Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 33




Hai giây ngập ngừng là câu trả lời.

Hạ Minh Nguyệt mặt vô cảm, bước tới, cho anh một cơ hội cuối cùng: “Không nói dối gì em à?”

Cố Minh Diệp sờ râu, không dám nhìn cô: “Không.”

Ngay sau đó, Cố Minh Diệp “au” một tiếng, che đũng quần, vẻ mặt không nói nên lời, anh trừng mắt nhìn Hạ Minh Nguyệt, còn Hạ Minh Nguyệt thì cười dữ tợn: “Đồ tồi!” Cô đấm đá túi bụi, vừa đánh vừa chửi: “Đồ dối trá! Đồ cặn bã! Kết hôn rồi còn đi cặp bồ! Không ngờ anh lại là loại người này! Đồ dối trá! Đồ khốn nạn! Hạ Minh Nguyệt tôi bị mù mới thích anh!”

Cố Minh Diệp đau đến mức không chống trả được, ngu ngơ bị đánh, vội tìm chỗ trốn, nghe được tiếng chửi rủa của cô, anh lại càng không hiểu gì, “Cái gì kết hôn? Anh chưa kết hôn! Oái…”

“Anh còn giả bộ! Còn dám giả bộ! Con gái hai tuổi rồi, lương tâm anh bị chó cắn rồi hả! Bà đây giết anh!”

“Anh thực sự chưa kết hôn! Cũng chưa có con!”

“Không lo đối tốt với vợ, lại còn ra ngoài lừa gạt sinh viên, mặt người dạ thú! Anh còn không bằng súc sinh! Mẹ kiếp, điên quá! Nếu hôm nay Hạ Minh Nguyệt tôi không thay trời hành đạo thì không phải là người!”

Hai người chạy quanh bàn, chạy từ phòng khách tới phòng ngủ, nhảy từ trên giường xuống gầm giường, gà bay chó sủa, phòng loạn cả lên.

Cố Minh Diệp cuối cùng cũng nguôi ngoai nỗi đau thầm kín của người đàn ông, ôm lấy Hạ Minh Nguyệt đang giương nanh múa vuốt. “Nghe này, anh thực sự chưa kết hôn, cũng chưa có con _____ Đau ____” Hạ Minh Nguyệt đập đầu vào đầu anh, “cốp” một tiếng, rồi cắn vào vai anh, vùng vẫy dữ dội.

Cố Minh Diệp hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy người, sải bước tới bàn, nhìn thoáng chiếc điện thoại _____ quả nhiên! Candy giết anh rồi!

“Đây không phải con anh, em phải nghe anh nói, bảo bối!”

“Tang chứng vật chứng rành rành ra đấy, còn dám ngụy biện!” Hạ Minh Nguyệt thở hồng hộc, bẻ tay anh ra, tiếp tục liều chết giãy dụa, “Đụ má! Uổng công tôi thích anh như vậy! Lừa gạt tình cảm của người khác có vui không! Đầy đứa mặt dày thích làm bồ nhí, sao lại tìm tôi!” Xen lẫn tiếng rống là giọng run rẩy nức nở, cô vừa khóc vừa kêu, “Buông tôi ra! Anh muốn làm gì! Chúng ta hết rồi! Tôi không muốn làm bồ nhí!”

Cố Minh Diệp siết chặt cô vào người, thái dương căng lên, tim đập thình thịch, giọng cũng lớn hơn: “Anh thực sự chưa kết hôn, cũng chưa có con. Đó là con của em gái sinh đôi của anh!”

Hạ Minh Nguyệt cười lạnh: “Anh thông minh đấy, mới vài phút đã nghĩ ra lời giả thích rồi à? Em gái sinh đôi? Con của em gái sinh đôi gọi anh bằng bố?!”

“Chuyện này anh sẽ giải thích cho em sau!” Cố Minh Diệp thở hổn hển, “Em bình tĩnh trước, được không?

“Không, không, không!” Hạ Minh Nguyệt dùng hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi anh, “Anh buông tôi ra trước!”

“Không!” Tim Cố Minh Diệp vọt lên cô, khủng hoảng bao trùm lấy anh, “Anh buông ra em sẽ chạy mất.”

“Không chạy thì ngồi nghe anh xàm lìn chắc?” Hạ Minh Nguyệt nguýt anh, “Coi như tình cảm lúc trước của tôi vứt cho chó ăn! Anh mau cút khỏi cuộc đời tôi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!” Lời vừa dứt khỏi miệng, nước mắt đã lăn dài trên má. Cô nhũn người, khóc to, “Tại sao lại như vậy? Tôi không muốn làm bồ nhí. Sao anh dám đối xử với tôi như thế? Tôi rất thích anh, anh phải nói mình đã có vợ rồi chứ! Huhuhu… Tôi phải làm sao bây giờ!”

