Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 79: Chúng Ta Là Gia Đình




Vừa bước vào, Tịch Duy An đã trao cho cô một nụ hôn mang nhiều sự nhớ nhung cả buổi sáng.Hôm nay Chung Linh chỉ ăn mặc đơn giản là một chiếc váy ngắn màu đen, phía dưới còn mang một đôi tất lưới.Đối với người khác thì trông cô như một cô gái trẻ đang còn rất yêu đời, nhưng với anh cô luôn là một người con gái nóng bỏng lúc nào cũng muốn hớp hồn anh.

Tịch Duy An ôm cô ngồi xuống ghế sofa, đầu anh vùi vào ngực cô, chợt thở gấp.

"Dạo này anh phát hiện mỗi ngày vị trí của em trong lòng anh càng lớn dần lên.Chỉ mới không gặp em vài tiếng, mà anh đã cảm thấy chúng ta xa cách đã mấy tháng".

Nghe anh nói,Chung Linh phì cười, đưa tay nâng mặt anh lên.

"Này....Sao gần đây lại dẻo miệng như thế, có phải đây là cách mà anh luôn lấy lòng những cô gái khác không?"

Đôi môi Tịch Duy An háo sắc,anh khẽ rướn người mút mạnh vào cổ cô tạo ra một dấu hôn đỏ rực mà ai ai cũng có thể nhìn thấy.

Tay anh từ từ luồn xuống, đi thẳng vào trong váy cô tìm kiếm một nơi thần bí nào đó luôn khiến anh thích thú.

"Em là người con gái duy nhất khiến anh phải lấy lòng,em có biết không?" Anh ngẩng đầu lên nhìn cô,lời nói mang đầy sự chân thành.

"Vì sao ....?" Chung Linh nghe xong liền nghiêm túc hỏi anh.

Tịch Duy An ôm chặt cô, mỉm cười nhẹ.

"Vì anh thích em.... Thích em nhiều lắm". Đây là lời nói thật lòng của anh.Từ khi lần đầu tiên gặp cô,khi đó anh chưa hiểu cảm giác lúc đó của anh dành cho cô là gì.Nhưng khi lớn lên, cùng chơi đùa yêu đương với cô gái khác.Anh mới chợt nhận ra, không có một ai có thể khiến anh có cảm xúc như với cô.Mặc dù khi đó cô chỉ mới sáu tuổi, còn rất nhỏ nhưng anh thật sự đã để ý cô từ khi đó.

Chung Linh nhìn anh, quả thật trong lòng cô vào lúc này lại không muốn nghe câu trả lời này của anh.Chỉ là cô muốn nghe xem,ngoài thích thì.....anh có yêu cô không?

Anh nói anh thích cô, nhưng cô thì từ lâu cũng đã dành trái tim mà yêu anh.

Phải.

Cô thừa nhận khi nãy nói chuyện với cô giúp việc của anh.Cô dằn mặt cô ấy không phải muốn là người chiến thắng, mà thật sự trái tim của cô giờ phút này đã hoàn toàn yêu người đàn ông này rồi, thậm chí là rất rất yêu.Cô không muốn nhường anh cho ai khác, kể cả đó là người chị cùng mẹ khác cha của cô......Thẩm Tư Niệm

Anh nói mình có sự chiếm hữu ở cô, nhưng anh có biết rằng cô cũng giống như anh không? Trong người cô luôn tồn tại một tính cách... Nếu như cô thật sự đã quý và yêu thích người nào, cô luôn muốn người đó phải thuộc về riêng.Không muốn một ai tranh giành với cô.

Có lẽ một thời gian nào đó,khi anh và cô đã thật sự thuộc về nhau.Cô sẽ nói cho anh nghe một bí mật, mà không biết chừng anh nghe xong sẽ rất giận cô.

Nhưng vào giờ phút này, cô đâu biết được người đàn ông của cô cũng đang có những suy nghĩ rất giống cô .

Anh sợ rằng những chuyện anh đã giấu cô, một ngày nào đó cô cũng sẽ phát hiện.Tịch Duy An nhìn cô,hai tay ôm lấy gương mặt cô, khẽ nói.

"Tối nay anh sẽ đưa em và Giai Ý về nhà họ Tịch.Họ muốn gặp em và Giai Ý".

"Sao cơ?" Sắc mặt Chung Linh chợt lo lắng.

