Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 18




Suốt bữa cơm hai người chẳng nói gì cả, mắt dán vào nhau rồi ngây ngô cười, mặt ửng hồng, cố tỏ ra bình tĩnh. Lúc đầu hai người ngồi đối mặt, từ từ, từ từ hai người đều nghiêng người sang một bên. Hạ Minh Nguyệt nói: “Hình như ghế sofa ở đây bị ướt.”

Cố Minh Diệp nói, “Vậy em sang đây ngồi nhé?” Hạ Minh Nguyệt gật đầu. Hai người xúm xít vào nhau.

Không khí ngọt ngào, béo ngậy, thơm ngào ngạt, nếu ai đó cầm một chiếc que đi xung quanh bọn họ, chắc chắn sẽ tạo được một thanh kẹo bông gòn.

Bữa ăn này ăn gì, cả hai đều đã quên. Hai người không thể nhớ được mùi vị của món ăn. Có vẻ như mọi thứ đều ngọt ngào, chắc mình đang ăn món tráng miệng nhỉ.

Họ lên xe, đưa Hạ Minh Nguyệt về khách sạn.

Hạ Minh Nguyệt hỏi: “Ngày mai mình đi đâu chơi?”

Cố Minh Diệp mím môi, “Ngày mai anh phải ra nước ngoài.”

Hạ Minh Nguyệt: Mình quên béng mất.

Cố Minh Diệp: Nếu không có tin nhắn của thư ký, mình cũng quên mình phải ra nước ngoài.

“Vậy khi nào anh về?” Cô gái nhỏ lưu luyến.

“Một tuần sau.”

Chà, vừa hay cô phải đi học.

Cố Minh Diệp cũng nghĩ đến điều này, hỏi: “Lúc đó em phải đi học hả?”

Hạ Minh Nguyệt gật đầu.

“Có lớp buổi tối nào không?”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.

“Vậy chúng ta có thể gặp nhau vào mỗi tối.”

Úi tà, mỗi tối á. Tâm trạng của Hạ Minh Nguyệt tốt lên tức khắc. Cô cười: “Tối nào cũng có siêu xe đến đón em, diễn đàn trường nhất định sẽ nói em được bao nuôi.”

“Không phải bao nuôi, là yêu đương.” Vẻ mặt của Cố Minh Diệp rất nghiêm túc.

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, còn có râu quai nón trưởng thành gợi cảm, cô cười híp mắt: “Đúng vậy, yêu đương với chú 29 tuổi.”

Cố Minh Diệp lắng lo, “Anh già lắm sao?”

“Em mới 19 thôi!”

Trái tim của Cố Minh Diệp chùng xuống: “Em để ý hả?” Toi rồi, cô ấy sẽ không nghĩ đây là trò sugar daddy bao nuôi sugar baby đấy chứ?

Hạ Minh Nguyệt cười khúc khích: “Không để ý.”

Cố Minh Diệp vẫn thấp thỏm không thôi, “Cái đó____”

Hạ Minh Nguyệt sán lại gần anh, nghiêng đầu chớp mắt nói: “Em trêu anh thôi.” Giọng nói mềm mại, uyển chuyển. Trái tim của Cố Minh Diệp như thắt lại. Anh bất lực nhìn cô. Bạn gái anh vẫn là một cô nhóc nghịch ngợm.

Hạ Minh Nguyệt: Ôi ánh mắt cưng chiều và dịu dàng của tổng tài bá đạo chỉ có trong tiểu thuyết này “Tiểu yêu tinh nghịch ngợm đáng yêu này, tôi phải làm gì với em đây. Sao anh có thể trừng phạt em được chứ, chỉ có thể nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thôi. Em là ngôi sao trong mắt anh”, chẳng trách mọi người đều thích đọc truyện tổng tài. Ai biết nó ngọt thế này đâu, hì hì hì, hì hì hì… cô chỉ muốn đắm chìm thôi.