Cố Minh Diệp nghiến răng, trong lòng đau nhói, lửa giận trong lòng cũng dần tan biến. Anh ôm cô, không hề lơi lỏng, cúi xuống định hôn cô.

Hạ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, không thể tin nổi vào giờ phút này anh còn dám hôn mình!

“Candy là con gái của em gái anh. Em gái anh tên Cố Chân Chân, hai bọn anh là sinh đôi, mặt rất giống nhau. Candy thấy anh giống mẹ nó nên tưởng bố mẹ phải giống nhau, luôn miệng gọi anh là “Bố”, bọn anh đã nhắc con bé nhiều lần rồi nhưng nó không chịu sửa!” Người đàn ông giữ chặt cô, nhìn thẳng vào cô, “Nếu em không tin, anh có thể gọi điện cho em gái ngay bây giờ. Nếu em ấy là vợ anh, thì sẽ không che giấu giúp anh, đúng không?!”

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, thở như trâu, “Anh gọi đi.”

“Em không được phép chạy, hứa với anh là phải bình tĩnh.”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại: “Được.”

Cố Minh Diệp buông cô ra, quay đi lấy điện thoại. Điện thoại được kết nối, bật loa ngoài, giọng của Cố Chân Chân vang lên, nửa mừng nửa trách: “Sao bây giờ mới trả lời em, bận nói chuyện với chị dâu à?”

“Sau này đừng để Candy gọi anh là“ Bố ” nữa.” Cố Minh Diệp trầm giọng nói, “Daniel ghen đấy.”

“Biết rồi.” Cố Chân Chân thở dài, “Nhưng cái con Candy này hư lắm, chỉ thích trêu tức bố nó thôi. Mà này, anh với chị dâu thế nào rồi?”

Cố Minh Diệp nhìn Hạ Minh Nguyệt, “Rất êm ấm. Anh cúp đây.”

Hai người nhìn nhau, căn phòng rơi vào khoảng lặng chết chóc. Đầu của Hạ Minh Nguyệt lại trống rỗng: Kết thúc thật rồi.

Cố Minh Diệp thở dài, ngồi xuống cạnh cô, “Tin anh chưa?”

Hạ Minh Nguyệt không trả lời, bây giờ cô chỉ muốn tìm một kẽ đất để chui vào thôi.

Bên dưới tủ đột nhiên vang lên hai tiếng “chít chít”, Cố Minh Diệp phản ứng cực nhanh, quay ngoắt qua đó, đúng lúc thấy một con chuột chạy từ gầm tủ sang gầm giường, một tiếng thét chói tai khí thế ngất trời phá tan nóc nhà vang lên — “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_____”

Hạ Minh Nguyệt giật thót cả người, không chờ cô kịp phản ứng, Cố Minh Diệp đã ôm chặt lấy cô, lắc khiến người ta hụt hơi, “Aaaaaaa, chuột! Có chuột !!!” Anh khản cả giọng, hét như bị hiếp.

Hạ Minh Nguyệt ù hết hai tai, nhưng tiếng hét của Cố Minh Diệp chưa từng gián đoạn, tiếng sau cao hơn tiếng trước! Hạ Minh Nguyệt thử an ủi anh, nhưng vô ích! Cố Minh Diệp ôm cô, dậm chân, xoay tròn, hét toáng, mất hết lý trí.

Không còn cách nào khác, Hạ Minh Nguyệt đành bẻ tay anh, hét to: “Buông ra, em sẽ tóm nó!”

“Aaaaaaaa đừng! Đừng đi!” Anh lại đem người kéo về. Hạ Minh Nguyệt bị lắc đến trợn trắng mắt.

Không biết do sợ hãi trước tiếng la hét hay muốn chọc tức người đàn ông mà con chuột lại bò ra khỏi giường, nhanh chân chạy vào gầm ghế sô pha.

Một đợt la hét mới lại lật tung nóc nhà. Hạ Minh Nguyệt chịu không nổi, quăng người đàn ông ra, quát: “Không được hét nữa! Im lặng! Em sẽ đi bắt!”

Cô chạy đi lấy giá treo quần áo, chọc vào gầm sô pha. Cố Minh Diệp sợ hãi ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, căng thẳng suýt ngất.

Chuột bị đánh hoảng sợ chạy ra ngoài, Cố Minh Diệp vội vàng nhảy lên giường, “Aaaaaaaaaaaa! Nó chạy ra rồi!”

“Dưới bàn trà! Aaaaaaaaaaa sợ quá!”

“Aaaaaaaaaaa lại chạy về rồi, ở cái sô pha thứ hai!”

“Chuột, chuột, chuột! Tại sao lại có chuột!”

Giọng của Hạ Minh Nguyệt đan xen.

“Đừng hét! Im lặng ngay, anh dọa nó sợ rồi!”

