Hai người đứng rất gần nhau, đầu cô gái nhỏ như chạm vào vai anh, anh còn ngửi thấy mùi dầu gội của cô. Hạ Minh Nguyệt nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, tiếng sau rõ hơn tiếng trước, thình thịch _____ thình thịch_____ như một nắm đấm nhỏ mạnh mẽ, đập vào tim cô từng cái một. Mẹ kiếp, cô sắp ngất rồi.
Thang máy bíp một tiếng, cánh cửa mở ra. Cố Minh Diệp vẫn đứng im. Hạ Minh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, cằm của Cố Minh Diệp gần trong gang tấc. Cô nhìn đôi môi của Cố tổng, thầm nghĩ: Dáng môi đẹp thật, cắn vào sẽ ngon lắm đây. Cô nhỏ giọng nói: “Cửa mở rồi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều là bất động. Cảm giác như đang say, nhưng còn say hơn cả rượu, trong lòng lâng lâng vui sướng.
Môi cô ấy thật hồng.
Yết hầu thật gợi cảm.
Muốn hôn.
Muốn cắn.
Cửa thang máy đóng lại. Hạ Minh Nguyệt rướn người về phía trước, lại ngả vào vòng tay Cố Minh Diệp, ấn nút mở cửa. Cô gái nhỏ cúi đầu, lỗ tai đỏ như rỉ máu, “Mình ra ngoài thôi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mỏng, giống như cầu xin lòng thương xót, lại giống như làm nũng. Cố Minh Diệp nuốt nước bọt: Mày là thằng xấu xa.
Anh khó khăn lùi lại hai bước, ôm bốn con heo ra khỏi thang máy, Hạ Minh Nguyệt ôm con heo còn lại, vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Suốt chặng đường chẳng ai nói gì cả.
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Mình xong rồi.
Cố Minh Diệp nghĩ: Mình xong rồi.
Cô nằm trên giường, ôm con heo trong tay, hít một hơi sâu: Không phải ngại, cứ tiến lên.
Người đàn ông ngồi vào bàn: Mình muốn dán râu giả suốt đời.
Đêm nay, Cố Minh Diệp ngủ vô cùng trằn trọc.
Lần đầu anh mơ thấy Hạ Minh Nguyệt mặc váy ngủ lụa màu hồng nhạt, đi xuống lầu, ngáp dài ngái ngủ, lông mi díu vào nhau, cô lẩm bẩm: “Đều tại anh, em đã bảo dừng rồi mà … “Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình: “Ăn cơm.”
“Không thích ăn.”
“Ăn cháo.” Cô gái nhỏ bưng bát cháo lên ăn.
“Ăn trứng chiên.” Cô gái nhỏ gắp trứng chiên lên ăn.
Cơ thể mềm mại sán lại gần, cô chen chân ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh: “Buồn ngủ quá.” Bắp chân trắng nõn, vừa trơn vừa mịn. Cánh tay trắng nõn, vừa mềm vừa nhỏ. Hơi thở của Cố Minh Diệp trở nên nặng nhọc.
Hình ảnh xoay chuyển, anh lại mơ thấy họ đi ăn thịt nướng. Vào mùa đông, bên ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, Hạ Minh Nguyệt khoác tay anh, cô quấn một chiếc khăn quàng cổ dày, chỉ lộ ra đôi mắt to long lanh, sáng ngời nhìn anh, “A____”
Cố Minh Diệp đút miếng thịt đã được gói cẩn thận vào miệng cô, đôi môi ẩm ướt của cô bé ngậm lấy ngón tay anh, liếm một cái rồi nheo mắt cười, “Ngon quá.” Cả cánh tay của Cố Minh Diệp nóng ran lên.
