Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 25




Cố Minh Diệp ngồi trong toilet, ngây người gọi trợ lý: “Cô đang ở đâu?”



“Năm phút nữa?”



Cố Minh Diệp hít sâu một hơi: “Tìm tôi trong toilet.” Anh cúp máy.



Nữ trợ lý: …



Mười phút sau, Cố Minh Diệp tháo khẩu trang ra, trở về chỗ, cuối cùng cũng thoải mái một chút, cười mê hoặc với Hạ Minh Nguyệt: “Ăn thôi.”



Hạ Minh Nguyệt nhìn anh chằm chằm. Tâm trạng Cố Minh Diệp trở nên căng thẳng, “Sao thế?”



“Chú Cố…”



“Ừ?”



Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.



Bị lộ rồi à? Bộ râu thật đến không thể thật hơn, sao có thể bị lộ chứ. Anh đã nghiêng người trước gương nhìn kỹ nó năm phút mà.



“Anh xé lớp da chết ra rồi.” Chắc là ổn?



“Thảo nào!” Hạ Minh Nguyệt cười, “Bây giờ có thể yên tâm ăn tối chưa?”



Tảng đá trong lòng Cố Minh Diệp rơi xuống, “Ừ.”



Cả hai cùng nhau ăn uống vui vẻ.



Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Hóa ra mùi sữa khi mình ôm anh ấy không phải là ảo giác. Chú Cố đúng là người đàn ông tinh tế thời thượng, luôn mang theo kem dưỡng da bên mình. Còn là mùi sữa nữa.



Ăn xong, cả hai đi dạo dọc bờ sông. Trời vừa mưa xong, không khí ẩm ướt mát lạnh, bên kia sông, đèn neon sáng rực.



Mình có thể cho anh ấy biết mình là người như thế nào. Con người thật của mình cũng đáng để anh ấy yêu thương mà. Hạ Minh Nguyệt nghĩ, “Em…”



“Sau này mặt trăng nhỏ muốn làm gì?”



Hạ Minh Nguyệt nuốt lời, nghĩ nên trả lời thế nào, “Đi vòng quanh thế giới.”



Ừm, người trẻ tuổi đều muốn đi khắp thế giới. “Còn gì nữa không?”



Yêu nhiều người, ngủ với nhiều đàn ông. Cái này không thể nói được. “Sống vui vẻ, no đủ và phong phú.”



Cố Minh Diệp dừng lại, “Còn nghề nghiệp thì sao?”



“Dựa vào chính đôi tay của mình để nuôi sống bản thân. Kiếm tiền, tiêu tiền vì những thứ mình thích và những người mình yêu.”



“Em vẫn chưa nghĩ ra cụ thể mình sẽ làm gì sao?”



Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, “Chưa ạ. Em từng làm nhiều nghề lắm…” Cái này có thể nói không? Cô ngước lên nhìn anh.



Cố Minh Diệp quan tâm, “Ví dụ?”





Hạ Minh Nguyệt giơ ngón tay ra đếm: “Em từng là bồi bàn, bán hàng sale, gia sư, em còn thử kinh doanh khi còn nhỏ, như bán sách, em cũng làm ở công ty thương mại điện tử, còn bị điện giật nữa, làm thủ thư. Giờ thì làm biên kịch. Đại khái là thế? “



Cố Minh Diệp ngạc nhiên nhìn cô, “Cô bắt đầu làm việc từ lúc mấy tuổi thế?”



“Mười sáu… ừm…” Hạ Minh Nguyệt càng lúc càng căng thẳng. Những thứ này không giống như những gì một thục nữ sẽ làm! Khóc như gió bão, mặc dù từ lớp 6 cô đã góp ý tưởng kiếm tiền cho bà Miêu (mẹ của cô)…



Cố Minh Diệp cảm thấy phức tạp. Ê ẩm, đau lòng. 16 tuổi đã đi làm, mặt trăng nhỏ của anh đã phải chịu đựng xiết bao khổ cực. Nhưng cô vẫn giữ được nét hiền lành, chất phác, nói chuyện nhỏ nhẹ với mọi người…



Cố Minh Diệp ôm người vào lòng, giọng nặng nề: “Chắc là vất vả lắm.”



