Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 50




Ngày Lục Chính hạ táng, thời tiết xấu ê ẩm. Mưa rơi như trút nước hết một ngày một đêm.

Phí thuê đất bên ngoài khu an toàn cực kỳ thấp, vì vậy Chu Hành đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình và thuê một nghĩa trang bên cạnh doanh trại quân đội với thời hạn thuê 100 năm để làm nơi chôn cất Lục Chính.

Champion không bận tâm, thậm chí còn khuyến khích việc Chu Hành đến thăm thi thể của Lục Chính. Chỉ là không ngờ tới Chu Hành lại chỉ dành ra ba phút ngắn ngủi vào ngày chôn cất Lục Chính hàn huyên với hắn.

Sarah tận chức tận trách mà ghi âm lại ba phút này, nhưng Champion từ chối nghe.

Sara Sara không hiểu lý do Champion từ chối. Nó chuyển qua chương trình nhân hóa, suy nghĩ một hồi cuối cùng đưa ra suy đoán: "Có lẽ tiên sinh không nghĩ việc này quan trọng gì."

Tang lễ rất đơn giản, nhân viên quân khu làm người chủ trì, Champion đưa cho Chu Hành một chiếc ô, nhưng Chu Hành không cầm.

Đứng trong mưa gió, Chu Hành chẳng thể mở mắt ra. Anh cố hết sức nhìn chằm chằm vào bia mộ của Lục Chính, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Champion cầm một chiếc ô lớn màu đen, ô lớn có thể che cho hai người, dưới chân thậm chí còn có một mảnh đất nhỏ tương đối khô ráo.

Chu Hành nhìn bia mộ của Lục Chính, Champion nhìn Chu Hành trong mưa.

Nhân viên đọc xong bài cầu nguyện dài, Chu Hành lấy hoa rồi lại xin nhân viên một chiếc ô.

Anh đặt hoa trước bia mộ của Lục Chính, rồi giương ô che mộ và hoa.

Champion nghe được những gì Chu Hành nói với Lục Chính.

Anh hỏi: "Sao anh có thể cam lòng rời bỏ em như thế?"

Champion hạ tầm mắt, trong lòng thầm trả lời —— Tôi sẽ không bao giờ cam lòng rời bỏ em, tôi cũng chưa từng rời bỏ em.

Chu Hành cũng không muốn rời đi, anh dường như còn muốn ở lại với Lục Chính thêm một lúc nữa, nhưng khi Champion dùng ô của mình để che mưa gió cho anh, anh lại lập tức nói: "Đã đến lúc phải đi rồi."

Champion đưa chiếc ô trong tay qua, đợi Chu Hành cầm lấy nó rồi mới buông tay. Hắn cởi xuống găng tay màu trắng bên tay phải, vươn tay nhéo mặt Chu Hành, nói: "Ngày mai chúng ta về."

Chu Hành trong phút chốc không khống chế được vẻ mặt của mình, mím môi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta còn phải điều tra bao lâu......"

"Hơn một tháng. Tôi ở Liên minh công việc tồn đọng rất nhiều. Em cùng tôi trở về đi."

"Tôi không......" Chu Hành nửa câu sau cũng không nói ra được. Ngón tay Champion đè ở trên môi anh, như thật tùy ý mà uy hiếp anh.

"Tôi đối với em khoan dung đến hết tang lễ này. Hiện tại, dựa theo ước định, em nên biết nghe lời."

Chu Hành khẽ run, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là tức giận. Nhưng đến khi Champion rút tay về, lại nghe được đáp án hắn muốn: "Được, tôi nghe ngài."

Champion nhếch khóe miệng, bủn xỉn cười, sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi lạnh băng của Chu Hành: "Đêm nay đến phòng của tôi."

"Vâng."

- -

Champion hành hạ Chu Hành suốt một đêm. Hôm sau, Chu Hành lên cơn sốt nhẹ. Anh nhắm nghiền hai mắt, lẩm nhẩm gọi tên Lục Chính trong mơ, nom hệt như thú cưng bị người ta vứt bỏ.

Sara trông có vẻ còn lo lắng hơn cả Champion. Nó chuẩn bị phương pháp trị liệu phù hợp, lại nói bóng nói gió mong chủ nhân tiếp thu đề nghị tìm bác sĩ tâm lý cho Chu Hành của nó.

Champion giúp Chu Hành thay khăn. Hắn từ chối đề nghị của Sara, nói: "Chu Hành không cần bác sĩ tâm lý. Em ấy biết rõ mình đang làm gì, muốn gì."

"Vậy ngài thì sao?" Sara buột miệng hỏi ngược lại.

"Cái gì?"

