Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 7: Khách sạn Thanh Đằng / Mở cửa




"??? Sao người mới lại phải đi đầu tiên thế?!"

Sau khi tên của Phó Kỳ Đường xuất hiện, Trương Nguyên Tích lập tức tái mặt, lớn tiếng chất vấn. Tại sao lại như vậy? Phó Kỳ Đường không hề có kinh nghiệm lại bị xếp cho đi gặp quỷ đầu tiên, nếu anh ta chết thì ai làm thế thân thay mình chịu 60% thương tổn bây giờ? Như thế chẳng phải mình phí mất một cái đạo cụ sao?

Trương Nguyên Tích ý thức được tính toán của mình có thể sẽ thất bại thì nôn nóng không thôi, đi tới đi lui. Còn Phó Kỳ Đường thì tuy sắc mặt không tốt nhưng vẫn có thể coi như là trấn định. Trong lúc nhất thời, những người còn lại chợt thấy hoang mang, lúc nãy người bị điểm danh rốt cuộc là Phó Kỳ Đường hay là Trương Nguyên Tích vậy? Cả hai bị tráo đổi linh hồn à?

Đạn bình luận cũng bay vèo vèo.

[11: Đêm đầu đã xếp người mới vào ở là muốn dâng đồ ăn cho quỷ à? ]

[03: Cứ thấy sai sai ấy, hệ thống có vấn đề à? ]

[09: Sao lầu trên phải kinh ngạc thế nhỉ, mấy chuyện thế này chỉ là hi hữu thôi mà. Không biết là xui xẻo hay là may mắn thôi. Tiếp theo như thế nào đây nhỉ...?]

...

Trong phòng, Phó Kỳ Đường hơi lúng túng ho khan một tiếng, nói với Trương Nguyên Tích: "Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi, tôi sẽ cố gắng sống tiếp." Anh ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, thực lòng không hiểu mình và Trương Nguyên Tích thân thiết như thế từ khi nào.

"Anh có biện pháp gì chưa?" Trương Nguyên Tích vội vàng hỏi.

"Chưa." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, người mới như anh gặp phải chuyện này mà có thể giữ được bình tĩnh là dã tốt lắm rồi chứ lấy đâu ra biện với chả pháp: "Đến đâu hay đến đó thôi."

"Anh nói gì thế? Không có cách thì nghĩ ra cách đi chứ không lẽ cam tâm chịu chết như vậy à?!" Trương Nguyên Tích cả giận nói.

Phó Kỳ Đường sững sờ. Cung Tử Quận nghe vậy cũng sâu xa liếc nhìn Trương Nguyên Tích.

Quý Đào vội vàng nói: "Nguyên Tích, anh bình tĩnh một chút, Kỳ Đường vẫn là người mới."

Lúc này Trương Nguyên Tích mới ý thức được bản thân không đúng, mặt đỏ hết cả lên: "Ngại quá, tại trước giờ chưa bao giờ gặp tình huống như vậy nên tôi hơi cuống... Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn." Lơ đãng chạm mắt với Cung Tử Quận khiến Trương Nguyên Tích đột nhiên nhớ đến thảm trạng của Tạ Nhất Minh. Tinh thần gã chấn động, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dời tầm mắt ngồi xuống sofa.

"Có điều Nguyên Tích nói đúng, hệ thống chưa bao giờ xếp người mới đi đầu như vậy cả." Quý Đào lo lắng cau mày: "Chúng ta có quá ít hiểu biết về con quỷ này, vốn muốn thông qua đêm đầu tiên thu thập một ít thông tin nhưng hiện tại..."

"Tôi sẽ cố hết sức." Phó Kỳ Đường nói. Tuy rằng bề ngoài trông anh có vẻ trấn định nhưng trong lòng lại không chắc chắn và khá mờ mịt. Dù sao bảo qua đêm ở một căn phòng chắc chắn có ma thì ai cũng không thể "tâm lặng như nước" được.

