Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 108




Đã là lần thứ sáu bày biện các loại đồ cúng thủ heo lê trắng làm lễ bấm máy, mọi người dâng hương theo thứ tự, nét mặt thành kính.

Quay phim thu âm khấn cho thuận lợi suôn sẻ, đừng gặp bất cứ trở ngại sự cố bất ngờ gì, hàng ngày được tan làm sơm sớm.

Các diễn viên thì đều cầu mong bộ này có thể nổi đình nổi đám như năm mùa trước, tốt nhất là đất diễn của mình sẽ đặc sắc chói lóa hơn nữa, sớm ngày ngoi lên thành danh.

Trong tiếng pháo nổ, Tô Trầm ngước nhìn thủ heo đỏ ruộm, chắp hai tay cúi người rất kính cẩn.

Tất thảy thuận lợi, tất thảy thuận lợi, tất thảy thuận lợi.

Bé nhẩm ba lần trong lòng, lúc mở mắt ra trông thấy đúng biên kịch Văn.

Hồi mới gặp, tóc người phụ nữ còn dày đặc đen bóng, nụ cười cực kì phấn khởi.

Cô đang dần già đi, yếu ớt ngại gió, ra ngoài trời luôn phải quàng cái khăn thật dày, nếp nhăn dưới mắt cũng sâu thêm.

Hôm sau mùa mới mở máy đúng giờ, do có tiền bối gạo cội nên số người tụ tập vây xem đông hơn hẳn ngày thường, tìm tới vì hâm mộ thanh danh bà cụ.

Sau một lượt diễn, mọi người đứng xem đều phải cảm khái.

Các cụ thế hệ trước đúng là khác biệt hẳn.

Thường thì ta cảm thấy ai đó diễn hay một cách nông cạn đều dựa vào những biểu hiện kiểu trông người ta khóc xé ruột xé gan, hoặc là mắng chửi ghê gớm liên thanh, thoáng cái trấn áp toàn bộ bầu không khí.

Nhưng lấy đâu ra lắm tình tiết rầm rĩ náo động thế?

Phải diễn những cảnh hoành tráng, song cũng cần diễn cả những đoạn tiến triển chuyển tiếp làm nền nữa chứ.

Cảnh đầu tiên của hoàng thất họ Lam là lần đầu tiên Nguyên Cẩm đang bị giam lỏng trong cung Vĩnh Diên kể từ màn đổi hồn gặp được nhiếp chính vương hiện tại cùng thái hậu thao túng đằng sau.

Hoàng đế già bệnh tật thoi thóp không thể lên chầu nhưng lại đắn đo tư lự, không dễ dàng chịu nhường ngôi về làm thái thượng hoàng.

Cặp hoàng thái tử sinh đôi được thái hậu bày mưu tới giờ đã nắm quyền gần 5 6 năm, dần dà trở thành nhân vật lãnh đạo thực chất.

Kế đoạt hồn vừa có sự dốc lòng sắp đặt của sư Thiên Hạnh nước Hải, vừa cần màn đánh cược tất tay của y nữ Tiền Duyệt, nay đã hoàn thành được thật.

Sau một đêm, tin tức Đích vương ngã bệnh đột ngột lan ra, mọi lối đi trong ngoài trước sau cung Vĩnh Diên đều bị giới nghiêm, ngay đến chim quạ ở Ngự uyển cũng khó bay qua nổi.

Nghe đồn Dư vương quan ngại sâu sắc, chăm nom đút thuốc, lập tức ra lệnh khẩn cấp triệu tập hàng chục danh y trong ngoài cung, bỏ ngàn vàng tìm cách cứu em trai ruột.

Mà lúc mở mắt ra lần nữa, tuy người Nguyên Cẩm vẫn đang mặc lụa là gấm vóc nhưng hai tay hai chân đều đã bị xiềng xích trói buộc lăn lóc, phạm vi hoạt động không quá năm bước đi.

Y vẫn chưa thích ứng được với tầm nhìn đột ngột nâng cao, với khung xương bắp thịt xa lạ khó mà điều khiển, rồi còn đang ở giữa cung thất chưa bao giờ thấy, trở thành tử tù nơi nước lạ.

Mở mắt ra, tầm nhìn lại bị đè hạ xuống cực thấp.

Y đang lổm ngổm dưới sàn, cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh.