Sau khi ăn xong, họ lại đi gắp thú bông, Hạ Minh Nguyệt dựa lưng vào người anh, liên tục chỉ tay: “Cái này, cái này, cái này! Cái kia, cái kia, cái kia!” Tay cô đặt trên thanh gắp, bàn tay to lớn của Cố Minh Diệp nắm lấy tay cô, giọng nói vui sướng của cô gái nhỏ vang lên: “Anh giỏi quá!” Cô ngẩng đầu lên, Cố Minh Diệp hôn lên trán cô. Cô bé bẽn lẽn ôm lấy anh.
Hình ảnh lại xoay chuyển, đi đến đoạn thang máy. Trong thang máy có rất nhiều thú bông, gấu trúc nhỏ, vịt vàng nhỏ, cá voi nhỏ, mèo nhỏ và năm chú heo Peppa. Hai người bị kẹt trong đống thú bông, Hạ Minh Nguyệt ôm lấy eo anh, gục đầu vào ngực anh. Cửa thang máy mở ra, giọng cô gái nhỏ nhỏ nhẹ: “Mình ra ngoài thôi.”
Không có ai đi ra cả, Cố Minh Diệp nâng mặt cô lên, hai người nhìn nhau. Người kia ngoan ngoãn nhắm mắt lại … Môi cô ngọt quá, mềm như thạch vậy. Hai người hôn nhau từ thang máy đến trong phòng, một đêm hương diễm.
Cố Minh Diệp mở mắt. Anh ngồi dậy, nhìn xuống thằng em: Thì ra mình vẫn là thanh niên trai tráng.
WeChat “ding” một tiếng.
Minh minh như nguyệt: Chào buổi sáng [mặt trời]
Cố Minh Diệp cầm quần lót bẩn ném vào sọt giặt, lòng vừa rung động vừa thấy thẹn: Chào buổi sáng.
Minh minh như nguyệt: Đêm qua anh ngủ ngon không?
Cố Minh Diệp đỏ mặt. Ah, câu hỏi đáng xấu hổ này. Anh trả lời: Cũng được.
Minh minh như nguyệt: [Hình ảnh] Em ăn heo Peppa nè.
Là một lát bánh mì, đầu bếp đã cắt nó thành hình heo Peppa. Cố Minh Diệp: Rất dễ thương.
Minh minh như nguyệt: He he, em cũng nghĩ vậy.
Minh minh như nguyệt: Anh đang làm gì thế?
Giặt quần lót. Tất nhiên là Cố Minh Diệp không thể trả lời như thế được, anh đi đến phòng làm việc, chụp ảnh bàn máy tính: Xem hợp đồng.
Minh minh như nguyệt: Em có làm phiền anh không?
Cố Minh Diệp mím môi: Không có.
Minh minh như nguyệt: Hôm nay chị Đàm nói với em rằng em có thể thực tập dưới trướng chị ấy trong thời gian dài nữa, đây là tin vui đầu tiên trong ngày hôm nay! Hạnh phúc quá!
Cố Minh Diệp: Em thích viết kịch bản?
Minh minh như nguyệt: Không phải [Lè lưỡi] Em rất vui khi được làm việc tại công ty!
Cố Minh Diệp: Tại sao?
Minh minh như nguyệt: Đây là bí mật.
Tim Cố Minh Diệp lại đập nhanh lên – là vì mình đó ~ .
Đàn ông đích thực không thể để con gái chủ động mãi được. Cố Minh Diệp: Tối nay tôi tới đón em.
Minh minh như nguyệt: Đi đâu ạ? [Nàng tiên nhỏ vui sướng nhảy cẫng lên]
Cố Minh Diệp: Xem phim.
“Fuck!” Hạ Minh Nguyệt nhảy dựng lên, “Nam thần đang hẹn mình à!” Trái tim cô bắt đầu bay lên không trung, nhảy từ đám mây này sang đám mây khác, lá lá la, lá lá la…
Minh minh như nguyệt: [Dễ thương] Mấy giờ mình gặp nhau ạ?
Cố Minh Diệp nhanh chóng đặt vé xem một bộ phim lãng mạn ngọt ngào, nói: 8 giờ tròn.