Xe chạy vào hầm để xe, hai người xuống xe. Hạ Minh Nguyệt cọ qua cọ lại, cọ vào vòng tay Cố tổng, ừm, ôm chặt lấy eo anh, rồi đứng im.

Cố Minh Diệp mềm người với trò làm nũng của cô. Bạn gái anh là yêu tinh thích bám người. Anh không muốn đi nước ngoài, anh muốn yêu đương.

Hạ Minh Nguyệt: “Em sẽ nhớ anh.”

“Ừm.”

“Nếu anh nhớ em.”

“Ừ.” Tai Cố tổng đỏ bừng.

“Nhớ gọi điện thoại đấy.”

“Anh biết rồi.”

Đứng yên.

Mười phút sau, Hạ Minh Nguyệt miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của người đàn ông, “Em lên đây.”

Cố Minh Diệp: “Anh đưa em lên.”

“Vâng ạ!”

Hai người tay trong tay bước vào thang máy. Cố Minh Diệp dắt người đến tận cửa phòng.

Bốn tay bắt tay vào nhau. Một người nói: “Tôi có tham gia không?” Một người nói: “Được rồi.”

Bốn tay vẫn đan vào nhau, lắc lư.

Một người hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh bay?”

Một người nói: “7 giờ.”

“Vậy hôm nay nhớ nghỉ sớm.”

“Ừ”.

Bốn tay vẫn đan vào nhau, đung đưa.

Một người nói: “Vừa nãy có người nhìn đó.”

Một người nói: “Không sao.” Ai dám xì xào?

“Hôm nay em vui lắm.”

“Anh cũng vậy.”

“Em vào nhà nhé?”

“Ừm.”

Hai người ôm nhau. Ôi, thời khắc sinh ly tử biệt.

Hạ Minh Nguyệt đáng thương ngẩng đầu lên: “Em không muốn xa anh.”

Cố Minh Diệp nhìn vào mắt cô, cúi đầu như bị mê hoặc, nhẹ nhàng hôn cô: “Anh sẽ về sớm.”

Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại. Cả hai đứng ở cửa phòng, trao nụ hôn ướt át. Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ đưa tay ra mở cửa, Cố Minh Diệp duỗi chân đẩy cửa, ôm người xoay vào trong. Cánh cửa đóng lại, hai người dựa vào cửa, hôn nhau đắm đuối.

Trong phòng tối, chỉ có tiếng hôn hít và thở dốc. Hạ Minh Nguyệt cảm thấy bàn tay nóng bỏng đặt trên eo minh, hơi thở của người đàn ông khiến người nghe đỏ mặt, cô say mê nghĩ: tình yêu của người trưởng thành đúng là tràn đầy sắc khí.

Đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ như đóa anh túc, hôn rồi sẽ không ngừng được. Người lớn trong Cố gia nói đúng _____ cứ trực tiếp ngủ thôi. Anh dừng lại, đưa tay lau nước miếng bóng loáng trên môi cô gái rồi hôn nhẹ một cái. Không được, quá nhanh, cô ấy sẽ sợ.

“Xin lỗi, anh dọa em rồi.”

? ? ? Con mắt nào của anh thấy em bị dọa hả? Giờ còn xin lỗi xin leo cái gì, bê em lên giường mau! Hạ Minh Nguyệt nín thở đến đỏ mặt, nhễ nhại mồ hôi, giọng cô thủ thỉ: “Tại sao?” Tại sao lại dừng lại!

Cố Minh Diệp âu yếm hôn cô, “Lỗi tại anh. Em ngon quá, anh không nhịn được.”

Ai kêu anh nhịn. Hạ Minh Nguyệt khẽ cắn cánh môi mọng, “Em…” Em không sao hết!

“Đừng cắn.” Cố Minh Diệp nâng cằm cô lên, “Em đừng lo, anh sẽ không làm gì cả.”

Em lo, em lo. Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt tuyệt vọng.

“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Không, không, anh phải thô bạo lên, em ăn mặn lắm.

“Ngủ ngon.” Người đàn ông dịu dàng xoa mặt cô.