Tịch Duy An hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì,anh liền trấn an cô.

"Em đừng sợ. Chuyện Giai Ý đã đến lúc người nhà anh cũng phải nhìn và làm thân với con bé. Với lại chuyện xảy ra vừa rồi, họ càng muốn gặp con bé hơn"

Chung Linh giật mình nhìn anh.

"Vậy có thể họ cũng sẽ trách em không chăm sóc tốt cho con bé phải không anh".

Sự việc xảy ra vào hôm qua, cô vẫn chưa dũng cảm đối mặt với bà nội và mẹ của anh.Cô không biết họ có nghĩ nguyên nhân Giai Ý té cầu thang là vì cô không? Họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì đây?

Tịch Duy An bật cười,bàn tay bên trong váy liền bóp chặt mông cô như một cách răn đe.

"Ai trách em...Anh sẽ trách họ.Anh đã nói không một ai có thể đụng đến em rồi mà" Anh vừa nói, vừa ngậm cắn vành tai cô.



Chung Linh ngượng ngùng, muốn nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng tên đàn ông này càng lúc càng ôm cô chặt khiến cô một chút nhút nhít cũng không được.

Lúc này bụng Tịch Duy An chợt co rút, giọng anh khàn đặc."Linh....! Đừng cử động, anh chịu không nổi đâu".

Chung Linh nghe vậy liền quan sát anh.Thấy trán anh đang chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng trong phòng lại bật điều hòa.Đương nhiên cô hiểu dáng vẻ anh lúc này.

Trong đầu cô bất chợt có một suy nghĩ nghịch ngợm, cô bắt đầu phấn khích đưa tay cởi nhẹ hai cút áo sơ mi của anh ra.

Tịch Duy An còn chưa biết cô đang định làm gì, thì lúc này anh cảm nhận yết hầu của anh đang được cô dùng đôi môi mình chạm vào.

Yết hầu là nơi nhạy cảm nhất của anh, trong giây phút này cơ thể anh chợt bủn rủn.Bàn tay bất chợt giơ lên sờ soạng thân thể cô một cách cuồng dã.

"Chung Linh...."

"Duy An! Em muốn kiểm tra xem,anh có thể chịu đựng trong bao lâu".Chung Linh nở một nụ cười xấu xa.

Một giây sau, cô bạo dạn ngồi lên con quái thú hùng dũng của anh đang được chiếc quần âu bảo vệ.Cả hai vẫn còn mặc quần áo,cho nên đây chỉ là sự cọ sát gần như tra tấn anh.

Tịch Duy An hít thở không thông,anh nghiến răng nói.

"Nhóc con.... Em thừa biết năm phút nữa anh sẽ có cuộc họp, nên muốn hành hạ anh đúng không?"

Chung Linh ngay lập tức tỏ vẻ oan ức, cô ngồi trên anh dùng sức va chạm.

"Em làm gì có thể hành hạ chủ tịch được....Tịch Duy An nhếch mép cười khẩy.Đưa ra một câu đầy sự uy hiếp.

"Nhưng năm phút,anh cũng có thể xuyên qua người em làm cho em sung sướng,rên rỉ dưới thân anh đấy.Em quên sức lực của anh rồi sao.... Bé cưng! Xem ra phía dưới của em cũng đã ướt đẫm rồi"

Vừa nói,anh liền đưa tay xuống nhanh chóng lấy một ngón tay quẹt nhẹ bên trong quần lót của cô.Rồi đưa đến trước mặt cô, cất giọng khiêu khích.

"Em xem đầy cả ngón tay anh.Hay chúng ta vào phòng nghỉ, làm một hiệp....Anh sẽ vì em mà dời lại cuộc họp sau mười lăm phút".

Nghe đến đây,Chung Linh liền biết được tên đàn ông này quả thật không dễ đối phó.

-"Cốc cốc"

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên như vị cứu tinh của Chung Linh.Cô ngay lập tức nhảy ra khỏi người anh.

Trình Hiểu Dư là người bước vào.

"Chủ tịch! Cuộc họp sắp bắt đầu, mọi người đang chờ anh"

Trình Hiểu Dư nhìn thấy Chung Linh cũng có chút ngạc nhiên khi thấy cô ở đây.Với lại khung cảnh trong phòng cùng với quần áo trên người của hai người có chút xốc xếch,anh đã hiểu ra vấn đề.Nhưng cũng cúi đầu chào cô theo một phép lịch sự.

