Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay - Chương 56




Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Linh Dật.



Trông theo bộ dáng thong dong, chầm chậm bước lên của Trương Linh Dật, trên môi không quên nở nụ cười. Nhìn bề ngoài phong độ ngời ngời như vậy chứ trong lòng anh đang xúc động không thôi —— Tốt quá hôm nay anh mày ăn mặc chỉnh chu như vậy, đẹp trai thế này có lẽ sẽ không khiến thụ thụ mất mặt đâu ha.



Bước lên cạnh Vương Nghiễm Ninh, chìm trong những ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh điềm nhiên nắm lấy tay Vương Nghiễm Ninh, nhờ vậy mới phát hiện, lòng bàn tay Vương Nghiễm Ninh đang mướt mồ hôi.



Anh siết nhẹ bàn tay Vương Nghiễm Ninh, ý bảo cậu đừng lo lắng nữa.



Vương Nghiễm Ninh cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Trương Linh Dật, cả người dần bình tĩnh lại, nhìn xuống dưới sân khấu, cố gắng nói thật từ tốn: “Như mọi người đã thấy, tôi là nam, Linh Dật cũng là nam, nhưng mà, tình yêu vốn chẳng phân biệt giới tính. Tôi yêu người ấy, dù người ấy là nam hay nữ, đối với tôi không quan trọng.”



Những người dưới sân khấu quay mặt nhìn nhau, tất cả đều im lặng.



Tay Hứa Quốc Huy còn cầm micro, nghe thấy thế thì cười khẩy: “Tình yêu này thật là vĩ đại, không chỉ không phân biệt giới tính, còn không phân biệt giống loài nữa đấy, biết đâu sau này quản lý Vương lại yêu mến một con chó hay con mèo cũng không chừng.”



Vương Nghiễm Ninh lạnh lùng liếc nhìn hắn. Cậu có phong thái tự nhiên, chỉ cần một ánh nhìn như thế liền khiến Hứa Quốc Huy thấy như có một áp lực vô hình đang đè nặng lên mình, Vương Nghiễm Ninh cười nói: “Hứng thú của tôi không nhiều như ngài Hứa đây. Không biết ngài Hứa có hứng thú cùng chia sẻ một chút về những nghiên cứu của ngài ở phương diện này hay không?”



Mặt Hứa Quốc Huy bỗng dưng nóng ran, hắn thẹn quá hóa giận: “Vương Nghiễm Ninh, mày chỉ là một thằng đồng tính, có gì hay ho để tự hào?”



Vương Nghiễm Ninh chẳng buồn để ý đến hắn ta nữa, cậu nhìn xuống dưới sân khấu, nói: “Tôi là người đồng tính, không sai. Bởi vì trên thế gian này tôi chỉ có thể dành tình cảm chân thành cho một người đàn ông. Không ai quy định tình yêu chỉ có thể xảy ra giữa nam và nữ, tôi ở bên anh ấy, rất vui vẻ, rất hạnh phúc, chỉ cần như thế cũng đã đủ rồi…”



Vương Nghiễm Ninh còn muốn nói gì đó, đột nhiên không thốt nên lời.



Cậu bỗng dưng nhận ra rằng, tình yêu vốn là chuyện của hai người, chẳng liên quan tí gì đến người ngoài cuộc, vốn dĩ cậu không cần đứng trước mặt nhiều người thế này mà nói rõ lòng mình.



Ngay lúc cậu đang im lặng, bỗng dưng Trương Linh Dật cầm cái micro trên tay cậu, hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi và Nghiễm Ninh nói chuyện yêu đương thì đã sao nào? Chúng tôi happy cũng không ảnh hưởng gì đến mọi người, mọi người ngồi nghe nãy giờ rồi, không cần vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều phiền đến chúng tôi cũng như tự làm phiền bản thân mình. Cho nên tôi chốt lại một câu —— mọi người cứ chúc phúc cho chúng tôi là được rồi! Nói cũng nói xong rồi, mọi người vỗ tay đi nào.”



