Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 115




Edit: Nguyệt Chiêu Viện

Beta: Hy Thái Phi

Bên tai chỉ có tiếng nước chảy ầm ầm, hắn dường như nhìn thấy miệng giương ra khép lại của tiên tử nhỏ nhắn đó, nhưng nói cái gì thì hắn hoàn toàn không nghe được. Chợt mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là một màu đen nặng nề âm u.

Bùi Nghi thở hổn hổn, trên trán sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh. Hắn vuốt trán thấp giọng rên rỉ, bao nhiêm năm đã không mơ thấy cảnh này, vẫn cảnh tượng vẫn rõ rệt như vậy, không một chút thay đổi.

Trong đêm tối, hắn dần dần bình tĩnh lại nhưng trong yên lặng lại phát giác một tia khác thường. Hắn quay đầu, nhìn thấy trong bóng đêm dày đặc, một người lặng lẳng ngồi ở chỗ cách xa mép giường của hắn. Từ phòng đến sân đều không có cửa, một nữ tử nép người ngồi ở đó, dựa lên cây cột bằng gỗ thô cứng kia lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng ảm đạm chỉ phác họa được đường nét của nàng, mái tóc đen nhánh, trường sam tố sắc, chỉ đeo trang sức hỏa hồng bảo thạch trước trán để tượng trưng cho thân phận Đại vu mà thôi.

Bùi Nghi đứng dậy, cầm lấy áo khoác khoác lên người, hắn đi chân trần tới bên cạnh Tiêu Mặc Ngâm, bắt chước nàng ngồi xuống đất, cùng ngước mặt lên ngắm bầu trời bên ngoài.

"Ta không ngủ được". Tiêu Mặc Ngâm cũng không quay đầu nhìn hắn, chỉ nhìn bầu trời đêm, dường như nàng chỉ đang lầm bầm: "Không biết tại sao ta lại mơ thấy chuyện lúc còn nhỏ".

Bùi Nghi ngồi ôm đầu gối, lẳng lặng không nói một lời.

"Khi đó mẫu thân luôn đưa ta và Tiêu Tẩm đi ngắm sao". Giọng nói Tiêu Mặc Ngâm giống như gió đêm quanh quẩn ở bên ngoài, réo rắc, hơi lạnh lẽo, mang theo phòng bị khó nắm bắt được: "Mẫu thân luôn nói thần linh của người Miêu ở trong núi, tộc nhân trăm ngàn người của chúng ta trong núi lớn thờ phụng sơn thần".

"Lần đầu gặp chàng, ta cho là chàng chính là sơn thần hóa thành". Tiêu Mặc Ngâm thấp giọng nói, sau đó lại cười: "Ta rất ngốc phải không? Khi ấy ta vừa chạy khỏi Nam Cương, trên người trên tóc đều là máu và bùn, người hầu bên cạnh ta từng người đều chết đi, máu của bọn họ, máu của địch nhân, khiến ta không cách nào thở nổi. Khi đó ta thậm chí nghĩ rằng hay là cứ để cho sơn thần mang ta đi thôi, cùng đoàn tụ với mẫu thân và phụ vương, thì sẽ không còn sợ hãi, bi thương nữa".

"Lúc ta đang rửa sạch mình, định hiến tặng mình cho sơn thần thì chàng lại xuất hiện như vậy..."

Lộ ra màu da trắng như tuyết, cặp mắt thiếu niên sáng như sao sớm, che lại phần thân trên kinh ngạc đứng ở đó, khi đó nàng cho rằng sơn thần nghe thấy nội tâm kêu gào của mình cho nên hiện thân tới đưa nàng đi. Nàng vừa khóc vừa lớn tiếng hát ca dao tế hồn của Miêu tộc mà mẫu thân dạy cho nàng, lảo đảo đi trong nước tới phía của hắn. Không nghĩ tới trên mặt sơn thần lại đột nhiên lộ ra thần sắc kinh hoảng, vừa quay người đã chạy mất. Sơn thần không muốn nàng, sơn thần từ bỏ nàng, không chịu tiếp nhận linh hồn của nàng.

Tiêu Mặc Ngâm khóc rất lâu, thiếu niên sơn thần đẹp không giống người phàm kia lại xuất hiện trước mặt nàng. Dùng tiếng Hán nàng quen thuộc nhỏ giọng nói: "Ngươi mặc quần áo, quần áo vào trước đi đã".

