Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 50




Hạ Minh Nguyệt tắm xong đi ra hỏi: “Bà Thẩm nhắn gì vậy?”



Cố Minh Diệp nhìn cô bằng ánh mắt lên án.



Hạ Minh Nguyệt:??? Chuyện cô đặt tên cho bức ảnh của Kim Thành Vũ là chồng của mình đã bị phát hiện?



Hai người im lặng nhìn nhau.



Hay là màn hình điện thoại của cô là Trần Vĩ Đình?



Không chờ Hạ Minh Nguyệt lên tiếng, Cố Minh Diệp đã ‘hừ’ một tiếng.



Toi rồi, có vẻ như Ngô Ngạn Tổ không giữ được rồi.



Hạ Minh Nguyệt cọ qua, ngập ngừng, “Anh xem điện thoại của em à?”



“Không thèm!” Cố Minh Diệp vẫn tỏ vẻ tức giận, “Sao anh có thể làm một việc bất lương như vậy!”



OK chữ K kéo dài, các anh chồng đều được an toàn.



“Vậy mẹ nhắn gì?”



Cố Minh Diệp lấy chiếc đĩa CD ra, đồng tử của Hạnh Minh Nguyệt giãn ra, tim như ngừng đập, thấy Cố Minh Diệp nổi giận đùng đùng, muốn nói gì đó, cô thầm nghĩ: Vãi cứt, hãng XX năm nay ra siêu phẩm mới! Nữ diễn viên nổi tiếng nhất! Hai tiếng đồng hồ! Còn có cả cosplay thầy trò! Mẹ chồng đỉnh thật! Hết rồi, hết thật rồi. Mặc dù chú Cố đã nói chấp nhận tính dâm dê của cô, nhưng đàn ông đều nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu thật sự thấy mặt trái ấy, chắc chắc không thể chấp nhận nó! Sắp cãi nhau chưa, cô có nên nhường anh không, dù gì cũng là lỗi của cô mà, huhu, làm phụ nữ khó quá, vì hôn nhân mà phải trả giá rất nhiều…



Cố Minh Diệp rất tức giận: “Mẹ thật quá đáng, tại sao mẹ không đưa nó cho anh!”



Hạ Minh Nguyệt: “…” Mạch não mình đi hơi xa rồi.



Hạnh Minh Nguyệt chớp mắt, rút đĩa CD trong tay anh ra, chỉ vào người phụ nữ trên đó hỏi: “Anh biết cô ấy là ai không?”



Cố Minh Diệp lắc đầu.



“Anh biết nhà xuất bản này không?”



Cố Minh Diệp lắc đầu.



“Anh biết dòng tiếng Nhật này nghĩa là gì không?”



Cố Minh Diệp lắc đầu.



Hạ Minh Nguyệt sờ sờ đầu anh, “Vậy nên mẹ mới cho em, chứ không cho anh.” Cô cất đĩa vào ngăn kéo, “Ngủ đi.”



Cố Minh Diệp mím môi.



Hạ Minh Nguyệt liếc anh: “Muốn xem?”



Cố Minh Diệp gật đầu. Anh muốn biết sự khác biệt giữa mình và Hạ Minh Nguyệt là gì.



“Đây là nội dung giảng dạy tiết sau. Bạn học, bạn nên ôn kỹ các phần trước đi.” Cố Minh Diệp lập tức mất hứng thú với đĩa CD bà Thẩm gửi tới, anh ôm cô vào lòng, mắt sáng ngời: “Hôm nay chưa làm bài tập về nhà.” Hạ Minh Nguyệt cũng không ngượng ngùng, bám lấy cổ anh, bảo người đàn ông buông ra, dùng sức xoay eo chuyển từ ôm ngang sang ôm dọc, hai chân kẹp chặt eo Cố Minh Diệp, đơn giản lưu loát, “Đi.”



Qua hai tiết học, Cố Minh Diệp đã tiến bộ thần tốc. Anh không chỉ ghi nhớ chiến thuật viễn giao cận công, mà còn cần cù truy quét các cửa định mệnh của quân địch. Hạ Minh Nguyệt không ngờ mình lại có nhiều điểm nhạy cảm như vậy, cả người mềm thành bọt biển, tùy ý để súng máy của kẻ thù bắn nổ tung, dịu dàng đón nhận tất cả mưa bom bão đạn của đối phương.