"À, chắc mọi người ai cũng có một ít đạo cụ hộ mệnh đúng không? Chi bằng cho anh Phó mượn, qua được phó bản thì trả lại?" Trương Nguyên Tích đề nghị: "Viên Phi, không phải anh đổi rất nhiều đạo cụ sao?"

Sắc mặt Viên Phi nhất thời trở nên khó coi: "Ý anh là sao chứ?" Có ngu đâu mà cho mượn đạo cụ hộ mệnh? Đều là tượng đất qua sông tự thân khó giữ, nhỡ người kia có mạng để mượn nhưng không còn mạng để trả thì mình phải làm sao?

"Tôi chỉ lo lắng cho anh Phó thôi mà. Anh nhiều đạo cụ như thế, cho mượn một cái chắc không sao đâu đúng không?"

Viên Phi tức cười: "Ai nói với anh là tôi có nhiều đạo cụ thế? Đạo cụ hộ mệnh lúc nào cũng là càng nhiều càng ít, nếu anh lo lắng như thế thì sao không lấy đồ của mình ra cho anh ta mượn đi?"

"Tôi có cái nào đâu!" Trương Nguyên Tích cây ngay không sợ chết đứng.

"Được rồi, hai người đều dừng lại đi."

Thấy Viên Phi còn muốn nói tiếp, Nhiếp Tiểu Lam không nhịn được chen ngang, cô lấy một lá bùa màu vàng trong ví ra đưa cho Phó Kỳ Đường: "Đây là Phù Cảm Ứng, nếu có quỷ ở xung quanh thì nó sẽ biến thành màu đen. Tuy không có lực công kích gì nhưng tôi chỉ có thể cho anh cái này thôi."

Phó Kỳ Đường cẩn thận nhận lấy, gật đầu với Nhiếp Tiểu Lam: "Cảm ơn cô."

"Đừng khách khí, coi như tôi trả nợ nhân tình của anh."

Hệ thống yêu cầu Phó Kỳ Đường lập tức vào phòng 202, đã trễ mất vài phút nên Phó Kỳ Đường không dám dông dài nữa mà đứng dậy đi luôn.

"Tôi đưa cậu đi. Đêm nay tôi ở phòng bên cạnh." Cung Tử Quận nói, cầm thẻ phòng 203 quơ quơ trước ánh mắt cảm động của Phó Kỳ Đường.

Đi tới cửa phòng 202, Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, đang muốn quẹt thẻ đi vào thì Cung Tử Quận ngăn anh lại, hỏi nhỏ: "Sợ à?"

Phó Kỳ Đường thẳng thắn thừa nhận: "Sợ chứ." Lần đầu phải một mình đối mặt với ma quỷ thì sợ hãi là chuyện rất bình thường, chẳng hề mất mặt.

"Nhưng mà tôi muốn sống." Anh nói tiếp: "Vô duyên vô cớ lên phải chuyến tàu này, trải qua mấy chuyện lộn xộn lung tung để mua vui cho người ta thì cũng phải làm mọi chuyện cho ra lẽ chứ, tôi cũng có phải dễ bị bắt nạt đâu."

Cung Tử Quận yên lặng nhìn anh một lúc rồi lấy một thứ ra: "Cầm cái này đi."

Một con dao găm dài gần mười xen-ti-mét. Phó Kỳ Đường nhìn nhưng không nhận: "Anh cho tôi một cái đạo cụ rồi mà."

"Yên tâm, tôi nhiều đạo cụ lắm." Cung Tử Quận cười khẽ, đáy mắt thoáng u ám: "Tôi ở trên tàu lâu vậy có phải do phúc của kẻ ngốc đâu."

"Đạo cụ hộ mệnh càng nhiều càng ít." Phó Kỳ Đường nhỏ giọng lặp lại câu Viên Phi đã nói.