Sơn thần cầm quần áo dơ bẩn của nàng, gò má trắng nõn mang theo mấy phần đỏ ửng, nghiêng người không nhìn nàng nữa. Nàng sai rồi, thiếu niên này không phải sơn thần, hắn cũng như nàng, chẳng qua chỉ là người phàm bị lạc vào núi rừng. Khi ấy phản ứng của Tiêu Mặc Ngâm là thất vọng, đau khổ, nhưng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Khi đó..." Bùi Nghi vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng nam mang chút khàn khàn: "Ta và Vinh Vương bị lạc ở trong rừng, một mình ta thật ra cũng hơi sợ sau đó gặp nàng". Cho rằng nàng chính là tiên nữ trên trời hạ phàm, lại không nghĩ rằng vũ y của tiên nữ vừa dơ lại vừa rách.

Thiếu niên và thiếu nữ ở trong rừng với nhau ba ngày, thiếu nữ có thể nhận biết được hoa quả có độc và nguồn nước có thể uống, thiếu niên có một thân võ công, leo cây hái quả, săn mấy con mồi như thỏ nhỏ, hoẵng nhỏ để no bụng. Chỉ ba ngày này bọn họ cũng không hỏi họ tên của đối phương, sợ mình vừa nói, người đối diện giống như bóng ma kia sẽ như sương mù sáng sớm mà tiêu tán không thấy nữa.

Vào ngày hôm ấy, bọn họ ngồi ở trên bờ đá của một sơn khê, Bùi Nghi cẩn thận hỏi nàng: "Người nhà nàng cũng không ở đây sao?"

Tiêu Mặc Ngâm lắc lắc đầu, trong mắt mơ hồ có nước mắt chớp động.

Sau đó Bùi Nghi muốn nói: "Không bằng cùng đi với ta thôi, đến kinh thành với ta, ta mới có thể bảo vệ được ngươi".

Chẳng qua những lời này chưa thể nói ra đã nghe thấy xa xa có người đang gọi hắn: "Thế tử! Thế tử! Thế tử!"

Mấy người đang cao giọng gọi hắn đang mặc quân giáp của Đại Tề, mặc dù màu sắc khăn quàng cổ không giống nhau nhưng Tiêu Mặc Ngâm vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là khôi giáp và vũ khí cùng dạng với kẻ thù của nàng.

Ánh mắt nàng nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng hẳn, run giọng hỏi: "Ngươi là người của Đại Tề?"

Thiếu niên mỉm cười gật đầu một cái, chỉ những binh sĩ đang đi tới: "Những người kia là huynh đệ tướng môn của ta, bọn họ đến tìm ta!"

Trong khoảnh khắc đó trời đất như lật đổ, ngày đêm đảo lộn, nước chảy ngược dòng, trái tim nho nhỏ của thiếu nữ bị đông cứng lại, một giây trước nàng vẫn còn tin tưởng, ỷ lại, thậm chí trong lòng có một loại yêu thích hơi khác với những người khác lặng lẽ chôn sâu dưới một lớp da mỏng sâu trong tận đáy lòng, chỉ cần chạm khẽ một cái thì chồi non nảy mầm, bây giờ chồi non lại giống như cỏ độc, rễ cây đột nhiên đâm thẳng vào trong xương cốt máu thịt, khiến nàng đau đến cả người phát run.

"Ngươi sao thế?" Nhìn thấy gương mặt thiếu nữ trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn huyết sắc, thiếu niên nhẹ nhàng khoác tay lên vai nàng, cười nói: "Đừng sợ, bọn họ đến để bảo vệ ta, sẽ không làm nàng tổn thương đâu".

Không tổn thương ta, vậy còn phụ mẫu của ta, bạn bè của ta, những bách tính vô tội trong Đại Lý thành thì sao chứ? Có ai đến bảo vệ bọn họ, có ai có thể buông tha cho bọn họ chứ? Bọn đồ tể Đại Tề các ngươi!

