Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 41




Càng sống với nhau lâu, hai người càng ít khi gục ngã trước nhau. Không phải suy nghĩ của họ có vấn đề, mà là điều kiện khách quan giúp họ thấu hiểu nhau hơn.

Điều đầu tiên Hạ Minh Nguyệt phát hiện ra là mỹ phầm dưỡng da của Cố Minh Diệp còn nhiều hơn cô.

Trên TV đang phát quảng cáo về nước hoa hồng dành cho nam giới, Cố Minh Diệp húng hắng, hỏi: “Em thấy con trai mê skincare thế nào?”

Hạ Minh Nguyệt vẻ mặt lãnh đạm: “Không có ý kiến gì, đây là thói quen bình thường mà.”

“Không thấy ái à?”

“Không!” Hạ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, “Nếu nói một cách nghiêm túc, em hy vọng càng nhiều chàng trai biết chăm sóc bản thân hơn. Dùng sữa rửa mặt, bôi kem dưỡng da sáng tối, biết bảo dưỡng da mặt.”

Cố Minh Diệp ồ một tiếng.

Tối đó, Hạ Minh Nguyệt rửa mặt xong thì đi ra, ôm giỏ mask chọn tới chọn lui, Cố Minh Diệp ngồi bên cạnh cô.

Hạ Minh Nguyệt dâng trào nhiệt huyết, đề nghị: “Mình cùng đắp nhé?”

“Ừ.” Người đàn ông không chút do dự.

Hạ Minh Nguyệt ôm lấy anh, hôn một cái, coi như là phần thưởng, “Cưng ngoan lắm.”

Cố Minh Diệp đã bận chọn loại mask rồi.

Hạ Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt của anh, xoa tay xuống đất, thở dài: “Anh không cho con gái bọn em con đường sống mà. Một người đàn ông 30 tuổi sao có thể có khuôn mặt tươi trẻ như vậy.”

Cố Minh Diệp cười, “Chọn xong rồi.”

Hạ Minh Nguyệt cầm lấy, “Em đắp cho!”

Cố Minh Diệp nằm xuống đùi cô, ngoan ngoãn, nghe lời, hoàn toàn hợp tác.

Ơ, đắp mặt nạ cho bạn trai cũng không kinh khủng như trên mạng nói nhỉ. Người đẹp Cố ngoan thế này cơ mà?

Một lúc sau, Hạ Minh Nguyệt phát hiện lọ kem dưỡng thể cô không thường sử dụng đã biến mất, cô vắt óc suy nghĩ mãi mới nhớ ra đã để nó ở buồng tắm ở phòng ngủ chính. Cô đi vào tìm, mở chiếc tủ chưa từng nhòm thử trong phòng tắm ra, sợ ngây người.

Tủ khóa ba lớp, đựng đủ loại sản phẩm chăm sóc da mặt.

Cô mở ngăn thứ hai ra ____ mặt nạ, kem dưỡng da, serum,… cái gì cũng có.

À thế à?

Cố Minh Diệp không biết đứng ở cửa từ lúc nào, xấu hổ nói: “… Thỉnh thoảng anh cũng dùng.”

Hạ Minh Nguyệt nghiêm nghị cau mày, mặt rối bời.

Cố Minh Diệp lo lắng, không biết nên giải thích thế nào, mày cũng nhăn lại, nói: “Khi thời tiết khô hanh, bôi mấy lọ này sẽ rất thoải mái…”

“Cho em dùng với?”

“Hả?”

“Dùng một xíu thôi?” Mắt Hạ Minh Nguyệt sáng rực. La Mer, CPB, SK-ll, POLA BA, LANCOME, Valmont … Còn đủ loại chai lọ đắt tiền cô không đọc nổi tên, đối với con gái, mẹ kiếp, đây là kho báu nghìn năm!

Cố Minh Diệp: “…” Anh lo lắng nửa ngày mà em lại chỉ quan tâm cái này?

