Biết mình tới mà còn có tâm trạng đọc sách. Tâm trạng Cố Minh Diệp vô cùng tồi tệ. Đồ lừa đảo, thế mà bảo sẽ theo đuổi mình?
Đàm Hồng cảm thấy tâm trạng Cố Minh Diệp không tốt lắm, chị nhìn Hạ Minh Nguyệt, cười nói: “Đoàn phim nhỏ nên không có nhiều phòng, đều phải hai người một phòng. Hay mình đi chỗ khác nói chuyện đi.”
Đương nhiên là Cố Minh Diệp biết hai người phải ở một phòng, “Không cần, cứ nói ở đây.”
Hạ Minh Nguyệt đứng dậy nói: “Cố tổng, chị Đàm, hai người nói chuyện đi, em đi pha trà cho hai người.”
Đàm Hồng bắt sóng hơi chậm, thái độ của Cố tổng không giống nói chuyện công việc, cũng không giống nói chuyện riêng tư (mà hai người làm gì có chuyện riêng tư để nói?), hình như anh đồng ý để Hạ Minh Nguyệt ngồi đây, thế rốt cuộc là muốn nói gì?
“Kịch bản sửa hết chưa?”
“Đã xong rồi ạ.”
“Quay đến đâu rồi?”
“Còn 1/3 nữa là đóng máy.”
“Vai của Vương Khê thì sao?”
“Sắp xong rồi ạ.” Đàm Hồng thở phào nhẹ nhõm _____ hóa ra là sếp đến kiểm tra công việc.
Cố Minh Diệp gật gù, “Trên tay cô còn hai phim nữa, bận quá thì cứ về trước đi.”
“Không ạ, đoàn phim vẫn còn vài việc cần xử lý. Đây lại là phim đầu của Minh Nguyệt, nên tôi sẽ giúp hết sức mình.” Ở đoàn làm phim là vừa làm vừa chơi, về công ty thì chỉ có làm thôi, ai ngu.
Hạ Minh Nguyệt bưng trà đến cho hai người, ngọt ngào cười với Đàm Hồng, “Cảm ơn chị Đàm.”
Đàm Hồng vẫn lo Cố Minh Diệp có chuyện khác, bèn nói với Hạ Minh Nguyệt: “Em pha trà xong rồi thì đi chơi với Vương Khê đi.”
Cố Minh Diệp: Ôi, ngực tôi đau quá.
Hai người đang nói chuyện, Hạ Minh Nguyệt cũng biết mình ở đây không ổn lắm, cô nhìn Cố tổng nói: “Cố tổng, anh đến sớm như thế, liệu đã ăn sáng chưa? Em mua cho anh nhé?” Mới hơn 7 giờ sáng, Hạ Minh Nguyệt vẫn chưa ăn sáng.
“Tôi chưa ăn.” Đi mua cơm sáng thì cô sẽ không gặp Vương Khê nữa.
Hạ Minh Nguyệt nheo mắt cười: “Anh muốn ăn gì? Gần đây nhiều quán ăn lắm.”
“Tùy em chọn.”
Sau khi Hạ Minh Nguyệt rời đi, Cố Minh Diệp mới hỏi: “Hai người có quan hệ rất tốt?”
Đàm Hồng mất 5 giây để load, “Hai người trạc tuổi nhau, tính cũng hợp nên chơi rất thân.” Chị nở nụ cười, “Hôm qua Minh Nguyệt có nhắc đến anh đó!”
“Nhắc gì?” Cố Minh Diệp mất tự nhiên, bèn uống thêm ngụm trà. Đù, trà nóng thế.
“Em ấy rất ngưỡng mộ anh.” Đàm Hồng liếc nhìn ly trà nóng, “Cố tổng đẹp trai lịch sự, sự nghiệp thành công, không ngờ vẫn còn độc thân.”
Cố Minh Diệp ho khan: “Chưa gặp đúng người.” Không có cô gái nào dám tán tôi, huhu.
