Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 29




Chu Hành nhoắng cái đã làm xong đồ ăn. Đương lúc anh đang không biết phải làm sao thì một con robot xuất hiện ngay bên cạnh anh. Nó dùng cánh tay của mình kéo khay, ra hiệu cho Chu Hành đặt đồ ăn và bát đũa lên đó.

"Mang những thứ này đến phòng ăn sao?"

"Không, cứ mang đến phòng ngủ đi. Lục tiên sinh còn đang làm việc, dùng bữa ở phòng ngủ tiện hơn."

"Được."

Chu Hành thu dọn nhà bếp xong xuôi rồi cùng con robot đi lên lầu. Đi đến góc cầu thang, anh thuận miệng hỏi một câu: "Cậu là Sara sao?"

"Đúng vậy, Chu tiên sinh." Giọng nói của Sara phát ra thông qua thiết bị điều khiển của robot, "Tất cả những thiết bị tự động hóa ở đây điều do tôi vận hành."

"Cậu thật sự rất lợi hại." Tuy rằng chuyên ngành của Chu Hành là thiết kế máy móc, nhưng anh cũng vẫn phải trầm trồ. Anh biết việc tạo ra một AI khó đến cỡ nào.

"Sự tồn tại của tôi được biên soạn bởi Lục Chính tiên sinh. Người lợi hại không phải là tôi mà là Lục Chính tiên sinh." Giọng điệu của Sara không quá cứng rắn mà thiên về tâm sự thân mật hơn, "Ngài ấy là một nhà khoa học vô cùng xuất sắc."

Chu Hành gật gật đầu, lại cùng Sara tám dóc vài câu rồi cuối cùng cũng đi đến trước cửa phòng ngủ.

Anh đang định đưa tay lên gõ cửa thì nghe được giọng Sara nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ngài cứ trực tiếp đẩy cửa vào đi. Làm vậy có khi Lục Chính tiên sinh càng vui hơn đấy."

"Vậy sao?"

Chu Hành quyết định nghe theo ý kiến của Sara, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ. Lục Chính dừng thao tác gõ bàn phím, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên trông có vẻ rất vui.

"Thật vui vì em tự nhiên đẩy cửa vào chứ không gõ cửa nữa."

"Hai việc này có khác gì nhau à?" Chu Hành ngồi xuống bên cạnh Lục Chính, nhìn con robot giao đồ ăn nhanh chóng xếp ra một chiếc bàn có chiều cao phù hợp, thậm chí còn kèm theo hai chiếc ghế tựa đệm mềm.

"Tôi muốn em coi đây là nhà mình, coi tôi như một thành viên trong gia đình. Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi cũng được."

Chu Hành biết im lặng là câu trả lời tốt nhất vào lúc này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đáp lại: "Được."

"Cái mặt nạ này bí bách quá. Tôi muốn đổi sang một cái khác thoáng khí hơn được không?"

"Được." Chu Hành suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung ý kiến, "Thật ra việc này không cần hỏi em cũng được."

"Tôi sợ khi nhìn thấy một gương mặt khác lạ, em sẽ thấy sợ hãi, hoặc em sẽ nghĩ đó là bộ dạng thật của tôi." Lục Chính xuống giường, ngồi ở trên chiếc ghế tựa cạnh bàn ăn, "So với cái mặt nạ mô phỏng đó thì mặt tôi đẹp hơn nhiều."

Chu Hành từng nhìn thấy mặt nạ mô phỏng ở một triển lãm khoa học và công nghệ. Mặt nạ mô phỏng dân sự thường được dùng để tân trang các khuyết điểm trên khuôn mặt. Đối tượng sử dụng là những người đẳng cấp cao. Giá cả của những chiếc mặt nạ này hết sức xa xỉ. Hiệu quả sau khi sử dụng cũng vô cùng rõ ràng, đủ để khiến một khuôn mặt bình thường trở nên đẹp hơn.

Lục Chính nói khuôn mặt thật của hắn còn đẹp hơn lớp mặt nạ mô phỏng này. Chu Hành ấy vậy mà lại vô thức tin hắn.

"Em sẽ không coi lớp mặt nạ kia là bộ dạng thật sự của anh." Chu Hành dừng một chút, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế tựa còn lại, "Chúng ta ăn cơm đi."

"Được, vậy đợi tôi thay mặt nạ đã."

Lục Chính nói xong câu đó, trực tiếp xoay ghế dựa lại quay lưng về phía Chu Hành. Hắn nhận chiếc mặt nạ mô phỏng trên tay robot, tháo lớp mặt nạ nửa mặt ban đầu ra rồi đắp lớp màng trong suốt lên mặt, miết thật chặt. Toàn bộ quá trình không tốn quá hai phút.

