Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 4




Câu trả lời tất nhiên là không. Hạ Minh Nguyệt tiếc hận một giây rồi ngoan ngoãn đứng dậy, chào hai người: “Chào Chu tổng, chào Cố tổng.”

Chu tổng chỉ vào Hạ Minh Nguyệt nói: “Đây là người viết Bạch nguyệt quang tôi nói với anh, cô bé này viết không tệ.”

“Ừ.” Phản ứng rất lạnh nhạt.

Chu tổng vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói, “Mọi người đã làm việc vất vả rồi, buổi tối ra Giang Nam xuân, Cố tổng mời mọi người ăn tối!”

Cả đám cùng reo hò cám ơn.

Anh cũng nói với Hạ Minh Nguyệt: “Cô vào đây một lát, tôi có việc cần nói.”

Hạ Minh Nguyệt vặn vẹo theo hai sếp bước vào phòng. Cô lặng lẽ đi bên cạnh Cố Minh Diệp, cúi đầu im lặng, trông đến là ngoan.

Chu tổng cười tủm tỉm: “Minh Nguyệt, cô mau cám ơn Cố tổng đi, Cố tổng đích thân đưa kịch bản của cô cho Tiêu Vũ đấy, Tiêu Vũ vừa gặp đã nhận rồi.”

Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Cố Minh Diệp, “Thật sao Cố tổng? Cám ơn anh rất nhiều!”

Cô Minh Diệp gạt ánh mắt trong trẻo nóng bỏng của cô sang một bên, nói với giọng điềm tĩnh: “Kịch bản viết rất tốt, là cô xứng đáng thôi.”

“Thế giới này có bao nhiêu kịch bản hay, tôi biết mình tài hèn sức mọn, cám ơn Cố tổng đã nâng đỡ.” Lời nói rõ ràng mà nghiêm túc, “Nếu Cố tổng có thời gian, tôi mời anh ăn một bữa đạm bạc nhé.” Sau đó cô quay qua nhìn Chu tổng, “Đương nhiên là tôi phải mời Chu tổng một bữa riêng rồi, cám ơn sự giúp đỡ của anh trong suốt thời gian qua, kỳ nghỉ hè này tôi đã thu hoạch được rất nhiều thứ. Nếu có cơ hội, tôi hy vọng sau này còn có thể đến đây học tập.” Sau đó, cô lặng lẽ nhìn Cố Minh Diệp, mắt to đen láy, ngấn nước, tất cả đều là sự sùng bái và tôn kính đối với bậc bề trên.

Cố Minh Diệp rất khó xử. Ánh mắt gì đây? Anh già lắm hả? Anh hơi bực mình nói: “Không cần.”

Ủ ôi, cô bị nam thần từ chối. Hạ Minh Nguyệt bất lực nhìn anh, yếu đuối động lòng người, ai thấy cũng thương.

“Bình thường Cố tổng bận lắm, tính anh ấy cũng không thích tiệc tùng.” Chu tổng đứng ra hòa giải, “Cô muốn cám ơn thì tối nay kính anh ấy ly rượu là được.”

Hạ Minh Nguyệt cười dịu dàng, “Vâng.”

“Minh Nguyệt này, kịch bản của cô chắc cần phải sửa đôi chỗ đấy.” Chu tổng nói, “Mấy đoạn phóng đại quá nên xóa đi, ví dụ như bánh kem 180 tầng_____”

“Minh Nguyệt là người mới, khả năng sửa chữa còn kém, anh tìm người có kinh nghiệm sửa giúp cô ấy đi.” Cố Minh Diệp ngắt lời anh ấy, sau đó nhìn về phía Hạ Minh Nguyệt, “Cô thấy thế nào?” Biểu cảm vừa nãy của cô gái nhỏ vừa xấu hổ vừa giận dữ, chắc viết câu chuyện lố bịch này để thu hút sự chú ý của anh thật.