Chung Linh chỉnh chiếc váy xong liền vội cầm lấy túi xách, nhìn Tịch Duy An lắp bắp nói."Em còn phải đi mua đồ....Tối nay em sẽ đưa Giai Ý đến,anh không cần quay

về đón em.... Vậy em xin phép".

"Chung Linh!"

Lúc này Chung Linh chỉ mới đi đến cửa, thì anh đột ngột gọi cô lại.

Chung Linh hít sâu một hơi,cố giữ bình tĩnh quay đầu nhìn anh.



Tịch Duy An nghiêm túc nhìn cô.

"Anh sẽ đưa hai mẹ con em đến đó.Em không cần suy nghĩ nhiều...Anh muốn mọi người phải nhìn thấy chúng ta như một gia đình".

Đầu cô chợt nổ một tiếng vang lớn.

Gia đình.....

Anh nói cô là một gia đình sao?

********

Kết thúc công việc,Tạ Thiên Duật đang định lái xe ra về.Thì đúng lúc này,cánh cửa ghế phụ bất ngờ mở ra.

Gương mặt của Tịch Khả Hinh lập tức xuất hiện.

"Hôm nay bố mẹ em mời anh đến nhà dùng cơm". Tịch Khả Hinh uể oải nói rồi vào thẳng xe anh ngồi.

Tạ Thiên Duật chợt ngẩn người.Không ngờ hôm nay cuối cùng Tịch Khả Hinh cũng đã chịu nói chuyện với anh.Từ cái lần cô rời khỏi nhà anh,anh đã tưởng mối quan hệ này sẽ tan vỡ và không cứu vãn được nữa.

Nhưng hôm nay cô mời anh đến nhà là để làm gì....? Chẳng lẽ cô còn ý định muốn kết hôn với anh.

Tịch Khả Hinh mệt mỏi dựa đầu vào ghế,hai mắt nhắm nghiền lại.Cô hiểu suy nghĩ của người đàn ông này.

"Anh đừng lo lắng,em sẽ không bàn chuyện kết hôn với anh..... Chẳng qua hôm nay,anh trai của em về nhà ăn cơm.Nên gia đình em muốn mời anh đến".

Tạ Thiên Duật nghe vậy, trong lòng cũng có một chút yên tâm.Với lại anh cũng hiểu Tịch Khả Hinh, cô gái này tuy có vẻ hiền lành, nhưng một khi cô nói thì nhất định sẽ giữ lời, rất quyết tâm.

Tạ Thiên Duật nhìn cô, cất giọng.

"Dạo gần đây công việc em nhiều lắm sao? Anh thấy em không được khỏe".

Tịch Khả Hinh chợt mở mắt ra, cô nghiên đầu qua nhìn anh, tùy hứng hỏi.

"Anh là quan tâm em sao?"

Tạ Thiên Duật bất chợt im lặng giây lát.Anh có cảm giác cô gái này dường như đang có chuyện gì đó.

Cô là đang còn giận anh sao?

Tạ Thiên Duật do dự một lát, rồi sau đó anh nhẹ nhàng đưa tay ra định nắm lấy tay cô.Nhưng đúng lúc này, Tịch Khả Hinh giận dữ liền hất mạnh tay anh ra, nói lớn."Anh có đưa em về không? Nếu anh không muốn thì thôi vậy....

Dứt lời, cô lập tức mở cửa xe ra.

Tạ Thiên Duật thất kinh vội kéo cô lại ngay lập tức.

"Được rồi! Anh sẽ đưa em về".

Tịch Khả Hinh tuy trong lòng vẫn không thể kiềm nén cơn giận của mình, nhưng cô cũng cố gắng giữ lại bình tĩnh ngồi yên cho anh đưa về.

Gương mặt Tạ Thiên Duật có phần ngỡ ngàng, vì đây là lần đầu tiên cô nổi giận với anh.Trước đây, Tịch Khả Hinh là một người con gái luôn khiến anh yên tâm khi ở bên cô.Nhưng sau hôm nay, cô rất lạ ... Chuyện gì đã xảy ra với cô gái này vậy?

Tuy anh đối với cô không hề có tình cảm nào cả, nhưng quan hệ cô và anh không đơn giản là người xa lạ gặp nhau.

Anh không biết phải làm sao đây....?