“Vâng.” Hạ Minh Nguyệt cảm giác được anh không vui, vỗ về, thầm nghĩ chú Cố đang hiểu lầm gì đó thì phải, “Tuy vất vả nhưng rất thú vị.” Mỗi kỳ nghỉ đông, nghỉ hè đều tuyệt vời, cô gặp được rất rất nhiều người tài giỏi, được làm quản lý, có lúc giàu như Thạch Sùng, lúc lại nghèo kiết xác, nhưng lần nào cũng có thu hoạch.



Cố Minh Diệp càng ôm cô chặt hơn.



Hạ Minh Nguyệt dở khóc dở cười: “Em sống tốt mà, không nghèo cũng không khổ, tất cả đều là do em tự nguyện.”



“Ừ.” Giọng người đàn ông trầm ấm, “Từ giờ có anh đây, anh sẽ khiến cuộc sống của em tốt đẹp hơn.”



“…” Thế cô nói từ nãy đến giờ là nước đổ đầu vịt à? Có một tia sáng lóe lên trong tâm trí Hạ Minh Nguyệt ____ đây không phải là cơ hội tốt nhất để thú nhận bản thân sao? “Cho nên…”



“Hửm?” Cố Minh Diệp hôn lên trán cô, đầy thương tiếc.



Tim của Hạ Minh Nguyệt căng lên ____ anh ấy thực sự cảm thấy xót cho mình à?



Hai người họ vốn dĩ là những người xa lạ, non nửa cuộc đời không biết nhau. Nhưng anh lại là vì một “người lạ” mà xót xa trong lòng. Người lạ này thực sự quá may mắn.



“Cho nên có thể em không yếu đuối như anh nghĩ đâu.” Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, lông mi run rẩy kịch liệt, “Không ngoan như anh nghĩ… Có lẽ có vài phần lưu manh, thô tục… Em không hoàn hảo, càng không phải là thục nữ…” Chú Cố, anh còn thích em chứ?



Từng nụ hôn rơi xuống trán cô, Cố Minh Diệp hít một hơi thật sâu ____ Trời ơi, sao tim con lại đau đớn thế này? Anh cẩn thận nâng mặt cô, siết chặt, nhìn cô chằm chằm: “Không, đó không phải em. Sau này em có thể yếu đuối, bất tài, dịu dàng hơn bây giờ một chút. Điều đó không quan trọng, anh sẽ không để em phải mạnh mẽ như thế nữa. Em có thể làm một bông hoa nhỏ, còn anh sẽ là cây đại thụ bên cạnh em, che chở cho em cả đời.”



Hạ Minh Nguyệt nhìn anh thật kỹ. Ông trời ơi, ánh mắt gì thế này. Sao cô có thể cưỡng lại ánh mắt dịu dàng của chú Cố đây! Nếu bây giờ cô nói với anh rằng mọi thứ đều là giả dối, anh làm sao chịu được khi tình cảm thật của mình lúc này lại trao cho một kẻ lừa lọc chứ…



“Anh muốn em yếu đuối?”



Cố Minh Diệp kiên định gật đầu: “Muốn.”



“Chúng ta mới ở bên nhau, anh có biết những lời vừa rồi của anh quá đậm sâu không?”



Cố Minh Diệp lắc đầu, “Đấy là suy nghĩ thật lòng của anh.”



Hạ Minh Nguyệt vùi mình vào vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Thế này là đủ rồi.



