Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 61




"Diễn cái gì cơ?"

"Em rất yêu tôi, tình nguyện vì tôi mà đánh đổi tất cả mọi thứ."

"Nhưng mà tôi cũng không yêu ngài."

"Suỵt...." Champion dùng ngón trỏ day day môi Chu Hành, "Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."

Ánh mắt Chu Hành dừng trên đôi môi đỏ tươi của người kia, qua đó như nhìn thấy được hình bóng đôi môi của Lục Chính, giọng anh giờ đây khàn khàn tuyệt vọng, "Được, tôi đồng ý."

Vẻ mặt của Champion vừa bệnh trạng lại vừa dịu dàng, hắn lột bỏ vẻ ngoài lãnh đạm, để lộ ra sự điên cuồng bên trong. Hắn nhìn Chu Hành, như thể đang nhìn món quà hoàn hảo nhất mà trời cao ban cho hắn.

Champion vươn tay ra làm động tác mời với anh: "Đi thôi, đi gặp người trong lòng của em nào."

Chu Hành giấu tay ra phía sau lưng, nói với hắn: "Cũng không cần phải bắt đầu diễn kịch ngay bây giờ đâu."

Champion hơi nhăn mặt, tựa hồ cũng lười giả bộ nữa, tiến lên chặn ngang ôm Chu Hành lên. Chu Hành không dám giãy giụa, theo bản năng bảo vệ bụng của mình. Cũng chỉ có động tác này mới khiến anh nhận ra đứa nhỏ này quan trọng với anh đến nhường nào.

Champion ôm Chu Hành lên, nhưng thay vì hướng về phía cầu thang dẫn xuống lầu, hắn lại đá tung cánh cửa phòng ngủ và đè Chu Hành trên tấm ga trải giường màu đen.

Chu Hành còn chưa kịp hồi thần, hốt hoảng thất thố như một chú sóc nhỏ.

Champion nhìn chằm chằm vào anh một hồi, sau đó nằm xuống bên cạnh Chu Hành, trầm giọng nói: "Tôi dẫn em đi xem người trong lòng của em."

Người trong lòng của tôi không phải ngài.

Chu Hành cũng chỉ dám nói những điều này sâu trong lòng, anh không muốn thách thức giới hạn của Champion, càng không muốn có bất cứ hành động thân mật nào với Champion ở trước mặt Lục Chính.

Champion đặt tay lên bụng Chu Hành, sờ tới sờ lui, thuận miệng hỏi: "Em cũng chỉ mới quen biết Lục Chính được có mấy tháng, có thể thích hắn đến mức nào cơ chứ?"

Ngón tay Chu Hành siết chặt tấm ga trải giường đen nhánh, anh cật lực khống chế bản năng né tránh của cơ thể, để mặc cho Champion chạm vào.

"Tôi có hơi thích em một chút, em có thể thích tôi không?"

Champion giống như là đang nói đùa, nhưng Chu Hành lại nghiêng mặt đi, trả lời một cách rất nghiêm túc: "Mỗi người chỉ có thể thích một người thôi."

"Không thể chân đạp hai thuyền à? Không thể di tình biệt luyến sao*?"

*Di tình biệt luyến: là thuật ngữ chỉ những người đã yêu một người rồi, sau đó lại thay lòng, có tình yêu mới.

"Người khác có thể, nhưng tôi không làm được."

"Không phải em cũng đã từng thích Vi Trạch hay sao?"

"Cậu ta không xứng."

"Lục Chính cũng không đáng."

"Có đáng giá hay không là do tôi quyết định." Khi Chu Hành nhắc tới Lục Chính, trong mắt hiện lên một tia hạnh phúc khó tả.

"Lục Chính mà em thích cũng chỉ là một người do em tự tưởng tượng ra mà thôi." Tay Champion nhẹ nhàng đặt lên eo Chu Hành, nghiêng người đối diện với ánh mắt của anh, cũng không hề ngạc nhiên khi cảm nhận được làn da dưới tay mình khẽ run lên, "Tôi biết rất rõ, Lục Chính chỉ là một tên đạo đức giả."

"Hắn không đáng có được sự yêu thích của em, chờ đến khi em hiểu hắn rồi, cũng sẽ không còn thích hắn nữa đâu."

Chu Hành khẽ lắc đầu, anh nói: "Ngài không tẩy não được tôi đâu, tôi sẽ mãi mãi thích Lục Chính."