Cố Minh Diệp học một biết mười, còn đoán được cả bài giảng ngày hôm sau “vũ khí tác chiến không chỉ có súng”, mà còn có tay, miệng, ngôn ngữ kích thích, hơi thở quyến rũ…



Ngay lúc Hạ Minh Nguyệt sướng điên lên, cô cắn mạnh vào vai anh một cái — rất tốt, đây mới là khởi đầu.



Ngày hôm sau, cả hai đều ôm nhau ngủ nướng, Cố Minh Diệp vòng tay ôm vợ hiền, mỉm cười trong mơ. Anh tỉnh dậy, nhìn thấy nữ chính trong mộng đang ngủ yên bên cạnh, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn, ôm chặt người ấy một chút, trong lòng kiêu ngạo nghĩ: Mình thật lợi hại!



Hạ Minh Nguyệt ngủ không sâu, Cố Minh Diệp vừa động cô đã tỉnh ngay. Cô đoán Cố Minh Diệp đã tỉnh hẳn, bèn nói: “Cháo nấu xong rồi, dậy ăn đi.”



Cố Minh Diệp: “???”



Hạ Minh Nguyệt mặc váy ngủ vào, thơm lên chóp mũi của Cố Minh Diệp đang lộ bộ ngực sữa, vẻ cưng chiều, “Đêm qua vất vả rồi.” Thấy Cố Minh Diệp vẫn sững sờ nhìn mình, Hạ Minh Nguyệt đành ghé vào mép giường hôn anh lần nữa, thì thầm: “Còn không đứng dậy là thành ăn trưa đấy, đồ mèo lười.”



Cố Minh Diệp: Hình như kịch bản lại bị đảo ngược rồi.



Anh không chịu thua: “Em dậy rất sớm?”



Hạ Minh Nguyệt đưa cho anh bộ đồ ngủ, “Ừ, khoảng tám giờ. Thấy anh ngủ ngon quá nên em dậy nấu cháo, rồi ngủ tiếp.”




____ Cố Minh Diệp ‘đến giờ vẫn thấy mỏi người’, tâm trạng phức tạp, lòng tự trọng bị tổn thương. Anh lặng lẽ liếc nhìn Hạ Minh Nguyệt. Cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, tinh thời phơi phới. Anh không ngừng tự an ủi chính mình là do tuổi tác, hai mươi tuổi còn trẻ, khôi phục nhanh, không sao đâu mà.



Càng tổn thương hơn.



Không, không, anh không cho phép! Cố Minh Diệp dồn hết sức lực, sải bước tới, đẩy người kia vào cửa tủ và trao một nụ hôn sâu kiểu Pháp.



Để chứng minh mình chưa già, Cố Minh Diệp đã dụ dỗ Hạ Minh Nguyệt bem bem trong phòng thay đồ một lần, hai người ‘đã trở nên hòa hợp’ vô tình chơi đến lần hai. Cố Minh Diệp ôm người ra ngoài, loạng choạng, suýt thì tuột tay ném Hạ Minh Nguyệt đang mềm như bún trong ngực xuống đất.



Hạ Minh Nguyệt hoảng sợ, vừa muốn tuột xuống, Cố Minh Diệp đã ôm chặt cô lại, kiên trì bò đến mép giường.



Cả hai mặc quần áo rồi xuống nhà ăn cơm. Bữa sáng bị biến thành bữa trưa vì hai vụ tai nạn. Cố Minh Diệp nhíu chặt mày, trầm tư suy nghĩ. Hạ Minh Nguyệt phơi phới gió xuân, khuôn mặt rạng rỡ.



Ăn trưa xong, Cố Minh Diệp từ chối lời đề nghị đi dạo vườn hoa của Hạ Minh Nguyệt, anh về phòng gọi điện cho chuyên gia dinh dưỡng, “Chiều nay anh đến đây điều chỉnh lại chế độ ăn của tôi một chút.”



Chuyên gia dinh dưỡng hỏi: “Anh cần gì?”



Cố Minh Diệp mặt thâm trầm: “Cường thân kiện thể.”



