Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 90




Lần tiếp theo gặp lại Giang Khác Chi là một ngày trước giao thừa.

Thật ra hai người cũng không phải lâu rồi không gặp. Một mùa còn chưa hết, chắc chưa đầy một tháng, nhưng Chung Hi vẫn cảm thấy như đã qua cả ba thu. Tình trạng này là chưa từng có đối với những người bạn trai cũ trước đây, mà cũng chẳng quan trọng.

Tối nay Chung Hi đưa Victor đi tắm, cửa hàng thú cưng nơi cô làm thẻ thành viên nghỉ lễ từ ngày mai.

Cô không ngờ gặp lại Giang Khác Chi ở đây.

Nhìn thấy anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng đi ra khỏi đám đông, tay Chung Hi gần như buông lỏng sợi dây thừng của Victor.

Khoảng thời gian này, không phải cô chưa từng tưởng tượng khi gặp lại anh sẽ như thế nào, cô biết trừ khi chuyển nghề, nếu không chạm mặt là điều khó tránh khỏi.

Đêm hôm đó rời khỏi nhà anh, máu nóng dồn hết lên não khiến cô muốn trêu tức anh, vài ngày nữa cô sẽ phải kéo một người đàn ông đẹp trai hơn lởn vởn trước mặt anh. Nhưng còn chưa đầy một tháng cô đã dẹp ngay cái suy nghĩ đấy rồi.

Lúc Giang Khác Chi nhìn thấy cô, vẻ mặt cũng hơi cứng lại, nhưng ngay một giây sau đã lại bình thường, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất phức tạp.

Phản ứng của Victor rõ ràng là nhiệt tình hơn cô, Chung Hi không ngờ nó còn nhớ anh trong khi cũng không có ở cùng nhau lâu.

Sau khi kìm nén cảm xúc trong lòng, Chung Hi không dời tầm mắt, cô phá vỡ sự im lặng trước.

“Đã lâu không gặp rồi, dạo này ổn không?” Chung Hi không dám tin mình có thể hỏi câu này một cách tự nhiên như vậy, như thể họ đang chào hỏi người bạn đã lâu không gặp. Tim trong lồng ngực như đập loạn xạ lên, đúng là thế sự vô thường, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khác Chi, bởi vậy, đáy mắt anh có chút tơ máu, khuôn mặt mệt mỏi hốc hác đi trông thấy.

Sau khi chia tay, cuộc sống của anh không tốt như trước, Chung Hi cứ nghĩ thế là mình có thể ăn ngon ngủ yên, nhưng kỳ lạ là không phải như vậy.

Vẻ mặt vốn đã thâm trầm của Giang Khác Chi càng khó đoán hơn vì lời chào của Chung Hi.

Anh nhìn cô thật lâu, như muốn giấu cô vào trong đáy biển sâu, rồi quay mặt đi chỗ khác.

“Vẫn ổn, còn em?”

Giọng anh nghe có vẻ rất bình thản.

Trong khoảng thời gian tách khỏi Chung Hi, cuộc sống không hề dừng lại mà tiếp tục diễn ra, Giang Khác Chi lại trở về trạng thái không có bất kì nhược điểm nào, cũng không sợ mất đi bất kì người nào nữa.

Tưởng chừng mọi việc đang diễn ra đúng như kế hoạch của anh, nhưng mỗi khi có ai đó vô tình nhắc đến cô, trái tim tưởng chừng như không hề dao động của anh lại như bị ai đó găm dao vào.

Vài ngày trước, anh nghe thấy Hồ Thành nói trợ lý của cô kể cô lại bị bố mẹ giục đi xem mắt.

Lúc nghe đến chuyện này, bề ngoài anh có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hận không thể tìm cô ngay lập tức, anh muốn hỏi cô có phải cô đi xem mắt rồi không? Nếu cô nói cô đi rồi,anh sẽ bắt cô, nhốt cô lại không cho cô đi gặp tên đó nữa. Thế nhưng đây là xã hội pháp quyền, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, hơn nữa anh sẽ không bao giờ tìm cô nữa, chỉ khiến bọn họ lại lâm vào vũng lầy, lặp lại những sai lầm tương tự.