Lục Chính quay người lại, Chu Hành ngẩng đầu nhìn hắn, thất thần trong chốc lát, hơn mười giây sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cái mặt nạ mô phỏng này làm không tệ."

"Trước đây xảy ra tai nạn thiếu chút nữa thì hủy dung, nên lúc đó tôi tự vẽ ra một khuôn mặt rồi tìm người định chế mặt nạ."

"Anh gặp tai nạn gì vậy? Có phải cũng vì tai nạn lần đó mà sức khỏe của anh trở nên kém như vậy không?"

Chu Hành rất tò mò muốn tìm hiểu thêm nhiều chuyện của Lục Chính, nhưng anh lại hồn nhiên quên mất một điều, sự chú ý của anh dành cho Lục Chính đã vượt quá giới hạn rồi.

"Tôi không muốn nhớ lại quá khứ," Lục Chính nhìn bát canh thịt bò, nhưng hắn cũng không múc lấy một bát cho mình, "Đó cũng không phải là chuyện vui vẻ gì."

Đề tài này cứ vậy đột ngột kết thúc. Chu Hành vươn tay cầm lấy muôi múc canh múc một muỗng, lại với lấy bát của Lục Chính múc cho hắn một bát đầy, nói: "Canh này ngon lắm, anh nếm thử đi."

Lục Chính cười nhạt. Lớp mặt nạ mô phỏng của hắn thực sự rất đẹp, đẹp như một miếng ngọc. Hắn dùng thìa khuấy bát canh, trịnh trọng nói một câu: "Em thật thích hợp làm vợ tôi."

Em thật thích hợp làm vợ tôi, ngày đêm bị tôi đè dưới thân, vì tôi pha trà nấu canh, vì tôi sinh con nối dõi.

Chu Hành coi như không nghe thấy câu này, chỉ cúi đầu ăn cơm. Nhưng mỗi khi ánh mắt quét qua Lục Chính, anh lại không kìm được tự đặt ra một giả thuyết — Nếu như lúc đó anh không đồng ý với yêu cầu của Vi Trạch, không đồng ý sinh con cho người khác, vậy thì anh có thể tiếp nhận tình cảm của Lục Chính hay không, có thể cam tâm tình nguyện trở thành vợ người nọ hay không?

Cái giả thuyết này không cần suy nghĩ cũng biết. Chu Hành có thể dễ dàng đưa ra câu trả lời — Anh có thể.



Chẳng mấy khi Lục Chính ăn được nhiều đến thế. So với Chu Hành đang tự bàng hoàng rối rắm, Lục Chính chẳng có điều gì phiền não. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ nuốt Chu Hành vào bụng. Dù là bằng cách nào đi nữa thì với hắn đó cũng chỉ là một quá trình, miễn là hắn đạt được mục tiêu của mình là được.

Sau bữa trưa, Lục Chính lại chậm rãi động đậy cơ thể, muốn lên vườn hoa trên lầu đi dạo một vòng. Chu Hành nhíu mày, do dự không đến ba giây liền nói: "Để em ôm anh lên đó."

"Tưởng em sẽ muốn cõng tôi lên chứ."

"Ôm anh tiện hơn."

Chu Hành bế Lục Chính lên. Bước chân của anh vô cùng vững vàng bước từng bước lên cầu thang, đẩy cánh cửa sân thượng ra.

Nhà kính thủy tinh trồng hoa vẫn lung linh xinh đẹp như lần trước anh đến, nhưng bài trí bên trong có chút thay đổi. Hai chiếc ghế tựa đơn đã đổi thành một chiếc giường lớn có rèm che, đủ cho ba người lăn lộn trên đó.

Chu Hành lại thả Lục Chính xuống, theo thói quen kéo chăn lên đắp cho hắn. Xong xuôi, trông anh lại có vẻ sững sờ một lúc, nói: "Em quên mất là anh muốn lên đây đi dạo cho tiêu cơm."

Lục Chính nằm trên chiếc giường mềm mại, vươn tay sờ mặt Chu Hành, lười biếng đáp lại: "Không đi dạo nữa."

"Vậy anh ngủ một giấc đi?"

"Tôi cũng không ngủ được," Lục Chính nhấc người dậy, "Chúng ta đổi một phương thức vận động khác đi."

Chu Hành còn chưa kịp hỏi xem thay đổi phương thức vận động gì đã bị Lục Chính đè dưới thân, kéo anh vào cơn lốc tình ái.