Hỉ Gần Nhau

Hỉ Gần Nhau - Chương 3: Biến hóa




Hứa Cẩm trở mình một, sau đó trên mặt đột nhiên bị cái gì liên tục liếm vài cái.



Nàng lập tức liền tỉnh, đầu lui về phía sau, tiểu bạch cẩu đuổi theo muốn liếm nàng, Hứa Cẩm trốn không thoát, cười ngồi dậy, đem chó ôm đến trên đùi. Tiểu bạch cẩu nâng chân trước khoát lên vai nàng còn muốn liếm, cổ họng phát ra rầm rì, bụng còn có tiếng cô lỗ truyền đến. Hứa Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng mặc quần áo, thuận tiện đem chó thả xuống đất, “Đi, ta dẫn mày đi tìm gì đó ăn đi.”



Rửa mặt hoàn tất, nàng đi ra ngoài, tiểu bạch cẩu liền vui vẻ theo sát nàng, nhắc tới cũng kỳ, giống như nhận định nàng vậy.



Chó nhỏ thích chính mình, Hứa Cẩm thật cao hứng, cũng không nghĩ duyên cớ trong đó, thẳng đến phòng bếp.



“Ai u, tiểu thư như thế nào tới nơi này?” Quán sự phòng bếp Lý ma ma xa xa nhìn thấy nàng, nhanh chóng ra đón, tươi cười đầy mặt: “Bên trong khói dầu huân người, tiểu thư cần gì trực tiếp phân phó ta là được. Đây là thú cưng phu nhân mới cho tiểu thư? Xem này lông trắng như tuyết, còn nghe lời như vậy, vừa nhìn đã biết là vật quý hiếm!”



Hứa Cẩm nhìn tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn ngồi bên chân mình, cười hỏi đối phương: “Lý ma ma, nó đói bụng, bà xem trong bếp có cái gì có thể cho nó ăn không?”



Lý ma ma tuổi gần năm mươi, xuất thân ở nông thôn, trong nhà hàng xóm từng nuôi chó vườn, đều là heo ăn cái gì thì chó ăn cái đó, đói khát thì tự kiếm ăn lúc nào hầu hạ tỉ mỉ. Bất quá bà nhìn ra, con chó này là rất được lòng tiểu thư, liền nghiêm túc đánh giá tiểu bạch cẩu vài lần, nói: “Chó này nhìn cũng mới một tháng tuổi, vẫn chưa ăn được thịt thà gì, ta nấu chút cháo cho nó, tiểu thư cảm thấy thế nào?”



Hứa Cẩm lần đầu tiên nuôi chó, nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, tự nhiên là nghe người lớn, “Được, vậy bà ở đây nấu đi.” Trong nhà có 2 phòng bếp, bên này là hầu hạ một nhà ba người bọn họ, phòng còn lại dùng để nấu cơm canh cho hạ nhân, trong đó khác biệt, không cần phải nói, các nàng ăn là cháo trắng, bọn hạ nhân bên kia tuy rằng so với nhà quê bình thường tốt hơn, nhưng vẫn không thể bằng chủ được.



“Được rồi, tiểu thư qua bên kia ngồi dưới tang cây chờ, trời nóng bức sẽ huân đến cô.” Lý ma ma thân thiện nói, xoay người vào bếp, rất nhanh bưng một chén sứ lớn ra. Tiểu thư đã cho chó ăn gạo trắng, bà dùng nó nấu cháo khẳng định không sao, chỉ cần tiểu thư hài lòng, phu nhân sẽ không thượng trách cứ cái gì.