Hạ Minh Nguyệt cầu mà không được, vội vàng gật đầu, rồi mất bò mới lo làm chuồng bồi thêm, “Em đọc truyện Mary Sue trên mạng nhiều quá nên mới ngẫu hứng viết cái này, lúc viết cảm xúc hỗn độn nên mạch truyện khá lung tung, có một số điều em cũng không rõ nên chém bừa.” Cô bắt đầu luyên thuyên, “Nếu để các đàn chị sửa lại sẽ tốt hơn, em viết kịch bản này để tích lũy kinh nghiệm, có thể hợp tác với mọi người là vinh hạnh của em ạ.”

Hiểu chuyện, ngoan ngoãn, dịu dàng. Cô bé này tốt thật, thảo nào được chị Đàm coi trọng. Chu tổng rất hài lòng, “Yên tâm, công ty sẽ không hại cô đâu.”

“Vâng ạ, em hoàn toàn tin tưởng công ty mình.” Sau đó cô nhẹ giọng nói, “Em cũng tin tưởng Cố tổng ạ.”

Chu tổng nghe không rõ, “Cái gì?”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, “Không ạ.”

Cố Minh Diệp đã nghe thấy.

Hai người liếc nhìn nhau, một người cúi đầu, một người quay chỗ khác.

Cố Minh Diệp hơi mềm lòng.

Tình cảm của cô bé đơn giản thật, dũng cảm lại ngây thơ. Nhưng chỉ cần anh từ chối, cô sẽ rúc sâu vào trong lớp vỏ.

Đáng yêu quá.

Sắp đến giờ ăn trưa, Hạ Minh Nguyệt nhận được chỉ thị của chị Đàm, chị sẽ giúp cô sửa kịch bản.

Hạ Minh Nguyệt chỉ cần tưởng tượng đến nam thần đang cách mình một bức tường là chỉ muốn chết dí ở đây. Ngay cả quán cơm rang thịt bò Hồ Nam đỉnh nhất vũ trụ cũng mất đi sức hút. Cô đặt bừa một suất cơm hộp, nhanh chóng rơi vào niềm vui được ở cùng không gian với nam thần. Ố ố la la, công việc làm cô hạnh phúc quá đi!

Mọi người trong văn phòng lần lượt ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại một mình Hạ Minh Nguyệt. Lúc Cố Minh Diệp đi ra, vừa hay Hạ Minh Nguyệt quay lưng về phía anh kí nhận cơm hộp.

“Cám ơn anh shipper nhé.”

Ngoan quá, lễ phép quá, dịu dàng quá.

Cơm chay, ớt xanh, khoai tây xắt nhỏ, canh giá đỗ, Hạ Minh Nguyệt nhìn hộp cơm canh dưới tay mà lặng lẽ rớt nước mắt, giao hộp cơm vô hồn này, anh shipper cũng đáng thương thật đấy.

Hối hận, cô muốn ăn thịt xào xả ớt, muốn ăn sườn xào chua ngọt.

Lúc quay lại, Cố Minh Diệp đã đứng ở cửa văn phòng nhìn cô. Hạ Minh Nguyệt giật mình. Giời ơi, đồ đàn ông đáng ghét~ cứ làm người ta bất ngờ hoài ớ.

Cố Minh Diệp liếc nhìn hộp cơm của cô, giọng vẫn lạnh tanh, “Trưa đói ăn cái này?”

Hạ Minh Nguyệt cong mắt cười: “Rau ngon lắm ạ.”

“Đi thôi.”

Hạ Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, “Hả?”

“Không phải em muốn mời tôi ăn cơm à?”

Tim Hạ Minh Nguyệt ngừng đập tại chỗ, cô vội đặt hộp cơm xuống, giọng ỏn ẻn, “Cố tổng muốn ăn gì ạ?” Ôi thần linh ơi, xin hãy để hào quang nữ chính của con cháy chậm một tí, con xin tạ ơn người.

Cố tổng nhíu mày, thích ăn bánh gato… “Dưới lầu có một nhà hàng đồ chay khá ngon, chúng ta đến đó đi.”

Cố tổng đúng là người có chiều sâu, em nguyện ăn chay cả đời.

