Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 5: Chương 5




Chương 5: "Thầy ơi, bài hát này...... thầy có thích nó không?" "...... thích." 

Sáng sớm thứ bảy, Chu Bùi thức dậy, trải qua một tuần dạy học thấp thỏm không yên, vốn định có một ngày thứ bảy nhàn rỗi, kết quả còn phải đến nhà Từ Dư, Chu Bùi liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã 9 giờ rồi, 10 giờ đến nhà cậu là được, trùm chăn bông lên đầu, cọ xát một hồi lâu, mới cắn răng bò dậy.

Vào một ngày hè nắng chói chang, vừa bước ra khỏi phòng máy lạnh, chỉ đi một khoảng đến ga-ra thôi mà đã ra một thân mồ hôi, Chu Bùi sợ nóng, ngồi ở trong xe, khi đang ngồi chờ cho điều hòa làm mát bên trong xe, trong lòng liền cảm thấy khó chịu với Từ Dư.

Đứa trẻ hư......

Đợi ước chừng mấy phút đồng hồ, Chu Bùi mở điện thoại, nhìn lướt qua địa chỉ Từ Dư gửi, anh bật dẫn đường, từ từ lái chiếc Ford trắng ra khỏi ga-ra. 

Thị trường Thâm Quyến vài năm trở lại đây phát triển nhanh chóng, con người giống như là giây đồng hồ, liên tục tiến về phía trước, dường như chỉ cần dừng lại một chút, sẽ bị dòng người phía sau tiến lên nhấn chìm, khiến người ta kinh hồn bạt vía, thúc giục bản thân không được dừng lại.

Mà Chu Bùi đã sống ở đây ròng rã mười năm.

Mười tám tuổi, anh cùng Cao Khoát đến thành phố này học đại học, tính cách của anh vốn là ung dung, ngạo mạn, nóng nảy, sau khi tới nơi này, cũng đành phải thay đổi bản thân một phần, quá trình gian nan lại vất vả, nhưng để trụ lại thành phố này, anh cũng phải chịu đựng thôi. 

Mười năm, trôi qua trong nháy mắt, lòng người, phút chốc liền thay đổi.

Nhà Từ Dư rất lớn, nhìn từ bên ngoài giống như một tòa lâu đài nhỏ, sân trong còn trồng đầy hoa tươi, xe Chu Bùi vừa đến, cánh cửa sắt ngoài sân chậm rãi mở ra, anh có chút hồi hợp, chậm rãi lái xe vào trong, nhìn những cụm hoa hai bên đường vì nắng nóng mùa hè mà ủ rũ, trong lòng cảm thán, thật đúng là có tiền.

Anh dừng xe bên cạnh đài phun nước, liền có người đến đón, anh đưa chìa khóa cho người đó, người nọ giúp anh lái xe đến ga-ra.

Một người trông có vẻ là quản gia đi tới, cười nói: "Là thầy Chu phải không?"

Chu Bùi gật đầu, "Từ Dư đâu?"

"Thiếu gia đang dùng bữa sáng, thầy đã ăn sáng chưa, cùng ăn một chút đi?"

Chu Bùi vừa định nói không cần, bụng liền kêu ục ục, mặt anh đỏ lên, quản gia mỉm cười nhìn anh.

Vào trong nhà, còn phải đi qua một cái hành lang, đi bộ khoảng năm phút mới đến được phòng ăn, quản gia nói rằng, đó là tòa nhà biệt lập của từ Dư, cậu sống một mình trong một tòa nhà nhỏ.

Quản gia mở cửa, lúc Chu Bùi tiến vào, Từ Dư đang ngồi một mình trước một cái bàn lớn, trên bàn có vài món điểm tâm, cậu đang chống cằm, đầu cúi xuống, dùng thìa múc cháo, có lẽ nghe thấy tiếng động, cậu hơi ngẩng đầu lên, uể oải nhìn về phía cửa, Chu Bùi đang đứng đó nhìn về phía cậu. 

Hôm nay thầy Chu ra ngoài có chút vội, tùy tiện lấy cái áo phông và một cái quần mặc vào, phía trên áo có chút rộng, trên áo phông trắng còn vẽ hai nhân vật hoạt hình, quần là quần short, dài đến đầu gối, phía dưới là đôi chân gầy, người nhìn thấy là xót xa.

Từ Dư chớp mắt, vẫy tay với Chu Bùi, "Thầy, qua đây ăn chút đi."

Cánh cửa phía sau bị đóng lại, chỉ còn hai người Từ Dư và Chu Bùi ở trong phòng ăn, Chu Bùi chậm rì rì bước tới, Từ Dư nhìn chằm chằm anh, phát hiện trên khuôn mặt của người thầy vẫn còn lưu lại dấu vết khi đi ngủ.

