Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 4




Chủ nhân chiếc máy tính —— Thiếu tướng Lục Chính không ở nhà. Hôm nay là hội nghị tổng kết tổ chức mỗi năm một lần, y là nghị viên cao cấp của Quốc hội nên buộc phải tham dự.

Liên minh nhân loại có một nguyên thủ nhưng nguyên thủ không có nhiều quyền lợi, chủ yếu dựa vào nghị viện, Hội đồng giám sát, Viện Hàn lâm Khoa học, Hội đồng Chính phủ, quân đội, Liên đoàn Thương mại, nhóm cố vấn và các tổ chức khác để điều hành xã hội.

Lục Chính xuất thân từ Viện Hàn lâm Khoa học. Hơn mười năm trước y bỏ văn theo võ lăn lộn bảy, tám năm ở chiến trường, được phong hàm Thiếu tướng nhờ vào chiến công tự mình tích lũy và là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất. Nhưng lúc dân chúng kỳ vọng vào y nhất thì y rút khỏi tiền tuyến và quân đội, gia nhập nghị viện.

Năm nay là năm thứ năm y gia nhập nghị viện, từ nghị viên dự bị y được thăng làm nghị viên cao cấp nắm trong tay tấm vé cạnh tranh chức Chủ tịch Quốc hội.

Lục Chính ngồi xuống vị trí của mình, lấy máy tính cá nhân trong cặp công văn ra tranh thủ thời gian trước khi bắt đầu hội nghị giúp nghiên cứu viên Viện Hàn lâm Khoa học sửa bug trong hệ thống đầu não.

Lục Chính cũng chẳng che giấu nội dung công việc mình làm, chẳng mấy chốc tất cả ống kính đều hướng về phía y. Các phóng viên không dám hỏi trực tiếp nhưng trong đầu đã soạn sẵn hơn chục câu hỏi —— ai bảo nghị viên Lục tai tiếng quá làm chi, chỉ cần là tin tức liên quan đến y thì chẳng bao giờ thiếu độ hot và sự chú ý.

Lục Chính gõ xong hàng mã cuối cùng rồi giao lại cho nghiên cứu viên, khép máy tính vẫn chưa tắt lại, lấy quyển sổ ghi chép dày cộm và hộp kính đen từ cặp công văn ra.

Y lấy mắt kính khỏi hộp cẩn thận đeo lên, mở sổ, ngòi bút chuyển động trên giấy nhưng tờ giấy chẳng có gì.

Chủ tịch Quốc hội Cao Tư đang có bài phát biểu quan trọng. Ông đã nhậm chức Chủ tịch Quốc hội tám năm, năm nay mới năm mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng, cơ thể phát phì. Bài phát biểu bốn mươi phút ông mới nói được một nửa đã chảy đầy mồ hôi, gắng gượng nói xong thì gần như không chịu nổi nữa nhanh đi xuống đài.

Phụ tá của ông, nghị viên cao cấp Uông Lâm bước lên đài. Trước khi phát biểu, gã thản nhiên nhìn Lục Chính rồi mới gõ gõ microphone nói: "Khó được ngày tất cả nghị viên cao cấp có mặt đầy đủ như hôm nay."

Vừa dứt lời, hơn nửa số người có mặt đều nhìn chằm chằm Lục Chính.

Lục Chính nở nụ cười ôn hòa không phản kích gì.

Phóng viên đứng quan sát bên ngoài lập tức nghĩ ra tiêu đề cho bản tin —— [Yếu đuối hay nhẫn nhịn? Nghị viên Lục lột xác sau mười năm].

Các nghị viên cao cấp lần lượt lên đài. Lục Chính là người trẻ tuổi nhất, tư lịch cũng đơn giản nhất nên là người phát biểu cuối cùng. Y cầm sổ ghi của mình cúi đầu nhìn trang giấy trống không nghiêm túc "đọc bài phát biểu", sau đó nhận những tràng vỗ tay thưa thớt chẳng nhiệt liệt gì của các nghị viên.

Lục Chính giả cười về chỗ ngồi tiếp tục nghe đại diện các cơ quan trực thuộc Quốc hội phát biểu, đầu bút không ngừng chuyển động nhưng mặt giấy vẫn trống trơn.

Hội nghị kéo dài mười hai tiếng, giữa hội nghị có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để các nghị viên ăn uống và đi vệ sinh. Lục Chính chỉ uống chút nước trái cây, cũng không rời chỗ ngồi, người tinh ý thấy hành động này nhìn nhau bằng ánh mắt khó nói thành lời.