Tất cả những gì y nhìn thấy là một đôi giày ngọc trắng viền đính trân châu.

Lam Tử Tồn lấy mũi kiếm nâng cằm y lên quan sát kĩ, vẻ ghét bỏ lồ lộ trên mặt.

Chưa chờ Nguyên Cẩm nhìn rõ tướng mạo hắn ta, kiếm dài đã lật lại khẽ hất chạm đúng đến điểm mấu chốt, kéo giật dây xích lại thật nhanh để trói chặt y vào một mặt tường gấm.

"Chặn miệng lại, đừng để y ô uế dung nhan em trai ta."

Người hầu động tác lanh lẹ lấy cái khăn lụa cuộn tròn, cưỡng chế nhét vào miệng Nguyên Cẩm.

Ở đây không có bóng dáng cung nữ nào, chỉ toàn tinh binh tử sĩ trong cung thay ca canh gác, giáp vẩy lóe sáng lạnh lẽo.

Nương nhờ ánh sáng phản chiếu từ kim loại, Nguyên Cẩm trông rõ gương mặt hiện tại của mình.

Tóc đen, cằm nhọn, cùng một đôi mắt hoàn toàn không thuộc về y.

Y muốn lên tiếng gào thét nhưng miệng đã bị nhồi nhét chặn lấp, tứ chi hết đường giãy giụa, như một con bướm dị dạng chết cứng do bị đóng đinh.

Thái giám trông thấy bóng người từ xa bèn nhanh chân rảo bước đến gần Dư vương, thông báo thái hậu giá đáo.

Lam Tử Tồn im lặng trầm ngâm, chờ tiếng bước chân gần hơn rồi mới lùi lại nhường đường, đứng sang một bên chờ thái hậu đi qua.

Lão thái hậu họ Lam đã trải qua loạn lạc bốn triều đại, dấu vết năm tháng chất chồng bao phủ, cũng bị chặn lại ngoài cửa cung, phải để hai thái giám cẩn thận dìu vào trong.

Màu môi cụ già rất nhạt, lông mày cong dáng cổ nhuộm màu mực đen, mái tóc bạc hoa râm chải búi chỉnh tề.

Ánh mắt thoáng nâng lên thôi đã như xuyên thấu hết thảy, nắm bắt được cả tình trạng trong ngoài nhà tù đây.

Bà lão không hề nhìn cháu trai đang kính cẩn đứng chờ, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm vào bóng người bị trói giam góc tường, giọng nói lạnh băng.

"Xét ra nó vẫn là em trai cháu."

Dư vương vội hành lễ, đầu tiên nói hoàng tổ mẫu vạn an, lúc nhìn sang tên tù nhân vẫn cứ có vẻ ghét bỏ.

"Rốt cuộc không cùng chủng tộc, đúng là làm bẩn Tử Chân."

"Bao lâu mới đổi lại được?"

"Nhanh thì năm nay, chậm thì sang năm, sẽ không kéo dài lâu quá ạ." Nói đến đây, ánh mắt Lam Tử Tồn như có ngọn lửa đang cháy: "Đến lúc đó hoàng thành họ Nguyên bị thiêu thành đống tro tàn, toàn bộ triều dã nước Hán sụp đổ, muốn thôn tính tất thảy sáp nhập vào ta cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Không ngờ hắn ta đang nói thì thái hậu già lại nâng ngón tay, móng giả ánh vàng khẽ gõ lên mặt bàn gỗ tử đàn, binh sĩ xung quanh lập tức đè kiếm quỳ xuống.

Họ vốn trung thành tuyệt đối, Lam Tử Tồn thấy vậy thì biến sắc, kiềm chế tâm trạng cúi người thấp hơn nữa.

"Do cháu chưa cân nhắc thỏa đáng, khiến em trai phải chịu đựng ạ."

"Hữu vệ, hàng ngày lau chùi tắm rửa hai lần, nhớ phải hầu hạ kĩ lưỡng da thịt trong ngoài."

"Khăn lụa trong miệng một ngày phải thay ba lần, ăn uống đều dùng bát ngọc thìa vàng, không được để bất cứ thứ gì sắc nhọn trong phòng."

Hình như là nhượng bộ, mà hình như cũng chưa hề chấp nhận lùi bước tí nào.