Từ Dư đưa cho Chu Bùi một chén cháo, trên bàn toàn là điểm tâm và dưa cải, Chu Bùi thật sự đói bụng, cũng không quan tâm đến mục đích Từ Dư gọi anh tới đây, Từ Dư gắp cho anh cái gì, anh đều ăn hết. 

Bản thân Từ Dư cũng không có cảm giác đói bụng, đêm qua đến tận hai giờ sáng mới đi ngủ, đặt đồng hồ báo thức vào buổi sáng, hơn chín giờ mới dậy, mê man đi xuống lầu, bảo quản gia chuẩn bị bữa sáng, khiến cho quản gia giật mình, cho rằng cậu bị bệnh rồi. 

Từ Dư húp một chén cháo hết nửa tiếng, Chu Bùi húp hết cháo trong chén của mình, ăn thêm một trái bắp, hai cái bánh bao, Từ Dư vẫn còn lại nửa chén, thật sự không có cảm giác ngon miệng, cậu đẩy chén cháo ra, đứng lên.

Chu Bùi nhìn thấy cậu đứng lên, cả người liền căng thẳng, anh cũng đặt đũa xuống, cảnh giác nhìn Từ Dư.

Thấy Từ Dư vươn tay ra, Chu Bùi cau mày, rụt người về sau, Từ Dư cười một tiếng, một tay ấn lên vai Chu Bùi, kéo mạnh anh đến bên cạnh mình, Chu Bùi không khỏi nghiêng người về phía trước, giây tiếp theo, bên môi bị chạm nhẹ một chút, lông mi anh khẽ run, nhìn về phía Từ Dư.

Trên đầu ngón tay Từ Dư dính một hạt ngô vàng, "Thầy, sao thầy giống con nít thế."

Mặt Chu Bùi lần nữa không kìm nổi mà đỏ lên, anh nâng tay lên, lung tung lau khóe miệng, Từ Dư đứng một bên, lặng lẽ nhìn anh, mấy giây sau mới nói: "Thầy, đi lên lầu thôi."

Chu Bùi đi phía sau Từ Dư, đi lên cầu thang xoắn ốc, anh nhìn bóng lưng Từ Dư, bởi vì đang ở trong nhà, điều hòa được bật đầy đủ, Từ Dư mặc một cái áo sơ mi tơ lụa màu đen, quần rộng thùng thình.

Nếu quần áo này được mặc trên người Chu Bùi, đại khái là sẽ làm hao mòn tác dụng của một cây tăm bông, bên dưới phần bông to là một cây gậy thẳng tắp, nhưng Từ Dư mặc lại rất đẹp.

Chu Bùi nhìn chằm chằm bờ vai rộng lớn của cậu trong vài giây, ánh mắt lại dừng ở trên gáy cậu, mái tóc đen chụm lại ở phía trên, nhìn có chút gai góc. 

Từ Dư đi đến trước một cánh cửa, Chu Bùi cũng lập tức dừng lại, Từ Dư đẩy cửa, rồi quay đầu lại nhìn Chu Bùi, "Thầy, đây là phòng của em."

Chu Bùi đi vào, sau đó cả người đều sửng sốt.

"Đây là phòng của em?"

Anh vừa bước vào liền nhìn thấy ba dãy giá sách, cách nhau không xa, trên giá bày đầy ắp đĩa và sách không liên quan chút gì đến việc học, trên sàn trải thảm dày, Từ Dư trực tiếp đi chân trần lên thảm, kéo tay Chu Bùi đi vào bên trong, ba dãy giá sách so le, bên trong có một cái sô pha lười biếng, bên cạnh là một bộ trống, đàn điện tử, còn có đàn ghi-ta, lộn xộn chất đống. 

Đây là lần đầu tiên Chu Bùi nhìn thấy có người có một căn phòng như thế này, anh bị Từ Dư đẩy lên ghế sô pha, cả người bị hãm vào bên trong, sau đó Từ Dư ngồi xếp bằng ở bên cạnh, cầm lên một bản nhạc rải rác ở trên sàn, cậu mỉm cười với Chu Bùi, nói: "Thầy, em muốn thi vào Học viện Âm nhạc, thầy nghĩ với thành tích này của em thì có khả năng đậu không?"

Chu Bùi lắc đầu, nói thẳng: "Thi không đậu."

Từ Dư dừng lại, sau đó lại cười, cậu nghiêng người, nửa dựa vào trên ghế sô pha, gối đầu lên đùi Chu Bùi cười nói: "Thầy, thầy cũng thẳng thắn quá rồi."

"Ăn ngay nói thật thì tốt hơn."

Chu Bùi nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, "Nếu năm cuối em nổ lực hơn, may ra còn có hy vọng."