Hai người chuẩn bị rời đi thì Hạ Minh Nguyệt hỏi, “Ơ Chu tổng đâu ạ?” Hỏi ngu quá, muốn rút về.

“Anh ta đang bận.” Công việc quả nhiên làm mọi người hạnh phúc.

Nửa giờ sau khi hai người rời đi, Chu tổng xong việc mở cửa ra, “Cố tổng ơi?” Công ty không một bóng người.

Chu tổng gọi điện thì không ai bắt máy, anh buồn bực, “Hẹn nhau cùng ăn cơm cơ mà?”

Bên này, Hạ Minh Nguyệt đang biểu diễn tiết mục ăn rau trước mặt Cố tổng. Rau diếp sốt dầu hào, nhai nhai nhai, salad dưa chuột, nhai nhai nhai, bắp cải tím chiên, nhai nhai nhai… Tôi là một con bò hạnh phúc, ăn rau khiến tôi hạnh phúc.

Cô ngó Cố Minh Diệp phía đối diện, cảm thấy vô cùng hài lòng: Cố tổng đẹp trai quá, đôi mắt, cái mũi, đôi mỗi, hầu kết… Chắc Chúa đã sử dụng tiêu chuẩn cao nhất về vẻ đẹp của đàn ông để tạo ra anh. Toàn mấy lời vớ vẩn, rõ ràng anh là tiêu chuẩn thẩm mỹ nam cao nhất của Hạ Minh Nguyệt.

Ban đầu Hạ Minh Nguyệt muốn tìm hiểu về Cố tổng, nhưng nhớ đến lời khuyên của Hứa Thu Hạnh, rồi nhớ đến gái ngoan phải nói ít, cô đành bịt mồm lại. Nhiệm vụ chính của cô hôm nay là đóng vai thục nữ ăn cơm. Phải ít mồm, động tác phải duyên dáng.

Cố tổng phát hiện, Hạ Minh Nguyệt nói mời anh ăn cơm là thật sự chỉ ăn cơm. Cô ăn rất nghiêm túc, cẩn thận. Một muỗng thức ăn, một muỗng cơm, một muỗng canh, nhai kỹ nuốt chậm, lặng lẽ không tiếng động.

Cố tổng nghĩ: Mình là tổng tài bá đạo, lạnh lùng ít nói. Nếu cô ấy không nói, mình cũng không được nói.

Hai người im lặng ăn một tiếng đồng hồ.

Một người nghĩ: Cố tổng ngầu thật, ở bên anh ấy có cảm giác rất an toàn.

Một người nghĩ: Đúng là thục nữ, như một nàng tiên vậy.

Cố Minh Diệp đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.” Đàn ông không thể để phụ nữ trả tiền.

Hạ Minh Nguyệt biết tỏng trong lòng, cười híp cả mắt, “Anh cứ tự nhiên.”

Cơm nước xong xuôi, Hạ Minh Nguyệt gọi người phục vụ đến thanh toán, rồi được biết Cố Minh Diệp đã trả tiền rồi. Cô nhìn Cố Minh Diệp: “Đã bảo là em mời mà.” Không đợi Cố Minh Diệp trả lời, cô đã tự biên luôn, “Lần sau để em trả tiền nhé.”

Cố Minh Diệp đương định nói thì bị cô chặn họng tiếp, “Công ty đối xử với em rất tốt, em cảm thấy mình quá may mắn khi được thực tập ở môi trường tốt như vậy. Còn có một ông chủ như Cố tổng, mặt lạnh tim nóng, săn sóc chu đáo, anh phải cho em một cơ hội cám ơn chứ.” Cô trộm liếc anh, thấy người đàn ông không có vẻ gì là kháng cự cả, “Em biết một quán Nhật gần đây, không gian trang nhã, phục vụ cẩn thận, khi nào anh rảnh thì chúng mình cùng đi nhé.”

Đã nói đến nước này, Cố Minh Diệp muốn từ chối cũng không được.

Hạ Minh Nguyệt rảo bước về công ty trong tâm trạng vui sướng, cô gửi vào nhóm chat: “, ăn cơm với tổng tài (1/1), hoàn thành.”

