Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 141: Thế giới ảo ảo thực thực / Câu chuyện kinh dị C tương đối thú vị




Thay đồ xong, vừa bước được một bước chân ra ngoài, Phó Kỳ Đường đã phải dừng lại. Cung Tử Quận đi phía sau anh cũng không khỏi nhướng mày, bật cười, không biết nói gì.

Chỉ trong vài phút, căn phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Khắp nơi đều phủ một màu đỏ của rèm lụa, tấm vải mềm mại nhưng lạnh lẽo che khuất bức tường trắng. Màn lụa mỏng manh bay bổng phủ kín cả chiếc giường. Những họa tiết thêu lớn không rõ hình dáng, chen chúc và chồng chéo, tạo nên một cảm giác ngột ngạt khó hiểu. Ánh sáng vàng mờ ảo tỏa từ chiếc đèn trần xuống, gió từ cửa sổ hé mở thổi vào, ban đầu còn tươi vui, nhưng trong chớp mắt đã bị đồng hóa, không thể làm sống dậy màu đỏ chết chóc này. Ga trải giường đương nhiên cũng được thay cái khác. Chăn ga màu đỏ rõ ràng là mới tinh, nhưng mùi mục nát nồng nặc vẫn tỏa ra từ trong từng thớ vải. Trăm bông hồng lặng lẽ trải trên giường, bông nào cũng nở rộ, tuyệt đẹp, vừa nồng nàn lại vừa lạnh lùng. Cùng với hai chữ "Hỉ" to đùng dán ở đầu giường, những thứ này chắc chắn là do đám người kia đem vào.

"Anh có chắc đây là diễn tập không thế? Xem ra không được tốt lành cho lắm." Phó Kỳ Đường nheo mắt cười nhạt, nghiêng người hỏi nhỏ Cung Tử Quận.

Cung Tử Quận cũng đáp lại bằng âm lượng rất nhỏ: "Không sao hết. Dù sao anh với anh Tiểu Đường sống chết đều phải bên nhau."

Vì vậy, việc dương theo cách dương làm, việc âm theo cách âm làm. Cho dù đây là minh hôn, thì coi như đi trước một bước, minh hôn trước vài chục năm cũng không phải là điều không thể.

"Hay lắm! Tư tưởng của anh thực sự có vấn đề rồi! Lại còn rất dã man nữa!" Phó Kỳ Đường cạn lời.

"Dã man thì sao? Càng thêm kích thích còn gì?" Cung Tử Quận dùng giọng điệu khá tự tin đáp lại.

"......"

Hai người đứng cạnh nhau trong bóng tối dày đặc. Một đen, một trắng, hệt như một sự kết hợp độc đáo nào đó.

Một giọng nói sắc bén phá vỡ sự im lặng đang bị bao trùm căn phòng đông đúc hơn chục con người: "Hai chú rể ra rồi! Chúng ta hãy cùng nhau chúc phúc cho cặp đôi!"

Người phụ nữ cất tiếng là một người lùn, giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ và âm điệu kỳ lạ, nghe không giống như đang nói chuyện mà lại như đang hát. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cũng thấp bé hệt như vậy.

"Wow! Tam Tam đẹp trai quá! Tôi biết màu trắng hợp với Tam Tam nhất mà!"

"Tứ Tứ cũng đẹp trai! Quả nhiên là chỉ có trai đẹp mới xứng đôi với trai đẹp."

"Xứng đôi quá chừng luôn! Sao mà đẹp đôi thế cơ chứ! Đây chính là doanh nhân mới phất x trùm xã hội đen mà tôi hằng ao ước đó! Bất Tam Bất Tứ quả nhiên là hợp nhất trên đời!"

Cả đám người tíu ta tíu tít, mồm năm miệng mười. Phó Kỳ Đường thậm chí nhìn thấy trong đám người có một ông cụ mặc đồng phục vệ sinh xúc động đến mức rơi nước mắt.

