Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 120




Tưởng Lộc được mẹ ôm siết xong còn tưởng là mình đang nằm mơ.

Cậu lặng lẽ cấu mình một cái, phát hiện ra biểu cảm của Tưởng Tòng Thủy đã giống người sống hơn hẳn.

"Tối qua cô Lương kể hết cho mẹ rồi," Lúc bộc bạch lời thật lòng, cách nói chuyện của Tưởng Tòng Thủy có cảm giác vụng về đặc trưng của người theo học thuật: "mẹ không quấy rầy con chứ hả?"

"Chả lẽ mẹ đặc biệt đến an ủi con ạ?"

"Ừm," Tưởng Tòng Thủy nhớ ra gì đó, lấy một quyển đề trong balo mình đang đeo ra: "mẹ còn mang cho con bộ "300 đề đại học kinh điển" này."

Nụ cười của Tưởng Lộc đông cứng tại chỗ.



Hai mẹ con đều đã đói meo, ăn uống đơn giản rồi quay về phòng.

Tưởng Lộc cũng không ra vẻ nữa, gặp phải gì đều kể hết cho cô, lần đầu tiên thử dựa dẫm vào mẹ.

Những thông tin trước kia Tưởng Tòng Thủy nhận được đều là việc liên quan đến diễn viên, nghe dần về sau mới phát hiện hóa ra con trai lại can dự sâu đến thế.

Trong lúc nói về những nhiệm vụ Khương Huyền giao, Tưởng Lộc cũng lặng lẽ quan sát biểu cảm của mẹ.

Nếu đổi là Lương Cốc Vân nghe xong chắc chắn sẽ chất vấn cự tuyệt, thấy giám đốc Khương gây áp lực cho hai đứa quá đà, sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của hai đứa.

Tưởng Tòng Thủy nghe hết, chưa bình luận ngay mà trái lại hỏi Tưởng Lộc một câu.

"Cái làm con thấy không chịu được nhất đợt này là gì?"

Tưởng Lộc nghĩ ngợi rất lâu, tách riêng từng cái ra đều rõ trầm trọng, nhưng hình như giờ được mẹ nhắc nhở lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

"Cảm giác kiểu... thế giới sụp đổ ấy ạ."

Tưởng Tòng Thủy gật gù, phản ứng bình bình.

Tưởng Lộc thử nhắc đài chương trình: "Mẹ, lúc này mẹ nên an ủi con một tí."

"Đột phá là một quá trình, quen dần là ổn thôi." Tưởng Tòng Thủy cầm cốc giữ nhiệt lên, không có tâm trạng gì lắm: "Khương Huyền cho con làm việc đồ sộ thế này, tương lai nhỡ có gặp thêm sóng gió nhỏ nhặt gì chưa chắc con đã thấy đáng bận tâm."

Tưởng Lộc ngẫm ngợi, thấy cũng hợp lí thật.

Cơ mà —— mẹ!! Không phải mẹ đến đây để an ủi con à!!



Cậu còn chưa có cơ hội phản đối đùa mấy câu thì Tưởng Tòng Thủy bưng cốc giữ nhiệt có kỉ tử long đong lên, nét mặt suy tư.

"Hình như lần đầu mẹ gặp cảm giác đấy là hồi học tiến sĩ."

"Lúc ấy bài báo SCI đầu tiên của mẹ bị cướp mất vị trí tác giả số 2."

Tưởng Lộc khó lòng tưởng tượng người tính tình lạnh nhạt như mẹ cậu sẽ có biểu cảm ấm ức, hỏi thêm: "Sau đấy thì sao ạ?"

"Sụp đổ xong thì chấp nhận hiện thực, từ đấy biết tránh đường vòng ra thôi." Tưởng Tòng Thủy khá bất đắc dĩ: "Những việc này giống bị sốt ấy mà, cắt sốt xong là khỏe re."

Lúc mở cửa ra trông thấy mắt mẹ đỏ hoe Tưởng Lộc còn tưởng mẹ ruột bị nhập hồn, bây giờ ngồi ở sofa cạnh mẹ nghe mẹ nói, quả nhiên vẫn là công thức kinh điển.

Sự tung tăng ban đầu thoáng hẫng hụt, nhưng cậu không nói gì thêm nữa.



"Trước khi đến đây cô Lương đã kể cho mẹ rất nhiều."

