Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 32: Là cờ hó thì có




Chu Tuyền là chị họ Diệp Ngữ Thần, đương nhiên cũng là họ hàng của Diệp Bính Khôn. Cô nhỏ tuổi hơn Diệp Bính Khôn, là em họ của hắn.

Trong bốn người, ba người đều là người thân, mặc dù Chu Tuyền và Diệp Bính Khôn ngày thường không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng cũng là mối quan hệ vào ngày lễ tết đều sẽ thăm hỏi lẫn nhau.

"Anh," Diệp Ngữ Thần ổn định tâm trạng, giả vờ bình tĩnh, nói, "Anh biết biên kịch Tạ sao?"

"Biên kịch Tạ?" Diệp Bính Khôn lộ ra vẻ khó hiểu, mà khi hắn nhìn rõ khóe miệng Diệp Ngữ Thần, kỳ quái hỏi, "Môi em làm sao vậy?"

Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa thì quên, vừa rồi Vũ Tu cắn rách môi anh ở trong thư viện.

Chu Tuyền nhất định cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì phải mau chóng rời đi, cho nên mới giả vờ như không thấy.

"Không cẩn thận cắn phải." Diệp Ngữ Thần tùy tiện viện cớ cho qua chuyện.

Chu Tuyền ở bên cạnh yên tĩnh như một người qua đường, cô nhìn Diệp Ngữ Thần, lại nhìn Vũ Tu, rõ ràng là muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng Vũ Tu hết lần này tới lần khác không cho, nói với Diệp Bính Khôn: "Cô ấy chính là biên kịch Tạ, Tạ Hiểu."

Diệp Bính Khôn vừa mới hỏi Chu Tuyền 'Sao em lại ở đây', nhưng bây giờ hắn lại không biết cô chính là 'Tạ Hiểu', bầu không khí này nhìn thế nào cũng thật kì lạ.

Diệp Ngữ Thần lờ mờ cảm thấy chuyện này sắp bị bại lộ, bất kể như thế nào, anh chỉ hy vọng Diệp Bính Khôn ngàn vạn lần đừng để lộ chuyện Chu Tuyền là họ hàng nhà bọn họ, như vậy còn có cách để lừa cho qua chuyện. Nhưng ai ngờ Diệp Bính Khôn lại đột nhiên làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói với Chu Tuyền: "Ồ, Tạ Hiểu, bút danh của em à? Anh suýt thì quên mất đấy."

Vũ Tu nhíu mày, nhìn Chu Tuyền hỏi: "Bút danh?"

Chu Tuyền ngay lập tức hiểu ý hắn, nói đùa: "Đúng vậy, thật ra Tạ Hiểu không phải tên thật của tôi, là bút danh tôi dùng để sáng tác, giống như Tam Mao vậy."

Dù sao Chu Tuyền cũng không phải diễn viên xuất thân chính quy, câu nói sau cùng của cô nói có cảm giác càng che càng lộ.

Đúng là không phải người một nhà, không vào một nhà, ngay cả Diệp Ngữ Thần cũng không ngờ tới, phản ứng của hai người bọn họ lại nhanh như vậy, thoáng cái liền phá tan bầu không khí kì lạ này đi.

"Bút danh à." Vũ Tu đăm chiêu nói, "Thì ra là như thế."

Vũ Tu và Tạ Hiểu chẳng qua chỉ là mối quan hệ công việc, đương nhiên không thân đến mức có thể hỏi thăm tên thật của đối phương. Hắn quay sang Diệp Ngữ Thần nói: "Anh trai anh và biên kịch Tạ là bạn bè, anh không biết sao?"

Diệp Bính Khôn chủ động tiếp lời: "Tôi chưa từng giới thiệu làm sao nó biết được?"

Diệp Ngữ Thần vẻ mặt như thường nói tiếp: "Đúng là không thể ngờ tới."

Vũ Tu không hỏi thêm gì nữa, nguy cơ khó khăn lắm mới được giải trừ. Diệp Ngữ Thần không khỏi vui mừng, may mà cả nhà bọn họ đều giỏi diễn.

Chu Tuyền nhìn chuẩn thời cơ, nói một câu 'Sau này có cơ hội lại tụ tập', sau đó kéo vali cũng không quay lại mà đi lên du thuyền.