Đàm Hồng đã hiểu mục đích Cố tổng tới đây, nên không thèm soạn báo cáo công việc nữa, nói: “Sao lại thế được? Cố tổng là người đàn ông bản lĩnh như vậy, chắc có nhiều cô gái vây quanh lắm?”
“Cũng bình thường.”
“Cố tổng thích người thế nào? Có cần tôi giới thiệu mấy người cho anh không?”
Cố Minh Diệp cụp mắt xuống: “Không cần.”
Đàm Hồng cười: “Xem ra hồn Cố tổng không ở đây nữa rồi.”
Cố Minh Diệp không nói gì.
“Kỳ thực tập của Minh Nguyệt sắp kết thúc. Tôi nghĩ đứa trẻ này rất khá, nếu công ty có ý định, có thể giữ con bé lại.”
“Em ấy là người của cô, cô cứ tự quyết.”
Đàm Hồng lại bắt đầu lơ mơ.
Làn gió nhẹ thổi qua, váy của Hạ Minh Nguyệt bay phất phới, tựa như tiên nữ giáng trần.
Cô vừa ra ngoài đã gặp Vương Khê, Vương Khê ngạc nhiên nhìn cô: “Chị có phải chị của em không thế?”
Hạ Minh Nguyệt trợn mắt, “Đi, ăn cơm.”
“Nô nô, chị tránh xa em ra.” Vương Khê vội xua tay từ chối.
“Không ăn?” Hạ Minh Nguyệt tiến gần cậu hơn.
“Không.” Vương Khê lùi lại vài bước.
Hạ Minh Nguyệt đứng hình, “Làm gì thế?”
“Hôm nay chị đẹp quá, phải giữ khoảng cách kẻo lại xảy ra tai tiếng.”
“……” Ô thế hồi trước bà xấu lắm à? Hạ Minh Nguyệt cười khẩy: “Cút____”
“Nào!” Vương Khê kéo cô lại, “Em trai dẫn chị đi ăn.”
Hai người gọi hai suất cháo hải sản siêu to khổng lồ. Mỗi suất cháo đi kèm với sáu món nhẹ, mười hai món nhẹ được xếp đầy bàn, trông rất hoành tráng.
Vương Khê nói: “Em vừa mới hỏi anh quản lý, có chút kỳ quái.”
“Huh?”
“Thân phận của Cố tổng rất thần bí.”
“Không phải là ông chủ của công ty biên kịch à?”
Vương Khê nhìn cô như con ngốc: “Chị ơi, mau dậy đi.”
“Mời cưng nói.”
“Nhìn bề ngoài thì có vẻ Cố tổng chỉ là ông chủ của hai công ty nhỏ. Anh ấy đã đăng ký một công ty biên kịch và một công ty điện ảnh. Nhưng thân phận ghê gớm nhất là ảnh làm việc ở JiSe Entertainment. Cũng không biết là chức gì, thỉnh thoảng thấy giới thiệu vài người mới cho công ty, thần bí lắm đó.”
Hạ Minh Nguyệt cũng nhìn cậu như thằng thiểu năng: “Thân phận anh ấy rõ ràng như thế, bí ẩn chỗ nào?”
JiSe là đế chế điện ảnh, người thường vào đó làm việc được chắc?
Trâu bò dư lào mà giới thiệu người mới cho công ty, công ty không hỏi đã nhận luôn?
Điều kỳ lạ nhất là đến cậu còn nhìn ra thân phận bí ẩn của Cố tổng, thế mà đạo diễn Ngô, chị Đàm, anh quản lý đều im re, không bàn tán gì, tại sao chứ?
Chị của em ơi, chị còn non lắm.
Càng nghĩ càng thấy ớn, Vương Khê không dám đoán sâu nữa.
Hạ Minh Nguyệt biết Cố tổng còn mở công ty điện ảnh, chắc anh chịu nhiều áp lực lắm. Nam thần thật ưu tú. Mình phải kiếm bao nhiều tiền mới đủ làm hồi môn đây?