"Tuy cô ấy luôn rất lịch sự với mẹ, nhưng đôi bên đều hiểu cô ấy không tán thành với cách làm mẹ của mẹ."

Tưởng Tòng Thủy vừa nói vừa rũ mắt nhìn hoa văn trên mặt bàn đá Đại Lý, không hề nhìn thẳng vào Tưởng Lộc.

"Từ trước đến nay mẹ không dám tiếp xúc với cuộc sống gia đình, cũng không dám can thiệp quá nhiều vào cuộc đời của con."

"Về mặt làm mẹ, mẹ rất yếu kém, thật sự xin lỗi con."

Tưởng Lộc ngẩn ra, bỗng dưng phát hiện mình không hiểu rõ người trước mắt cho lắm.

"Mẹ đã dựa dẫm vào sự chăm sóc của bác rất lâu, rồi lại tùy tiện nhờ cậy bác trông nom con."

"Bây giờ mới đứng ra gánh vác trách nhiệm thì muộn quá rồi, nhưng mẹ vẫn hi vọng có thể cố gắng hết khả năng của mình để làm được gì đó cho con."

"...Thế ạ?" Tưởng Lộc lên tiếng đáp, giọng có vẻ mất tự nhiên: "Mẹ định làm gì ạ?"

Tưởng Tòng Thủy kéo khóa mở balo, lấy ra tập hợp đồng diễn xuất, hợp đồng quản lý, hợp đồng quảng cáo đã được sắp xếp gọn ghẽ.

Ba quyển hợp đồng gộp lại phải dày bằng nắm tay, là bản sao phía Tưởng Lộc giữ suốt 6 năm nay.

"Mẹ ủng hộ mọi quyết định của con, kể cả bây giờ con chọn về đi học, hay giờ con muốn đi làm đầu bếp, làm bất cứ việc gì."

"Những vấn đề như tiền bồi thường vi phạm hay kiện tụng mẹ đều sẽ lo liệu giúp con, con không phải sợ."

Trong lúc nói chuyện, thi thoảng cô sẽ để lộ nụ cười áy náy.

"...Mẹ không hiểu về phim ảnh lắm, cũng không xác định được rõ là rốt cuộc con không muốn ở lại đây nữa thật hay chỉ nói lẫy nhất thời thôi?"

Tưởng Lộc phủ nhận theo phản xạ: "Con có nói thế đâu ạ."

"À thế hả." Tưởng Tòng Thủy chần chờ nói: "Thế mẹ cất mấy cái này đi nhé?"

Tự dưng Tưởng Lộc thấy có những khi mẹ cậu đúng cực kì đơn giản.

Không biết có phải ai làm học thuật cũng vậy không, hay là tính mẹ vẫn luôn như thế.

Cậu giở những hợp đồng mình đã kí ra xem, lắm hạng mục bản thân cậu còn đã quên béng mất nội dung.

Nhưng ít nhất ấy đều là dấu vết liên quan đến tác phẩm, Tưởng Tòng Thủy gìn giữ cẩn thận nguyên vẹn từng trang.

"Mẹ ơi," Cậu hiếm khi gọi mẹ bằng giọng êm ái đến thế: "cảm ơn mẹ."

Cậu chưa bao giờ biết ơn cô Lương như lúc này.

Có lẽ cuộc gọi tối qua chính là lời cầu cứu.

"Hôm nay mẹ đến đây... rất quan trọng với con."



Hình như lúc trông thấy mẹ, trái tim hoảng sợ lo âu của con cuối cùng cũng dịu lại.

Hình như tâm trạng rối ren về dì Đông, sự kháng cự trước thế giới chưa rõ, đều đã tan đi rất nhiều vào khoảnh khắc gặp lại mẹ.



Tưởng Tòng Thủy đặc biệt lập bập trước cuộc đối thoại sến súa kiểu này, nghe vậy cứ vùi đầu uống nước, được một lúc hết nước lại đứng dậy đi rót thêm nước sôi để nguội, cơ bản không biết phải trả lời kiểu gì nữa.

Năm xưa cô yêu đương chưa học hỏi hiểu biết được mấy đã sản xuất ra luôn ông con, bây giờ gần 50 rồi mà vẫn mù mờ mặt này, tương đối tự trách trong lòng.

Tưởng Lộc đứng ở đầu kia bếp bóc quýt, nhớ ra việc gì lại nói tiếp: "Thế bên trường mẹ thì sao ạ?"