Cụ già chậm rãi xoay người, hình thêu long phượng đầy mình hoa mỹ sáng rực, đôi mắt nhìn Lam Tử Chân nửa giả lả nửa oai nghiêm.

"Đủ lông đủ cánh rồi đấy."

Lam Tử Tồn chột dạ trong bụng, nhấc tay áo quỳ xuống, cao giọng hô to bản thân suy nghĩ thiếu chu đáo, xin hoàng tổ mẫu thứ tội.

Cụ già nhìn hắn ta cười, không hề cúi xuống dìu đỡ mà buông thõng tay, móng giả lóe vàng khẽ khàng gõ hai cái lên đỉnh đầu hắn ta.

Như thể đã nói hết tất cả.

Do đoạn này chỉ đặt máy ở hai vị trí nên sẽ phải diễn lại nhiều lần cùng một nội dung, thuận tiện cho hậu kì cắt ghép tạo ra hiệu ứng đa dạng.

Nếu đặt nhiều máy thì số khung hình góc độ quay được cùng lúc sẽ nhiều hơn, nhưng chất lượng hiệu quả sẽ tổn thất phần nào.

Song mỗi lần quay lại nội dung trùng lặp, bà cụ vẫn cứ đang tỏa sáng.

Không cần giành giật đất diễn, cũng không cần ra vẻ khó lường.

Nếu đóng vai kẻ sa cơ, bà có thể khốn khổ tới mức người ta liếc thoáng qua thôi cũng phải thấy xúi quẩy.

Bà diễn thái hậu thì phong thái giọng điệu sẽ cao quý khoan thai, cảm giác như được chứng kiến một thái hậu chân chính bước ra từ ống kính vậy.

Cả nguyên tác và kịch bản đều đề cập rất ít về quá khứ của thái hậu, nhưng từ trạng thái hiện tại có thể đoán biết rất nhiều điều.

Quyền lực, dã tâm, già nua, oai nghiêm, bao nhiêu từ ngữ đều dung hòa cả trong một ánh mắt.

Cái hay nhất chính là động tác khẽ gõ đỉnh đầu kia.

Nhờ chiều cao vừa vặn đúng độ nên lúc Ôn Tri Vinh quỳ xuống, bà cụ thả tay gõ nhẹ lên đầu không cần phải cúi mình, toát ra trọn vẹn sự cao ngạo.

Trong kịch bản chỉ viết về cuộc đối thoại của hai người ở đoạn này.

Tất cả mọi việc từ điều chỉnh cử chỉ cho đến khoảng cách rồi tương tác, đều là kết quả sáng tạo của cả hai.

Một động tác thôi đã đủ bộc lộ quyền uy của cụ già, hiệu quả khi chỉnh góc đặc tả kì diệu đến độ sửng sốt.

Tô Trầm ôm quyển kịch bản của mình ngồi ở trường quay xem, một mặt là xem Ôn Tri Hạnh diễn mình bị cầm tù thế nào, một mặt cũng để chiêm ngưỡng diễn xuất của tiền bối.

Trong lúc ngẫm nghĩ, mọi người khác cũng xì xào tán dương.

"Hôm nay mở mang quá đi mất."

"Nói sao nhỉ, kiểu nhập vai đặc biệt luôn ấy, cảm giác hóa trang bước ra là biến thành người khác luôn nhỉ?"

Tô Trầm tập trung lắng nghe, cũng suy tư theo.

Thế nào mới được gọi là diễn hay nhỉ?

Khiến tình tiết và nhân vật trở nên sống động linh hoạt, giúp cảm giác chân thực khắc sâu vào nội tâm khán giả, làm người ta ngỡ con người ấy thật sự tồn tại.

Có lẽ cảnh giới hiện nay của tiền bối chính là tiêu biểu cho cụm một người với ngàn khuôn mặt.

Chờ phần diễn của buổi chiều xong xuôi thu dọn, cuối cùng bé mới tiếp cận được với Ôn Tri Hạnh đã bị treo trên tường cả ngày trời và Ôn Tri Vinh đang dốc sức ghi chép cấp tốc.

"Không phải nói gì đâu," Ôn Tri Hạnh ngậm khăn lụa lâu quá sắp lệch luôn cả lợi, vừa xoa bóp quai hàm vừa nói: "tiền bối thần thánh thực sự, bác bước vào cái là anh không nhớ nổi ngoài đời bác là ai nữa luôn."