Lúc này, Diệp Ngữ Thần mới hoàn toàn thả lỏng, hỏi Diệp Bính Khôn: "Anh à, sao anh lại tới đây?"

"Tới thăm em." Diệp Bính Khôn nói xong nhìn lướt qua Vũ Tu, "Và cậu ta."

Diệp Ngữ Thần phải sớm nghĩ đến, anh nói với anh trai mình Vũ Tu đang ở trên đảo, chắc chắn anh trai anh sẽ lo lắng tới xem thử.

Lúc này, Vũ Tu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chào hỏi Diệp Bính Khôn: "Anh Diệp, đã lâu không gặp."

"Ừ." Diệp Bính Khôn xa cách gật đầu, lại nói với Diệp Ngữ Thần, "Lên núi trước đi, anh thay quần áo đã.". Truyện Full

Diệp Bính Khôn mặc âu phục ba bộ, trên tay còn cầm một cái áo khoác, cùng bọn họ đi dép lê như ở hai mùa khác nhau.

Nhưng mặc dù trên trán mồ hôi như mưa, hắn vẫn duy trì được vẻ tao nhã vốn có, không hề có ý định nới lỏng cà vạt.

Ba người ngồi trên xe đưa đón lên núi, Diệp Ngữ Thần đương nhiên ngồi cùng hàng với Diệp Bính Khôn, nên Vũ Tu chỉ có thể ngồi ở phía sau.

Diệp Bính Khôn quan tâm nhìn Diệp Ngữ Thần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên eo anh hỏi: "Gần đây có khỏe không?"

Cố kỵ Vũ Tu còn ở phía sau, hắn hỏi vấn đề tương đối mờ mịt.

"Rất tốt." Diệp Ngữ Thần nói.



Thật ra, vừa rồi ở trong thư viện, bị Vũ Tu giày vò, cơn đau ở thắt lưng còn chưa hết đau.

"Sắp đến cuối năm rồi," Diệp Bính Khôn nói, "Năm nay có thể về nhà sớm một chút."

"Cha mẹ đâu?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Còn đang đi du lịch ở nước ngoài."

"Anh bảo cha mẹ về nhà trước đi, rồi hãy tới bảo em về nhà."

Diệp Bính Khôn biết không thể khuyên nổi anh, cũng không lảm nhảm việc nhà với anh nữa, quay đầu lại nhìn Vũ Tu hỏi: "Sao cậu lại đột nhiên tới hòn đảo này?"

Vũ Tu vốn đang nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên đường, nghe thấy Diệp Bính Khôn hỏi, hắn quay đầu lại trả lời: "Đến du lịch."

"Trùng hợp như vậy sao?" Diệp Bính Khôn nghi ngờ nhìn Diệp Ngữ Thần, dường như còn đang hoài nghi anh gọi Vũ Tu tới.

"Bởi vì có duyên đi." Vũ Tu nói xong nhìn Diệp Ngữ Thần, "Thầy Diệp, anh nói đi."

Cách xưng hô thầy Diệp này, Diệp Ngữ Thần nghe ra được ý tứ trêu chọc, nhưng người ngoài nghe lại là vô cùng xa lạ.

"Hai người thật là..." Diệp Bính Khôn cũng không biết đang cảm khái điều gì, một lúc sau mới nghẹn ra một câu, "Có chút đáng tiếc."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Vũ Tu nhẹ nhàng nói.

Diệp Ngữ Thần giả vờ không nghe thấy.

Trước kia, Vũ Tu không có nói nhiều như vậy ở trước mặt Diệp Bính Khôn, hai người cũng không gặp nhau nhiều, phần lớn thời gian đều là Vũ Tu yên lặng ở bên cạnh nghe anh và Diệp Bính Khôn trò chuyện.

Nhiều năm như vậy, Vũ Tu đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều, bây giờ hắn ở trước mặt Diệp Bính Khôn cũng trở nên thành thạo hơn.

Xe đưa đón rất nhanh đã đi tới lối vào của biệt thự trên đỉnh núi, Diệp Bính Khôn xuống xe trước, sau đó quen thói xoay người lại, vươn tay phải về phía Diệp Ngữ Thần.

Hắn biết Diệp Ngữ Thần đi lại bất tiện, cho nên luôn cố gắng hết sức đỡ anh khi lên xuống bậc thang.