"Xin nghỉ ăn Tết." Tưởng Tòng Thủy nói: "Hình như lãnh đạo đặc biệt mong mẹ nghỉ thì phải, bảo là nếu nửa tháng không đủ thì thêm nữa vẫn duyệt."

...Ấy là do thường ngày mẹ toàn giục sếp làm việc chứ gì!



"Tối qua mẹ xem phim của con mãi, con diễn hay lắm." Tưởng Tòng Thủy nhìn sang cậu, ánh mắt êm dịu hẳn, giây phút này phong thái lại cứ giông giống Kiều Hải Hạ: "Về sau con làm việc ở trường quay, mẹ cũng sang ngồi một lát xem xem cuộc sống của con thế nào, được không?"

Cũng kì lạ thật, mẹ con sống chung 18 năm, hình như lúc này mới bắt đầu làm quen lại từ số 0.

Tưởng Lộc dưỡn dẹo ngượng nghịu đồng ý, tuy nội tâm vẫn xấu hổ lắm nhưng luôn luôn hi vọng mẹ sẽ hãnh diện về mình, gật đầu đầy mâu thuẫn.

Thấy bầu không khí đã thư thái nhẹ nhàng hơn, Tưởng Lộc thăm dò hỏi thử một câu nhạy cảm.

"À thì... ặc, dạo này Kiều Hải Hạ có liên lạc với mẹ không ạ?"

Tưởng Tòng Thủy không hề giấu: "Chú ấy hỏi mẹ có đi hẹn hò chung được không."

Tưởng Lộc giật thót suýt thì bóp nát quả quýt, cười gượng: "À thế ạ... con đi rửa cái tay đã."

Bố mình không định quay về làm bố mình thật đấy chứ? Chẳng lẽ hai người sắp sửa nối lại tình cảm rồi à??



Trong khi ai đó chìm trong hoang mang vì nghi ngờ gia đình đang manh nha tái hợp thì Tô Trầm cũng bỗng dưng được gặp lại mẹ, hớn hở quay về làm Tô 3 tuổi, nhõng nhẽo đòi ăn bánh gạo ngọt mẹ nấu.

Lương Cốc Vân đến đây đột ngột, tuy Tô Tuấn Phong đã hỗ trợ sắp xếp hành lý gửi ra sân bay nhưng lần này không kịp mang theo quà cáp gì.

May là ba cụ già ở nhà cứ rảnh là lại gửi đặc sản quê cho, giúp bếp của phòng khách sạn bên Chử Thiên đây luôn luôn duy trì trạng thái đầy ắp chật ních.

Bánh gạo ông bà tự tay giã, gà xông khói vịt hong khô tự tay phơi, rồi cả các loại đồ đông lạnh mứt hoa quả đủ ăn đến sang năm, để ngày nào bé nhỏ cũng được nếm hương vị ấm áp của quê nhà.



Lương Cốc Vân gặp lại con trai cũng vừa xoa đầu vừa ước lượng chiều cao, cảm thán bé con ngày nào cũng cao lên, rồi xót xa càng lúc càng gầy đi, mất hết má bánh bao rồi còn đâu.

Trong lúc Lương Cốc Vân đeo tạp dề luộc bánh gạo thì Tô Trầm bê quyển album ra, giới thiệu cho mẹ từng tí.

"Cặp sinh đôi này là anh Hạnh và anh Vinh mà hồi trước con kể với mẹ đó, nhóc này là Lâm Cửu Quang, bạn kia là đệ tử kiêm cháu của chú đạo cụ..."

Lương Cốc Vân rất hào hứng xem cùng, lại còn nhớ được tên của cả nhóm bạn trong đoàn phim, xoa tay nói: "Năm nay mẹ xin nghỉ phép ở với bé hai tuần, sếp đồng ý rồi không sao hết, sắp tới con với Lộc Lộc mà phải quay cảnh đêm nữa thì mẹ sẽ nấu bánh trôi cho hai đứa."

"Đúng rồi, ban ngày con diễn mẹ cũng có thể ra phim trường ngồi cùng."

"Vâng ạ," Tô Trầm cười nói: "thế chắc phải bị spoil hết một lượt diễn biến đấy ạ."

Đang nói chuyện dở thì điện thoại rung, Lâm Cửu Quang gọi bé và Tưởng Lộc xuống cùng khớp thoại.

Đúng lúc bánh gạo thơm ngào ngạt được rời nồi lên đĩa, rắc thêm bột đường đỏ xong màu sắc càng hấp dẫn.