Cuối cùng hội nghị cũng kết thúc. Lục Chính bước khỏi hội trường dưới ánh đèn flash, sắc mặt y hồng hào, bước chân vững vàng như muốn đập tan tin đồn mình "bị bệnh".

Đến khi ngồi vào xe, y khoác tay với những người ngoài cửa sổ xe rồi nghiêng đầu nhìn cửa kính dần che mất tầm nhìn người khác.

"Tiên sinh." Tiếng Sara vang lên.

"Sao?"

"Qua sàng lọc gien có hai thanh niên có độ tương xứng với gien của ngài trên 90%."

"Tốt lắm."

"Bọn họ là một đôi."

Lục Chính giơ tay tháo kính lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp.

"Rất thú vị."

- -----

Học viện Khoa học Kỹ thuật Đồng Châu.

Phòng 303 tầng 4.

Chu Hành đặt nghiêng cạnh thước chữ T lên tấm ván gỗ phác họa nhanh bằng bút máy. Cậu nhìn sơ qua bộ phận lắp ráp máy móc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhanh tay vẽ.

Bộ phận lắp ráp máy móc đợt này hơi phức tạp, Chu Hành đã ngồi vẽ tám tiếng, cả cơm cũng chưa ăn. Mấy người bạn đi vẽ chung với cậu chịu không nổi nữa nên đi ăn hết rồi, giờ trong phòng chỉ còn mỗi cậu vẫn miệt mài vẽ.

"Cốc cốc cốc."

Vi Trạch gõ cửa rồi chờ một lát, quả nhiên Chu Hành không hề ngẩng đầu lên.

Vi Trạch đẩy cửa, cao giọng gọi: "Chu Hành."

Bấy giờ Chu Hành mới dừng bút, mơ màng vài giây mới kinh hỉ nói: "Sao cậu lại đến đây."

"Tớ gặp bạn cùng phòng của cậu ở căn tin. Cậu ấy nói cậu vẫn đang vẽ nên tớ tới tìm cậu, sẵn tiện mua cơm cho cậu luôn."

Vi Trạch giơ cặp lồng trong tay huơ vài cái.

"Để ở kia giúp tớ, vẽ xong tớ ăn liền."

Chu Hành đáp qua loa, cậu vừa nghĩ tới một chi tiết nhỏ, muốn vẽ cho xong rồi nói sau.

Vi Trạch nhíu mày nhìn cậu hỏi: "Sao không vẽ trên máy tính trước?"

Thời kỳ này, phần mềm thiết kế máy móc của Liên minh nhân loại vô cùng thông minh và tiện lợi nên hầu hết sinh viên thường sẽ vẽ bản thiết kế trên phần mềm máy tính trước rồi chép bản thiết kế trên máy lên giấy sau, làm vậy có thể tiết kiệm được ít nhất một nửa thời gian.

"Thầy nói tốt nhất nên vẽ trực tiếp trên giấy."

"Nhưng sau này các cậu đều sẽ vẽ bằng phần mềm, cần gì phải tốn sức ngồi vẽ tỉ mỉ thế này chứ."

"Bức tranh này do tớ vẽ nên tớ muốn vẽ tỉ mỉ từng chi tiết một, phần mềm tiện thì tiện thật nhưng nó cũng chỉ là công cụ mà thôi."

Lúc Chu Hành nói chuyện với Vi Trạch cũng chẳng ngẩng đầu lên, bút máy chưa lúc nào ngừng vẽ. Vi Trạch càng nhìn càng bực, không muốn cãi nhau với người yêu nên cậu ta hít sâu vài cái rồi dặn dò: "Cậu mau ăn cơm đi."

"Tớ chưa đói, chút nữa tớ ăn."

"Đừng vẽ..."

"Ừ, xong ngay đây."

Vi Trạch tức giận bỏ ra ngoài, chờ đến khi bình tĩnh lại mới quay vào phòng học. Quả nhiên, vừa tới cửa đã thấy Chu Hành vẫn còn vẽ, cặp lồng cậu ta đem tới vẫn còn đặt ở chỗ cũ chẳng có dấu vết xê dịch gì.

Vi Trạch bước nhanh đến giật thước chữ T của Chu Hành hòng ngăn cậu vẽ tiếp nhưng do dùng quá nhiều sức nên xẹt một tiếng đã thấy bản vẽ bị xé làm hai nửa.

Chu Hành ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: "Vi Trạch, cậu làm gì thế?"