Hạ Minh Nguyệt vui mừng nhìn anh: “Khuôn mặt xinh đẹp này thật sự cần được chăm sóc tốt.”

Zhihu: Hỡi các anh đực rựa, nếu bạn gái biết anh rất thích chăm sóc da thì có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa hai người không?

Cố tổng:

Ảnh hưởng to lớn.

1. Không cần lo cô ấy có bạn thân khác giới, vì ông chính là bạn gay của cô ấy rồi.

2. Cô ấy rất thích đắp mặt nạ với ông.

3. Mặt của ông sẽ thành vật thí nghiệm cho mặt của cô ấy.

4. Nếu không nghe lời, cứ dùng essence uy hiếp cô ấy, đảm bảo thành công 100%.

5. Mua sắm có kế hoạch, cai nghiện shopping.

Áo bông áp ngực Cố tổng:

Đứng từ góc độ bạn gái, tôi xin phát biểu như sau: Ảnh hưởng to lớn.

1. Tiết kiệm một khoản tiền khổng lồ.

2. Nếu anh là dân chuyên nghiệp, bạn gái sẽ càng sùng bái anh.

3. Thích đắp mặt nạ cho anh.

4. Đừng hơi tí là tịch thu essence, bạn gái sẽ tức giận đó.

5. Bôi kem dưỡng thể cho nhau… Thử xong nhớ quay lại đây cảm ơn tôi nha.

Điều thứ hai Hạ Minh Nguyệt phát hiện ra là ____ Cố Minh Diệp sợ đau.

Với đa phần đàn ông, bị thương một tí chẳng bõ gì, xước da, chảy ít máu là chuyện rất bình thường. Ngay cả bản thân Hạ Minh Nguyệt, đi đứng không để ý rồi trầy da bầm tím, cô cũng chỉ dán miếng urgo là xong.

Nhưng Cố Minh Diệp thì không.

Nguyên nhân sự việc là do Hạ Minh Nguyệt nổi hứng muốn nấu một bữa cơm cho Cố Minh Diệp. Hạ Minh Nguyệt không biết nấu ăn, Cố Minh Diệp cũng thế. Hai tân binh ngành đầu bếp xem công thức nấu ăn rồi bắt tay vào làm, Hạ Minh Nguyệt nấu chính, Cố Minh Diệp trợ giúp phía sau. Hai người cũng không kỳ vọng gì vào thành quả, chỉ cần quá trình diễn ra hòa thuận vui vẻ là ok.

Công việc chuẩn bị đã gần xong, Hạ Minh Nguyệt đang định xào món rau đầu tiên trong cuộc đời thì Cố Minh Diệp hốt hoảng chạy đến, đưa tay ra trước mặt Hạ Minh Nguyệt, mặt vô cảm, “Anh bị đứt tay.”

Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng tắt bếp, nắm tay anh, “Ôi, chảy máu rồi!”

Cố Minh Diệp cứng nhắc gật đầu, “Ừ?”

Hạ Minh Nguyệt vội vàng tìm miếng urgo, chấm oxi già lên vết thương rồi băng nó lại. Vết máu trông rất đáng sợ nhưng thực ra chỉ là một vết cắt nhỏ tầm 1cm. Hạ Minh Nguyệt băng bó cho anh xong, hơi xót nói, “Được rồi, anh có thể đi ra ngoài, việc còn lại cứ để em.”

Cố Minh Diệp bình tĩnh nhìn miếng urgo một lúc, rồi nhìn cô: “Vậy là xong rồi?”

“Ừ, sát trùng rồi, vết thương nhỏ nên chỉ cần thế thôi.”

Cố Minh Diệp cau mày, giật giật ngón tay.

Hạ Minh Nguyệt quan tâm, “Sao thế?”

“Hơi đau.”