Tô Trầm bảo mẹ cứ vào phòng phụ yên tâm ngủ bù trước đã, rồi hớn hở bưng đồ ăn xuống tầng.



Ba người gặp nhau, có hai người sắc mặt phơi phới rõ ràng, Lâm Cửu Quang ăn bánh gạo hỏi thử, được nghe kể giản lược tình hình.

"Nghĩa là... mẹ hai anh dẫn nhau đến đây, hơn nữa còn định ra trường quay chung với hai anh á?"

Tưởng Lộc nghe thôi cũng thấy ngại, cố ra vẻ bình tĩnh ừm một tiếng.

Tô Trầm ngồi vắt chân rất thoải mái, lúc ăn bánh gạo tí thì bỏng miệng.

Bé hà hơi phù phù, quay sang nhìn Lâm Cửu Quang.

"Ánh mắt phức tạp của nhóc là để bày tỏ cái gì đấy?"

Lâm Cửu Quang gập quyển kịch bản lại, chậm rãi nói: "Ba ngày nữa hai anh có cảnh chung, đúng không?"

Tô Trầm thoáng chần chừ gật đầu: "...Đúng?"

"Có cần em nhắc lại phó đạo diễn là ai với cảnh đấy là cảnh gì không."

Tưởng Lộc giơ tay đúng thời điểm: "Phó đạo diễn là anh."

"Cảnh đấy là... Tưởng Lộc hấp hối tỉnh lại?"

Lâm Cửu Quang tiếp tục hướng dẫn: "Ngoài hấp hối ra còn có?"

Đôi đũa đang định gắp của Tô Trầm khựng lại giữa không trung.

Bỏ xừ rồi.



Thường đoàn phim sẽ không quay đúng theo trình tự thời gian của cốt truyện.

Có lúc toàn bộ các đoạn của cùng một bối cảnh sẽ được tập trung hết vào một giai đoạn, ví dụ cảnh này sau khi vượt ngục và đổi hồn Nguyên Cẩm được thế lực nhiều bên cứu giúp, cuối cùng cũng trở về kinh thành, xông tới phủ để gặp Cơ Linh, thực ra nó nằm ở phần kết mùa 6, được kéo lên sớm để quay đồng bộ xong luôn tầm này.

Chọn mốc tập trung là bối cảnh, ưu điểm gồm có thư kí trường quay tiện lập kế hoạch, điều chỉnh góc máy đơn giản, không cần bố trí thêm cảnh quay đạo cụ phát sinh, nhưng cách nhập vai nhảy cóc yêu cầu nhiều công sức từ phía diễn viên hơn.

Ở phần kịch bản này, khi chứng kiến Cơ Linh nguy kịch tính mạng vì mình, Nguyên Cẩm bấu vào tay hắn gọi tên hắn, theo miêu tả trong nguyên tác là "đôi mắt đỏ quạch", tâm trạng dao động cực lớn.

Cuối cùng y chọn lấy mạng truyền mạng, lựa chọn cách giải của dược sư tộc Đài, thả cổ làm từ máu rồi chuyển một nửa độc tố của Cơ Linh sang mình, mượn việc này báo đáp lại rất nhiều ơn nghĩa ngày xưa.

Hình như chị Văn còn cài cắm chi tiết nho nhỏ ở đây, ám chỉ lần chuyển mạng này sẽ giảm tuổi thọ mấy chục năm hoặc ảnh hưởng đến dị năng của Nguyên Cẩm, nhưng không giải thích cụ thể.

Lúc đọc kịch bản hai người thấy cũng bình thường thôi, cốt truyện nó thế, đúng là ban đầu mục đích của Lam Tử Chân là giết chết không nương tay thật mà, hợp tình hợp lí.



Mãi đến khi Lâm Cửu Quang nhắc nhở, cuối cùng cả hai cũng nhớ ra, góc nhìn thực tế sẽ là Tô Trầm quỳ một gối cạnh giường lay gọi để Tưởng Lộc đang hôn mê bệnh nặng tỉnh dậy, cảm xúc tích tụ xong có khi còn phải rưng rưng nước mắt các thứ các thứ.

Giữa cái cảnh như này mà mẹ ruột hai bên đều có mặt xem diễn xuất tại chỗ thì chắc chắn không phải chuyện gì hay ho...