Ông ta vừa khóc vừa dùng tiếng phổ thông đậm khẩu âm địa phương hô lên: "Ngọt quá! Thật sự là quá ngọt ngào!" Bộ dạng như vậy thật sự là vô cùng hoang đường.

"Thôi được rồi! Mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, hãy nhanh chóng tiến hành các bước tiếp theo đi!"

Lễ tân hô lên, sau đó đột nhiên cau mày, như là đang rất đau lòng.

Cô ta nói: "Ôi... Tôi quên mất quy trình chuẩn bắt đầu như thế nào rồi!"

"Chắc là hôn nhau? Chứ sao mà lên giường luôn được?"

"Nói cái gì vậy hả? Quy trình lễ kết hôn! A! Tôi nghĩ chắc là phải kiểm tra chú rể bằng vài câu hỏi trước?"

"Không cần kiểm tra! Quá trình hai người họ bên nhau còn chưa đủ trắc trở à? Theo tôi thấy thì cứ lên giường luôn đi!"

Đám người lại xôn xao hết cả lên.

Một lúc sau, lễ tân vỗ tay, nói: "Mọi người đừng cãi nhau nữa! Tôi nhớ ra rồi! Đầu tiên là cô dâu... Ấy không, Tam Tam bước vào! Giờ cần một Tứ mama có cuộc sống hạnh phúc cầm sàng tre... Không có sàng tre... Thôi, dìu Tam Tam vào thôi!"

Một người phụ nữ trong nhóm người giơ tay lên, trông giống như là khách của khách sạn.

Cô ta nói: "Chọn tôi đi! Nhìn này! Tôi đang mang thai, sinh đôi luôn! Chồng tôi cũng đối xử với tôi rất tốt! Thế nên của sống của tôi vô cùng hạnh phúc."

"Vậy mời cô!"

Quá trình quyết định có thể nói là rất qua loa.

Phó Kỳ Đường giật mình phát hiện ra mình vừa dịch chuyển tức thời, chớp mắt đã xuất hiện ở cửa.

"Ôi... Thế mà tôi lại được giúp Tam Tam tiến vào lễ đường, đến bên Tứ Tứ. Hạnh phúc quá đi mất! Tôi mãn nguyện rồi! Thực sự quá mãn nguyện rồi!" Bà bầu ngây thơ nói, đồng thời gần như cung kính nắm lấy cánh tay của Phó Kỳ Đường.

Tiếp đó, cánh cửa gian ngủ bật mở. Những tờ giấy màu sắc không biết ở đâu ra, được tung lên rồi rơi phấp phới xuống khiến mặt đất đầy màu sắc. Sau khi được chị bầu dắt qua cửa, Phó Kỳ Đường đang định dùng ánh mắt hỏi Cung Tử Quận chuyện dịch chuyển tức thời ban nãy là thế nào thì lễ tân đã lại xuất hiện.

Cô ta nói: "Mau rửa tay thôi! Hãy rửa sạch đi những xui xẻo và ô uế của quá khứ để qua cửa nào!"

Cô ta vừa dứt lời đã có người mang một chậu nước bằng vàng tới.

Phó Kỳ Đường: "..."

Đám cưới mà rửa tay chậu vàng, đúng là độc đáo ghê.

Rửa tay xong, người cầm chậu bước sang một bên. Đôi nam nữ lùn đưa quả quýt trong tay cho Phó Kỳ Đường, cười nói : "Mời cô dâu sờ quýt!"

Cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, Phó Kỳ Đường tò mò hỏi: "Việc này có ý nghĩa gì?"

"Mạnh khỏe!" Chú lùn đáp.

"Sống lâu!" Cô lùn hô.

Sau đó, cả hai cười khúc khích, thúc giục: "Mau sờ đi! Sờ đi!"

Phó Kỳ Đường thấy thế lại càng thêm tò mò, cũng nâng cao cảnh giác hơn. Anh chạm vào quả quýt cô lùn cầm, không có gì xảy ra cả. Dựa vào xúc giác cảm nhận thì đây quả thực là một quả quýt vô cùng bình thường.