Hạ Minh Nguyệt thở dài trong lòng, biết hôm nay không chơi tiếp được rồi, cô ngoan ngoãn nép vào ngực anh, “Ngủ ngon.”

Sau khi Cố Minh Diệp rời đi, Hạ Minh Nguyệt thả mình trên giường, lẩm bẩm một mình: “… Đã dắt người vào phòng rồi mà còn không làm được gì, Hạ Minh Nguyệt, mày là đồ vô dụng, Hạ Minh Nguyệt, mày là đồ vô dụng…” Cô sờ lên môi, cười rộ lên, “Thôi, hôn là được rồi…” Cô vừa nhớ lại dư vị vừa nghĩ: Cố tổng giỏi thật… Yêu đàn ông trưởng thành thật là sảng khoái.

Cố tổng bước vào hầm để xe, xoắn xuýt trái phải rồi bắt đầu nhảy múa. Lá lá la, lá lá la… Vui quá! Vui vui quá!

Đáng yêu, cô ấy quá đáng yêu! Anh chu môi liếm láp, dựa vào cửa xe, cười hềnh hệch.

Có tiếng còi xe, ai đó đang bước vào. Cố Minh Diệp lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, anh mở cửa, chui vào xe, gọi điện thoại cho tài xế: “Chú Vương, tôi đang ở khách sạn XX, chú tới đón nhé.”

Anh quá phấn khích, không nên lái xe, nhỡ xảy ra tai nạn thì chết.

Cúp điện thoại, người đàn ông lấy tay ôm lấy mặt, lại bắt đầu cười “hehehe”. Lâm trận mới mai gườm mà vẫn sắc bén như thường. Nếu phải chấm điểm cho hôm nay, Cố Minh Diệp tự tin chấm cho mình 10 điểm tròn trĩnh.

Hóa ra mình hôn giỏi như vậy!

Nghĩ đến khuôn mặt ửng hồng của Hạ Minh Nguyệt sau nụ hôn, đôi mắt óng ánh nước xuân, còn vương sắc dục, trái tim anh lại trở nên mềm mại, sưng tấy, trong lồng ngực tràn đầy khát vọng che chở.

Xinh đẹp, trong sáng, dịu dàng, yếu đuối, kiều diễm. Đấy là bạn gái tôi nhé! Anh ngồi thẳng người đầy kiêu hãnh – thương tiếc cô, bảo vệ cô, không để cô buồn, không bao giờ làm tổn thương cô! Đưa thẻ cho cô!

Cố Minh Diệp cứng người ___ anh quên đưa thẻ cho cô rồi.

Hạ Minh Nguyệt đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại “réo rắt” kêu lên, ngó vào ___ “Tâm can của Minh Nguyệt.” Cô nghe máy, giọng ngọt đến phát ngấy: “Chào bạn trai ~” Giọng điệu gấp ngàn lần.

Cố Minh Diệp nhìn cửa kính xe cười ngờ nghệch ba giây, anh xoa khuôn mặt cười cứng đờ của mình, cố tỏ ra bình thường: “Minh Nguyệt, anh quên tặng cho em một món quà.” Trầm ấm, gợi cảm, hút hồn người nghe.

Cố tổng, anh có muốn dirty talk qua điện thoại không? “Oa, còn có quà nữa ạ?” Giọng cô bé vừa mừng vừa sợ, vui vẻ nói, “Hôm nay anh tặng em nhiều quà quá, em đã hạnh phúc lắm rồi!”

“Anh muốn em hạnh phúc hơn.” Cố Minh Diệp nói, “Chờ anh.”

Cái miệng này quết mật ong hả. Hạ Minh Nguyệt cười không

thấy mặt trời đâu, “Anh đang trên đường cao tốc hả? Đừng qua đây, mai còn phải lên máy bay đấy.”

Cố Minh Diệp – vẫn đang đứng ở hầm gửi xe, ngập ngừng đôi phút: “Anh chuẩn bị lên đường cao tốc, phía trên đang tắc đường.”

