Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 30




Vẻ mặt hằm hằm của Cố Minh Diệp khiến Hạ Minh Nguyệt chùn bước, cô cũng ngồi xe cả ngày rồi, rất mệt, nên chui vào chăn được một lúc là thiếp đi luôn.



Cố Minh Diệp thở phào nhẹ nhõm. Anh biết cô gái nhỏ cố ý. Anh ngồi xổm bên giường, nhìn cô ngủ say rồi búng trán cô: “Không biết tốt xấu.” Sau đó anh vui vẻ chụp một bức ảnh về người đẹp ngủ trên giường, gửi cho Cố Chân Chân ở Mỹ: “Ra nhận chị dâu đi.”



Cố Chân Chân: “!!! Đủ 18 chưa thế?”



Cố Minh Diệp: “Đủ rồi.”



Cố Chân Chân: “Wào, chị dâu trẻ quá. Em muốn béo má chỉ.”



Cố Minh Diệp gửi icon “chùy sắt” qua, “Không được, là của anh.”



Cố Chân Chân đau buồn: “Từ bé đến lớn, đồ nào của anh em chả lấy được.”



Cố Minh Diệp cáu kỉnh: “Từ bé đến lớn, em cũng rất nghe lời anh đấy!”



Cố Chân Chân: “Em là con gái, có thể làm gì chị dâu được chứ? Xin sờ miếng cũng không cho, đồ kẹt sỉ!”



Cố Minh Diệp: “Anh bảo em không được gả sang nước ngoài, em lại chạy tót theo một tên tóc vàng mắt xanh? Hả!”



Cố Chân Chân: “Anh nhìn mặt chị dâu xem.”



“Làm sao?”



“Nếu bây giờ chị dâu đi du học, anh có đi theo không?”



Cố Minh Diệp “ậm ừ”.



Cố Chân Chân cười khoái trá, thoải mái ghê.



Trước khi đi ngủ, Cố Minh Diệp lặng lẽ tháo râu rửa mặt, ngồi xổm trong toilet đắp mặt nạ, tự nghĩ: Mặt trăng nhỏ trẻ như vậy, mình không thể già được. Ngày mai phải dậy sớm kiểm tra bộ râu, nhỡ lại dựng lên thì chết. Lại nghĩ bộ râu lần này là phiên bản cải tiến, lòng anh yên tâm hơn hẳn.



Hôm sau, Cố Minh Diệp lặng lẽ dậy rất sớm, kiểm tra bộ râu của mình. Anh nhìn cô gái vẫn say giấc nồng, lòng mãn nguyện ngủ tiếp.



Đến 6 rưỡi, Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ thức dậy, uống một cốc nước ấm rồi kiễng chân chạy vào nhà vệ sinh, súc miệng bằng nước súc miệng hương đào, dụi ghèn mắt, xem mí có bị sưng không. Cô lấy khăn nóng đắp lên mặt, đi vệ sinh. Ừm, tạm ổn, dạo này ăn thanh đạm, phân không nặng mùi nữa. Đề đề phòng rủi ro, cô vẫn bật quạt thông gió năm phút, vuốt tóc rồi lặng lẽ quay về giường.



7 rưỡi, cả hai không hẹn mà cùng tỉnh dậy, cách một lối nhỏ, nhìn nhau mỉm cười.



“Chào buổi sáng.”



“Chào buổi sáng.”



Cố Minh Diệp đứng dậy, ngồi xuống bên giường cô, chạm vào cô, đặt một nụ hôn lên trán: “Đêm qua em ngủ ngon không?”



Hạ Minh Nguyệt chớp mắt: “Có ạ.”



Hai người trao nhau một nụ hôn sâu, triền miên, thân mật.



Cố Minh Diệp: Mặt trăng nhỏ thơm quá, có mùi mật đào.



Hạ Minh Nguyệt: Mình tính toán như thấn.



Hai người đi leo núi, leo được một đoạn, Hạ Minh Nguyệt không bò nổi nữa, rên rỉ, Cố Minh Diệp đẩy cô lên, đi thêm một lúc thì hai người dừng lại nghỉ chân ở một ngôi chùa lưng chừng núi.



Cố Minh Diệp đi mua nước, Hạ Minh Nguyệt chạy đến chỗ Bồ Tát, quỳ xuống, vái ba lần, thì thầm: “Bồ Tát, xin người phù hộ cho con và chú Cố có kết quả tốt.” Sau đó lật đật chạy vào trong, dập đầu trước tượng Phật lớn nhất ở giữa chùa, nhỏ giọng nói: “Phật Tổ, xin người phù hộ cho con và chú Cố có kết quả tốt.”




Cố Minh Diệp mua nước về không thấy ai, tìm quanh, cuối cùng cũng thấy cô đang xếp hàng ở đằng xa. Hạ Minh Nguyệt vẫy tay chào anh.



Anh bước đến, Hạ Minh Nguyệt nói: “Em nghe nói vị Bồ Tát này linh lắm. Mọi người đều đang xếp hàng, em cũng muốn chiêm bái.”