Tưởng Lộc đáp ngay tắp lự: "Anh sẽ bảo mẹ ở nhà, đoạn này đừng có đến."

"Anh ngăn được không?"

"Với cả đồng ý hết rồi, lật lọng không hay." Tô Trầm thỏ thẻ: "Thôi thì phát huy tố chất chuyên nghiệp gắng gượng một hôm, cứ diễn đừng nghĩ nhiều quá."

Trông bé có vẻ vững vàng nhưng thực ra đã có nguyên một đàn hươu co vó chạy loạn lên trong bụng rồi.

Làm sao mà không nghĩ nhiều được!!

Người ta là ex-crush của mình đấy, bây giờ nói chuyện được bình thường đã nhọc nhằn lắm luôn rồi, ai mà gượng nổi cơ chứ!!



Lâm Cửu Quang đặc biệt tán thưởng biểu cảm biến đổi phong phú của hai người trước mắt, gật đầu nói: "Cùng lắm thì để em chen ngang nhõng nhẽo, lôi kéo sự chú ý của hai cô sang em, hai người tranh thủ diễn cho qua."

"Không khả thi lắm." Tưởng Lộc thở dài thườn thượt: "Mẹ anh... hóng hớt bất chấp luôn."

Chắc mẹ không chỉ đến trường quay xem mà còn phải lôi điện thoại ra chụp nữa.

—— Tự dưng đi đồng ý làm gì không biết!



Trong suốt 3 ngày, có gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Ngày đầu tiên, một nhóm phục vụ mới đến khách sạn, nhưng không hề xuất hiện ở bữa tiệc hay nhà hàng nào hết.

Họ dọn vào ở, mang theo những thùng hoa quả thịt cá to đùng, song chỉ mỗi người trong cuộc am hiểu mới hay cái được xếp phía dưới số thịt ba chỉ sườn cừu ấy là nhiều máy hủy giấy và máy in hơn nữa.

Tất cả mọi thành viên đoàn phim đều không hề phát giác ra điểm kì lạ, ngay cả đạo diễn Cát kinh nghiệm từng trải lão luyện cũng vẫn cười đùa thoải mái như thường, không đánh hơi thấy điềm báo hướng gió sắp xoay chuyển.



Công ty kiểm toán mới cực kì đáng tin cậy, kết hợp số manh mối khổng lồ do nhân viên nội bộ cung cấp, tìm ra lượng lớn dấu vết về khoản thuế & chi tiêu không khớp sổ sách.

Ngay hôm sau đó Khương Huyền thình lình dẫn các quản lý cấp trung và cấp cao đến đoàn phim, sắp xếp cho toàn đoàn tạm ngừng hai ngày, tất cả thành viên đoàn phim được chia ra trò chuyện trao đổi riêng.

Nghe nói quy trình đột ngột này có liên quan đến vụ ăn trộm vương miện hổ phách máu.

Lúc tin đồn lan đi, cơ bản không một ai thấy mình liên quan gì đến vương miện cả, ai cũng rầm rì bàn tán hóng hớt.

"Thấy bảo vương miện hổ phách máu của Nguyên Cẩm có 2 3 bản, mà toàn là vàng thật cả đấy!"

"Thì đó, có cái là hồng ngọc tự nhiên có cái là hồng ngọc nhân tạo, liệu có ai lén đánh tráo mất không?"

"Uây, ai mà to gan thế, thảo nào sếp Khương cũng đích thân đến luôn, vụ này phải mấy triệu tệ ý chứ!"



Tất cả camera giám sát đều hoạt động chặt chẽ suốt 24 giờ, có cả cảnh sát lục tục lái xe vào khách sạn.

Mọi người thu hoạch được nhiều tin tức liên quan đến vụ trộm hơn từ bốn phương tám hướng, nhưng đều thấy chẳng có gì lạ, không quá hốt hoảng.

—— Làm gì có đoàn phim nào không mất đồ đâu? Phim càng nổi tiếng, đạo cụ càng quý thì càng dễ bị ngấp nghé!

Bây giờ trên sàn thương mại điện tử áo choàng cùng loại vương miện cùng mẫu của Nguyên Cẩm còn bán lia lịa, rồi bao nhiêu học sinh ngày nào cũng nhại lời thoại theo nữa.

Vương miện của Nguyên Cẩm mà đem đi bán lại thì đảm bảo giá chợ đen phải tầm kiểu ngọc ngà xa xỉ ấy!