Hạ Minh Nguyệt nhìn ngón tay nhích tới nhích lui của anh, nắm lấy tay anh, “Bị đứt tay đương nhiên là phải đau rồi, anh đừng có động đậy.”

“Đau quá.”

“Ở đâu?” Hạ Minh Nguyệt kiểm tra khắp bàn tay anh, “Còn bị đứt chỗ nào nữa?”

Cố Minh Diệp lắc đầu nhìn ngón tay bị thương, “Đau quá.”

Hạ Minh Nguyệt: “…”

Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Minh Diệp quá chân thật, cô xấu hổ không biết nói gì, mím môi ngập ngừng, “Em thổi cho anh nhé?”

Cố Minh Diệp gật đầu.

Sau khi Hạ Minh Nguyệt thổi cho anh, cô xua tay, “Anh ra ngoài đi, để em còn nấu nữa!”

Cố Minh Diệp ôm cô bước ra ngoài.

Hạ Minh Nguyệt ngu người: “Anh làm gì thế?”

Cố Minh Diệp bế cô ra khỏi bếp, “Nhà bếp quá nguy hiểm, không cần làm nữa.”

Nà ní? ? ?

“Cứ để dì làm thôi.” Sau đó anh gọi dì tới, rồi đưa tay ra trước mặt Hạ Minh Nguyệt, “Lại đau nữa.”

Hạ Minh Nguyệt bị giam cầm trên ghế sô pha: “…”

Người đàn ông do dự rút tay về, giống như vừa mới phản ứng lại, mím môi: “Kỳ thực cũng không đau lắm.”

Hạ Minh Nguyệt buồn cười, cô cầm lấy tay anh, vừa hôn vừa thổi, “Không đau, không đau.” Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cố Minh Diệp vừa xấu hổ đỏ bừng tai, vừa nheo mắt hưởng thụ. Nụ cười trên khóe miệng Hạ Minh Nguyệt càng cong, hừ, không biết ai mới là công trúa đâu.

Kể từ khi Hạ Minh Nguyệt biết Cố Minh Diệp sợ đau, Cố Minh Diệp đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của cô, bất cứ khi nào bị thương, người đàn ông lại chạy đến chỗ Hạ Minh Nguyệt, lời ít ý nhiều nói: “Đau.”

Cố Minh Diệp da mỏng thịt mềm, da thịt trên người được hàng nghìn hàng vạn mỹ phẩm chăm sóc, xước một ít da cũng đi tong 2 ngàn tệ, quả thực rất đắt. Hạ Minh Nguyệt nghĩ thế thôi cũng thấy lòng mình rỉ máu.

Điều thứ ba Hạ Minh Nguyệt phát hiện ra là ____Cố Minh Diệp rất hay dối lòng.

Khi cả hai đi dạo trong cửa hàng trang trí nội thất, Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy một cặp ly uống nước. Không phải hình trai gái, mà là hình hai con thỏ màu hồng nhạt trong suốt, rạng rỡ dưới ánh đèn. Hạ Minh Nguyệt thích lắm, quay sang hỏi Cố Minh Diệp, “Cái này thì sao?”

“Em thích thì cứ lấy.” Trông anh có vẻ không hứng thú lắm.

Hạ Minh Nguyệt mua rồi chui vào xe: “Hai cái cốc con thỏ, tặng cho dì giúp việc một cốc.”

Về nhà, Hạ Minh Nguyệt vui vẻ nói với dì: “Hôm nay cháu mua nhiều đồ đẹp lắm, còn mua cho dì một cốc nước cơ.”

Cố Minh Diệp đưa qua.

Hả? Hạ Minh Nguyệt nhìn anh.

Cố Minh Diệp tỉnh bơ, “Minh Nguyệt biết dì thích uống trà nên mua tặng dì một ly tử sa.” (*) Anh nói, “Còn đôi cốc thỏ, rửa xong rồi chúng ta dùng.”