“Em cầu gì?”



Hạ Minh Nguyệt đỏ mặt, “Còn lâu mới nói anh biết.”



Cố Minh Diệp bật cười, ghé sát vào trêu ghẹo cô: “Về anh?”



Hạ Minh Nguyệt xoay người, cảm thấy xấu hổ.



Càng xấu hổ hơn là khi đến lượt họ, Hạ Minh Nguyệt mới phát hiện đó là tượng Quan Âm Tống Tử, bên cạnh còn có một bà cụ đang rung chuông, phát chỉ đỏ.



Bà cụ liếc nhìn bọn họ nói: “Hai người cùng bái mới linh.”



Hạ Minh Nguyệt và Cố Minh Diệp nhìn nhau. Bà cụ túm lấy Hạ Minh Nguyệt, hung dữ nói: “Có gì mà ngại!”



Cả hai buộc phải quỳ xuống, cúi lạy ba lần. Bà cụ nhanh nhẹn buộc sợi chỉ đỏ vào tay hai người, “Quan Âm Tống Tử ở đây linh lắm, đảm bảo trong vòng ba năm hai cô cậu sẽ sinh được hai đứa kháu khỉnh!” Bà nói thêm, “Cậu trai có thể lực rất tốt. Chăm chỉ cày cấy là có con ngay ấy mà!”



Cố Minh Diệp kéo Hạ Minh Nguyệt chạy trối chết. Mới đầu Hạ Minh Nguyệt còn thấy thẹn thùng, lúc sau nhìn thấy lỗ tai Cố Minh Diệp còn đỏ hơn cô, cô bỗng phì cười, nhìn sợi chỉ đỏ trên tay, nghiêm túc nói: “Bồ Tát ơi Bồ Tát, đeo cái này thật sự có thể ba năm sinh hai đứa ạ?”



Cố Minh Diệp cởi chỉ đỏ trên tay hai người ra, nhéo mũi cô, “Lại nghịch ngợm!”



Hai người ngồi trên hành lang một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi tiếp tục leo núi. Đến chặng cuối, Cố Minh Diệp cố tình chờ mặt trăng nhỏ làm nũng một lúc mới hôn cô chùn chụt, rồi cõng cô leo lên đỉnh núi.



Trên đỉnh núi có một dòng suối nước ngọt lành, dân bản xứ cắm ống tre chặn dòng để lấy nước, người leo núi cũng có thể đến đó uống nước.




Cố Minh Diệp ướt đẫm cả người, liếm môi khô khốc. Hạ Minh Nguyệt chạy đi lấy nước, vội vàng quay lại, “Nhanh nhanh nhanh, sắp chảy hết rồi!”



Cố Minh Diệp nhìn bộ dạng hoạt bát của cô, cười, “Em uống đi, anh tự mình đi lấy.”



Hạ Minh Nguyệt háo hức nhìn anh.



Cố Minh Diệp đành cúi đầu, ủa nhưng tay cô làm gì có nước? Hạ Minh Nguyệt kéo anh đến bên bờ suối, lấy múc nước bằng tay, “Nhanh nhanh nhanh.” Giống như Cố Minh Diệp không có tay dài vậy.



Chỉ uống có miếng nước mà hai người tình chàng ý thiếp, cười cười nói nói, chẳng chú ý gì đến mấy người xung quanh. Chưa kể đến lúc ngắm hoàng hôn, hai người hôn nhau say sưa dưới ánh chiều tà rực rỡ, càng chẳng coi ai ra gì.



Buổi tối quay về khách sạn, Hạ Minh Nguyệt gục xuống bàn, nhìn Cố Minh Diệp: “Đau chân.”



“Anh xoa giúp em nhé?”



Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.



Cố Minh Diệp bận trả lời một cuộc gọi công việc, Hạ Minh Nguyệt đáng thương nhìn anh. Người đàn ông vừa chạm vào má cô vừa tiếp điện thoại, giống đang như nựng con mèo.



Kết thúc cuộc gọi, Cố Minh Diệp hỏi: “Sao thế?”



“Đau chân.”



“Anh xóa giúp em nhé?”



Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.




“Thế muốn làm gì?” Cố Minh Diệp hơi buồn cười hỏi cô.



Hạ Minh Nguyệt lại lắc đầu, ôm lấy anh, “Chỉ muốn nhìn anh thôi.”



Cố Minh Diệp thở dài. Yêu tinh dính người, yêu quái làm nũng, quỷ đáng yêu. Khi anh tắm rửa xong, căn phòng đã vắng tanh. Anh cau mày gọi điện cho Hạ Minh Nguyệt thì thấy điện thoại của cô để trên bàn, không cầm theo. Bên cạnh chiếc điện thoại có một tờ giấy: “Chú Cố, chân em đau quá, em xuống ngâm mình trong suối nước nóng đây.”



Cố Minh Diệp nhíu mày _____ mệt như vậy còn muốn đi lộn. Vừa đi, anh vừa gọi quầy phục vụ với giọng nặng nề: “Phòng A108, chuẩn bị suối nước nóng riêng, dùng ngay bây giờ.”