Mọi người dưới sân khấu đều ngẩn người, lập tức có mấy cô gái làm đầu tàu vỗ tay điên cuồng, mấy người họ đó đều là bạn của cô em nhân viên Phúc Mậu Khải Tư (mọi người còn nhớ không, là Thần Thiên Chiếu Siêu Moe thiếu mọi người 1 vạn chữ H đó), bị cô em nọ kéo vào hội trường phụ việc vặt đồng thời góp chút không khí, là đội quân hủ nữ trung kiên đương thời, từ lúc Vương Nghiễm Ninh công khai come out đã thấy moe đến chết đi sống lại rồi, bây giờ lại thấy hai anh chàng Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh siêu cấp đẹp giai thân mật trước mặt mình như thế thì làm sao cầm lòng cho đặng, mặt mũi cô nào cũng ửng hồng, trong lòng điên cuồng gào thét —— Thật là quyết đoán quá đi! Cái khí thế kia chỉ có thể là công thôi à nha~ Làm tốt lắm quản lý Trương!



Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh đều có ngoại hình rất ổn, mặc dù họ đều là nam giới nhưng đứng khi họ cạnh nhau lại như tăng thêm sức mạnh, hòa hợp đến không gì so sánh được. Ngược lại nếu những người phụ nữ khác đứng cạnh ai trong số họ đều có cảm giác lu mờ ngay lập tức, mà tác phong của bọn họ lại quá ư phóng khoáng tự nhiên, không hề mang lại cảm giác gượng gạo, mờ ám. Cầm tay nhau đứng trên sân khấu, cái dáng dấp ấy, như thể họ sinh ra để được ở bên nhau vậy.



Thật ra người trong hội trường đều là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cái gì mà chuyện đời chưa trải, lúc xã giao với khách hàng hay vẻ mặt xấu xí của cấp trên, dù trong lòng đang vô cùng khinh bỉ, ngoài mặt vẫn có thể làm bộ làm tịch.



Thói đời nay, chỉ cần có tiền và lợi nhuận, cho dù có là chó thật thì cũng sẽ có người sẵn lòng hợp tác, ai mà quan tâm chuyện bạn yêu nam hay nữ chứ?



Bởi vậy mọi người ban đầu vốn là kinh hãi, là hóng chuyện, là nghe mùi lộn xộn —— Nhưng nghĩ lại, chuyện này có liên quan gì đến bọn họ đâu?



Khuynh hướng tình dục không phải là thước đo nhân phẩm của người khác, cũng như Trương Linh Dật nói, hai người bọn họ đóng cửa yêu nhau, chẳng ảnh hưởng gì đến họ, mọi người vẫn có thể giao dịch kinh doanh bình thường.



Không ai ngốc đến nỗi chỉ vì Vương Nghiễm Ninh yêu đàn ông mà không hợp tác làm ăn cùng cậu ta —— Huống chi người đứng ra làm đại diện chính thức lại là Phúc Mậu Khải Tư!



Mà Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh bây giờ trông như có hào quang quanh mình, đứng cạnh nhau không hề có cảm giác bị lấn áp, vì vậy tâm trạng chờ xem kịch hay của mọi người cũng dần lắng xuống.



Đều là bạn hàng với nhau, nếu người ta yêu nhau thật lòng, sao lại không dám mở miệng nói lời chúc phúc chứ?



Vì vậy tiếng vỗ tay thưa thớt bắt đầu vang lên, dần dần có càng nhiều người hưởng ứng theo, cuối cùng tạo thành một tràn pháo tay nhiệt liệt.




Kéo dài mãi không dứt.



Hứa Quốc Huy vốn không nghĩ sự tình sẽ chuyển biến như thế này, hoặc nói trắng ra là hắn không nghĩ Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật lại có thể thẳng thắn come out như thế, cũng không ngờ mọi người lại có thể chấp nhận chuyện này —— Nè anh bạn trẻ, giờ là thời đại nào rồi, Tam thúc và Khôn Ca[1] còn công khai chim chuột tán tỉnh nhau, cậu còn vọng tưởng dựa vào chuyện này mà có thể quật ngã Vương Nghiễm Ninh, thiệt đúng là quá ngây thơ mà!



Mặt Hứa Quốc Huy lập tức chảy dài thường thượt.



Trương Linh Dật lại quay sang Hứa Quốc Huy hỏi: “Ngài Hứa, nhìn góc độ của mấy tấm hình này, không cần nghĩ cũng biết là do bọn thám tử chụp, mặc kệ ngài làm thế quái nào mà có được nó, tôi mong ngài có thể tự giải quyết ổn thỏa, sẽ không có lần thứ hai đâu.”