"Bỏ đi bỏ đi, đọc sách quá mệt mỏi."

Từ Dư xua tay, cầm lấy bản nhạc từ trong tay Chu Bùi, đặt trên đùi của mình, Chu Bùi nhìn cậu, thấy cậu cầm cây đàn ghi-ta đặt ở bên cạnh lên, điều chỉnh âm thanh vài lần rồi gảy đàn, cậu nâng cằm lên nhìn Chu Bùi, "Thầy, em đàn cho thầy nghe một bài, được không?"

Trên mặt chàng trai nở một nụ cười, là một nụ cười chân thành, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Chu Bùi nhìn cậu, tim như loạn nhịp, anh không biết phải hình dung thời khắc này như thế nào, rõ ràng trước kia đứa trẻ này lộ ra ác ý muốn trêu chọc mình, tại sao bây giờ lại muốn đàn cho mình một bài, đến tột cùng là cậu muốn làm cái gì?

Chu Bùi nhíu mày, còn chưa nói gì, tiếng đàn ghi-ta chậm rãi vang lên, Từ Dư dựa vào chân anh, lông mày rủ xuống, lông mi dài chụm lại ở mi dưới, nhẹ nhàng khép lại, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Cậu hát bài hát do cậu viết, giọng hát trong trẻo, động lòng người, trên người cậu tỏa ra hơi thở hấp dẫn nhất ở độ tuổi của cậu, Chu Bùi nhìn cậu, như thể thấy được dáng vẻ chính mình của mười năm trước, trẻ trung, mạnh mẽ, cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng muốn thử, là một bộ dáng không màn tất cả, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

"Thầy ơi, bài hát này...... thầy có thích nó không?"

Nốt cuối cùng rơi xuống, Từ Dư ngẩng đầu nhìn Chu Bùi đầy mong đợi.

Chu Bùi ngây người vài giây, sau đó chậm rì rì phun ra hai chữ, "...... thích."

Từ Dư thấy Chu Bùi nói thích, liền rất vui vẻ, cậu lại cho Chu Bùi nhìn mấy bài hát mà cậu đã viết, nói với anh: "Em thật sự muốn vào Học viện Âm nhạc, nhưng em không muốn dựa vào gia đình, ít nhất là trên con đường này, em muốn tự mình đi."

Chu Bùi vốn nghĩ Từ Dư là một tiểu hoàng đế vì trong nhà cậu có tiền, có tất cả, coi trời bằng vung nhưng không ngờ cậu còn có chí hướng này, nhìn nhận ban đầu của anh về cậu có phần nào đó thay đổi, anh vỗ bả vai Từ Dư, "Quan điểm này của em rất tốt, nhưng mà thành tích không thể theo kịp, kỳ thi năng lực cũng rất khó."

"Em đang nổ lực đây, ngày hôm qua đi học chỉ ngủ có một lát."

Từ Dư vô cùng ủy khuất, Chu Bùi cảm thấy bất đắc dĩ, "Một lát cũng không được, hồi trước thầy đọc được trong sách, buồn ngủ thì dùng dầu gió xoa huyệt thái dương, hoặc em thật sự buồn ngủ, em có thể xin với giáo viên đứng một hồi là được."

Từ Dư bĩu môi, "Thầy, ghi nhớ một cuốn sách hay thật sự rất là vất vả nha."

"Đương nhiên, đọc sách hoàn toàn dựa vào chính mình, không có đường tắt."

Chu Bùi nói đến chuyện học hành, lại có dáng vẻ kiêu ngạo của giáo viên, anh nghiêm nghị nói, Từ Dư nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt rơi trên mặt anh, rồi dừng lại một lúc lâu. 

Cậu phát hiện, Chu Bùi khi nói về nghề nghiệp của mình, hai mắt sẽ sáng lên, tai thỏ ở trên đầu đều dựng lên đầy phấn khích, Từ Dư nhìn anh, đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào đầu Chu Bùi.

Chu Bùi có chút ngưng trọng, anh nhìn cậu, biểu tình có chút ngốc, "Làm sao vậy?"

Tay Từ Dư còn đặt ở giữa không trung, ngón tay hơi cuộn lại, xấu hổ thu tay về, cậu cúi đầu ho một tiếng, sau đó nói: "Thầy, vừa rồi trên tóc thầy có con bọ."

Vừa dứt lời, Chu Bùi liền nhảy dựng lên, sống lưng lạnh ngắt, mở to hai mắt, vò đầu bứt tóc, "Có bọ? Hiện tại ở đâu? Còn có nữa không? Ô......"

Từ Dư không nghĩ tới anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, thấy vẻ mặt anh sắp khóc, Từ Dư vội vàng đứng lên, cậu nắm lấy cổ tay Chu Bùi, làm cho anh ngưng cử động, rồi sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Chu Bùi.