“Anh quay lại thật hả?”

“Ừ, chờ anh mười phút.”

“Mặc dù như vậy có vẻ không biết điều lắm ____ nhưng em rất vui!”

Hai người cầm điện thoại cười ngây ngô.

“Tạm biệt.”

“Ừm, chú ý an toàn.” Hạ Minh Nguyệt cúp máy trước.

Cô nhìn bộ đồ ngủ trên giường, cười khùng khục ___ Hạ Minh Nguyệt, thời của mày đến rồi.

Cố Minh Diệp đợi dưới ga ra mười phút, nóng lòng muốn lên lầu. Anh gõ cửa, nghe thấy giọng của Hạ Minh Nguyệt bên trong: “Em ra ngay đây!”

Cửa mở. Tim Cố Minh Diệp ngừng đập!

Mặt Hạ Minh Nguyệt ửng hồng do hấp hơi nước, mắt dầm dề, mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước nghịch ngợm nhỏ xuống xương quai xanh. Cô gái nhỏ xấu hổ dựa vào khe cửa, chỉ lộ ra nửa người: “Em mới tắm xong, còn chưa kịp thay quần áo.”

Sao khăn tắm của khách sạn ngắn vậy! Em quấn cẩn thận hơn được không! Cố Minh Diệp kiên quyết nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, máu nóng dồn lên khiến anh choáng váng.

Anh chen vào trong phòng, vội vàng đóng chặt cửa lại, tức giận quay đầu: “Em—” Nhìn thấy cô gái nhỏ xấu hổ, lo lắng co người bên cánh cửa, hai ngón chân tròn xoe dẫm lên nhau, anh không thể mắng hết câu được.

Haizz, cô chẳng hiểu gì cả. Ngây thơ, mờ mịt, không hề biết mình quyến rũ đến mức nào.

Hạ Minh Nguyệt liếc hắn một cái, vặn vẹo hai chân trắng nõn, thận trọng nói: “Để em đi thay quần áo…”

Chiếc khăn tắm này nha, xoắn ra xoắn vào, ngày càng lỏng lẻo. Cố Minh Diệp thấy nút thắt kia sắp tuột đến nơi rồi, anh cũng thót người theo! Anh vội vàng nhìn quanh, vớ lấy chiếc áo choàng tắm dài ở cuối giường, tay lanh mắt lẹ quấn lên người cô.

Ngay khi áo choàng phủ lên người, chiếc khăn tắm cũng rơi ra, tuột xuống dưới chân Hạ Minh Nguyệt.

Cố Minh Diệp nhắm mắt lại: Đệch mợ.

Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại: Hận thấu trời xanh.

Căn phòng im ắng trong ba giây, nhịp tim của Cố Minh Diệp dịu đi đôi chút. Anh bọc kín người kia lại, buộc nút thắt lưng, định nói với cô rằng cô không nên ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt một người đàn ông, anh lại thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, lã chã chực khóc.

Cố Minh Diệp hoảng hốt: “Em sao thế?”

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh: “Em tưởng lát nữa anh mới đến, nên …”

Cố Minh Diệp hiểu ra ngay.

“Không ngờ cái khăn tắm …” Hạ Minh Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cố Minh Diệp ôm vai cô, cúi đầu nhìn: “Lần sau mặc quần áo chỉnh tề rồi mới mở cửa, biết chưa?”

Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Bình thường em không vội thế đâu.” Nhưng là anh nên em mới muốn nhanh chóng mở cửa.

Cố Minh Diệp hiểu ý cô, trái tim ngọt ngào đến nổ bùm, nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Gặp anh thì càng phải mặc quần áo chỉnh tề.”

“Vì sao?”

Cố Minh Diệp cố tình dọa cô: “Anh sẽ ăn thịt em.”

Mẹ kiếp, nói thì hay lắm, có dám làm đếch đâu. Hạ Minh Nguyệt đành phải giả vờ sợ hãi, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.