Mặt Hứa Quốc Huy tái nhợt nhưng vẫn mạnh miệng: “Mày là đồ ngậm máu phun người, cái mối quan hệ bẩn thỉu này, ai biết được ai là người chụp chứ…”



Đôi mắt Trương Linh Dật rét lạnh, anh nhìn chằm chằm vào Hứa Quốc Huy, mãi cho đến khi lông tóc của hắn đều dựng hết cả lên: “Hứa Quốc Huy, anh nghe cho rõ đây, yêu đàn ông chẳng có gì là xấu, anh yêu phụ nữ thì thế nào ha? Anh tự thấy nhân cách của mình cao hơn chúng tôi sao?”



Hứa Quốc Huy bị ánh nhìn chòng chọc của Trương Linh Dật khiến cho không thốt nên lời, bị Trương Linh Dật chất vấn như vậy, rõ là chẳng tìm được lời nào phản bác, chỉ có thể đứng yên như trời trồng.



Trái lại mọi người bắt đầu nghe thấy mùi mờ ám.



Ban đầu Hứa Quốc Huy đột nhiên tung ra chuyệm bùm xum lớn như vậy khiến tất cả mọi người đều đặt dấu chấm hỏi về khuynh hướng tình dục của Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh mà quên mất Hứa Quốc Huy. Nhưng bây giờ nói ra điều này, mọi người mới nhao nhao nhớ đến vấn đề khác —— Tại sao Hứa Quốc Huy lại có những tấm hình này? Tại sao hắn phải nói ra chuyện này trước mặt mọi người?



Đầu tiên, mặc kệ ảnh chụp lôi từ đâu ra, mặc dù mọi người đều rất hứng thú với thị phi lần này nhưng lại chẳng ủng hộ hành động của Hứa Quốc Huy tí nào, đã không tôn trọng cuộc sống riêng của người ra lại còn lôi ra trước mặt bàn dân thiên hạ, rõ ràng là có liên quan đến lợi ích của ai đó, thậm chí là hợp tác chẳng hạn, đúng là một điều đáng suy ngẫm.



Vì vậy mọi người từ xì xào bàn tán chuyện bùm xum của Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật vội chuyển sang vấn đề nhân phẩm của Hứa Quốc Huy.




Hứa Quốc Huy nhìn bốn phía đều là những ánh mắt nghi hoặc cùng khinh khi, cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cuối cùng chịu không nổi đành phải chạy biến.



Kết thúc hội chợ triển lãm, ông Chu và Vương Nghiễm Ninh kiểm tra sơ bộ lại, số lượng các đơn đặt hàng tăng thêm 20% so với dự tính.



Thì ra Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật come out trước mặt mọi người chẳng những không làm tổn hại đến hình ảnh của Phúc Mậu Khải Tư, ngược lại càng khiến mọi người cảm thấy Vương Nghiễm Ninh là một người có khí phách, có trách nhiệm, hơn nữa lại thẳng thắn thật thà, hợp tác với cậu ta cũng yên tâm hơn.



Ông Chu thấy họa thành phúc, cười đến không ngậm miệng lại được, sảng khoái gõ thước tay[2] tại chỗ sẽ tăng lương cho Vương Nghiễm Ninh khi về công ty.



Vương Nghiễm Ninh thấy buổi triển lãm không bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ của mình, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói thật, lúc cậu đứng trên sân khấu come out trước mặt mọi người, cậu đã nghĩ đến chuyện mình sẽ thân bại danh liệt.



Đúng là may mắn…







Tối đó, ông Chu bỏ tiền khao các nhân viên một bữa cơm, lại vỗ vai Vương Nghiễm Ninh bảo cậu dẫn Trương Linh Dật theo.



Vốn dĩ Vương Nghiễm Ninh muốn nhẹ nhàng từ chối, sau đó cậu thầm nghĩ dù gì mình và Trương Linh Dật cũng đã nói yêu nhau, cũng không cần làm giá như vậy, hơn nữa trước sau gì Trương Linh Dật cũng là công nhân của Huy Đế Quốc Tế.