Ai lại ngại bản thân nhiều đạo cụ chứ. Vừa nãy Trương Nguyên Tích làm ra vẻ quan tâm thân thiết khiến Phó Kỳ Đường thấy lạ, anh không hề hưởng thụ sự quan tâm đó mà trở nên rất cảnh giác. Có điều đều là lấy lòng nhưng Cung Tử Quận lại rất vừa phải, ân cần nhưng vẫn tự nhiên, không lẽ là do hắn đẹp trai? Mình là người nông cạn như vậy à? Phó Kỳ Đường âm thầm hoài nghi.

"Nhận đồ của Nhiếp Tiểu Lam lại không lấy đồ của tôi à?" Cung Tử Quận nheo mắt lại, nhỏ giọng nói.

Phó Kỳ Đường thấy cứ từ chối thì có vẻ hơi thảo mai nên dứt khoát cầm luôn, tiếp nhận ý tốt của người khác cũng cần phải học đó. Anh nhìn Cung Tử Quận: "Lần này nợ anh, tôi sẽ cố gắng sống sót để trả lại."

Cung Tử Quận "Ừ" một tiếng rồi rút cuốn notebook vẫn luôn mang bên người ra nhét vào tay Phó Kỳ Đường: "Biết thế là tốt, cho cậu cái này đọc coi như giết thời gian."

*

Phòng 202 nằm ở cuối hành lang. Đối diện là phòng 201 của một nhà ba người Lữ Nhã Hủy. Khách sạn này cách âm không được tốt lắm, Phó Kỳ Đường đứng ở cửa còn nghe thấy được cả giọng Lữ Nhã Hủy, chắc là lại đang mắng Đa Kim.

Phòng rất bình thường, nhà vệ sinh ở bên trái cửa ra vào, đối diện là một cái gương đứng, bên cạnh có một cái giá áo bằng gỗ. Rất khó tưởng tượng được đã có tới năm người chết trong căn phòng chưa tới ba mươi mét vuông này rồi. Buổi chiều Quý Đào có đưa cho Phó Kỳ Đường tấm hình chụp phòng 202 trước khi sửa chữa.

"Đổi giường mới rồi lại kéo giường từ giữa phòng về sát tường; cửa sổ bị khóa trái còn rào cả bên ngoài, tuy rằng không thể nhảy lầu nhưng mà nếu có ma thật thì cũng không chạy được, chỉ có thể ở lại phân cao thấp với nó." Phó Kỳ Đường nhún vai một cái, tự nói một mình.

Tuy rằng Tống Dục và Cung Tử Quận đều nói có thể không cần để ý bình luận nhưng dù sao Phó Kỳ Đường cũng là một nghệ sĩ nên vẫn luôn biết làm sao để tương tác với khán giả. Anh đã là người mới không được khán giả chú ý tới nhiều lại còn được chọn là người đầu tiên vào phòng gặp quỷ, hầu hết đều cho là anh không qua được ải này nên trừ một vài người muốn xem anh chết thế nào thì đại bộ phận đều đổi góc nhìn để xem người chơi khác. Có điều Phó Kỳ Đường tương tác với bình luận chỉ là do bệnh nghề nghiệp thôi chứ có ai để ý hay không thì anh cũng chả quan tâm.

Phó Kỳ Đường đối chiếu và đánh dấu năm vị trí tử vong lên ảnh rồi kiểm tra lại căn phòng thêm một lần nữa. Anh vén ga trải giường lên thì thấy trống không đen ngòm, hoàn toàn phù hợp Tiểu chuẩn phim kinh dị. Anh mới chui vào đã lập tức bị bụi "vả" cho vài nhát tới mức phải vung vung tay xua bụi đi, vừa cầm đèn pin soi vừa lần mò tìm nhưng vẫn chẳng thấy gì, xem ra là đã sửa chữa rất triệt để. Anh nghĩ rồi bò ra ngoài nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy có gì đó bị lọt thỏm dưới tấm thảm ở chân giường.

