Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 30




Minh Nguyệt Tâm, Yến Hạo Minh, Cục Than, và Mask quyết định quay trở lại hang động đầy ánh sáng mà họ từng khám phá để tiếp tục tìm kiếm câu trả lời về mối liên kết giữa họ và nhiệm vụ mà họ đang gánh vác. Khi họ tiến vào hang động, Nguyệt Tâm cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ với không gian này. Cả nhóm tiến sâu hơn vào hang động, và họ phát hiện ra một cánh cửa lớn được khắc những biểu tượng cổ xưa.

Nguyệt Tâm tiến tới cánh cửa và cảm thấy một lực lượng vô hình kéo cô lại gần. Khi cô chạm vào cánh cửa, nó bắt đầu phát sáng và từ từ mở ra, để lộ ra một căn phòng rộng lớn với một hồ nước trong suốt ở giữa. Trên mặt hồ, một hình ảnh mờ ảo của một người phụ nữ trong trang phục cổ đại xuất hiện. Đó chính là người phụ nữ mà Nguyệt Tâm đã gặp trong giấc mơ từ rất lâu trước đó.

Người phụ nữ mỉm cười và nói: “Chào mừng con trở lại, Minh Nguyệt Tâm. Ta đã chờ đợi con và Yến Hạo Minh suốt hàng thế kỷ. Các con đã vượt qua rất nhiều thử thách để đến được đây. Giờ là lúc các con biết sự thật về sứ mệnh của mình.”

Nguyệt Tâm và Hạo Minh nhìn nhau, sự tò mò và quyết tâm hiện rõ trong mắt họ. Người phụ nữ bắt đầu kể về một truyền thuyết cổ xưa: “Các con chính là hậu duệ của hai gia tộc vĩ đại, được giao nhiệm vụ bảo vệ hòa bình và sự cân bằng của thế giới. Tuy nhiên, do một lời nguyền từ kẻ thù của gia tộc, các con đã bị tách rời và phải trải qua nhiều kiếp sống để tìm lại nhau và phá vỡ lời nguyền đó.”

Hình ảnh trên mặt hồ dần dần biến mất, để lại một viên ngọc lấp lánh nổi trên mặt nước. Người phụ nữ tiếp tục: “Viên ngọc này chứa đựng sức mạnh của hai gia tộc. Các con cần hợp nhất sức mạnh của mình và viên ngọc để phá vỡ lời nguyền và hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Nguyệt Tâm và Hạo Minh cẩn thận lấy viên ngọc, cảm nhận được sức mạnh dồn dập chảy vào cơ thể họ. Cục Than và Mask đứng bên cạnh, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Khi hai người đặt tay lên viên ngọc, một luồng ánh sáng chói lóa bao trùm toàn bộ căn phòng. Trong giây phút đó, họ thấy ký ức của những kiếp trước hiện về, những khoảnh khắc yêu thương và những thử thách mà họ đã trải qua.

Sau khi giải phóng sức mạnh, Nguyệt Tâm trở thành nữ thần cai quản thời gian, với khả năng điều khiển và bảo vệ dòng chảy của thời gian. Hạo Minh trở thành thần bảo vệ ký ức, với nhiệm vụ gìn giữ và bảo vệ những ký ức quý giá của mọi người. Cả hai cùng nhau hợp lực, cân bằng sức mạnh của thời gian và ký ức, để bảo vệ thế giới khỏi những mối đe dọa vô hình.

“Nhưng trước hết phải giải quyết mớ hỗn độn khi họ bị phong ấn sức mạnh đã.”



Họ nhìn vào nhau, hiểu rằng thời gian đã đến để quay về nơi mà tất cả bắt đầu. Một luồng sáng chói lóa bao quanh họ, và khi ánh sáng tan biến, họ thấy mình đứng giữa cung điện nguy nga của nước Hiên Viên. Thời đại mà họ biết đến chỉ qua những ký ức mơ hồ giờ đây hiện diện rõ ràng trước mắt.

Trước ngày Hiên Viên Mặc đón thanh mai trúc mã Tiểu Lam trở về, lần này anh đã không giống như lần trước. Không còn đón Tiểu Lam từ xa về, Hiên Viên Mặc đối mặt với Nguyệt Tâm, ánh mắt anh không còn xa cách mà tràn đầy quyết tâm.

“Nguyệt Tâm, ta đã bị uy hiếp buộc ta phải bỏ mặc nàng. Nhưng giờ anh đã hiểu tất cả,” anh nói, giọng nói chân thành và tha thiết.

Nguyệt Tâm nhẹ nhàng gật đầu, “Thần thiếp hiểu. Chúng ta cần giải quyết mọi hiểu lầm.”

Hai người cùng nhau ổn định lại thế cục của thời đại nước Hiên Viên. Họ bồi dưỡng một nhân tài mới, người có khả năng kế thừa ngai vàng. Trong suốt hai năm, họ tận tâm dạy dỗ và chuẩn bị cho người đó, đảm bảo rằng triều đại sẽ được bảo vệ và phát triển.

Trước khi rời khỏi, họ để lại một thánh chỉ quan trọng: “Không được lưu lại bất cứ kỷ vật nào về thời đại mà nước Hiên Viên còn tồn tại. Phải xóa nó khỏi lịch sử nhân loại và xin nhờ mọi người hãy phát triển đất nước này trở nên văn minh hơn bao giờ hết”

Cuối cùng, Hạo Minh sử dụng sức mạnh xoá đi toàn bộ kí ức của tất cả những người quen biết họ. Để thánh chỉ đó trở thành một bản di chúc của hoàng đế tiền nhiệm. Nhưng với mọi người, vị hoàng đế tiền nhiệm đó chỉ là một kí ức mờ nhạt mà không bất kì ai biết đến.

Khi mọi việc đã hoàn tất, Nguyệt Tâm và Hạo Minh đứng trước cung điện lần cuối, nhìn ngắm nơi này với lòng biết ơn và nuối tiếc. Họ biết rằng đây là quyết định đúng đắn để đảm bảo tương lai.

Tuy nhiên, giải quyết xong chuyện này chưa phải là giải quyết xong mối hiểm hoạ của nhân loại bấy giờ. Bởi khi họ thức tỉnh kí ức, họ đã biết rằng họ còn phải đối mặt với đối thủ thực thụ của họ. Kẻ thù đã phong ấn và yểm lời nguyền lên họ. Tuy lúc đó họ đã kịp phản công và để tên đó tạm thời ngủ quên. Nhưng thời điểm họ hoàn toàn trở lại cũng là lúc tên đó tỉnh giấc. Mối nguy hiểm mà họ thật sự phải đối mặt còn ở ngay phía trước.