Minh minh như nguyệt: Em mong đến 8 giờ quá đi mất.
Một mũi tên nhỏ “biu ~” bắn thẳng vào trái tim Cố Minh Diệp, trái tim anh bắt đầu nhảy múa, lá lá la, lá lá la…
Cả buổi chiều hai người đều đứng ngồi không yên. Cố Minh Diệp đã đổi ba bản hợp đồng, nhưng vẫn không đọc vào chữ nào cả. Báo cáo tài chính khiến anh choáng váng. Từng câu từng chữ đều biến thành bộ dạng của Hạ Minh Nguyệt, tít mắt cười, nhìn chằm chằm, phồng má, đỏ mặt… Anh đi đến trước gương, ngắm từ đầu đến chân. Mặt đẹp trai, dáng người chuẩn, giọng gọi “Minh Nguyệt——” trầm ấm
gợi cảm, nghe rất hay. Hừm, phải thay quần áo thôi. “Trước 4 giờ chiều nay, gửi hết các sản phẩm mới từ các nhãn hiệu đến chỗ tôi, bao gồm cả đồ lót.”
Hạ Minh Nguyệt ngồi trên ghế xếp, chân không ngừng run rẩy, Vương Khê nhìn cô: “Buồn đái?”
“Khẩn trương.”
“Nhìn chị kìa! Mới đi xem phim thôi mà?”
“Ahhhhhhhhh. Không được, không được, chị không ngồi được!” Hạ Minh Nguyệt nhảy lên, bắt đầu tập võ, “Tim chị đập nhanh quá!”
Vương Khê: “Có muốn em trấn an chị không?”
“Mời nói.”
“Tối nay nghĩ xem làm thế nào để leo lên giường của anh ta đi.”
Hạ Minh Nguyệt ngất ngay tại chỗ.
Vương Khê: “……”
Hai người sống một ngày như một năm, cuối cùng cũng đến 7 giờ.
Cố Minh Diệp: Em xong việc chưa?
Minh minh như nguyệt: Rồi ạ, em đang đợi anh đến [dễ thương] [dễ thương]
Hạ Minh Nguyệt hỏi Vương Khê: “Thực sự mặc cái này?”
Vương Khê yếu ớt nói: “Ừ, nhìn thuần khiết dịu dàng, đoan trang lại không mất đi sự gợi cảm. Da của chị rất trắng, mặc váy hồng là chuẩn nhất. Eo nhỏ một tay ôm trọn, là đàn ông nhất định không nhịn nổi. Rất đẹp, rất rất đẹp, siêu hoàn mỹ.” Đây là lần trả lời thứ 28.
Hạ Minh Nguyệt bước trên đôi giày cao gót nhỏ, rụt rè bước ra cửa.
Hôm nay Cố Minh Diệp mặc đồ khá giản dị. Đen trắng cổ điển, phong cách tối giản, cắt may độc đáo. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, màu trắng làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, khiến anh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, vô cùng hấp dẫn.
Hạ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu: Trái tim bùng nổ.
Trái tim Cố Minh Diệp cứ bịch bịch bịch liên hồi: Eo cô ấy nhỏ quá, nhỏ hơn cả trong mơ.
Một đêm không gặp, bầu không khí trở nên hoàn toàn khác trước đây. Một ẩn tố lạ bủa vây, khiến hai người vừa gặp đã choáng váng, quên cả chào hỏi.
Một lúc lâu sau.
Cố Minh Diệp: “Em đẹp lắm.”
Hạ Minh Nguyệt: “Cảm ơn.”
Cố Minh Diệp mở cửa xe, Hạ Minh Nguyệt khom lưng ngồi vào trong.
“Mình xem gì thế anh?”
“.”
“Bạn em cũng xem phim này rồi, nghe bảo ngọt ngào lắm!”
“Ừm.”
“……”
“……”
Bố khỉ, mình đỏ mặt cái gì?