Chú lùn có hơi không vui, mặt mũi ỉu xìu như sắp khóc tới nơi, hỏi: "Sao cậu không sờ quýt của tôi?"

"Hửm? Anh thấy sao nếu tôi trả lời là "lady first"?" Phó Kỳ Đường cười, đáp, sau đó chạm vào quả quýt còn lại.

"Vâng! Vâng! Lady first đáng ghét!" Chú lùn đắng lòng xua tay và lùi sang bên cạnh.

"Ô? Tôi tưởng sờ xong là được ăn chứ?" Phó Kỳ Đường nói.

"Tất nhiên là phải ăn rồi, nhưng mà không phải bây giờ, đêm muộn mới được ăn. Hơn nữa còn phải do chính tay cậu bóc sau đó cùng ăn với Tứ Tứ mới đúng quy củ."

Lại còn có cả loại quy củ này nữa cơ à? Đúng là không biết sai thế nào nhưng vẫn cảm thấy sai sai.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là giờ học tìm hiểu phong tục cưới xin nên Phó Kỳ Đường không tiếp tục nghiền ngẫm vấn đề này nữa mà gật đầu, hỏi: "Tiếp theo nên làm gì?"

"Tiếp theo đây!"

Lễ tân đột nhiên hô ầm lên khiến mọi người giật bắn mình, ngoại trừ một người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh. Có lẽ là do tuổi tác đã cao nên thính giác cũng kém nhạy.

"Tiếp theo đương nhiên là đến bước tìm giày! Chú rể bắt buộc phải tìm đôi giày đã bị giấu trong phòng rồi giúp cô dâu đi vào. Một đôi giày mới và thoải mái có thể giúp cho hai người đi trên một chặng đường dài đến hết cuộc đời, đúng không?"

"Đúng thật là biết ăn nói! Rất hợp lý!"

"Hihi... Tam Tam mau ngồi lên giường đi. Tứ Tứ cũng mau bắt đầu tìm giày đi. Nhớ tìm kỹ vào nhé!"

Tìm giày?

Phó Kỳ Đường nhướng mày, lên tiếng: "Xin lỗi! Tôi cắt ngang chút. Tuy tôi chưa từng có kinh nghiệm trong việc kết hôn nhưng hình như quy trình của cô có hơi sai á. Tìm giày là bước cuối cùng của lễ cưới, nhưng bây giờ cô dâu..." Anh mỉm cười, mỉm cười, xòe tay ra và nói: "Vào cửa rồi còn đâu?"

"Ấy? Thật sao?"

"Hình như là vậy đó. Tôi nhớ lúc tôi cưới..."

"Nhưng vậy thì công sức chúng ta giấu giày coi như đi tong à? Không được! Không được!"

"Mấy người có nhớ màn thể hiện của Tứ Tứ trong "Ba ngày hai đêm" không? Có khác gì Sherlock Holmes đâu cơ chứ! Tôi rất mong chờ phần này đó! Nhất định phải tìm giày!"

Lễ tân cười, nói: "Anh nghe rồi đúng không? Chắc anh không nỡ làm mọi người thất vọng đâu nhỉ?"

Phó Kỳ Đường giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó cúi đầu liếc nhìn chân mình, nói: "Ò... Nhưng tôi có đi giày mà."

"Không sao hết. Anh chỉ cần đồng ý là được. Anh vẫn luôn chiều fan nên chắc chắn sẽ đồng ý. Đúng không?"

Phó Kỳ Đường nói: "Thế mấy người không nỡ chiều tôi lấy một lần à? Tình yêu hai phía mới có ý nghĩa chứ?"

"Phụt!" Cung Tử Quận thấy anh nghiêm túc nói ra những lời đáng xấu hổ này mà không khỏi bật cười.

Phó Kỳ Đường chỉ biết quay đầu lại, bất lực nhìn hắn.