Bà hướng bên này đi, tiểu bạch cẩu như cũ thành thành thật thật ngồi xổm ở bên cạnh Hứa Cẩm, chỉ là liếm liếm đầu lưỡi, đợi Hứa Cẩm tiếp nhận chén thì tiểu bạch cẩu lập tức thay đổi tính tình bình thường, vây quanh Hứa Cẩm vòng vo, thỉnh thoảng nâng hai chân trước lên cào, sau đó khoát lên quần nàng. Hứa Cẩm đoán là nó muốn đáp trên đùi nàng, nhưng nàng mặc váy, tiểu bạch cẩu sờ không chuẩn vị trí, một phác vồ hụt, chui đến dưới đáy nàng. Hứa Cẩm chơi cao hứng, thối lui, liền thấy tiểu cạch cẩu lăn lông lốc bò lên, lần nữa đuổi theo nàng.



Lý ma ma ở bên cạnh nhìn một lát, cười meo meo về bếp.



Hứa Cẩm không nhẫn tâm bỏ đói tiểu bạch cẩu, đem cháo thổi nguội chút, ngồi xổm trong bóng cây. Nàng vừa ngồi xổm xuống, tiểu bạch cẩu trước đó luôn luôn ở trước người của nàng nhảy lên muốn cướp gì đó lập tức sáp lại gần, không có vội vã ăn, mà trước ngửi ngửi, dò xét liếm một chút, xác định không nóng lúc này mới vùi đầu ăn, phát ra tiếng nuốt liên tục.



“Xem ra mày thật thích ăn cháo a!” Hứa Cẩm một tay nâng chén miễn cho bị tiểu bạch cẩu đụng đổ, một tay vuốt lông chó, càng sờ càng thích.



Tiểu bạch cẩu chỉ lo ăn, rất nhanh đã liếm sạch sẽ tới đáy chén, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được chén này còn chưa rửa. Liếm xong, nó ngẩng đầu nhìn xem Hứa Cẩm, lắc lắc đầu hướng phòng bếp chạy, chạy đến cửa dừng lại, hướng nàng kêu một tiếng, dường như muốn đợi nàng dẫn nó đi vào.



Nó thông minh như vậy, Hứa Cẩm cực kỳ vui vẻ, lại kêu Lý ma ma nấu cho nó thêm nửa chén cháo.



“Tiểu thư, chó này thật dễ thương.” Thu Lan lặng lẽ từ trong bếp chạy ra, cách Hứa Cẩm năm bước thìngồi xổm xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm tiểu bạch cẩu. Nàng là con gái thứ ba của Lý ma ma, so với Hứa Cẩm nhỏ hơn một tuổi, hiện tại giúp nương nàng làm trợ thủ, rửa đồ ăn nhóm lửa lặt vặt. Trước mắt điểm tâm đều chuẩn bị không sai biệt lắm, liền chạy ra xem chó.



Hứa Cẩm cùng Thu Lan rất quen. Trước kia nàng và Thôi Tiêu chơi trốn tìm sờ người mù, người không đủ liền kêu hai tiểu nha hoàn góp vào cho đủ số, bởi vậy cùng Thu Lan nói chuyện cũng thân cận chút, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngươi có biết bọ chét lớn lên trông thế nào không?”



“Chó này có bọ chét à?” Thu Lan hoảng sợ, “Vậy không được, tiểu thư mau tránh xa nó, bọ chét biết cắn người…”



Nàng đột nhiên gào to lên, Hứa Cẩm nhất thời nhíu mày trừng nàng: “Đừng la, ta cũng không biết trên người nó có hay không, xem ra ngươi biết, vậy ngươi giúp ta xem xem.”



“A.” Thu Lan đỏ mặt che miệng lại, quay đầu xem xem, thấy lão nương không ra, hướng bên Hứa Cẩm xê dịch qua. Tiểu bạch cẩu quay đầu xem xem nàng, lại xem xem Hứa Cẩm, thấy Hứa Cẩm cười nhìn nó, yên tâm, tiếp tục ăn gì đó. Chỉ là, đợi Thu Lan đặt tay lên nó thì tiểu bạch cẩu đột nhiên xoay người, “Uông” hướng Thu Lan kêu một tiếng, âm thanh vang dội khí thế bức người, Thu Lan sợ tới mức ngã ngồi trên đất.