Mà Diệp Ngữ Thần cũng quen với sự hỗ trợ của anh trai mình, anh đặt tay lên tay hắn một cách tự nhiên, mượn lực từ trên xe đưa đón bước xuống.

Anh không chú ý tới trong khoảnh khắc anh bắt tay với Diệp Bính Khôn, ánh mắt của người nào đó ở phía sau đột nhiên trầm xuống.

Từ bên ngoài đi vào huyền quan, còn phải bước thêm vài bậc thang, Diệp Ngữ Thần đi song song với Diệp Bính Khôn, hắn thuận tay quàng tay qua vai anh dẫn anh đi lên, may có hắn đỡ nên anh tiết kiệm được chút sức lực.

"Ôi, cậu Diệp tới rồi hả!" Dì đang làm vệ sinh thấy Diệp Bính Khôn tiến vào, lập tức buông chuyện trên tay xuống, đi vào trong bếp, "Dì đi pha cho con một tách trà!"

Diệp Ngữ Thần cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo Diệp Bính Khôn: "Trên đảo này, dì tuyệt đối là fan số một của anh."

Diệp Bính Khôn bất đắc dĩ cười nở nụ cười, hỏi: "Dì chăm sóc em tốt không?"

"Có," Diệp Ngữ Thần nói, "Yên tâm đi."

Sở dĩ dì nhiệt tình với Diệp Bính Khôn như vậy, là bởi vì mỗi lần hắn tới đều cho dì bao lì xì, để dì chăm sóc Diệp Ngữ Thần thật tốt.

Đổi cách nói khác, Diệp Bính Khôn được coi là thần tài của dì, cho nên dù dì có nhiệt tình với Diệp Bính Khôn cỡ nào thì cũng không có quá đáng.

Nhưng vào lúc này, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi dì đang rửa bộ ấm chén trong phòng bếp: "Dì đã thay ga trải giường ở phòng khách tầng ba chưa?"

"Cần thay ga trải giường sao?" Buổi sáng dì mới tới, cũng không biết tối hôm qua Vũ Tu ngủ lại, "Vậy đợi lát nữa dì đi thay."

Nghĩ đến Diệp Bính Khôn lên tầng sẽ phát hiện có người từng ngủ ở trên giường, Diệp Ngữ Thần liền giải thích trước: "Tối hôm qua, Vũ Tu ngủ ở phòng đó."

"Thật sao?" Diệp Bính Khôn nhìn Vũ Tu, sau đó lại hỏi Diệp Ngữ Thần, "Nếu không thì anh đi phòng khách ở tầng hai?"

"Không cần." Diệp Ngữ Thần nói, "Hắn không để hành lý ở đó."

Không có hành lý, có nghĩa là căn phòng không bị chiếm, không cần phải chuyển đến dọn đi.



Lúc đầu, ngoài Vũ Tu ra, phòng khách kia là phòng dành cho người thân của Diệp Ngữ Thần, không có đạo lý Diệp Bính Khôn tới, Diệp Ngữ Thần còn để bạn trai cũ ở cách vách hắn, mà sắp xếp cho anh trai mình đến phòng tầng hai.

"Vậy được," Diệp Bỉnh Khôn nói, "Anh đi lên thay quần áo trước."

Lúc này, Diệp Ngữ Thần đã có chút không chống đỡ nổi, anh đang định đi lên tầng cùng Diệp Bính Khôn, trở về phòng uống một viên thuốc giảm đau, chợt nghe thấy Vũ Tu ở phía sau đột nhiên hỏi: "Phòng khách ở tầng hai là phòng nào?"

"Tối nay, em xuống núi ngủ đi." Diệp Ngữ Thần dừng bước nói, "Phòng em đặt không phải còn một đêm sao?"

Trong lúc nói câu này, Diệp Bỉnh Khôn đã đi thang máy lên trước.

"Đợi lát nữa đi." Vũ Tu nói.

Diệp Ngữ Thần nghe được nỗi buồn qua giọng nói của Vũ Tu, cũng biết là bởi vì chuyện phòng khách, cho nên giải thích: "Anh ấy là anh trai anh, mỗi lần anh ấy đến đều ở cách vách anh."

Vũ Tu cũng không tranh, nhưng giọng điệu vẫn không vui như cũ: "Cho nên em mới hỏi anh phòng khách ở tầng hai là phòng nào."