“Aaaaaaaaaaa, nó dọa anh sợ thì có!”

“Giờ nó đâu rồi!”

“Dưới tủ! Huhuhuhuhu ở góc phải! Anh sợ!”

“Bảo bối đừng sợ, em sắp bắt được nó rồi!”

“Aaaaaaaaaaaaaaa, đừng, đừng, bẩn lắm!”

“Haha, bắt được rồi!”

“Aaaaaaaaaaaaaaa_____” Giọng Cố Minh Diệp đã lên tông cao nhất, Hạ Minh Nguyệt mồ hôi đầy đầu, tai lại thấy ong ong ______ đây là tiếng có thể gọi người chết sống dậy!

Nắm lấy đuôi con chuột, Hạ Minh Nguyệt tìm thấy một chiếc túi đựng nó trong tiếng hét khủng khiếp của Cố Minh Diệp, rồi ném nó vào thùng rác ngoài hành lang. Khi cô quay lại, Cố Minh Diệp vẫn đang la hét, dì lao công đang dọn dẹp bên hành lang nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng lẫn phức tạp.

Hạ Minh Nguyệt: “…” Cháu thề cháu không làm gì cả.

Cô đóng cửa lại.

“Được rồi, được rồi, em ném con chuột đi rồi!”

Tiếng hét đột nhiên im bặt.

Hai người đối mặt nhìn nhau. Căn phòng lại rơi vào khoảng lặng chết chóc.

Hạ Minh Nguyệt nhìn anh chằm chằm, cau mày.

Cố Minh Diệp nghẹt thở, trái tim anh rỗng tuếch: Kết thúc thật rồi.

Hạ Minh Nguyệt đến gần anh, nhìn anh chăm chú, Cố Minh Diệp bất động. Cô đưa tay nắm bộ râu đã nhếch lên một nửa của anh, “Đây là cái gì?”

Cố Minh Diệp lại hoảng sợ nhìn cô, từ từ che miệng lại.

Hạ Minh Nguyệt nghiêm nghị: “Râu giả?”

Cố Minh Diệp chậm rãi gật đầu.

“Tại sao?”

Cố Minh Diệp không nói.

Hai người nhìn nhau. Xung quanh là một đống lộn xộn, khăn trải giường, gối nằm sõng soài trên đất, thùng rác bị đạp đổ, rác rưởi văng khắp nơi. Không biết nước ở đâu chảy ra, làm ướt thảm, nửa nhạt nửa thẫm, đèn chùm lung lay, ánh đèn cũng rung lắc. Hơi thở nặng nhọc của hai người vang khắp phòng, mấy phút sau mới dần bình tĩnh lại.

Hạ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra: “Đi tháo râu xuống.”

Cố Minh Diệp trầm mặc bước vào phòng tắm.

Hạ Minh Nguyệt gục xuống giường, sức cùng lực kiệt. Nhớ lại những gì xảy ra trong vòng nửa tiếng trước, cô không thể tin nổi _____ đây là cốt truyện kinh dị gì thế? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ông trời ơi, ông muốn bọn con giật giải Oscar sao?

Cố Minh Diệp nhìn người đàn ông không râu trong gương, phảng phất như bị người lột sạch quần áo. Anh nhìn thẳng vào mình, gương mặt xinh đẹp mà anh vẫn tự hào khi còn nhỏ, giờ lại trở thành nỗi đau lòng anh. Đã đến lúc ngả bài rồi.

Anh không phải bá tổng, anh có thứ mình sợ hãi, anh nói rất nhiều, có lẽ anh còn là một người yếu đuối nữa. Đi ra ngoài chỉ có hai kết quả. Lưỡi hái tử thần treo lơ lửng trên đầu anh. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu ______ mặt trăng nhỏ của anh.

Hạ Minh Nguyệt dọn dẹp căn phòng hỗn độn, tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, cô dần hiểu ra những câu dò hỏi bình thường của Cố Minh Diệp. Thì ra hai người đều đang ngụy trang.

Cô ngồi trên sô pha nghĩ: Sợ chuột cũng không có gì to tát, quan trọng là anh chưa kết hôn, mình cũng không phải bồ nhí. Vẫn có thể yêu đương, chỉ cần anh chấp nhận con người mình lúc nãy.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra, chắc Cố Minh Diệp đã rửa mặt, mặt anh ướt đẫm, một gương mặt đẹp tuyệt trần đập vào mắt Hạ Minh Nguyệt.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng vẫn là đôi mắt ấy, nhưng Hạ Minh Nguyệt lại thấy tim mình hẫng một nhịp. Vạn sao trên dải ngân hà cũng không sáng bằng đôi mắt anh.

Trong đầu Hạ Minh Nguyệt chỉ có một ý nghĩ: Mợ nó, hóa ra là gay lừa hôn.