“Anh cũng thấy rất kỳ quái.” Anh nói, “Tình cảm đối với em vừa nhanh vừa mãnh liệt, tựa hồ chậm một chút anh sẽ trơ mắt nhìn em bị người khác cướp mất. Trong lòng có một giọng nói điên cuồng thúc giục anh: ‘Đuổi theo! Đuổi theo! Mau đuổi theo! Đừng đợi! Đừng đợi nữa!’ Anh bị âm thanh ấy dẫn dắt làm những việc mà có lẽ chính anh cũng không lường trước được. Anh đã rất lo lắng, hồi hộp và khó chịu. Khi nhìn thấy em cười, anh cảm thấy choáng váng, chỉ muốn cười theo.” Cố Minh Diệp mỉm cười, “Như một kẻ ngốc ấy.”



“Thật là trùng hợp.” Hạ Minh Nguyệt nhếch miệng, “Em cũng vậy.”



Hai người lại đắm đuối hôn nhau bên bờ sông.



Vậy thì đợi thêm lát nữa, cô sẽ làm mặt trăng nhỏ yếu đuối một thời gian. Cô luyến tiếc sự chăm sóc của chú Cố. Hạ Minh Nguyệt nghĩ.




Phải trưởng thành, phải vững vàng, để mặt trăng nhỏ yên tâm dựa dẫm. Cố Minh Diệp nghĩ.



Hai người quấn quít nhau xong, nắm tay tiếp tục đi về phía trước. Hạ Minh Nguyệt tìm chủ đề nói trước: “Em nói em đã làm rất nhiều việc nhưng không có công việc nào đặc biệt yêu thích cả. Cho nên chỉ cần có thể kiếm tiền, đối với em công việc nào cũng được. Em không có công việc lý tưởng, chỉ có cuộc sống lý tưởng.”



“Ừ, vậy cũng tốt.”



“Còn chú Cố?”



Cố Minh Diệp chìm vào im lặng kéo dài.



Hạ Minh Nguyệt tưởng anh không nghe rõ, nên cô hỏi lại, “Còn chú Cố?” Hỏi xong cô cũng thấy mình ngốc thật! Chú Cố là tổng tài bá đạo mà, sự nghiệp của anh đã rất thành công, nên cô đổi câu hỏi: “Chú Cố thích làm gì?”



“Rất nhiều.”



“Như là?”



“Bơi lội, xem phim, đọc sách, leo núi, du lịch.”



“Trừ leo núi, mấy trò khác em cũng thích.”



“Tại sao không thích leo núi?”



Khuôn mặt cô gái nhỏ nhăn lại: “Mệt lắm.”



Cố Minh Diệp sờ sờ đầu cô: “Đồ lười biếng.”



Hạ Minh Nguyệt mở to mắt: “Anh vừa mới nói cho phép em làm bông hoa nhỏ cơ mà.”



“Ừ. Lần sau anh sẽ cõng em leo núi.”



??? Đây là loại vận động cổ tích nào thế? Người ta sẽ không nghĩ thành người cha già cõng con lên núi xin thuốc đấy chứ?



Hai người cứ nắm tay nhau như thế, đi dọc bờ sông, nói về nhiều chủ đề khác nhau, dòng sông dài như không có đoạn kết.




11 rưỡi, Hạ Minh Nguyệt không thể đi được nữa, dựa vào Cố Minh Diệp ngáp ngắn ngáp dài.



“Em buồn ngủ rồi à?”



Hạ Minh Nguyệt gật đầu, mắt sáng như trộm _____ giờ này ký túc xá đã đóng cửa.



Vẻ mặt của Cố Minh Diệp có chút ngượng ngùng, “Đi ngủ nhé?”



Úi chà chà, Cố tổng quyến rũ, trực tiếp ngỏ lời, kích thích quá. “Vâng ạ.” Nghĩ lại cô cũng hơi thấy hơi xấu hổ. Nhìn sang xung quanh, trước không có nhà, sau không có cửa hàng, ý của chú Cố là?