Mấy trăm thành viên được chia theo chức vị cao thấp thành 4 cấp bậc trong hình tháp, do quản lý ở nhiều cấp khác nhau phụ trách trao đổi riêng, toàn bộ cuộc nói chuyện đều được ghi âm ghi hình lại.

Ngay cả nhân viên phục vụ và lễ tân cũng phải tham gia đúng quy trình, thuật lại đại để xem đợt này mình có gặp phải điều gì bất thường không.

Trong suốt quá trình Tưởng Lộc luôn giữ im lặng và giữ bí mật tuyệt đối, không kể sự việc cho bất kì ai.



Lương Cốc Vân tưởng là đoàn phim gặp sự cố thật, còn đặc biệt dặn Tô Trầm tạm thời giao lại chiếc vương miện nhỏ sưu tầm cho cấp quản lý.

Tô Trầm dở khóc dở cười, bảo cái đấy làm theo vòng đầu hồi mình 12 tuổi, bây giờ có đeo được nữa đâu.

Món đồ vẫn được giao nộp, nhưng rồi nhanh chóng được ban quản lý trả về, trả lời đã qua kiểm tra, không phải cái này.

Vương miện cỡ nhỏ cũng có giá trị rất lớn, nhưng đã thành vật lưu niệm của riêng Tô Trầm.



Trước đó Tưởng Tòng Thủy đã nghe Tưởng Lộc trình bày đầu đuôi, biết tất cả chỉ để che mắt, đoàn phim đang mượn cớ điều tra mạng lưới quan hệ và tình hình hành vi của vợ chồng Trình Đông.

Nhờ việc bảo mật nghiêm ngặt nhiều lớp, giám sát điện thoại nội bộ, ngăn tín hiệu di động, nên mọi người đều không rõ những người khác đã phải nói chuyện riêng bao lâu.

Khương Huyền biến mất ở tầng 4 mãi lâu không hề xuất hiện, chỉ đạo toàn bộ quy trình trao đổi thông qua hệ thống mạng điều khiển từ xa đã lắp đặt sẵn.

Cuối cùng gặp đến hàng các vai chính, toàn bộ các diễn viên quan trọng đều lần lượt được đưa vào phòng họp nhỏ, tiến hành trò chuyện 1:1.



Đúng là lúc bước vào Tô Trầm hơi nhấp nhổm thấp thỏm, lo là vương miện hổ phách máu của đoàn phim bị người ta tráo thật.

Quản lý cấp cao trước mặt bé là một cô đeo kính, cười híp mắt mời bé ngồi xuống.

Xong rồi hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt.

"Cháu đóng phim có mệt không?"

"Cháu thấy đạo diễn nào tốt hơn?"

"Cháu thích ăn món ngọt nào?"

Chưa đến 5 phút đối phương đã vui vẻ mời bé ra ngoài.



Tô Trầm hoang mang bối rối, lẳng lặng tố cáo với Tưởng Lộc.

"Em thấy cô ý cơ bản chả buồn điều tra hẳn hoi ý."

Tưởng Lộc ngập ngừng khó xử.

"Vụ án mất cắp to như thế này mà cô ý không hoài nghi em, lại còn hỏi là em thích ăn gì." Bạn Tô có tấm lòng cực kì chính nghĩa: "Nhỡ đâu em chính là nghi phạm thì sao!"

Tưởng Lộc xoắn lông mày nhìn bé, nhanh chóng bị gọi vào phòng.

Tô Trầm còn để ý nhìn đồng hồ canh giờ, quả nhiên, lần này thậm chí chưa được 3 phút, Tưởng Lộc cũng đi ra nốt.

...Toàn kiểu làm cho có thôi kìa!

"Nó là như này." Tưởng Lộc dẫn bé đi về, bịa bừa cái cớ: "Thực ra mọi người đã xác định được nghi phạm rồi, mình chỉ là để che chắn thôi."

Tô Trầm khẽ ui một tiếng.

"Chắc sẽ bị phạt tù nhiều năm lắm ha."

"Đại khái vậy." Tưởng Lộc đút hai tay trong túi, chậm rãi bước đi.

"Mong là người ta sẽ học được bài học."



Cấp cuối cùng cần trao đổi là đạo diễn, nhà sản xuất, nhà phát hành.

Lúc vào nói chuyện đạo diễn Cát hồi hộp đến mức huyết áp có bệnh sẵn tăng vọt, trợ lý chủ tịch buộc phải gọi bác sĩ ở căn cứ đến cho thuốc khẩn cấp.