Tiểu bạch cẩu cùng Thu Lan giằng co một lát, xác định người này không dám chạm vào mình nữa, quay lại tiếp tục ăn.



“Tiểu Thư, chó này cắn người đi? Ta không dám chạm!” Thu Lan lòng vẫn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.



“Chớ nói nhảm, nó ngoan lắm.” Hứa Cẩm sờ sờ tiểu bạch cẩu, đoán nó đại khái là sợ người lạ, liền hướng Thu Lan vẫy tay, “Lại đây, ta vạch lông nó, ngươi nhìn kỹ có bọ chét hay không.” Nàng cảm thấy không có, bất quá để mẫu thân ân tâm, vẫn tìm thử xem.



Nàng động thủ tiểu bạch cẩu liền rất ngoan, chỉ khi nàng sờ vào chỗ nào đó thì cái đuôi nó nhẹ nhàng lắc lư, giống như không thích bị người sờ chỗ đó. Hứa Cẩm tò mò lại thử một lần, thấy tiểu bạch cẩu vẫn muốn tránh, liền không sờ nơi đó, đổi chỗ khác.



Sắp tìm xong, Bảo Châu vội vàng chạy tới, “Tiểu thư tiểu thư, phu nhân đang tìm cô!”



Hứa Cẩm trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ mẫu thân nhanh như vậy đã nghe được chó này là nhà ai?



Vừa lúc tiểu bạch cẩu cũng ăn xong, Hứa Cẩm kêu nó hướng đến phòng bên kia. Sợ nó vừa ăn no chạy quá nhanh không thoải mái, Hứa Cẩm săn sóc thả chậm bước chân.



Giang thị đang phân phó Vương ma ma bên cạnh đi nhà kho lấy gì đó, buổi sáng đi Kỳ gia thăm Kỳ Cảnh cũng không thể tay không mà đi.



Vương ma ma nhớ kỹ, xoay người đi ra ngoài, bước ra cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Hứa Cẩm chạy vào. Tiểu cô nương mặc váy dài màu đỏ, trên đầu là hai búi tóc thường chải, cúi đầu chơi với cho. Nhìn thấy bà, nàng cười kêu ma ma, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, cùng phu nhân khi còn nhỏ giống nhau như đúc, chỉ có hai cặp chân mày anh khí là cực kỳ giống phụ thân nàng…



Vương ma ma ánh mắt đen sẫm, đứng vững, chờ nàng đi đến trước người, bà từ ái giúp nàng lau mồ hôi trên trán, dặn dò đi nàng chậm một chút, xoay người nhìn nàng vào phòng, lúc này mới đi.




“Nương, con nhờ Thu Lan xem rồi, trên người nó không có bọ chét!” Hứa Cẩm lớn tiếng nói xong, ngửa đầu xem mẫu thân. Tiểu bạch cẩu đứng ở dưới chân nàng, cũng ngửa đầu nhìn người xa lạ này.



Con gái vui vẻ như vậy, Giang thị không đành lòng phá hỏng, cười nhẹ nói: “Vậy thì tốt rồi, nương đã phái người đi ra ngoài nghe ngóng, nếu không có người mất chó, con chó này chính là của con. Được rồi, nên ăn cơm, sáng nay không cần đọc sách, thăm Kỳ Cảnh xong con đi chơi với nó đi.” Bà biết đọc sách viết chữ, đối với việc chỉ bảo con gái đọc sách lại không thành thạo, cũng may Hứa Du ở huyện dạy học, bà chỉ cần dựa theo Hứa Du bố trí việc học dạy con gái là được.



Vốn hạ nhân mới xuất phát… Hứa Cẩm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe thấy tên Kỳ Cảnh, nàng lại mất hứng chu miệng, nhưng nàng cũng biết lần này tránh không được, liền không có nhiều lời.