Trước mắt thiếu nữ một mảnh máu đỏ, không thể phân rõ được máu thịt của từng người ngã xuống trước mặt nàng hay là đại hỏa dập mãi không tắt của Đại Lý thành. Một khắc kia, nàng chỉ muốn xé hết những tên ác ma trên người khoác kiên giáp, tay cầm dao sắc bén kia thành mảnh vụn, nhưng nàng lại không có bản lĩnh đó. Trong mắt hiện lên một tầng máu sương, bị thù hận thiêu đốt lí trí của nàng, lấy ra cổ vương phòng thân cuối cùng trên người thả ra.

Nhưng khi nàng thả cổ, nàng nghênh đón ánh mắt mang theo ý cười của thiếu niên, sáng trong như bầu trời, mang theo vui mừng, không một chút đề phòng. Nàng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp hắn ở trong sơn đầm, nhớ tới biểu tình kinh ngạc của hắn, rái tai đỏ ửng, cùng với bàn tay hết sức to lớn nhẹ nhàng an ủi vỗ lưng nàng. Sát ý tràn đầy kia đột nhiên tiên tan hơn một nửa, thay vào đó là đau đớn và không cam lòng ùn ùn kéo đến gào thét.

Nhiều năm trôi qua, mỗi lần Tiêu Mặc Ngâm nhớ đến từng khoảnh khắc ngày ấy vẫn không nhịn được mà phát run cả người. Con người đều như vậy, khi trong lòng có một cỗ thù hận thì mắt mờ tai ù, lúc kích động thì làm ra những chuyện điên rồ, sau đó lại hối hận cả đời.

Thậm chí nàng còn không hỏi thân phận, tên họ, quê quán của thiếu niên mà đã định hắn là kẻ thù, kẻ địch mà muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Nếu như lúc ấy quả thực Bùi Nghi chết đi, nàng cũng không thể sống. Cứ như thế mà mười mấy năm sau nàng cũng sẽ không thể nào chợp mắt hàng đêm, chịu đủ giày xéo của lương tâm.

Là ta nợ chàng, nếu như hôm nay dùng mạng để trả lại ta cũng sẽ làm.

Trong bóng tối, Tiêu Mặc Ngâm quay mặt sang, nhìn Bùi Nghi. Gương mặt đó lại hao gầy thêm một chút, hơn nửa dung mạo bị bóng tối che mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng rõ ràng hơn người thường mà thôi.

"Bùi Hầu, chuyện năm đó, ta thật có lỗi với chàng".

"Ta đã nói rồi, chuyện năm đó đã qua, ta không cần nàng trả gì cả". Bùi Nghi hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần không kiên nhẫn: "Nàng nên thả ta đi nhanh một chút thì đúng hơn". Dừng hồi lâu, hắn mới nói: "Nghe nói nàng muốn thành thân, chúc mừng".

Tiêu Mặc Ngâm không nói gì.

Qua một lúc lâu, cũng không biết dây thần kinh nào của Bùi Nghi bị chập mạch, đột nhiên lại nói thêm một câu: "Nếu chỉ vì ta bị bệnh mà miễn cưỡng lập gia đình, quả thực không cần đâu. Nàng... Nàng lại không thích hắn".

"Sao chàng biết ta không thích hắn?" Tiêu Mặc Ngâm vội chen ngang lời hắn: "Hơn nữa tộc trưởng Ô Miêu cũng không phải thành thân với ta. Hắn chỉ muốn có một đứa trẻ là thầy pháp. Ta cũng... cần một nữ nhi làm thầy pháp để thừa kế".

"..." Trong lúc nhất thời, Bùi Nghi cũng không biết nên nói cái gì với nàng cho phải.

"Năm đó mẫu thân của ta vô tình gặp được phụ thân, hai người họ nhất kiến chung tình, mẫu thân muốn bỏ trốn khỏi Bạch Miêu với tình lang. Bà là nữ nhi duy nhất của ngoại tổ mẫu, cũng là người Đại vu thừa kế duy nhất của Miêu Cương". Tiêu Mặc Ngâm cười khổ một tiếng: "Lúc ngoại tổ mẫu tìm thấy bà, trong bụng bà đã có ta và Tiêu Tẩm, ngoại tổ mẫu đồng ý rằng nếu như sinh ra nữ nhi thì sau khi nó thành niên sẽ được đưa về Miêu Cương làm Đại vu, cho nên bà mới có hội cùng phụ thân ta cùng sống chết với nhau. Ngươi cho rằng vì sao năm đó Miêu Cương đại loạn? Bởi vì bọn họ cho rằng Chương Sĩ Tiên không chỉ giết vu nữ của Miêu Cương, mà còn giết đi Đại vu tương lai".

