợ, vấn đề này cũng không lớn lắm."
"Quý nhân?" Lưu Phong cười nói: "Vương đại nhân nói đùa, ta làm gì có quý nhân tương trợ." Trước kia lúc Trương Thiên Sư còn sống thì cũng tính là có. Bây giờ lão nhân gia đã không còn thì làm gì còn quý nhân nào nữa. Phùng Nguyệt và Bạch Thọ mặc dù đồng tâm với mình, tuy nhiên tiếng nói của bọn họ trước mặt bệ hạ cũng chỉ có tí phân lượng nào thôi.
Vương Đức Vọng ha ha cười nói: "Kim Vận bá tước và quan hệ của ngươi hẳn là rất tốt còn gì nữa."
Lưu Phong hơi run một chút, thầm nghĩ hóa ra người mà Vương Đức Vọng cho là quý nhân của mình là nàng à. Tại một nơi như kinh đô thì một nữ bá tước tựa hồ cũng không tính làm gì.
Vương Đức Vọng vỗ bả vai hắn, thấp giọng nói: "Đừng xem Kim Vận phu nhân chỉ là một bá tước, cũng đừng xem như hạng nữ lưu thông thường, năng lực của nàng rất lớn. Vĩnh viễn không nên xem thường nữ nhân, nhất là đàn bà góa chồng. Lần này nếu bệ hạ triệu ngươi vào kinh thì ngươi nhất định phải dựa vào ưu thế của Kim Vận phu nhân để mà thiết lập mạng lưới quan hệ của mình.
Lưu Phong thấp giọng hỏi: "Kim Vận phu nhân đích thực là một người đàn bà có cá tính độc lập, mặc dù nàng và ta có chút giao tình nhưng vị tất nàng đã đem hết sức giúp ta."
"Hắc hắc" Vương Đức Vọng đột nhiên nhìn Lưu Phong cười một cách mập mờ: "Đừng tưởng rằng ta không biết, giao tình giữa hai ngươi tuyệt đối không đơn giản. Lần trước tại dịch trạm kinh đô, ta đã thấy được kiện lễ vật của nàng. Một nữ nhân tự nhiên tặng cho một gã nam tử xa lạ nội y của mình, có thể thấy được nàng đối với tên nam tử này rất có tình thâm. Phong nhi ngươi còn trẻ, hảy tận dụng cho tốt lợi thế của mình đi."
Lưu Phong nghe vậy toát cả mồ hôi, thật là lơ đễnh, ngày trước thật không nên đặt cẩm hạp của Kim Vận phu nhân ở đại sảnh.
Ngày đó vốn chỉ tưởng rằng có mỗi Đình nhi nhìn thấy, bây giờ mới biết được rằng cả Vương gia lão đại nhân cũng nhìn thấy. May mà bây giờ là thời cổ đại, thời đại chủ nghĩa nam quyền. Nếu là Lưu Phong kiếp trước để cho nhạc phụ nhìn thấy tình cảnh như vậy thì có lẽ đã sớm bắt con gái tìm một tấm chồng khác.
Vương Đức Vọng nói như vậy làm Lưu Phong vô cùng bất mãn, nghe khẩu khí của lão đại nhân, nhìn vẻ mặt của lão làm hắn có cảm giác mình giống như những tên trai bao cho phú bà, dùng thứ tình cảm mua bằng thân thể của mình để kiếm ăn.
"Vương đại nhân, ta nghĩ người chắc là đã hiểu lầm điều gì đó, kỳ thật chuyện không như người tưởng đâu. Kim Vận bá tước bất quá chỉ là muốn cho ta xem tay nghề khéo léo của thợ làm ra hai kiện nội y kia." Đối với chuyện làm xấu hình tượng bản thân, Lưu Phong luôn luôn không thừa nhận.
"Có thật như vậy không?" Vương Đức Vọng khẽ cười nói: "Mặc dù ta đã già nhưng ta không bị hoa mắt, hai kiện nội y kia hẳn là ngươi đã xem qua?"
. không có một lời đáp nào.
Lưu Phong nghe Vương Đức Vọng nói xong, hoàn toàn không biết nói gì, người khác đều đã biết, ngươi có thể phủ nhận như thế nào đây.
"Yên tâm, mọi người đều là nam nhân." Vương Đức Vọng đột nhiên cười gian: "Kì thật khi còn trẻ, ta cũng như vậy thôi." Vương Đức Vọng không nói tiếp nhưng Lưu Phong cũng đã hiểu được ý tứ của lão.
Già mà vẫn dâm a. Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Xin thụ giáo".