Chuyên gia dinh dưỡng nói: “Vậy thì không cần chỉnh. Cơ thể của anh rất cường tráng và khỏe mạnh.”



Cố Minh Diệp cau mày, “Không, tôi muốn khỏe mạnh hơn.”



Chuyên gia dinh dưỡng hỏi: “Gần đây anh có cảm thấy khó chịu không?”



Cố Minh Diệp nhăn mặt, cố khách quan nhất có thể: “Không, không có gì khó chịu hết. Chỉ là buổi sáng tỉnh dậy thấy hơi mệt.”



Chuyên gia dinh dưỡng thở phào nhẹ nhõm: “Anh Cố, đây là hiện tượng bình thường. Buổi sáng anh vừa mới ngủ dậy, các chức năng của cơ thể cần được phục hồi từ từ. Mệt mỏi một lúc là đúng rồi.”



Cố Minh Diệp cúp máy. Đúng thế, anh còn lâu mới già.



3 giờ chiều, Cố Minh Diệp đưa Hạ Minh Nguyệt đến phòng tập thể dục, mồ hôi đổ như mưa.



Cố Minh Diệp đang chống đẩy, còn Hạ Minh Nguyệt nằm dưới anh. Cố Minh Diệp làm một cái thì Hạ Minh Nguyệt hôn một cái, ngọt ngào kêu, “Chồng ơi, cố lên ~ Chồng ơi, cố lên ~ “, khi nào thấy mệt thì với tay lấy chùm nho đã rửa sạch bên cạnh ăn. Ngọt quá.




Chống đẩy tăng cấp, Hạ Minh Nguyệt nằm trên Cố Minh Diệp, Cố Minh Diệp gánh trọng lượng của hai người thực hiện chống đẩy. Hơi thở của Hạ Minh Nguyệt thơm mùi nho, “Wào, đỉnh quá!”



Cố Minh Diệp thở hồng hộc càng hăng say tập luyện – Ông đây còn khuya mới già.



Sau đó, Cố Minh Diệp chạy thêm một giờ, nhảy cóc nửa giờ, tắm rửa xong xuôi thì cả hai nằm xuống cùng đắp mặt nạ.



Aaa, năm tháng tĩnh lặng, Minh Diệp không già.



Vì màn trình diễn xuất sắc của Cố Minh Diệp đêm qua, Hạ Minh Nguyệt quyết định điều chỉnh nội dung giảng dạy của tiết thứ ba.



Cô đặt đĩa CD bà Thẩm tặng vào đầu phát, nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ thưởng thức một bộ phim điện ảnh.”



Phim vừa mở đầu, Cố Minh Diệp đã cau mày.



Hạ Minh Nguyệt nói: “Chậc chậc, ngon quá.”



Cố Minh Diệp: “Cô ấy đang giả làm học sinh à?”



Hạ minh Nguyệt: “Ừ.”



Cố Minh Diệp: “Ngoài mặc đồng phục ra thì còn chỗ nào giống học sinh nữa?” Õng à õng ẹo, kệch cỡm lố bịch, còn trang điểm đậm! Học sinh có được trang điểm đâu!



Hạ Minh Nguyệt chìm sâu vào nội dung: “Mặc đồng phục là đủ rồi, anh phải học cách tưởng tượng chứ.”



Kỹ năng diễn xuất kém thế, không tưởng tượng nổi.



Cố Minh Diệp nhìn bạn trai của nữ sinh vừa vào cửa đã thô bạo chạm vào cô ấy, anh cả giận nói: “Không nghe thấy người ta nói ‘Yamete’ sao? Thằng cầm thú!” (*)



(*) Yamete trong tiếng Nhật nghĩa là ‘đừng mà’.



Hạ Minh Nguyệt: “…”



“Ông diễn viên này xấu quá!”




Hạ Minh Nguyệt: “Không sao, lát nữa anh sẽ biết anh ta xuất sắc dư lào.”



“Vẫn xấu.”



“Bụng anh ta chỉ có ba múi, anh có hẳn sáu múi nhé.”



“Anh ta đen quá.”



“Quá xấu xí.”