Khi đến khu suối nước nóng bên dưới, anh nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt đang ngồi cùng mấy cô gái, bên cạnh còn có một vòng con trai, não anh bắt đầu nhức nhối.



Lộn ở đây, cô quá đáng rồi đấy!



Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy anh ngay, vui vẻ vẫy tay với anh, đứng dậy khỏi mặt nước. Không đứng dậy không sao, cô vừa đứng dậy, Cố Minh Diệp đã muốn giết người _____ mẹ nó, mặc cái gì thế hả! Đôi mắt mấy thằng con trai bên cạnh dán chặt vào cô, mặt Cố Minh Diệp đen như đít nồi.



Anh sải bước tới, dùng khăn tắm quấn chặt người rồi nói: “Em là con gái mà ăn mặc kiểu gì thế!”



Vẻ vui mừng trên mặt Hạ Minh Nguyệt biến thành uất ức, cô có chút tức giận: “Đẹp mà! Anh không thấy đẹp à?”



“Không đẹp!” Cố Minh Diệp mặt lạnh như băng, “Đừng ăn mặc thế này.”



“Em thích ăn mặc như thế này.” Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, “Anh không thích sao?”



Cố Minh Diệp lấy một chiếc khăn tắm khác che kín đầu cô, hận không thể quấn luôn chân cô vào, ai ngờ đúng lúc này chiếc khăn tắm trên vai cô lại tuột ra, bờ vai trắng nõn của cô gái nhỏ lộ ra, nửa kín nửa hở. Bên trong như thế không mặc gì, giọng anh càng lạnh hơn: “Anh không thích, chẳng ra thể thống gì, sau này không được mặc thế này nữa, biết chưa?”



Hạ Minh Nguyệt cảm thấy đau nhói trong lòng, cắn chặt môi nói: “Không, em cứ mặc như này đấy!” Cô xoay người, thoát khỏi tay anh, kéo khăn tắm xuống rồi chạy về phía trước.



Cố Minh Diệp không ngờ cô ra chạy khỏi mình, nên nhất thời lỏng tay, để người chạy mất. Có người lớn mật huýt sáo với cô, “Chào người đẹp!”



Cố Minh Diệp liếc sang, đóng băng người còn sống lại. Đôi mắt Cố Minh Diệp như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Anh hai bước đuổi kịp cô, lại lần nữa quấn khăn vào người, không cho phép cô phản kháng, ôm ngang người rời đi.



Hạ Minh Nguyệt tức giận đánh anh: “Anh làm gì vậy! Thả em xuống!”



Cố Minh Diệp không nói lời nào, mím môi khiêng người đến bể bơi riêng, nhảy ùm xuống nước, nước rất nóng, Hạ Minh Nguyệt ngẩng cao cổ, vô thức bám chặt lấy anh.



Cố Minh Diệp đẩy người vào thành bể, hôn cô dữ dội. Hạ Minh Nguyệt tức giận nghiêng đầu, “Không cho hôn!”



Môi của Cố Minh Diệp rơi xuống má cô, người đàn ông bóp má cô, cắn môi cô từng chút một, đưa lưỡi vào, độc đoán quấn lấy lưỡi cô.



Hạ Minh Nguyệt “ưm ô” hai tiếng, đánh anh, cào anh, cắn anh, Cố Minh Diệp vẫn không chút động đậy, ôm chặt lấy cô, muốn hòa cô vào trong cơ thể anh.



Chẳng được bao lâu, Hạ Minh Nguyệt đuối sức, người mềm nhũn, đu lên người anh, không còn chút sức lực. Cố Minh Diệp càng điên cuồng hôn cô, cô gái nhỏ tủi thân, giọng run rẩy như mèo kêu.



Cố Minh Diệp dừng lại, thế công hung ác cũng dừng lại, anh liếm cô trấn an, nụ hôn dần trở nên dịu dàng.



Sau nụ hôn, Cố Minh Diệp nhìn cô thật sâu, Hạ Minh Nguyệt cụp mắt xuống, quay đầu đi, không nhìn anh.



Một lúc lâu sau, Cố Minh Diệp buông cô ra, thở nặng nề, giọng anh khản đặc: “Ngâm mình ở đây.”



Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ nghiêng người sang một bên, không để ý đến anh. Cố Minh Diệp đi ra ngoài.



Hạ Minh Nguyệt bĩu môi nói nhỏ: “Sao không thể mặc bikini, đồ bơi đều là để người ta nhìn mà, đồ cổ hủ… Sao phải đến hồ bơi riêng? Hồ bơi bên ngoài phù hợp với mọi lứa tuổi, giới tính cơ mà. Từ thời nhà Thanh đến giờ đã bao nhiêu năm rồi hả, đồ phong kiến… Hứ, nói không được thì không được, còn hôn làm gì, đồ móng heo…” Cô lầm bầm oán trách, yêu một người đàn ông hơn mình mười tuổi, khoảng cách thế hệ lớn thật đấy.



Khó chịu quá đi.