Đến lượt đạo diễn Thiệu, từ đầu đến cuối gã đàn ông sa sút chán chường chỉ có gì nói đó, người nồng nặc mùi rượu.

Gặp phải Khương Huyền, Thiệu Hải Duyên đã chẳng buồn đóng giả nữa.

Văn Trường Cầm ngồi bên cạnh, không nghe thấy mấy câu dài ngoằng lẫn lộn nửa nạc nửa mỡ còn thấy cứ thiếu thiếu thế nào.



Khương Huyền đã dự liệu có khả năng người này sẽ phá nát bộ thứ sáu, nhưng không ngờ tâm lý gã lại tan vỡ dễ thế.

Trước khi mời rời phòng, Khương Huyền còn lịch sự hỏi thêm một câu.

"Cậu có cần bác sĩ không?"

"Doctor hay Shrink?" Thiệu Hải Duyên lại lôi cái tiếng Anh học đòi của gã ra, nhìn Khương Huyền lạnh lùng nói: "Tôi thế này chắc anh vui lắm nhỉ?"

Khương Huyền chỉ nhún vai, trả lời rất nhân từ.

"Đều cung cấp được, không mất phí."



Ba ngày sau, mười mấy người bỗng biến mất khỏi đoàn phim.

Nghe bảo có người mệt quá xin nghỉ dài ngày, có người thì chắc là dính dáng đến vụ trộm thật, bị giải đi rồi.

Trong số đó có cả chỉ đạo quay phim Trình Đông và ông chồng kế toán.



Mọi người nghĩ ngợi thấy cũng có lí, tuy vẫn thủ thỉ xì xào nhưng qua mấy hôm là tin đồn cũng chẳng còn mới mẻ hấp dẫn nữa.

Từ đầu đến cuối, không có bất cứ suy đoán nào ảnh hưởng thực chất đến thanh danh đoàn phim xuất hiện, phần lớn mọi người đều chỉ hú hồn một phen.

Hết thời hạn 3 ngày đoàn phim quay lại làm việc bình thường, mọi người tiếp tục lo cày cuốc kiếm tiền, cùng chạy deadline với gã đạo diễn tinh thần rệu rã.

May là tất cả đã sắp kết thúc.

Những hao hụt không ai hay biết, những khoảng trống giao dịch lợi ích, tất cả nguy hiểm có thể dao động nền tảng đoàn phim đều đã được lấp đầy hoàn hảo xác đáng.

Vậy là đủ rồi.



Lúc Tưởng Lộc hóa trang bệnh tật yếu ớt, Tưởng Tòng Thủy ngồi cạnh giơ điện thoại lên chụp ảnh.

"Nào, cười cái coi."

Tưởng Lộc bị trang điểm bệnh nhân hiểm nghèo mặt vô cảm từ chối nhìn vào ống kính, trái lại thợ trang điểm thì cười toe toét giơ tay chữ V.

"Hai —— ba!"



Cậu nằm vào cái giường gỗ tương đối chật chội lần nữa. Nhưng đồng thời còn phải hướng dẫn chỉnh góc máy cho chuyên viên cấp dưới và cách biến đổi ánh sáng trong phân cảnh sắp sửa quay.

Khâu tự đạo tự diễn dĩ nhiên sẽ lu bu, thực ra tất cả giống kiểu thiết lập sẵn trình tự rồi nằm xuống diễn là xong.

Tô Trầm hóa trang xong sau cậu, cả quần áo lẫn kiểu tóc đều sửa đổi vài chi tiết mới.

Đoạn diễn biến này sẽ nằm ở đoạn kết bộ thứ sáu, Nguyên Cẩm vượt biển quay về, tất cả đều đang thay đổi.

Nhưng điều quan trọng nhất là phải cứu người bạn chí cốt của y trước đã.



Thực tế thì cung đình và phòng ốc trông tưởng kín mít đã bị dỡ hết phần ngoài để tiện cho người của đoàn phim bố trí các loại máy móc, nhìn như bị đao bổ ngang một nhát.

Hai bà mẹ ngồi ngoài ống kính chờ xem con giai nhà mình đóng phim, thỉnh thoảng còn cười nói mấy câu.

Trước khi đến đây Tô Trầm đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng lúc sắp diễn vẫn cứ cảm giác không gồng được nữa đâu.