Có người gõ cửa, Đàm Hồng đứng dậy: “Chắc là Minh Nguyệt đã về.” Nói chuyện với Cố tổng mệt não quá.
Đàm Hồng mở cửa, hai người đi vào. Vương Khê cúi đầu chào Đàm Hồng, “Chào chị Đàm ạ!”
Cố Minh Diệp: “…” Tôi đã tặng họ một tiếng ăn sáng cùng nhau hở?
Hạ Minh Nguyệt dọn bữa sáng ra, nở nụ cười dè dặt: “Không biết anh thích ăn gì, nên em mua mỗi thứ một ít. Món bánh bao hấp của quán này ngon lắm, Cố tổng nếm thử xem?”
Vương Khế: ! ! ! Mẹ kiếp! Ai đây? ! Cô gái chu đáo, dịu dàng này là ai! Ôi cái giọng ỏn ẻn kìa, dùng máy đổi giọng à!
Sao chị không làm diễn viên! ! Vương Khê
điên cuồng hò hét trong lòng, da gà da vịt nổi hết cả lên. Để duy trì vẻ bình tĩnh, nét mặt của cậu thỉnh thoảng hơi méo.
Đàm Hồng nói với Vương Khê: “Đạo diễn Ngô vừa gọi xuống quay phim, đi thôi.”
Trước khi Vương Khê đi ra ngoài, nghe thấy Cố tổng hỏi: “Em không đi sao?” Giọng của Hạ Minh Nguyệt ngọt xớt: “Không ạ, em đang đọc sách.” Vương Khê mềm chân, quỳ gục xuống.
Đẻ trước mình 385 ngày mà phải diễn nhiều như thế? Thế giới của người trưởng thành thật đáng sợ.
Trong phòng chỉ còn Hạ Minh Nguyệt và Cố Minh Diệp. Một người lặng lẽ ăn sáng, một người lặng lẽ đọc sách.
Tình huống đột nhiên thay đổi sau một cơn đau bụng. Hạ Minh Nguyệt cố chịu đựng. Hôm qua ăn sướng mồm, hôm nay tào tháo đuổi. Mày có thể đến muộn nửa giờ không hả?
Ông trời ơi, sao ông lại ép con đi WC trước mặt nam thần, ông muốn dùng thủ đoạn độc ác này để chia cắt bọn con sao?
Nhưng Hạ Minh Nguyệt biết đúng giờ này cô phải đi giải quyết vấn đề sinh lý, muốn nín cũng không được.
Cô ưm một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông.
“Sao thế?” Cố Minh Diệp đứng dậy bước tới.
“Đau bụng quá.” Yếu ớt, bất lực, đầy đáng thương.
Ai kêu hôm qua em ăn lẩu cay! “Ăn đồ không hợp?”
“Vâng.” Mỹ nhân nhăn mày cũng mê hồn người, “Đau quá.” Cơn đau như vỡ vụn, cô vô tình ngã vào vòng tay của Cố tổng.
Cố Minh Diệp đỡ cô, cau mày nói: “Tôi đi mua thuốc cho em.”
Hạ Minh Nguyệt dựa vào ngực Cố Minh Diệp, thầm nghĩ: Nếu không phải bây giờ lũ tràn bờ đê, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mình nhất định sẽ sờ ngực Cố tổng. Cô ngẩng đầu, cười yếu ớt tỏ lòng biết ơn: “Làm phiền Cố tổng ạ.”
Cố Minh Diệp đỡ cô dậy, rót một cốc nước: “Em uống tạm cốc nước trước, tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Chê mình ị chậm à? Hạ Minh Nguyệt cầm lấy cốc nước, nhịn đến vã cả mồ hôi: “Em cám ơn.”