Giang Khác Chi không biết họ còn có thể nói gì nữa, anh cũng biết anh nên rời đi mà bước chân của anh lại trì trệ, chờ đợi lời hỏi thăm hời hợt tiếp theo của Chung Hi.

Chung Hi còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, liền thấy trước cửa nhà hàng nơi Giang Khác Chi vừa đi ra có mấy người đi ra.

Chung Hi nhận ra hai người trong số họ, là người của công ty của Giang Khác Chi, mà trên mặt họ đều có biểu hiện giống như nhìn thấu hồng trần.

Giang Khác Chi nhìn theo ánh mắt của Chung Hi, vừa nhìn thấy đám người kia cả người theo bản năng tránh ra, cách Chung Hi mấy bước.

Chung Hi chú ý động tác của anh, trong đầu chợt nhớ tới việc lần đó gặp bà ngoại, cô cũng bảo anh tránh xa một chút như vậy, còn có rất nhiều lần sau đó nữa. Giờ đây lòng cô rối như tơ vò, nhìn bóng lưng anh mà cảm thấy chua xót..

Đối diện với ánh mắt của đám người kia, cô hít một hơi sau đó giả vờ nói một cách thoải mái: “Đừng xem kịch nữa, chẳng phải mấy người đều biết rồi à.”

Mà Giang Khác Chi nghe thấy giọng nói của cô, lưng anh cũng cứng đờ, anh nhìn Victor dưới chân mình. Từ lúc thấy anh nó đã ngoan ngoãn đứng cạnh chân rồi, giống như trước đây anh mang nó đi dạo, sau khi nó mệt cũng có bộ dạng như vậy.

Anh nhìn nó chăm chú, giọng nói của Chung Hi lọt vào tai anh.

“Tôi và giám đốc Giang của mọi người quả thực từng yêu nhau.”

Giang Khác Chi nhìn sang, nhìn thấy cô cười thoải mái, lúc này cô cũng nhìn về phía chính mình, đáy mắt là cảm xúc anh không thể hiểu được, “Nhưng chúng tôi đã chia tay trong hòa bình rồi.”

Giang Khác Chi không thể nhớ mình có gật đầu hay không.

Cuối cùng mọi người cũng không làm khó bọn họ, dù sao cũng là trai gái chia tay, cả quá trình Giang Khác Chi cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Chung Hi.

Sau khi đợi đám đông đi hết, Giang Khác Chi hỏi: “Tại sao?”

Chung Hi không biết anh đang hỏi cái nào tại sao, chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời, một nửa mặt trăng mờ bị mây che khuất.

“Em lại không phải người nổi tiếng, tại sao phải giấu giếm mối quan hệ của mình? Anh biết không? Trên thực tế, mọi người đều biết chuyện của chúng ta, hơn nữa họ cũng không để ý lắm đâu..” Cô nhẹ nhàng nói, cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân trong quá khứ nghĩ gì, còn có sự áy náy đối với anh, “Hình như em quá coi trọng bản thân mình rồi? Phải không?”

Giang Khác Chi nhìn chằm chằm gò má cô, một lúc sau mới quay đầu lại, trầm giọng nói: “Em rất tốt.”

Chung Hi cười cười, nếu em rất tốt, tại sao anh vẫn chia tay? Ở bên em anh không hạnh phúc sao?

Hai người không nói tiếp, Giang Khác Chi nhìn dòng người qua lại, hồi lâu mới lên tiếng. Anh nói “Anh vẫn chưa xin lỗi em chuyện đêm đó, xin lỗi.”

Không khí Tết ở thành phố A mấy ngày trước vô cùng náo nhiệt, Chung Hi cũng đang nhìn, cô biết anh đang nói việc suýt chút nữa đã cưỡng ép cô.

Chung Hi gật đầu, cảm thấy cổ họng cũng có chút chua xót, “Em chấp nhận.”

Sau một hồi suy nghĩ, cô nói, “Em luôn là một người rất tự kiêu, quá chú ý đến cảm xúc của bản thân vì vậy dễ xem nhẹ người khác.”