(*) Ly tử sa: là loại cốc pha trà được làm từ bùn cát tím độc đáo của vùng Nghi Hưng, Giang Tô, Trung Quốc. Pha trà trong ly tử sa giúp hươngvị và màu sắc của trà đậm đà hơn.

Buổi tối hai người bưng cốc thỏ uống nước, Hạ Minh Nguyệt cười chúm chím, “Anh cũng thích à?”

Cố Minh Diệp giả vờ, “Bình thường thôi.”

Từ đấy về sau, anh chỉ dùng cốc thỏ uống nước. Dì giúp việc cười, nói với Hạ Minh Nguyệt: “Cố tiên sinh chiều cháu quá. Trước đây cậu ấy chưa từng dùng mấy thứ này đâu.”

Chà, thật thế hả? Hạ Minh Nguyệt khẽ cười.

Tiếp đó, Hạ Minh Nguyệt kéo Cố Minh Diệp đi mua sắm, mua một tấm thảm cashmere màu hồng phấn, mua một bộ khăn trải giường Hello Kitty, và mua hai đôi dép bông trắng đen hình gấu trong hoạt hình. Cố Minh Diệp chuyển từ “Em thích là được”, “Anh không có ý kiến ​​gì cả” sang “Liệu có trẻ con quá không”, “Sợ là hơi ái” rồi đến “Đáng yêu ghê”, “Rất dễ thương”, “Anh thích cái này cơ”.

Cuối cùng anh còn háo hức muốn thử: “Hay mình sơn lại tường thành màu hồng đi? Hồng với trắng nhé?” Anh ôm con heo Peppa trên tay, mặc chiếc áo len màu hồng mà Hạ Minh Nguyệt mới mua cho, mắt long lanh lóng lánh như vì sao trời.

Hạ Minh Nguyệt mỉm cười nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau thật lâu.

Cố Minh Diệp mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, “Không phải con gái bọn em đều mơ ước có một lâu đài màu hồng à…”

Hạ Minh Nguyệt ôm lấy anh: “Người đẹp Cố, anh đáng yêu nhất vũ trụ!”

Cố Minh Diệp cắn môi, “Em không thấy kỳ quái sao?”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt chỉ có vui mừng và hưng phấn, “Anh thích làm gì cũng được! Màu hồng đẹp, anh cũng đẹp thế. Người đẹp thích màu đẹp, quá là bơ phệch!”

Trái tim Cố Minh Diệp rung rinh. Đàn ông thích màu hồng rất dễ khiến người ta liên tưởng lung tung. Nhưng anh thực sự rất thích màu hồng, tươi sáng, ấm áp, mềm mại lại sạch sẽ.

Cũng có thể là do từ bé đã trang điểm giúp Cố Chân Chân, cái gì cũng màu hồng, em gái vừa đẹp vừa ngoan, nên anh đâm thích theo.

Nhưng từ khi còn rất nhỏ, anh đã phát hiện, con trai có rất ít đồ màu hồng.

Không có mũ màu hồng, không có quần áo màu hồng, không có giày màu hồng, cũng không có đồ chơi màu hồng. Có lần anh nhìn thấy đôi tất mới của Cố Chân Chân có màu hồng. Anh rất vui, đổi đôi tất xanh cho cô. Trước khi ra ngoài bà Thẩm đã phát hiện ra, ôm anh vào ngực, vừa đổi tất vừa nói, “Cậu bé ngốc này, tất hồng là của em gái, con đi nhầm rồi!”

“Tại sao tất hồng lại là của em gái ạ?”

“Vì màu hồng là màu của con gái, Diệp Diệp đi cái này đến trường mẫu giáo sẽ bị các bạn nam chê cười đấy.”

Bà Thẩm nói một quy ước thành lẽ thường, để cậu bé Cố Minh Diệp biết phân biệt giới tính nam nữ. Cố Minh Diệp phân biệt được nam nữ, nhưng lại không biết đối xử với sở thích của mình như thế nào.