Cô nhìn người đàn ông bước ra khỏi phòng, động tác đóng cửa lề mề như mấy pha Slowmotion của phim Ấn, cửa “cạch” một tiếng, “Đụ mẹ!” Hạ Minh Nguyệt ôm bụng lao vào WC.
Thoải mái.
Qua một lúc, vẻ thoải mái của Hạ Minh Nguyệt dần trở nên vi diệu ______ Ối giời ôi, đây đâu phải mùi cứt quen thuộc của mình.
Hạ Minh Nguyệt mở WeChat: “Lẩu mình ăn hôm qua rởm rồi!”
Vương Khê: “Em cũng đang định nói_____ từ một chàng trai mạnh mẽ vừa chạy vào WC ba lần.”
Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, xả nước bồn cầu, bật quạt hút mùi, mở vòi hoa sen, điều chỉnh thành nước nóng rồi đóng cửa WC. Cô lao ra ngoài, thay một bộ váy trắng khác, lấy nước hoa xịt tùm lum.
Cô mở điện thoại search Baidu: “Làm sao để tản mùi nhanh sau khi ị xong?”
Không có mạng.
Hạ Minh Nguyệt tức giận ném điện thoại đi: “Baidu láo toét, quảng cáo sai sự thật, mình phải đi kiện!”
Mười phút sau, Hạ Minh Nguyệt đi vào nhà vệ sinh tắt vòi sen. Hít hà, ừm, mùi gần hết rồi. Hạ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, Cố Minh Diệp quay lại. Người đàn ông sải bước đi tới, rót nước, bóc thuốc rồi đưa cho cô: “Đã đỡ chưa?”
Hạ Minh Nguyệt bỏ thuốc vào miệng, uống ực một hơi, nghĩ xem nên nói đỡ rồi hay giả vờ còn đau.
Trong mắt Cố Minh Diệp, Hạ Minh Nguyệt lúc này đã đau đến mức không muốn nói chuyện, miệng cắn cốc nước, rất đáng thương.
Ngoan ghê.
Hai người đứng rất gần nhau, Cố Minh Diệp đưa tay lên, chạm vào đầu cô, thì thầm: “Uống xong sẽ đỡ ngay.” Anh sờ được một nửa thì khựng lại _____ mình đang làm gì thế? Má ơi, mình đang lợi dụng cô ấy sao! Anh vội thu tay lại, lùi về phía sau.
Hạ Minh Nguyệt cũng bị sờ đến đứng hình, người cũng cứng lại.
“Trên đầu em bị dính gì đấy, tôi phủi ra rồi.”
“À vâng.”
Hai người nhìn nhau, Cố Minh Diệp vô cảm, Hạ Minh Nguyệt cong mắt cười, “Cảm ơn Cố tổng.”
“Không có gì.” Cố Minh Diệp: Mặt thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì loạn như giặc vỡ trận.
“Hôm qua em ăn gì thế?”
Ba giây đấu tranh trong đầu Hạ Minh Nguyệt: Mình có thể nói là lẩu cay không? Thục nữ có ăn lẩu cay không? Hình như chưa ai bảo thục nữ không được ăn lẩu cay nhỉ? Nhưng thục nữ ăn được lẩu cay mấy phần? Chắc không phải lẩu siêu cay đâu, khẩu vị nặng quá! Hôm qua mình còn chụp lẩu cay đăng vòng bạn bè, không biết Cố tổng có thấy không. Mong là anh không thấy, nếu thấy rồi thì mấy lời khoe mẽ thích ăn chay của cô lộ tẩy hết à?
“Lẩu cay.” Hạ Minh Nguyệt lè lưỡi, “Cay lắm mà em không chịu được cay.”
“Em ăn một mình?” Cố Minh Diệp nhìn cô.
“Ăn với Vương Khê.”
Cố Minh Diệp bĩu môi: “Hai người rất thân?”
“Vâng, cậu ấy là cậu bé siêu cấp đáng yêu.”
Cố Minh Diệp: Đã đến lúc em diện kiến sự đáng yêu của tôi rồi.