Lễ tân nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, đột nhiên hét lên: "Không! Gì chứ chuyện này thì không thể thương lượng được. Đây là tình tiết kinh điển trong "Rơi vào vực sâu" do Ma Vân Tô viết, là chấp niệm của toàn bộ fan cp. Bắt buộc phải tìm! Bắt buộc! Nếu anh là Tam Tam thì chắc chắn sẽ hiểu và đồng ý. Nếu anh không đồng ý thì chứng tỏ anh không phải Tam Tam. Anh là giả mạo!"

Nói xong những lời cuối cùng cũng là lúc cô ta phát điên. Chiếc mũ chụp tóc phía sau vỡ nát, mái tóc dày xõa tung, không cần gió mà vẫn bay bay. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Phó Kỳ Đường. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Thôi được rồi. Tôi chiều mọi người."

Phó Kỳ Đường đành phải thỏa hiệp. Anh thoáng liếc nhìn Cung Tử Quận có vẻ cũng rất chờ mong hoạt động tìm giày này, bất đắc dĩ thở dài.

"Wow! Tốt quá! Cảm ơn Tam Tam!"

"Tam Tam quả đúng là siêu siêu tốt!"

Phó Kỳ Đường cởi giày rồi trèo lên giường ngồi, những đường thêu lớn và dày trên ga trải giường cọ vào lòng bàn chân trần, tạo nên một kết cấu thô ráp. Trên giường rải đầy hoa hồng khiến Phó Kỳ Đường không khỏi hơi cau mày vì hương thơm nồng nàn, nhưng anh không nói gì.

Lễ tân khôi phục dáng vẻ như cũ, dịu dàng cười nói: "Được rồi! Mọi người đứng rộng rộng ra cho Tứ Tứ còn tìm giày. Bắt đầu thôi!"

"Cố lên nha." Phó Kỳ Đường khẽ nói với Cung Tử Quận.

Quả nhiên, mấy người xung quanh lập tức như phát rồ mà gào lên: "Ngọt quá!"

Cung Tử Quận khẽ gật đầu, không hề cuống lên đi tìm mà chỉ đứng đó đánh giá bốn phía xung quanh.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua...

Đám người không khỏi xì xầm to nhỏ.

"Sao Tứ Tứ không đi tìm vậy?"

"Tuy không hạn chế thời gian nhưng thế này cũng không hay cho lắm..."

"Tứ Tứ cố lên! Bật mí cho anh là giày ở trong căn phòng này thôi."

"Đúng vậy! Mau tìm trong tủ rồi gầm giường các kiểu đi!"

"Nhưng mà chúng ta giấu kỹ như vậy, lỡ Tứ Tứ không tìm thấy thì sao?"

"Bị làm sao thế? Tứ Tứ thông minh và tìm đồ vật giỏi lắm! Sao không tìm thấy được chứ? Nếu không tìm được thì chắc chắn không phải là Tứ Tứ!"

Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện. Câu nói kia vừa vang lên, hơn chục cái đầu đã nhất nhất quay lại và nhìn chằm chằm Cung Tử Quận.

"Cậu là Tứ Tứ. Cậu chắc chắn có thể tìm được đôi giày chúng tôi đã giấu để đón được Tam Tam về, đúng không?"

Nhân viên vệ sinh vừa khóc bù lu bù loa lúc nãy nói. Sau đó, ông ta nở một nụ cười để lộ hàm răng vàng vọt. Ông ta nghiêng đầu gần như thành một góc chín mươi độ, nhìn Cung Tử Quận.

Cung tử Quận cũng chẳng gấp gáp hay căng thẳng, thậm chí còn hơi mỉm cười mà gật đầu đáp lại: "Đúng."

"Vậy sao cậu không đi tìm? Mau đi tìm đi! Sao cứ đứng ngây ra đó vậy?"

Nhân viên vệ sinh như bị kích thích, không ngừng vung vẩy cánh tay già nua gầy guộc như để củng cố thêm cho thái độ của mình.

"Vì..." Cung Tử Quận quay đầu nhìn lướt qua từng người. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn bình tĩnh, thản nhiên nhưng lại hệt như gông cùm, xiềng xích. Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng lại ở một người có thân hình mập mạp đứng cạnh tủ TV, nói: "Quá là đơn giản."