Giờ phút này cô cũng không biết tại sao mình lại nói điều này với Giang Khác Chi, có lẽ cô phát hiện mình ở thành phố A, thậm chí cách công ty gần như vậy, chỉ cần không muốn tìm, họ cũng có thể khó gặp mặt nhau. Cô nghĩ sau này sẽ không thể thường xuyên gặp Giang Khác Chi, chắc bây giờ thẳng thắn mới có thể giúp cô buông xuống nhanh hơn.

Giang Khác Chi đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe cô nói. Có lẽ chia tay là một quyết định sai lầm, bởi vì anh đã cảm thấy trái tim mình đau nhói.

“Hôm đó, em đặc biệt muốn gặp anh.” Vẻ mặt của cô ảm đạm.

Ở một góc trung tâm thành phố, đám đông chật cứng, Chung Hi nhìn gương mặt của người đi đường, xem ra mọi người đều rất vui vẻ.

“Ban đầu, em cũng cảm thấy chúng ta sẽ không dài lâu. Nhưng từ khi còn nhỏ em đã được kỳ vọng là kiểu người nghiêm túc hơn, anh khiến em cảm thấy em được anh tin tưởng, vì vậy em không muốn làm anh thất vọng. Cho nên, tuy em chưa từng nói qua, nhưng đối với em mà nói anh rất đặc biệt. Vậy mà đêm hôm đó, anh bỗng nhiên chủ động nói chia tay.” Chung Hi lộ ra vẻ mặt có phần yếu đuối, tuy rất ngắn ngủi, nhưng Giang Khác Chi vẫn nhìn ra được.

Tim anh như thắt lại.

“Em mới ý thức được, thực tế hình như cũng không giống như những gì em nghĩ, em cho rằng sau khi chúng ta cùng nhau thảo luận mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng chúng ta thực sự là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, anh lại không thể chấp nhận mọi thứ của em, Vì vậy, đối với em anh cũng đã không đặc biệt nữa rồi.”

Giang Khác Chi yên lặng nhìn cô, giờ phút này, anh cảm thấy trái tim mình bị vỡ vụn ra hàng trăm mảnh rồi.

Chung Hi nói: “Em nói những điều này không phải trách anh, Trong mối quan hệ này, em cũng có rất nhiều chỗ làm chưa tốt, em chưa từng thay đổi vì anh, cũng có chỗ khiến anh tổn thương, em cũng phải nói lời xin lỗi với anh.”

Giang Khác Chi nhìn cô đang nhìn về dáng vẻ của bản thân, trong mắt đầy sự chân thành, giống như rất muốn vẽ ra một cái kết tốt đẹp cho bọn họ.

Một lúc lâu sau, hai người đều không nói gì, chuông điện thoại vang lên, Chung Hi biết mẹ cô giục cô về nhà ăn tối rồi.

Trước khi đi, cô còn ngập ngừng nói: “Nếu anh bằng lòng, em muốn chúng ta vẫn có thể làm bạn. Sau này khi gặp lại, có thể chào hỏi nhau một tiếng.” Chung Hi cố gắng mỉm cười với anh, cô nên tự hào về biểu hiện của bản thân.

Cúi đầu xuống, cô mới phát hiện tay mình đã lộ ra ngoài, thế mà cô không cảm thấy lạnh.

Năm nay thật kỳ lạ, vẫn chưa đến Tết Nguyên Đán, mùa đông đã sắp hết rồi sao?

Giang Khác Chi nhìn lên bầu trời, mới hai tháng trước, anh và Chung Hi còn cùng nhau đón Tết Dương lịch. Khi đồng hồ điểm 12h cô còn nói cô sẽ cùng anh đón Tết Nguyên Đán, hồi ức gói gọn vẫn nằm trong lòng bàn tay của anh. Một lúc lâu, anh nghe thấy giọng nói của chính mình, ”Được.”

Lúc này Giang Khác Chi mới nhớ tới lời Chung Hi nói khi nhắc đến Carson, cô nói chia tay cũng có thể làm bạn. Anh nghĩ, có phải từ giây phút này, anh cũng gia nhập hàng ngũ này rồi phải không.