Sau bữa cơm cùng tiểu bạch cẩu ở trong sân chơi một lát, phải đi Kỳ gia. Hôm qua sau khi Kỳ Cảnh té xỉu thì tiểu bạch cẩu ngủ, cho nên được Bảo Châu ôm về, hôm nay sự thật đã chứng minh, trừ Hứa Cẩm ra, tiểu bạch cẩu không chịu để cho người bên ngoài chạm vào, Giang thị vốn muốn sờ sờ, thấy nó không chịu cũng đành thôi, nhưng hiện tại phải đi Kỳ gia, không thể mang theo chó a.



Trước cửa Hứa gia, Hứa Cẩm ngồi xổm xuống sờ đầu tiểu bạch cẩu: “Ngoan, nghe lời nha, ta phải đi nhà bọn họ một chuyến, rất nhanh sẽ về thôi, mày ở nhà chờ ta có được hay không? Trở về ta lại chơi với mày.” Vừa nói chuyện vừa khoa tay múa chân chỉ nhà mình và Kỳ gia.



Tiểu bạch cẩu cũng không biết là nghe hiểu hay xem hiểu, ngoan ngoãn nằm dưới đất, ngẫng đầu nhìn nàng, mắt đen ngập nước như hai trái nho mới rửa, người nhìn thấy cũng không nở rời xa nó.



Hứa Cẩm nhịn không được quay đầu xem Giang thị, nhỏ giọng cầu xin: “Nương, để con ở nhà được không?”



Giang thị cũng kinh ngạc với sự thông minh của con chó, nhưng bà không thể dung túng con gái, cũng không thể bởi vì một con chó sau này liền không ra cửa đi?



Hứa Cẩm ở trong mắt mẫu thân chiếm được đáp án, lưu luyến không rời sờ sờ tiểu bạch cẩu, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài. Tiểu bạch cẩu nhìn nàng đi xa, thẳng đến không thấy, nó mới đưa đầu khoát lên chân trước, quay đầu nhìn phía đầu tường Hứa gia cùng Kỳ gia, một tai cúp xuống, một tai dán sát đất.



Đông Hồ trấn dân phong thuần phác, nếu nhà ai xảy ra chuyện gì, đám láng giềng đều sẽ lại thăm. Kỳ gia ở kinh thành làm quan, Kỳ lão gia tử trên người lại không có kiểu cách nhà quan, thích chung quanh lắc lư, láng giềng tự nhiên càng thêm thân thiện, biết Kỳ Cảnh bị thương, người tới thăm khẳng định không ít.




Giang thị nghĩ tới điểm này, cho nên tới sớm, vì tránh đi thời điểm người nhiều.



Kỳ lão gia tử đi ra ngoài tản bộ, Kỳ lão phu nhân chiêu đãi các nàng, trực tiếp dẫn đi phòng Kỳ Cảnh. Bởi vì Hứa Cẩm vẫn là một đứa trẻ, cùng Kỳ Cảnh lại quen, người lớn hai nhà chẳng ai kiêng dè chuyện gì. Kỳ lão phu nhân tuy rằng làm quan phu nhân nhiều năm, cũng không phải là người câu nệ cổ lổ sĩ. Hai cụ vì sao muốn về quê dưỡng lão? Có một phần vì giúp đỡ con trai, càng nhiều vẫn là thích cuộc sống thanh thản ở Đông Hồ trấn.



Mấy người hướng bên này đi, trong phòng Kỳ Cảnh nghe được tiếng động, nhắm hai mắt lại.



Sáng sớm thật vất vả chịu đựng đến bà lão kia đi, trong phòng còn có một Tiểu Tư nhìn hắn không cho hắn đứng lên. Kỳ Cảnh không dám kiên quyết, dựa theo ký ức nguyên thân, nếu hắn biểu hiện quá khác người, nhẹ thì bị ông nội nhốt mấy ngày, nặng thì như bà nội suy đoán trở thành trúng tà, kết cục chỉ biết thảm hại hơn. Cái chỗ này quá kỳ quái, hắn không thể không thận trọng làm việc.