"Buổi chiều không ai kiểm tra ra? Hay là cố ý để lại cho mình phát hiện?" Phó Kỳ Đường hơi nhíu mày. Anh ngẫm nghĩ một chút và quyết định lấy ra xem thì là một hạt vòng Phật bằng gỗ màu nâu thẫm, chắc là ở đâu đó rồi rơi vào khe hở dưới chân giường, tuy đã phủ một lớp bụi nhưng vẫn lộ ra vẻ lộng lẫy dưới ánh đèn. Dù không kiểm tra kỹ nhưng trực giác nói cho Phó Kỳ Đường biết chất lượng chiếc vòng này khá tốt.

- Khu bình luận -

[26: Hạt vòng Phật này trông có vẻ xịn, chắc là đạo cụ.]

[50: Lầu trên mua cổ phiếu của người mới à? Thế này mà cũng chém được? Đạo cụ thật thì sao không thấy hệ thống thông báo gì? Tám phần mười là đồ đồng nát rồi.]

[33: Tôi đoán là đồ thầy phong thủy làm rơi trước khi chết, đạo cụ liên quan đến cốt truyện cũng xài được còn gì, người mới mà tìm ra được cái này cũng coi như không tồi rồi.]

[07: Xài được cái gì? Thầy phong thủy chết rồi. ]

Phó Kỳ Đường rất tán thành, cất hạt vòng vào túi với tâm lý nhỡ đâu xài được rồi lại kiểm tra những chỗ khác. Đêm nay chắc là không ngủ được rồi nên Phó Kỳ Đường dứt khoát kéo ga trải giường với vỏ chăn che gương và tivi lại, tiện thể rút luôn cả ổ cắm điện ra. Anh không muốn lát nữa phải thấy tivi tự bật lên rồi có ma chui ra từ đó đâu. Phủi phủi tay, tầm mắt Phó Kỳ Đường va vào chiếc đồng hồ báo thức trên kệ tivi. Lúc nãy kiểm tra anh phát hiện trong phòng không có đồng hồ treo tường mà chỉ có cái đồng hồ báo thức nhỏ này.

"Vẫn cứ cảm thấy có vấn đề."

Đây là vật kinh điển trong phim kinh dị, tiếng chuông báo thức gấp gáp vang lên vào thời khắc mấu chốt luôn là cơn ác mộng của khán giả. Phó Kỳ Đường nghĩ thế thì dứt khoát tháo luôn pin đồng hồ ra, anh có thể dựa vào ánh sáng để phán đoán thời gian mà Cung Tử Quận cũng đã nói sáng mai sẽ đến tìm mình đúng giờ rồi.

Phó Kỳ Đường cân nhắc đi cân nhắc lại rồi vẫn quyết định là dán lá bùa Nhiếp Tiểu Lam cho anh lên cửa phòng tắm sau khi đi vệ sinh xong. Nguyên cả căn phòng chỉ có mỗi nhà vệ sinh là điểm mù không quan sát kỹ được nên phải hết sức cẩn thận. Dán bùa xong, Phó Kỳ Đường xoay người tính quay về phòng thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Kỳ Đường, mở cửa cho tôi với, có thứ đồ này quên đưa cho cậu." Đây là giọng của Cung Tử Quận. Cung Tử Quận không hổ là người chơi có nhân khí đứng top, hắn vừa xuất hiện cái là khu bình luận sôi nổi hẳn lên.

[35: Sói Điên trúng tà à? Cho hai cái đạo cụ rồi mà vẫn muốn cho tiếp? Từ khi nào mà đạo cụ trở nên vô giá trị thế vậy?]

[01: Đạo cụ có giá, chân ái vô giá!]

[57: Ọe, tôi ở đây là xem phim thần tượng hay gì mà phải cài cắm tình cảm kiểu cưỡng ép kiểu này vậy? Cạn lời luôn ạ.]

Phó Kỳ Đường khẽ mỉm cười, không quan tâm đến mấy bình luận kia.

Bên ngoài, Cung Tử Quận vẫn đang gõ cửa: "Kỳ Đường, là tôi."