Cố Minh Diệp cảm thấy lời này hơi quá trớn, vội chữa cháy: “Yên tâm, anh sẽ không làm gì nếu chưa có sự cho phép của em.”

Em cho phép, em cho phép, em phủi cả ga giường rồi nè! Hạ Minh Nguyệt ngại ngùng nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng. Trái tim Cố Minh Diệp đập mạnh, “Anh sẽ trân trọng em.” Ánh mắt anh đầy nghiêm túc và kiên định.

Hạ Minh Nguyệt hơi cảm động, bỗng thấy mình đểu cáng quá. Người ta nghiêm túc yêu đương với mình, mình lại chỉ muốn ngủ với anh ấy.

Nhưng nghĩ sâu thì, mình chỉ muốn ngủ với anh ấy thôi sao? Nô, nô, mình muốn ngủ với anh ấy cả đời. Ngủ sớm, ngủ muộn đều là ngủ, thế tại sao không được ngủ sớm?

Thế là cô lại thản nhiên.

Hai người ngây ngốc đứng một lúc, Hạ Minh Nguyệt hỏi: “Quà đâu?”

Cố Minh Diệp rút thẻ từ trong túi ra, “Cho em, quẹt thẻ tùy ý.”

Ôi thần linh ơi, câu thoại kinh điển của bá tổng đây mà. Hạ Minh Nguyệt không nhận: “Nếu đã yêu nhau thì không nên dây dưa tiền bạc.”

Cố Minh Diệp trực tiếp dúi nó vào tay cô: “Anh mong em có thể sống tốt ngay cả khi không có anh bên cạnh.”

Hạ Minh Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh: “Mười mấy năm trước chưa gặp anh, em vẫn sống tốt đấy thôi. Yên tâm, em biết chăm sóc bản thân mà.”

Cố Minh Diệp cau mày. Hạ Minh nguyệt vội vàng nhận lấy tấm thẻ: “Cảm ơn.” Quên mất, bá tổng không thích người khác chống đối mình.

Cố Minh Diệp sờ đầu cô: “Ngoan. Em cứ việc quẹt thẻ, chuyện kiếm tiền để anh.”

Hạ Minh Nguyệt cười híp mắt: “Vâng, em cũng sẽ kiếm tiền nuôi anh.”

Cố Minh Diệp bật cười _______ cái đồ đáng yêu này.

Kim giờ chỉ đến số 11. Muộn quá rồi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không hay lắm.

Cố Minh Diệp chuẩn bị rời đi thì chợt phát hiện Hạ Minh Nguyệt ở đây một mình, anh hỏi: “Chị Đàm đâu?”

“Chị Đàm đang ở phòng của Vạn Xu Nghi. Cảnh của nữ chính phải quay lại, thời gian eo hẹp, tối nay chị Đàm qua đấy giảng giải kịch bản cho cô ấy rồi ngủ ở đó luôn.”

“À.” May quá. Hai người hôn nhau từ ngoài vào phòng, nếu để người khác bắt gặp, chắc cô gái nhỏ ngượng lắm. Tất nhiên là anh cũng ngượng chút xíu.

“Anh đi đây.”

Hạ Minh Nguyệt dang tay ra, nũng nịu như trẻ con: “Ôm một cái.” Tuần sau không thể gặp nhau, hãy cho cô cảm nhận cơ ngực của Cố tổng thêm một lát.

Cố Minh Diệp đi đến ôm cô ấy. Vừa ôm cái, anh đã đứng hình. Anh quên là cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.

Mềm quá.

Cố Minh Diệp chảy máu mũi.

Nhân lúc Cố Minh Diệp không chú ý, Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ nới lỏng nút áo choàng tắm, rồi ngã người vào cơ ngực của anh — Tôi, Hạ. Nữu Hỗ Lộc. Minh Nguyệt (*), là nhóc con không bao giờ chịu thua!

(*) Nữu Hỗ Lộc thị: là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Mãn tộc Bát đại tính. Đây là gia tộc hiển hách, xuất sinh nhiều hoàng hậu, phi tần nhất của nhà Thanh.