Giang thị cho rằng hắn ngủ, nhỏ tiếng nói: “Sáng nay lang trung đã tới chưa? Nói như thế nào?”



Kỳ lão phu nhân sờ sờ đầu Kỳ Cảnh, ánh mắt phức tạp: “Nói là thân thể không có trở ngại, chỉ là đứa nhỏ này, đột nhiên không chịu nói chuyện. Hồi sáng hỏi nó cảm thấy sao, nó vô luận thế nào cũng không lên tiếng, ông nội nó nổi giận muốn đánh nó, nó thà rằng bị đánh cũng không nói lời nào. Ai, cũng không biết tính tình của nó giống ai, vừa quật cường lại không nghe khuyên bảo, thật là làm cho người ta đau đầu.”



“Bá mẫu đừng sốt ruột, đứa nhỏ tuổi này đều như vậy.” Giang thị trấn an vài câu, kéo con gái qua giáo huấn: “Kỳ Cảnh hái hạnh của con, con giận là đương nhiên, nhưng con không nên cố ý hù dọa hắn, con xem đi Kỳ Cảnh bị thương thế này! Một lát Kỳ Cảnh tỉnh, con phải xin lỗi hắn cho tử tế, biết không?”



“Con làm cái gì vậy, A Cẩm không có làm sai, con lại giáo huấn nó, con kêu cái mặt già này của ta và bá phụ con nên đặt ở đâu?” Kỳ lão phu nhân vội vàng trả lời, đem Hứa Cẩm mặt đầy uỷ khuất ôm vào lòng, “Đừng nghe nương con, A Cẩm là cô nương tốt, nãi nãi biết.”



Hứa Cẩm nhất thời không cảm thấy ủy khuất, quay đầu xem xem Kỳ Cảnh, nhỏ giọng an ủi lão nhân: “Kỳ nãi nãi yên tâm đi, Kỳ Cảnh nhất định là rất đau mới không muốn nói chuyện.” Nàng mới không tin tên kia mỗi lần gặp mặt đều sẽ chọc nàng vẫn không nói lời nào, nếu thật như vậy thì tốt rồi.



Kỳ lão phu nhân bị nàng chọc cười, ba người tiếp tục ngồi một lát, bên ngoài hình như có khách đến, Giang thị đứng dậy cáo từ.



Hứa Cẩm ngoan ngoãn theo mẫu thân đi ra ngoài, sắp đi ra ngoài thì bỗng nhiên cảm giác có người nhìn nàng, quay đầu nhìn lại, đối mặt một đôi mắt âm u …



Là Kỳ Cảnh.



Hứa Cẩm sớm bị hắn nhìn như vậy thành thói quen, thấy hắn quả nhiên vẫn là Kỳ Cảnh kia, giơ ngón tay chỉ đầu, sung sướng khi người gặp họa hướng hắn làm mặt quỷ.



Kỳ Cảnh sửng sốt.



Nơi này giống mái… Cô nương, thật là kỳ quái, hung ác không đánh không cắn, trừng trừng mắt có tác dụng gì? Thật không biết nguyên thân sao luôn bị nàng chọc giận.



Thân thể hắn ở trong tay nàng, không chịu hắn khống chế, cũng may nghe phía trước ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu, hẳn là cũng không bị người bắt nạt.



Bất quá, hắn vẫn phải nghĩ biện pháp, sớm một chút đem thân thể cướp về.



Nhanh, hắn đã học xong những thứ quen thuộc lại xa lạ kia, chỉ là vẫn chưa quen nói ngôn ngữ của bọn họ, thừa dịp dưỡng thương này sớm tối luyện một chút. Có thể nói chuyện, vạn nhất khi cướp đoạt thất thủ, cũng có lý do đánh lừa.



Mặc kệ nói như thế nào, tập quán làm việc nơi này, cùng hắn bên kia quá khác biệt…