Hạ Minh Nguyệt ấn tạm dừng bộ phim, nghiêm túc nhìn anh: “Sao xem loại phim này anh lại để ý đến nam chính nhiều thế? Anh là gay à?”



Cố Minh Diệp liếc nhìn nữ chính, cảm thấy tủi thân: “Vì nữ chính không có gì để chê mà.”



“Không có gì để chê là ổn rồi.” Hạ Minh Nguyệt bất lực nói, “Gái đẹp không nhìn lại đi nhìn trai xấu?”



Cố Minh Diệp thấy cũng đúng, nên im lặng tiếp tục xem phim.



Nhưng Cố Minh Diệp càng nghĩ càng thấy sai sai, anh hỏi: “Tại sao em cũng nhìn gái đẹp?”



Hạ Minh Nguyệt không buồn chớp mắt, “Vì em thích thưởng thức cái đẹp.”



“Thế tại sao muốn anh nhìn gái đẹp?”



“Mình cùng nhau thưởng thức cái đẹp.”



Cố Minh Diệp cau mày, cảm thấy đáp án này không giống với mấy bộ ngôn tình anh đọc, không giống chút nào.



Truyện nói phụ nữ đều là sư tử hà đông mà? Anh kéo tay áo của Hạ Minh Nguyệt, dựa vào vai cô, “Em không ghen sao?”



“Ghen cái gì?” Năm giây sau Hạ Minh Nguyệt mới trả lời, tâm tư vẫn còn ở màn ảnh kịch liệt đằng kia.



“Anh xem phim heo.”



Mắt Hạ Minh Nguyệt vẫn dán vào màn hình. Wow, kích thích quá. “Thì cứ xem đi, có ai cấm anh đâu?”



Cố Minh Diệp: “…”



Anh lật người đè cô xuống, không vui nói: “Em không ghen khi anh xem phim heo sao?”



Haizz. Hạ Minh Nguyệt khẽ thở dài trong lòng. “Không.”



Cố Minh Diệp nhìn cô chằm chằm, càng tức giận, “Tại sao?”



“Anh phải tin là em luôn quan tâm đến anh, được chứ?” Đầu tiên Hạ Minh Nguyệt thể hiện sự trung thành của mình, sau đó ngồi dậy, “Học qua video là cách học trực quan nhất cho cả hai giới. Chúng ta luôn ngại nói về tình dục, chỉ dám lén lút thảo luận về nó. Rất nhiều cô gái không thể chấp nhận việc nửa kia của mình xem loại phim này, vì họ coi việc xem phim của con trai như một biểu hiện không chung thủy, thậm chí còn nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình. Em thì không. Kỹ năng tình dục là trời sinh sao? Nếu không phải là trời sinh thì phải học tập chứ? Em nghĩ xem phim heo là một cách học tốt. Lợi anh, lợi em, lợi cả hai bên.”



Cố Minh Diệp hôn cô, “Xem tiếp đi.”



Hạ Minh Nguyệt: “Không thắc mắc nữa?”



“Vợ anh luôn đúng.”



Hai giờ sau, bộ phim ngắn kết thúc, Cố Minh Diệp gian xảo cuối cùng cũng nhịn đến đỉnh điểm, nhìn cô: “Cô giáo, tan học rồi?”



Hạ Minh Nguyệt đẩy anh ra, “Anh về phòng ngủ trước đi.”



Cố Minh Diệp mím môi, “Về cùng cơ.”



Hạ Minh Nguyệt lườm anh. Cố Minh Diệp đành rề rà rời đi.



Mười phút sau, Cố Minh Diệp bồn chồn chờ đợi, cửa phòng ngủ mở ra.



Hạ Minh Nguyệt thắt bím hai bên, mặc đồng phục học sinh kinh điển của Nhật Bản, vai đep cặp sách, mỉm cười với anh: “Chú Cố, con tan học rồi.”



Nói thật, Cố Minh Diệp chưa bao giờ nghĩ đồng phục của Nhật Bản trong phim là đẹp, bộ phim vừa xem cũng không để lại quá nhiều ấn tượng trong lòng anh, nhưng ngay khi nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt lúc này, ngọn cờ của người kế tục chủ nghĩa xã hội vội ngẩng cao ___ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Minh Diệp thật sự không già.