"Giang Nam thủ bị tân nhiệm là thuộc hạ của Yến Vương, ta nghĩ sau này hắn dám chắc sẽ cùng ngươi đối đầu, ngươi phải cẩn thận một chút. Hắn tên là Vương Kim Bằng, là một kẻ âm hiểm, thủ đoạn rất là tàn ác, việc gì cũng đều có thể làm được, Vương Đức Vọng cẩn thận dặn dò hắn.
Vấn đề này Lưu Phong cũng không quá lo lắng, âm hiểm thì cũng chỉ là cái danh Thủ bị, ngươi có thể làm gì với Tuần sát sử Cẩm Y vệ như ta sao? Hơn nữa hắn bây giờ còn là quý tộc của đế quốc.
Trên bầu trời đã có vài hạt mưa nhỏ, Vương Đức Vọng đột nhiên nói: "Là mưa ắt phải rơi xuống."
Lưu Phong đã có chút ngộ ra: "Đúng vậy, đã là sức mạnh của tự nhiên thì không ai có thể vượt qua được."
"Quay lại nói lời từ biệt với Đông Đông đi." Vương Đức Vọng quay đầu nhìn con mình mà nói, cho Lưu Phong và Vương Đông Đông có cơ hội riêng tư.
Vương Đông Đông tâm tình có chút phức tạp, từ trước cho tới nay nàng đều là vì mục đích riêng nên mới làm bộ cùng Lưu Phong ở chung một chỗ, nhưng hôm nay sắp phải ly biệt, trong lòng lại có chút lưu luyến.
"Đại ca, ta vắng mặt một thời gian, liệu người có nhớ đến ta không?" Bất ngờ nói ra một câu như vậy, Vương Đông Đông có chút thẹn thùng, hai tay xoắn vào nhau giống như thê tử, ôn nhu nhìn Lưu Phong tình ý thiết tha, đôi mắt đã nhất thời hiện lên một màn sương mỏng.
Lưu Phong gật đầu tha thiết nói: "Ta sẽ nhớ."
Vương Đông Đông đỏ mặt, hừ nói: "Ngươi sẽ không nhớ ta, ngươi đã có thê tử lại còn có nha hoàn xinh đẹp như vậy, sao còn có thể nhớ đến một nữ tử điêu ngoa như ta?"
Nhìn đôi mắt Vương Đông Đông đang ửng đỏ, Lưu Phong kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng vào trong lòng, xoa nhẹ vài cái, bạo dạn hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, ta thật sự là nghĩ đến nàng. Yên tâm đi, không bao lâu nữa cha nàng sẽ được trắng án, đến lúc đó ta và nàng sẽ lại ở cùng nhau."
Đông Đông nghe vậy cảm động, cắn chặt răng một cái, đôi mắt đỏ lên, không thể nhẫn nại nhào vào trong lòng của Lưu Phong, nức nở nói: "Đại ca, Đông Đông không muốn rời xa người."
Lưu Phong kinh hãi, thầm nghĩ nha đầu này hơn nửa là giả hí thành chân (từ giả thành thật), thật sự đã thích mình rồi. Xem ra mị lực của mình quả nhiên lớn.
Lưu Phong nhẹ nhàng ôm sát nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Nếu không muốn đi thì đừng đi nữa."
"Không được!" Vương Đông Đông cắn răng nói: "Cha muội đã già, người đi đến địa phương đó một mình thật không an tâm, muội muốn đi cùng cha."
Lưu Phong thở dài một tiếng, thầm nghĩ quả thật là một thiếu nữ hiếu thuận.
Nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng, Lưu Phong hờ hững nói: "Đông Đông, ngươi như vậy là phải, lão nhân gia đi đường một mình sẽ cảm thấy rất tịch mịch. Thôi đi đi, không bao lâu nữa ta sẽ cho caca ngươi đưa các người quay lại.
Vương Đông Đông"ừm" một tiếng, ngả trong lồng ngực hắn nói: "Ân, muội đợi tin tốt của người." Nói xong liền hạnh phúc mà bật khóc.
Lưu Phong hơi bực mình, chẵng lẽ truyền thuyết về Bảo Ngọc là chính xác, nữ nhân làm bằng nước sao? Vui cũng khóc, buồn cũng khóc.
Thấy Vương Đông Đông khóc nghe thật thương tâm, Lưu Phong nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Đông Đông, thật ra ta cũng không nỡ xa nàng. Cái đó. nàng có thể giúp ta tiếp hay không."
Vương Đông Đông nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi mà, ngươi. ngươi chính là đại sắc lang."
Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Cũng do nàng cả đó, ai bảo đôi tay nhỏ bé của nàng lại."