Nhưng ông Chu lại thấy mối tình của họ vô tình đã giúp công ty mình một ải, khăng khăng muốn mời Trương Linh Dật đi cùng. Thịnh tình không thể từ chối, Vương Nghiễm Ninh đành phải đi cùng với Trương Linh Dật.



May thay Trương Linh Dật cũng không phải tuýp người khó chịu, anh gật đầu đồng ý ngay.




Bữa tối được đặt ở một nhà hàng giá cả vừa phải nhưng mùi vị rất ổn. Nhân viên của Phúc Mậu Khải Tư cộng thêm một số cán bộ công tác thì tầm hai mươi mấy người, ngồi hết hai bàn.



Hiển nhiên ông Chu cùng Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật ngồi cùng bàn, tâm trạng của ông Chu rất tốt, gọi không ít món, tôm rang muối tiêu, cua hấp dầu hào, đã được kêu lên mấy đĩa.



Mọi người bận rộn cả ngày đều đói rã ruột, ai nấy đều cúi đầu cắm cổ ăn, không khí lúc này chỉ có thể dùng mấy chữ “hừng hực khí thế” để hình dung.



Đương nhiên trong lúc ăn cơm Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật vẫn lén nhìn nhau vài lần.



Mặc dù Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật có màn come out rất hoành tờ ráng nhưng họ chưa từng tỏ ra thân mật ở nơi công cộng như nhà hàng thế này, rõ ràng là mạnh ai nấy ăn, cảnh tượng gắp thức ăn cho nhau mà mọi người mong chờ hoàn toàn không diễn ra.



Hiếm khi ông Chu tinh mắt mà gọi nhiều món tôm cua như vậy, một chàng công tốt sao lại không lột vỏ tôm cua đút cho thụ thụ ăn chứ?



Cô nhân viên nhỏ cùng mấy nhỏ bạn vừa gặm cua vừa thầm oán.



“Nghiễm Ninh à~” Ông Chu đã có hơi men, vỗ vai Vương Nghiễm Ninh nói, “Không ngờ cậu che giấu thân phận hay vậy, bởi vậy mới nói, khó trách lúc trước tôi giới thiệu bạn gái thì cậu lại trợn mắt không chịu, tôi còn tưởng gu của cậu chắc phải cao lắm~ Thì ra người ta là hoa đã có chủ ha ha ha…”



Lại nhìn sang Trương Linh Dật, cười ha ha: “Tiểu Trương cũng không tệ, đứng cùng Nghiễm Ninh trông rất xứng đôi.”



Trương Linh Dật cười đáp: “Cảm ơn Chu tổng đã khen, thật ra bác nói cũng không sai đâu, gu của Nghiễm Ninh cũng cao lắm đó chứ, bởi vậy sao này bác không cần giới thiệu bạn gái cho cậu ấy nữa đâu ạ!”



Ông Chu nghe thấy thì giật mình, lập tức cười ha ha: “Đúng vậy đúng vậy, mà giờ tôi cũng đâu dám giới thiệu nữa. Muốn tìm người tốt hơn cậu, tôi thấy cũng không dễ đâu!”



Ngụy Dịch Văn ngồi kế bên bỗng thốt lên: “Khó trách ah khó trách~”



Khó trách lúc trước Trương Linh Dật giúp Vương Nghiễm Ninh tuyển người vào công ty.



Nhưng mà lời nói chưa kịp thoát ra ngoài đã bị một cái càng cua chặn lại: “Cái này nhiều thịt lắm này, ăn nhiều tí đi, nói ít lại nha.”



Ngụy Dịch Văn bị cái càng cua xoẹt một đường ngay môi dưới, mặt mày dúm dó đẩy cánh tay kia ra, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu gặm càng cua.



Ông Chu là một người hóm hỉnh, công nhân của Phúc Mậu Khải Tư lại còn rất trẻ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí bữa cơm vô cùng hòa hợp, vui tươi.



Chỉ có cô nhân viên nhỏ và đồng bọn là vẫn tiếc hùi hụi vì chưa thấy Trương Linh Dật đút cho Vương Nghiễm Ninh ăn cơm.



.



.



.



[1] Tức tác giả Nam Phái Tam Thúc của Đạo mộ bút ký và diễn viên Trần Khôn =)))))~



[2] Gõ thước tay: Hành động thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.