Khi anh lớn lên, ngày càng có nhiều thứ trở thành quy ước, anh càng không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào.

Nhưng có vẻ như bây giờ, anh đã biết một chút. Người bên cạnh anh đang chọn giấy dán tường, “Mỗi màu hồng thì đơn điệu quá, chúng ta có thể lấy màu hồng làm nền, rồi trang trí thêm hoa văn lên tường phòng khách, phòng ngủ, hiên nhà. Hình hoàng tử bé này đẹp quá…”

Không phải mọi người không chấp nhận, mà do anh nghĩ mọi người không chấp nhận. Nếu không nói ra thì sẽ không có thảo luận, và nếu không có thảo luận thì sẽ không có cái mới.

*******

Tác giả có lời muốn nói: Sở dĩ quyển truyện này bị xếp xó một năm, viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần là vì tôi dự đoán được sẽ có rất nhiều người không thích nam chính.

Tổng tài bá đạo rất dễ viết, ít biểu cảm, ít lời thoại, lại hợp gu số đông.

Tính cách thật sự của Cố Minh Diệp chỉ là một cô công trúa nhỏ, thích màu hồng, hay hờn dỗi, còn ngây thơ, trẻ con hơn cả nữ chính. Một nam chính đẹp hơn, yếu đuối hơn, ngố tàu hơn nữ chính, tôi đoán chắc các bạn đọc kiểu: ? ? ?

Nhưng xung quanh tôi vẫn có chàng trai như vậy, cậu ấy không hề ái nhé, luôn xách đồ giúp tôi, mở cửa cho tôi, lúc đi cùng sẽ để tôi đi phía trong, hay mang khăn giấy, thích màu hồng (cái này cậu ấy không nói, là tôi tự đoán ra), thích nói đùa, tôi thì yên bình chả bị sao, còn cậu bạn thì suốt ngày ngã chỗ này, xước chỗ kia, rồi giả bộ đáng thương kể khổ với tôi.

Rất đáng yêu, rất rất đáng yêu, đặc biệt là lúc xấu hổ nói muốn đắp mặt nạ của tôi, lúc đó tôi cảm thấy mình như bà thím biến thái vậy?

Tôi vô cùng hy vọng rằng ngoài những người xung quanh tôi, còn có bạn – người đọc quyển truyện này, nếu bạn có thể khen ngợi hoặc tôn trọng tính cách thật của mỗi người, hãy để những người xung quanh bạn cảm thấy thoải mái và cho họ thêm dũng khí sống thật với bản thân, tôi nghĩ quyển truyện này đã đạt được mục đích của nó.

Đúng là độc giả đọc ngôn tình thường thích kiểu nam chính quan tâm, yêu thương nữ chính hơn, hy vọng có một thiên thần che mưa chắn gió, chiều chuộng mình đến hết cuộc đời. Hồi trước tôi cũng thích kiểu truyện như vậy, nhưng bây giờ tôi đã có suy nghĩ khác về ‘truyện ngọt’. Chẳng có thứ tình yêu nào là một chiều cả, phải cho đi thì mới nhận lại, bạn chiều anh ấy, anh ấy mới chiều bạn. Nếu bạn không phải đánh đổi trả giá thì sẽ không bao giờ cảm nhận được sự đánh đổi trả giá của đối phương đáng quý đến mức nào.

Tôi muốn viết thêm nhiều kiểu nam chính khiếm khuyết, phi truyền thống. Dù bây giờ vẫn đang viết tổng tài bá đạo nhưng sau này tôi nhất định sẽ viết những thể loại khác (hy vọng lúc đó vẫn có cơm ăn)

Dù sao tôi cũng muốn đổi mới bản thân mà, hehe.

____ Những ý tưởng ban đầu của một tác giả xinh đẹp mỹ miều.