Champion hơi rướn người về phía trước, khẽ hôn lên môi Chu Hành, hắn nói: "Em đúng là..... Làm tôi thấy thật hưng phấn."

Chu Hành đưa tay lên, dùng mu bàn tay chà mạnh lên môi mình và nói: "Ngài không muốn thấy một xác hai mạng chứ."

"Em cũng không muốn Lục Chính chết chứ."

Cả hai rơi vào một sự im lặng chết chóc.

"Sara," Champion lớn giọng kêu, "Tắt đèn."

"Vâng, Lục tiên sinh." Sara đáp lại một tiếng, và đèn trong phòng được tắt ngay lập tức.

Chu Hành lại bị một câu "Lục tiên sinh" này khiến cho tâm phiền ý loạn.

Sara nói nhầm rồi sao?

Không đúng, Champion từng nói qua, hắn cũng họ Lục.

Một vài manh mối nhanh chóng lướt qua tâm trí Chu Hành, nhưng Champion đã ôm chặt lấy anh, phân tán sự chú ý của anh.

Champion nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều làm bộ như đã ngủ say. Ước chừng hai tiếng sau, hắn nghe thấy tiếng gọi khẽ của Chu Hành: "Champion?"

Đợi thêm một lát nữa, Chu Hành lại tiếp tục kêu: "Tôi đau bụng."

"Cơ thể Chu Hành tiên sinh không có gì bất thường, biểu hiện vi mô của ngài ấy là do hồi hộp và do dự."

Sara nghiêm túc truyền đạt lại những thông tin cần thiết cho chủ nhân của mình.

"Biểu hiện vi mô của Chu Hành tiên sinh là do đang tự hỏi và do dự."

"Chu Hành tiên sinh đang tới gần ngài."

"Có khả năng Chu Hành tiên sinh muốn hôn ngài."

—— anh thật sự hôn hắn.

Champion cảm nhận được cái chạm vào má mình, nhưng vẫn duy trì trạng thái ngủ say giả dối.

"Champion, tôi thích ngài."

Champion thật không muốn giả bộ nữa, Chu Hành lúc này nhìn rất đáng yêu, nếu như dọa cho anh khóc, hẳn cũng sẽ rất đẹp mắt ngon miệng cho mà xem.

Cũng may Sarah vô cùng chu đáo, kịp thời dời lực chú ý của Chu Hành đi.

"Chu Hành tiên sinh, Lục Chính đang ở trong tình huống rất nguy hiểm."

"Bong ——"

Chu Hành gần như nhảy khỏi đệm ngay lập tức, anh đỡ bụng chạy vội ra ngoài.

Champion mở hai mắt, nhìn cửa lớn rộng mở, thở dài lẩm bẩm một mình: "Lục Chính tốt đến vậy sao?"

"Ngài nên di chuyển rồi, tiên sinh." Sara chuyển sang giọng nói máy móc như đang làm việc, "Mặc dù cơ thể mô phỏng có thể lấy giả tráo thật, nhưng nó sẽ không động đậy cũng không nói chuyện. Giờ mà ngài không đi, Chu Hành tiên sinh sẽ cho rằng ngài lại chết thêm lần nữa mất."

"Sara, nếu Lục Chính vĩnh viễn biến mất, liệu Chu Hành có yêu Champion không?"

Vừa hỏi Champion vừa khéo léo thuần thục chui vào máy và bắt đầu hóa trang tạo hình lại.

"Tình cảm là chuyện không thể khống chế, vậy nên tôi cũng không có đáp án cho câu hỏi này."

Ngoại hình của Champion từng chút từng chút biến thành bộ dạng của Lục Chính.

Lục Chính nhìn chính mình trong gương, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không thích di tình biệt luyến, chân đạp hai thuyền, ta thích việc Chu Hành chỉ thích mình Lục Chính."

Sara mở thông đạo bí mật, để Lục Chính vào phòng giam ngầm dưới lòng đất, nó chuyển lối đi ở phía bên kia thông đạo, cung cấp manh mối tham khảo và trợ giúp cho công cuộc tìm kiếm Lục Chính của Chu Hành.

Trên bản đồ, ký hiệu hiển thị vị trí của Chu Hành và Lục Chính càng lúc càng gần nhau.

Chu Hành đứng bên ngoài cánh cửa kim loại đang được đóng chặt, gõ mạnh vào cánh cửa và gọi tên người anh yêu.

"Lục Chính ——"