Aaa, hồi hộp quá.
Rạp chiếu phim tối om, nam chính trên màn hình rất đáng yêu, nữ chính cũng có khuôn mặt trong sáng dễ chịu. Nhưng hai người đều lơ đãng xem phim.
Hạ Minh Nguyệt đặt tay lên tay cầm, Cố Minh Diệp cũng đặt theo. Hai tay cách nhau 5cm.
Cố Minh Diệp: Nên nắm tay trước hay tỏ tình trước? Nắm bây giờ à? Có phải hơi lưu manh không? Cô ấy đang đợi mình nắm tay đúng không? Thôi bỏ đi…
Hạ Minh Nguyệt: Nhịn, mày phải nhịn, không được giở trò lưu manh. Mày là thục nữ, mày phải đoan trang, mày không nhịn được là toi đó, vội vàng không ăn được đậu hũ nóng, sau này còn nhiều cơ hội.
Hạ Minh Nguyệt lại đặt tay lên.
Hạ Minh Nguyệt: Tay ơi, mày làm tốt lắm, rất nghe lời.
Cố Minh Diệp: Nắm nó đi, nắm xong rồi tỏ tình.
Ngón tay của người đàn ông dịch sang trái 1cm.
Hạ Minh Nguyệt nhận ra ngay, nhịp tim của cô như nghẹn lại ____ đến rồi!
Mười phút sau, Cố Minh Diệp vẫn bất động.
Trái tim bay lên của Hạ Minh Nguyệt dần hạ xuống: Á đù!
Ngón tay của người đàn ông lại dịch sang trái 1cm nữa. Trái tim của Hạ Minh Nguyệt lại bay lên ____ đến rồi, đến rồi! Ngón tay cô gái khẽ run.
Hai mươi phút, Cố Minh Diệp vẫn bất động.
Hạ Minh Nguyệt: Cái đệch con mợ!
Ngón tay của Cố Minh Diệp lại dịch sang trái 1cm nữa.
Hai bàn tay chỉ cách nhau 2cm. Bốn bỏ năm lên, tương đương với mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Minh Nguyệt nhịn đến mức bị chuột rút tay _____ việc nhỏ không nhịn được thì sẽ hỏng việc lớn. Tay, tao lệnh cho mày không được cử động! Không được, không nhịn nổi nữa!
Đương lúc Hạ Minh Nguyệt dịch tay sang phải thì Cố Minh Diệp lại thu tay về.
Hạ Minh Nguyệt: Đậu xanh rau má!
Ôi, tình yêu.
Cố Minh Diệp: Mình phải tỏ tình trước để bày tỏ sự tôn trọng với cô ấy. Cô bé nhút nhát như vậy, tự nhiên đòi nắm tay sẽ dọa cô ấy sợ mất.
Nửa sau bộ phim, Cố Minh Diệp vẫn ngồi nghiêm chỉnh, tay không đặt lên nữa. Hạ Minh Nguyệt tiếc thối ruột: Minh Nguyệt trôi dạt lang thang, Minh Nguyệt quanh co lòng vòng, Minh Nguyệt dọa người ta chạy mất dép.
Phim kết thúc. Đèn sáng lên.
Cố Minh Diệp nghiêm túc: “Không tệ lắm.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu: “Vâng.”
Cả hai đứng dậy bước ra ngoài theo dòng người, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Hạ Minh Nguyệt: Sao bọn yêu nhau thích đi xem phim thế nhỉ? Không được nói chuyện, ngồi im hai tiếng đồng hồ, chẳng làm gì cả, mệt gần chết.
Cố Minh Diệp: Xem phim xong thì nên làm gì? Mua sắm? Uống cà phê? Nên tỏ tình kiểu gì bây giờ? Nói thẳng “Tôi thích em”? Không, không lãng mạn, không gây sốc, không phải phong cách của tổng tài bá đạo.
Mình muốn tỏ tình ngầu lòi cơ.