Phó Kỳ Đường đi tới cầm tay nắm cửa định mở thì đột nhiên xúc cảm lạnh lẽo khiến anh dừng lại. Chờ chút, phía bên kia cánh cửa... Thật sự là Cung Tử Quận sao?

"Kỳ Đường, cậu đã ngủ chưa? Tôi có món đồ này vẫn chưa đưa cho cậu, cậu mở cửa ra lấy đi."

"Khụ..." Phó Kỳ Đường ho nhẹ một tiếng, cố ý lùi về sau hai bước để giọng mình có vẻ như là vọng lại: "Anh về homestay rồi cơ mà, sao lại quay lại đây?"

"Tôi vẫn luôn ở phòng bên cạnh mà." Cung Tử Quận nghi hoặc: "Cậu sợ ngu người luôn rồi à? Mở cửa đi, đứng nói chuyện cách một cánh cửa như vậy không mệt à."

Xem ra là mình cả nghĩ quá rồi. Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa bước tới nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

"Lần đầu tiên cậu đối mặt với chuyện này nên chuẩn bị nhiều một chút không thừa đâu, đúng lúc tôi có..."

"Cung Tử Quận!" Nghe giọng nói tràn ngập thân thiết phía ngoài cửa, Phó Kỳ Đường bỗng nhiên ngắt lời nói: "Anh ăn khuya không?"

"Cái gì?"

"Tôi muốn ăn khuya, có món đồ ngọt chúng ta thảo luận lúc trưa là tốt nhất, tên gì ấy nhỉ? Sao tôi nhớ mãi không ra."

"Cậu đang nói gì thế? Ăn khuya cái gì?"

"Món đồ ngọt lúc trưa nói đến ấy, tên gì thế?"

"Bây giờ là lúc ăn khuya à? Tôi đến đưa đồ, cậu mau mở cửa ra."

"Cái quán ăn kia tên gì vậy?"

Giọng nói bên ngoài cửa hơi ngập ngừng: "... Tôi quên rồi, lúc ấy không để ý lắm. Chắc cậu nhìn gà hóa cuốc thôi, cứ mở cửa trước đã rồi có gì nói sau."

"Anh quên rồi á?" Lòng Phó Kỳ Đường lạnh lẽo, anh nắm chặt dao găm trong tay rồi lùi dần ra xa cánh cửa, giọng điệu vẫn như cũ: "Thế anh có nhớ tên của cái cậu chào hàng không? Hai ta còn không mua khiến cậu ta tức tối nữa, nếu không phải anh đuổi thì cậu ta còn định ép mua ép bán cơ."

"Nói những thứ này làm gì? Cậu mở cửa ra đã." Giọng nói bên kia đã trở nên gấp gáp rồi tiếp tục đập cửa thật mạnh: "Trên hành lang nguy hiểm quá, cậu để tôi vào cái đã."

Phó Kỳ Đường đi lùi cho tới lúc va phải kệ tivi làm cả người đau nhói mới phát hiện bàn tay cầm dao của mình đã đầy mồ hôi lạnh: "Trên hành lang nguy hiểm á? Sao tôi lại thấy để anh vào phòng còn nguy hiểm hơn thế?" Anh nói nhỏ.

Bên ngoài im lặng một chốc sau đó là hàng loạt tiếng đập cửa mạnh bạo đến mức cánh cửa tưởng như không chống đỡ nổi mà có thể sẽ sập bất cứ lúc nào.

"Phó Kỳ Đường, mở cửa!" Giọng nói kia đã không còn là giọng của Cung Tử Quận nữa mà biến thành một giọng nói vô cùng lạnh lẽo pha lẫn uất hận, còn có cả âm thanh giống như móng tay cào lên, chói tai đến tê cả người: "Mày không chạy thoát được đâu! Tao sẽ giết mày, tao sẽ bẻ gãy chân tay mày sau đó ăn thịt mày, cuối cùng là cắn nát cổ họng mày, tao muốn giết mày!!!"

Tác giả có lời muốn nói

Phó Kỳ Đường: Không mở cửa là không mở cửa, lêu lêu lêu!