"Đại ca, người đừng nói nữa." Vương Đông Đông thẹn thùng mãi không thôi, như"Lê hoa đái vũ-Cầu vồng sau mưa", ngước mắt nhìn hắn một cái rồi lại dụi vào trong lòng hắn: "Đại ca, nếu ngươi thích, chờ ta trở lại rồi mỗi ngày ta đều giúp người làm việc đó tám lần, mười lần được không?"
"Ta ngất."Lưu Phong thiếu chút nữa té xỉu, tri thức về giáo dục giới tính thời này thật hạn hẹp, một ngày có thể làm được tám, mười lần thì mình cũng giống như những cây cổ thụ cạn kiệt tinh lực mà chết.
"Hai ba ngày một lần là được." Lưu Phong đứng đắn nghiêm chỉnh nói.
Vương Đông Đông đỏ mắt trả lời: "Ừm, tất cả đều theo ý chàng."
Sau một lúc đùa giỡn, Vương Đông Đông đã thư thái hơn, khóe miệng cũng lộ vẻ tươi cười
Vương Đông Đông ngơ ngác nhìn Lưu Phong nửa ngày, rồi đột nhiên ngây thơ hỏi: "Đại ca, chàng thích ta sao? Chàng muốn ta thành thê tử của ngươi chứ?"
Lưu Phong run người, sau đó vừa cười vừa nói: "Chờ ngày nàng thật sự thích ta, ta sẽ cho cân nhắc lấy nàng làm thê tử."
Vương Đông Đông sắc mặc thay đổi một chút nói: "Đại ca, mọi chuyện trước kia chàng đều biết?"
"Là muội, là muội không tốt, mong chàng đừng giận muội." Vương Đông Đông cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, đại ca của nàng không phải loại nam nhân thiển cận đâu, chuyện trước kia thì để nó qua đi, dù sao bây giờ ta cảm giác nàng quả có chút thích ta. Nếu không ngày đó nàng đã không"ăn" như thế."
"Đáng ghét, đại ca người thật đáng ghét."Lưu Phong cố tình nhắc lại chuyện làm cho Đông Đông nhớ tới kích tình ngày đó, cổ nàng nổi lên một mảng hồng, thẹn thùng không thôi.
.
.
Trong khi Vương Đức Vọng đến Lương Châu, bá quan văn võ tại kinh thành lại đang thảo luận sôi nổi về việc của Lưu Phong.
Sau khi Trương Thiên Sư mất, Hoàng đế Hoa Hạ có ý muốn đưa Lưu Phong tiến kinh nhưng lại chưa tìm được lý do thích hợp. Hơn nữa còn gặp nhiều trở ngại khác khiến cho việc này nhiều lần bị trì hoãn. Hôm nay Hoa Hạ đại đế lại đề cập đến chuyện xưa, đem việc đưa Lưu Phong tiến kinh làm chương trình nghị sự.
"Bệ hạ, thần nghe nói tên Lưu Phong này ỷ vào quyền thế Cẩm y vệ, quan viên tại đó không thể kiểm soát được, hơn nữa hắn lại là ngưởi háo sắc tham tài, có thể nào thành quan viên được, thần thiết nghĩ không nên triệu hắn tiến kinh." Một tên Côn bộ thị lang thuộc phe Yến Vương lên tiếng.
"Bệ hạ, thần cũng nghĩ rằng không nên triệu Lưu Phong hồi kinh, thần nghe nói gần đây hắn luôn gây chuyện thị phi, Giang Nam quan viên từ lớn tới bé đều bị hắn hà hiếp, đè đầu cưỡi cổ. Nếu một kẻ như vậy mà còn được lên kinh làm quan thì không biết bao nhiêu phiền toái nữa sẽ xuất hiện." Người nói chính là viên Ngoại lang Hộ Bộ cùng phe cánh với Hoàng thái tôn.
Hoàng đế thầm nghĩ, dám đối đầu cả với Hoàng Thái Tôn lẫn Yến Vương, Lưu Phong ơi Lưu Phong, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng. Hoa Hạ đại đế hiện tại chính là cần một nhân tài như vậy đối lập với hai phe phái, có vậy mới có thể để khống chế cuộc chơi giữa hai thế lực này.
Nội các thủ phụ Trương Tử Ngưu đúng ngoài bàng quan, trong lòng cười lạnh, tự nghĩ các người bọn ngươi tầm nhìn thật thiển cận, tâm tư của bệ hạ không ai có thể hiểu được. Ngài đã vài lần mang chuyện Lưu Phong ra thảo luận cho thấy ngài đối với Lưu Phong rất trọng thị và chờ mong, vậy mà bây giờ lũ ngu xuẩn các ngươi lại kịch liệt ngăn không cho hắn tiến kinh.
"Bệ hạ, thần có một lời, không biết có nên nói hay không." Trương Các lão hướng tới Hoàng đế thưa.