Cố Minh Diệp ngồi xổm xuống, “Lên đây, đoạn còn lại anh sẽ cõng em.”



Hạ Minh Nguyệt trèo lên lưng anh, “Anh chuẩn bị xong rồi?”



“Ừm.”




Anh không cần chuẩn bị gì cả, cô muốn nói thẳng, tối nay anh đánh thêm hai hiệp nữa em cũng đồng ý. Hạ Minh Nguyệt phấn khích xoa tay. Rừng hoang núi vắng _____ Khẩu vị của chú Cố mặn ghê, lần đầu đã chơi dã chiến rồi.



Hehe, nhưng cô thích. Hạ Minh Nguyệt vui đến mức khẽ ngâm nga một bài hát.



Cố Minh Diệp cõng cô đi khoảng mười phút, Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy hai chiếc lều lớn trồng trên bãi cỏ đằng xa.



Hai? Hạ Minh Nguyệt có dự cảm xấu.



“Đêm nay trời mưa to, ngày mai chắc hẳn sẽ có bình minh.” Người đàn ông thở hổn hển, “Em có thích không?”



Hạ Minh Nguyệt vặn vẹo, ra hiệu thả cô xuống, Cố Minh Diệp buông tay. Hạ Minh Nguyệt nhảy xuống đất, hôn má anh: “Em thích.” Sau đó cô chỉ vào căn lều lớn trên bãi cỏ, hỏi: “Là của chúng ta sao?”



“Ừ.”



“Cả hai?”



“Ừ.” Cố Minh Diệp kiêu ngạo nắm tay cô, “Em một cái, anh một cái.”



Chú Cố, anh có bị bệnh gì khó nói không? Bạn gái anh muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, còn khuyến mại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, tươi non bất khả chiến bại. Anh lại nhịn được?



Chuyến dã ngoại cắm trại đến đột ngột, những thử thách khi cắm trại cũng đến đột ngột. Mới đầu Hạ Minh Nguyệt còn cố phá hỏng một cái, nhưng phá nửa ngày, móng tay gẫy hết mà lều vẫn còn nguyên.



Giỏi, không hổ là lều của bá tổng.



Lều cực kỳ rộng rãi, có đầy đủ đồ dùng cắm trại. Nệm còn êm ái hơn giường ký túc xá. Đừng nói là ngủ một mình, bốn người chui vào vẫn còn rộng.



Hạ Minh Nguyệt ngồi trong lều than ngắn thở dài. Cố Minh Diệp đun nước nóng, vắt khăn lau mặt cho cô. Anh muốn tự mình làm hết.



Hạ Minh Nguyệt vội vàng đứng dậy, cô không quen được phục vụ như thế, “Để em tự làm.” Cô sợ hãi.



Cố Minh Diệp tránh tay cô, “Anh muốn chăm sóc mặt trăng nhỏ của mình.”



Hạ Minh Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: “Không cần.”



Cố Minh Diệp nhìn cô.



Sau một lúc lâu, Hạ Minh Nguyệt thở dài trong lòng, lặng lẽ ngẩng mặt lên ______ anh đẹp trai, anh thích làm gì thì làm.



Hạ Minh Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ khá thô bạo, nhưng không ngờ chú Cố lại rất dịu dàng và tỉ mỉ. Này anh đẹp trai, anh đã luyện tay qua bao người phụ nữ thế. Nếu đêm nay em không kết liễu được anh thì làm sao nguôi ngoai cơn ghen tuông trong lòng tiểu tiên nữ em đây?



Hai người nói chuyện phiếm một lúc, chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Cố Minh Diệp hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Hai người quay trở lại lều của mình.



Hạ Minh Nguyệt lăn lộn từ đầu giường đến cuối giường, còn bị ngã một lần, ngồi dậy ____ một người tịch mịch là lỗi của hai người.



Cô không thể để chú Cố biết sai mà vẫn làm được. Hạ Minh Nguyệt nghĩ.