"Như kiểu thái hậu xuất hiện thật ý," Ôn Tri Vinh chăm chú nói: "ban đầu anh đọc nguyên tác cũng có chút xíu ấn tượng riêng."

"Nhưng trông thấy bác, diễn chung với bác xong hình như quên hết sạch các thứ trước kia luôn, toàn bộ đều do bác dẫn dắt làm theo."

Vừa nãy Tô Trầm cũng đang nghĩ dở chuyện này, bất thình lình tỉnh ngộ.

"Khả năng định nghĩa, đúng không?"

Bé đột ngột tóm được từ này giữa dòng tư duy, giọng hơi cao lên, người diễn hay đều sở hữu khả năng định nghĩa rất mạnh.

"Dán nhãn cho từng nhân vật hư ảo, chuyển hóa thành một động tác một biểu cảm thực tế, khiến người khác cảm giác rằng cô chính là người đó!"

Ôn Tri Vinh thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng gật gù.

"Em tổng kết chính xác lắm, đúng là thế đấy."

Tô Trầm vô cùng hân hoan, cảm giác thư thái khó tả lúc ngộ ra điều gì.

Điện thoại của bé bỗng rung rung, có tin nhắn Văn Phong gửi đến.

[ Tiền bối Văn ]: 7 giờ tối nay vào học, địa điểm 1205.

Tô Trầm chợt giật thót, vẫn thấy rất căng thẳng.

Mỗi lần bé cảm giác mình đã thấu hiểu phần nào là lại có người mở ra một thế giới mênh mông hơn cho bé.

Dường như có vô số bí ẩn để khám phá, như đang tìm kiếm hàng trăm nguồn sáng mang sắc màu khác biệt.

Anh em họ Ôn trông thấy biểu cảm của bé, mặt đầy cảm thông.

"Tối cố lên nha, học được gì hay dạy bọn anh với."

"Ùm! Chắc chắn ạ!"

Tối hôm ấy bé cầm theo sổ bút sang phòng bà cụ sớm hơn giờ hẹn 10 phút.

Văn Phong bê bảng trắng sang theo, bà cụ còn đặc biệt pha một ấm trà.

"Không phải căng thẳng đâu, ngồi đi."

"Lâu lắm rồi không giảng bài," Thịnh Kinh Tâm cười rất hiền hòa: "nếu có gì sơ sót thì mong hai em thông cảm."

Tô Trầm hơi hơi cúi người, ngồi xuống cạnh Văn Phong rất là kính cẩn.

"Thực ra các kịch bản hiện đại cũng có những điểm cô không hiểu rõ lắm."

"Nhưng có những cái thay đổi bao nhiêu cũng giữ nguyên gốc rễ, chỉ cẩn hiểu được cấu trúc bản chất nhất là mọi thứ đều sẽ dễ dàng hóa giải."

Bà ngồi chỉnh tề nghiêm trang, giọng nói thong thả: "Rất nhiều người giảng giải là diễn viên phải biết thôi miên, khiến bản thân mình tin điều này là thật, từ đó ảnh hưởng đến tất cả mọi người khác, để họ cũng thấy đó là thật."

"Giai đoạn thanh niên trung niên cô cũng từng tin thế."

"Nhưng ấy là một cái bẫy, hơn nữa lún vào quá sâu dễ gây tổn thương chính mình."

"Hiện giờ có một cách đơn giản nhất để xác định xem em đã nhập vai hay chưa."

"Trầm Trầm, cảm giác gì ở một nhân vật sẽ dễ khiến em thấy chân thực nhất?"

Tô Trầm ngẩn ra, nhất thời có quá nhiều lựa chọn trào lên trong đầu.

Bé thận trọng chọn lựa, chưa trả lời ngay.

Bà cụ mỉm cười, đưa ra đáp án đầy cảm khái xa xăm.

"Đau đớn."

Cái trực tiếp nhất mà cũng rõ rệt nhất, sẽ luôn là đau đớn.

Dù thuộc linh hồn hay thể xác, dù ở bất cứ thời điểm nào trong sinh mạng.

Đau chân thật hơn yêu, và cũng mãi mãi khắc ghi hơn tình yêu.