Diệp Ngữ Thần nói: "Ra khỏi thang máy rẽ phải."

Vũ Tu quay đầu đi về phía thang máy: "Được."

Diệp Ngữ Thần đã lâu không giống như bây giờ, nói chuyện làm việc còn phải bận tâm đến cảm xúc của một người.

Anh hơi mệt muốn đi thẳng lên tầng ba, nhưng đột nhiên anh nhớ ra phòng khách ở tầng hai nằm liền kề phòng sách, mặc dù phòng sách đã khóa, nhưng nếu Vũ Tu vặn nhầm cửa phòng, rồi nảy sinh hứng thú với phòng khóa này, thì anh ta sẽ gặp rắc rối.

Vì thế, Diệp Ngữ Thần cố chịu đau, đuổi theo bước chân của Vũ Tu: "Anh dẫn em đi."

Ra khỏi thang máy không bao lâu, liền đến phòng khách, Diệp Ngữ Thần mở cửa phòng, bỏ lại một câu 'Tự mình xem đi' rồi định rời đi, nhưng ai ngờ lại bị Vũ Tu nắm lấy cổ tay kéo vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Chờ Diệp Ngữ Thần phản ứng lại, anh đã bị Vũ Tu đè ở trên cửa.

Bên ngoài trời vừa mới mưa, vốn đã âm u, Vũ Tu quay lưng về phía cửa sổ, sắc mặt có chút u ám.

"Từ khi nào mà anh lại thân thiết với anh trai anh như vậy?" Vũ Tu hỏi.

Diệp Ngữ Thần không ngờ Vũ Tu lại khó tính như vậy, vì vậy anh kiên nhẫn hỏi: "Chẳng lẽ anh ấy không được ở cạnh phòng anh sao?"

Nhưng lúc này, Diệp Ngữ Thần cũng phát hiện, Vũ Tu lại không mang theo hành lý, tại sao nhất định phải đến phòng khách ở tầng hai? Ngoài việc dẫn anh đến đây để khởi binh hỏi tội ra, thì anh không nghĩ ra được lý do nào khác.

Cho dù vừa rồi anh không chủ động đuổi theo, chắc chắn Vũ Tu cũng sẽ tìm chút cớ để anh đi theo.

"Em không phải nói chuyện này." Vũ Tu nói, "Vừa rồi, anh và anh ấy dắt tay nhau, lại còn kề vai sát cánh là có ý gì?"

"...Hả?" Diệp Ngữ Thần kinh ngạc, "Anh ấy là anh trai anh, em suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?"

Bây giờ, Diệp Ngữ Thần cảm thấy vô cùng quen thuộc với cảm giác này, trước kia Vũ Tu có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với anh, không ngờ sau khi hai người chia tay tám năm, dục vọng chiếm hữu này không có giảm mà còn tăng lên.

"Anh trai anh cũng không được." Vũ Tu nói, "Còn có dì giúp việc của anh nữa, khi nào anh mới đả thông tư tưởng cho dì?"

Diệp Ngữ Thần trông có vẻ khó hiểu: "Anh đả thông tư tưởng cho dì chuyện gì?"

"Không phải dì rất coi trọng trợ lý đặc biệt kia của anh sao?" Vũ Tu nói, "Anh nói cho dì biết ai mới là người tới trước."

"..." Diệp Ngữ Thần đau đầu: "Em lại còn thật sự coi mình là bà chủ sơn trang sao?!"

Vũ Tu hơi lùi về phía sau một chút, nghiêm túc nhìn Diệp Ngữ Thần hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Là cờ hó thì có.

Diệp Ngữ Thần ý vị sâu xa nói: "Em có thể sửa cái tính chiếm hữu của mình đi được không? Chúng ta đã chia tay rồi, không phải em nói muốn quay lại là anh phải quay lại với em, em phải hiểu rõ mình có lập trường hay không..."

Diệp Ngữ Thần không thể 'kiên nhẫn dạy dỗ' hết câu, bởi vì Vũ Tu không kiên nhẫn cắn môi anh: "Không thể."

Diệp Ngữ Thần lại cảm nhận được mùi máu tươi trong khoang miệng, anh bực mình nghĩ, cái cớ 'không cẩn thận cắn trúng' này sợ là không lừa được anh trai anh lần nữa.