Cô còn gửi tiếp: “, bò lên giường tổng tài (0/1), sắp hoàn thành.”

Ba từ “wow” liên tiếp theo sau.

Hạ Minh Nguyệt lòng vui phơi phới: “Kéo ghế trước, siêu quý ông; trải khăn giấy, siêu quý ông; chủ động trả tiền, siêu quý ông.”

Kha Nhất Ức nói: “Mai tớ nhất định phải ra ngoài, không thể lãng phí hào quang nữ chính trên đầu mình được.”

Hạ Minh Nguyệt: “Báo cho các cậu một tin tốt, kịch bản của tớ có thể dựng thành web drama đấy!”

Dư Tử Hảo, “Hừ, tớ cũng phải ra ngoài.”

Hứa Thu Hạnh nói: “Bội thu cả tình yêu lẫn sự nghiệp, Minh Nguyệt, cậu có thể may mắn hơn nữa không? [Vỗ tay] [Vỗ tay] ”

Có thể.

Vào buổi tối, mọi người cùng đến nhà hàng Giang Nam Xuân ăn liên hoan, Hạ Minh Nguyệt ngồi cạnh Cố Minh Diệp.

Lúc đầu Hạ Minh Nguyệt vốn ngồi ở bàn cuối, Chu tổng thấy vậy liền trực tiếp kéo cô đến bên cạnh, nói: “Minh Nguyệt mới viết một kịch bản khiến Tiêu Vũ rất ưng ý, công ty chúng ta đang đàm phán, khả năng sẽ hợp tác với nhau quay web drama.” Thế là Hạ Minh Nguyệt bị bắt sang ngồi với Cố tổng.

Lúc ngồi gần Cố tổng, Hạ Minh Nguyệt bỗng cảm thấy chóng mặt. Một hơi thở bí ẩn ập xuống người cô, áp lực về chiều cao và dáng người khiến cô cảm nhận rõ hormone nam tính bùng nổ từ Cố tổng, khác hoàn toàn với hương thơm dịu nhẹ nữ tính của người thiếu nữ.

Hôm nay cô phải chết trên giường Cố tổng.

Quá ba tuần rượu, Hạ Minh Nguyệt chỉ uống nước trái cây cảm thấy thời cơ đã chín mùi, cô cầm ly rượu lên, đôi mắt sáng quắc: “Cố tổng, em kính anh một ly.” Thục nữ cái chó gì, bà đây muốn hiếp hiếp hiếp!

Cố Minh Diệp nhìn cô: “Em uống được rượu?”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu: “Em chưa uống thử, có lẽ được một chút.” Cô từng hớp thử một ly bia nhỏ rồi.

Dưới ánh đèn nửa ly rượu vang đỏ toát ra ánh sáng lấp lánh. Cố Minh Diệp nhấp nhẹ tách trà của mình: “Thế là đủ rồi.”

Hạ Minh Nguyệt cắn cánh môi mọng ___ huhu, càng lúc cô càng muốn hiếp anh, tính sao bây giờ?

Hai người khách khí uống thêm chút rượu, Hạ Minh Nguyệt âm thầm thở dài: Haizz, xem ra ép buộc thì chỉ hiếp được một lần rồi.

Hạ Minh Nguyệt uống xong ly rượu kia như mở được chốt chặn, cô không ngờ sẽ có nhiều người đến mời rượu mình như vậy. Chối qua chối lại cuối cùng cô vẫn phải uống. Đương lúc cô nhẫn nhịn không nổi nóng, một bàn tay bỗng duỗi tới, Cố Minh Diệp nhìn người đối diện, “Cô ấy còn nhỏ, đừng mời nữa.” Người kia bèn cười trừ rút lui.

Sau đó, không ai dám đến mời rượu nữa.

Hạ Minh Nguyệt quay cuồng nghĩ: Chỉ có thể hiếp một lần thì phí quá, không hiếp được lần nào càng phí hơn. Cô lắc ly rượu trong tay, tu ừng ực như uống coca, rồi ưỡn ẹo ngã vào lòng Cố Minh Diệp.