Chu Bùi co rụt vai lại, cúi đầu xuống, Từ Dư rũ mắt nhìn thấy cái cổ trắng mịn của anh, đột nhiên nổi lên ý xấu.

Cậu lơ đãng nói: "Thầy, con bọ chui vào trong áo rồi."

Cơ thể Chu Bùi chấn động, sau đó cả người đều hoảng lên, mặt anh nháy mắt liền đỏ, Từ Dư nhìn thấy tai thỏ của anh vểnh lên thật cao, thấy anh vươn tay vén áo lên, lại không ngừng gãi lên làn da phía sau lưng, trên cổ bị anh cào ra hai vết xước.

Từ Dư không nhịn được tiến lên phía trước một bước, duỗi tay nắm lấy cánh tay Chu Bùi, Chu Bùi quay đầu lại, vẻ mặt như đang khóc, anh "A" một tiếng, giờ phút này cũng không rảnh bận tâm bản thân có mất mặt trước mặt học sinh hay không.

Anh chỉ vào sau lưng mình, cúi đầu tiến đến trước mặt Từ Dư, ngữ khí vô cùng mềm mại, còn mang theo giọng mũi kéo dài, anh nhỏ giọng nói: "Giúp thầy nhìn xem, còn con bọ nào không? Thầy sợ nhất là bọ......"

Tay của Từ Dư đang đặt lên vai Chu Bùi, cậu vén áo Chu Bùi lên, tấm lưng của Chu Bùi lộ ra trước mắt cậu, nước da trắng trẻo, tiến lại gần một chút có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ. 

Tay cậu chạm nhẹ lên xương bả vai, cơ thể Chu Bùi liền tái mét. 

"Còn có con bọ nào không?"

Cổ họng thầy Chu dường như đang run cầm cập, nghe thật đáng thương, Từ Dư nghiêng đầu, làm bộ làm tịch mà nhìn, đầu ngón tay vuốt nhẹ dọc theo cột sống, sau đó nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Chu Bùi, cậu cười cười, buông Chu Bùi ra, lắc đầu, nói: "Không có, hẳn là vừa rồi thầy đã phủi rớt con bọ."

Chu Bùi nghe cậu nói như vậy, như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Chu Bùi không có suy nghĩ gì nữa, ngồi xuống ghế sô pha, thả lỏng bản thân. 

Từ Dư ngồi bên cạnh anh, cầm lấy ghi-ta, bắt đầu chơi ngắt quãng một lúc, Chu Bùi quay đầu lại, nhìn cậu vài phút rồi nói: "Em không định đọc sách sao?"

Tay gảy đàn của Từ Dư dừng lại, ôm chặt ghi-ta, "Em không muốn đọc đâu." 

Chu Bùi thở dài, "Em như vậy là không được, đã năm cuối rồi, bài kiểm tra lần trước, em đứng thứ nhất từ dưới lên."

Từ Dư hơi trợn to mắt, "Không thể nào, còn Lý Nhiên?"

"Lý Nhiên cao hơn em hai điểm."

Chu Bùi hiện tại cảm thấy đứa nhỏ Từ Dư này không hề xấu, có lẽ lúc đầu chỉ là vẻ bề ngoài của nó, nhưng sau khi quen thân rồi thì rất là tốt, anh nghĩ như thế, không muốn cậu tiếp tục lãng phí thời gian, anh nói tiếp: "Em bỏ ghi-ta xuống đi, nếu không thì đọc sách đi hoặc học thuộc vài từ đơn, môn tiếng Anh của em hình như cũng đứng nhất từ dưới lên."

Từ Dư chưa kịp nói gì, Chu Bùi liền đứng lên, đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, "Mặc kệ mục đích trước kia của em là gì, nhưng em kêu thầy đến nhà em, nói là giúp em học bù, hiện tại thầy đến rồi, chúng ta cũng nên nói về việc học tập, đúng không?"

Thanh âm Chu Bùi mềm mại, nghe qua chính là bộ dáng dễ bắt nạt, trong lòng Từ Dư cảm thấy buồn cười, mục đích cậu gọi con thỏ Chu đến đây không trong sáng, cậu làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật là muốn anh buông lỏng cảnh giác, nếu không thì chơi không vui.

Nhưng sao người này lại thuần khiết như vậy, giả vờ đối xử tốt với anh, anh thật sự tin.

Nói về học tập?

Từ Dư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Bùi ở trước mặt, trong lòng cười lạnh, nhưng lời cự tuyệt đến bên môi, lại cứ thế không nói ra được. 

Chu Bùi chờ mong mà nhìn cậu, cách một lát, liền nghe thấy Từ Dư không tình nguyện nói: "Được thôi."