"Ngài biết rõ rốt cuộc mình đang làm gì, muốn gì sao?"

"Đương nhiên."

Champion không chút do dự mà trả lời, trực tiếp giết chết câu hỏi kế tiếp của Sara từ trong nôi.

"Sara, ngươi chỉ là một con AI thôi."

Champion để lại những lời này, rồi cuộn tròn Chu Hành vào trong chăn, bế anh ra khỏi phòng về phía cabin.

Có lẽ là vì sốt nhẹ Chu Hành ngủ rất trầm. Lúc anh tỉnh lại, mọi thứ trước mắt anh đều xa lạ.

Anh nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Bài trí trong phòng chủ yếu là màu trắng bạc, gọn gàng nhưng vẫn gây áp lực.

Anh vén chăn bông, đi chân trần đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhìn hàng ngàn ánh đèn qua cửa sổ.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói tuyệt mỹ của Champion vang lên trong căn phòng trống. Chu Hành sửng sốt một lúc, rồi cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tỉnh."

"Em ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì."

"Tôi nghĩ trong tình cảnh hiện tại, em vẫn còn cần tôi."

Champion cũng không ngại xé bỏ vẻ ngoài ôn hòa. Hắn có rất nhiều sở thích xấu xa. Vậy nên bất kể Chu Hành đưa ra quyết định gì, hắn đều sẽ cảm thấy sung sướng.

Chu Hành quay người lại, đi hai ba bước đến gần Champion, kiễng chân lên, rồi chủ động hôn lên má người nọ.

"Nghĩ về anh."

"Liar."

Champion siết chặt eo Chu Hành, từng chút một lột bộ đồ ngủ trên người anh ra rồi nuốt gọn anh vào trong bụng.

Khi đến cao trào, Champion ép Chu Hành lên mặt kính pha lê, nhìn muôn vàn ánh đèn dưới bầu trời đêm, những ký ức về quá khứ thoáng qua tràn ngập trong đầu hắn.

"—— Nguyện trung thành với Liên minh, vì dân chúng mà xông pha chiến đấu, vượt mọi chông gai, vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc, bảo vệ muôn vàn ngọn đèn dầu."

"Ưm ——" Tiếng rên rỉ của Chu Hành đánh thức Champion. Hắn âu yếm hôn lên trán Chu Hành, lại càng thêm hung tợn mà làm anh.

Liar —— Rất nhiều người đều là kẻ lừa đảo.

Một tháng sau đó, Chu Hành hầu như không hề rời giường. Thời gian tỉnh táo của anh là hữu hạn. Mà phần lớn thời gian đó, Champion đều không ngừng làm tình với anh.

Tình yêu và tình dục có thể tách rời, cơ thể Chu Hành là có thể cảm nhận được khoái cảm. Anh lại giống như một con thú nhồi bông, mặc cho Champion định đoạt. Có đôi khi, anh có thể tróc xác khỏi hồn, nhìn trân trân vào bộ dạng dâm loạn của bản thân, phỉ nhổ chính mình, rơi vào cơn ảo não tự trách. Nhưng rất nhiều lúc, anh có thể cảm nhận được bản thân mình sa đọa, quên mất tên, quên mất những gì mình đã trải qua, quên mất tình yêu của chính mình. Các giác quan trên cơ thể anh như bị phóng đại một cách vô hạn, chỉ nhớ rõ cảm giác vui sướng gần như điên cuồng kề bên.

Champion—— Lục Chính rất thích một Chu Hành như vậy.

Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều điểm sáng trên người Chu Hành — chính trực, dũng cảm, thành thật, khiêm tốn, lương thiện, kiên định. Những điểm sáng đó hấp dẫn hắn, khiến hắn không thể kìm lòng muốn tới gần anh, vì anh mà tỉ mỉ thiết lập bao nhiêu cạm bẫy nhằm loại bỏ được những yếu tố khách quan gây trở ngại cho mối quan hệ của hai người, kích thích và tiếp nhận tình yêu của anh.

Nhưng sự thống khổ và đắm chìm của Chu Hành giờ đây đối với Champion — Lục Chính mà nói, còn có ý nghĩa sâu sắc hơn. Nó thể hiện cho việc họ đã trở thành cùng một loại người.

Có đôi khi, Champion như được thấy chính mình ngày xưa khi nhìn vào Chu Hành, ngây thơ và đơn thuần.

Hắn muốn trở thành cây dù bảo vệ Chu Hành, che mưa chắn gió cho anh.

Cũng muốn trở thành hòn đá mài của Chu Hành, khiến anh đau đến chết đi sống lại.

Muốn đến nỗi dù Chu Hành nghĩ như thế nào, có đồng ý hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Champion.