"Cho nên nàng cũng phải giống như những người Đại vu trước vậy, vì một người thừa kế mà tùy tiện tìm một người để sinh con?" Bùi Nghi trầm giọng hỏi.

"Nếu không thì sao?" Tiêu Mặc Ngâm thẩn thờ đáp: "Ta còn có lựa chọn khác sao?"

Trong đêm tối, hô hấp của Bùi Nghi có chút căng thẳng, cặp mắt sáng cũng có chút khó coi.

Tiêu Mặc Ngâm đột nhiên cười một tiếng, nói: "Chàng không hiếu kỳ, tại sao trễ thế này ta còn tới tìm chàng sao?"

Bùi Nghi tránh ánh mắt của nàng, nói: "Nếu người Miêu các nàng không có nam nữ thụ thụ bất thân gì thì nàng muốn tìm ta nói chuyện thì cứ tới, có gì phải tò mò".

Tiêu Mặc Ngâm ngẩng đầu nhìn bầu trời tràn đầy sao, bấm đầu ngón tay tính toán một chút nói: "Thời giờ cũng sắp đến rồi, ta bảo A Nỗ Na hạ thuốc trong thức ăn nước uống chắc cũng sắp có hiệu lực rồi. Bùi Hầu, chàng có phải cảm thấy đầu hơi choáng váng không?"

Bùi Nghi nghe vậy ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích: "Nàng lại lấy thứ đồ cổ quái gì cho ta ăn đây? Sau này không cần làm chuyện lén lút vậy đâu, cứ trực tiếp nói là được rồi, ta không phải là con nít sợ uống thuốc".

Tiêu Mặc Ngâm quay người một cái, từ tư thế ngồi chuyển thành quỳ, bò hai bước tới chỗ hắn.

Cơ thể Bùi Nghi dường như cảm nhận được nhiệt độ trên người Tiêu Mặc Ngâm tản mát ra, không tự chủ được rúc người về phía sau.

"Chàng sợ ta?"

"Không sợ".

"Vậy tại sao lại không chịu nhìn thẳng vào mắt ta?"

"Nói bậy nói bạ!"

"Bùi Nghi..."

"Nàng cách xa ra một chút, nam nữ thụ thụ bất thân... Ta nói chuyện đàng hoàng với nàng là được rồi".

"Thuốc cũng đủ rồi... Thân thể của chàng cũng đã điều dưỡng khá lắm rồi..."

Bùi Nghi chợt ngẩng đầu: "Tiêu Mặc Ngâm, ta từng nói với nàng, ta không cần nàng trị!".

"Năm đó ta hạ một nửa thiên tâm cổ cho chàng". Tiêu Mặc Ngâm nhìn vào mắt hắn, sâu kín nói: "Ta mềm lòng, không hạ thủ được. Nếu không lúc ấy chàng chết, ta cũng chết. Một nửa cổ trong cơ thể chàng, một nửa kia cắn trả lại trong cơ thể ta. Bùi Nghi, không cứu chàng, hai người chúng ta cũng không thể sống qua ba mươi tuổi".

Bùi Nghi hoảng sợ, hắn lại không nghĩ năm ấy Tiêu Mặc Ngâm lại tha một mạng cho hắn: "Tại sao?"

"Ta cũng không biết, nếu như biết có lẽ năm ấy đã cùng chết với chàng, hoặc vốn cũng không hạ cổ với chàng". Mắt của Tiêu Mặc Ngâm rất đen, rất sáng, có một ngọn lửa thiêu đốt dưới đáy mắt nàng: "Bùi Nghi, thiên tâm cổ một nửa ở trong cơ thể chàng, một nửa trong cơ thể ta, người Miêu chúng ta gọi thiên tâm cổ là "đồng tâm cổ". Chàng chết, ta sẽ chết, ta chết, chàng cũng sẽ chết".

Đồng tâm cổ, đồng sinh cộng tử.

Tiêu Mặc Ngâm giơ tay nhẹ nhàng sờ vào mặt Bùi Nghi, nếu có khả năng, nàng càng hy vọng có thể đồng sinh cộng tử với hắn. Đáng tiếc nàng không làm được.