Mẹ ruột xem thì cũng thôi, nhưng cô Tưởng cũng ở đây!

Bé chưa hề kể cho ai việc mình thầm mến Tưởng Lộc nhưng mà vẫn cứ chột dạ, giờ phút này má còn đang nóng bừng bừng.

Thiếu niên bước vào bối cảnh, quay lưng về phía phụ huynh, song trông thấy ánh mắt Tưởng Lộc cũng khá lấm lét thế là cảm giác như đang cùng chung hoạn nạn.

"Vẫn phải làm theo đúng quy trình nha, Tiểu Lộc." Đạo diễn Cát là hàng cha chú, có mặt hỗ trợ giám sát tình hình, lo Tưởng Lộc vừa chỉ đạo vừa đóng phim không bao quát được mọi người khác: "Cháu phải hướng dẫn mọi người, nhắc lại các điểm quan trọng trong tình tiết, chỉ dẫn cho diễn viên phát huy tốt hơn."

Tưởng Lộc nằm trên giường, mặt không biểu cảm: "Chờ cháu nghiền ngẫm tí ạ."

"Đúng là cần nghiền ngẫm." Lâm Cửu Quang ít thoại nhất đoạn này giơ kịch bản lên: "Ai viết cái lời thoại này thế ạ, sến quá đi mất thôi!"

Diễn viên phu nhân Cơ Linh cũng cười theo: "Hình như chỗ này còn chả cần đến vai chính thất của em luôn ý?"

"Cũng không cần đến dược sư nốt." Một diễn viên khác cười cong mắt nói: "Hai đứa cố lên!"

"Ấy ấy, cảnh tình cảm sao lại gọi là sến được!" Đạo diễn Cát nghiêm mặt nói: "Lúc cảm xúc chân thật thì nói gì cũng không bị gượng đâu, mình phải nắm bắt được mối quan hệ sống chết có nhau giữa các nhân vật ấy!"

Đạo diễn Cát đang định nói tiếp xong lại tắt đài, nhường hết cơ hội cho Tưởng Lộc để cậu luyện tập thực tiễn luôn.



Tưởng Lộc nhìn chằm chằm vào kịch bản mất mấy giây, cuối cùng cũng mở miệng.

"Ở đây nhóc phải gọi tên anh bằng giọng hơi nghẹn ngào một tí."

Tô Trầm đang đưa lưng về phía mọi người còn lại, giờ chỉ đối mặt với mình cậu, nghe thấy câu này vẫn không dám nhìn vào mắt Tưởng Lộc, khẽ gật đầu.

Tưởng Lộc nói xong cảm giác câu này cứ sai sai làm sao, lại nhìn sang Tô Trầm mặt mũi rối rắm, dừng lại một lát, quyết định đổi cách xưng hô.

"Thực ra Nguyên Cẩm cực kì bận tâm, canh cánh về Cơ Linh."

"Ngay trên đường về y đã lo lắng cho an nguy của Cơ Linh lắm rồi, vì biết Lam Tử Chân sẽ không bỏ qua đơn giản cho người bên cạnh mình.

"Từ trước khi đến nơi cho tới sau khi vào nhà, nhịp bước phải liên tục tăng nhanh, sự chuyển biến trong cảm xúc cũng cần có lớp lang."

"Được."

"Lúc túm lấy tay có thể giữ mạnh, cảm giác đang bấu vào đó."

"Ừm."

"Tóm lại... diễn một lần xem? Thử trước đã?"



Đạo diễn Cát thấy thằng bé này nói năng còn cứ úp mở, lên tiếng gợi ý: "Phương diện tâm trạng thay đổi thế nào, cháu phải diễn tả suy nghĩ của cháu cho Tô Trầm chứ."

Tưởng Lộc nghĩ bụng giờ cháu giảng giải cảnh phim cho Tô Trầm mà cứ như đang mơi bé nó ấy, quay đầu sang nhìn đạo diễn Cát một cái ý bảo thôi hòm hòm rồi đấy ạ.

Người kia vỗ vai cậu mấy cái rõ mạnh, động viên hết lòng: "Mày cứ nói nhiều vào cháu, không phải sợ sai đâu!"



"Lúc này thì bi thương, tự trách, rồi cả tình cảm vượt lên bản thân, đều phải hòa quyện vào nhau." Tưởng Lộc nói rất gian nan: "Thế nên khi biết nguyên nhân Cơ Linh trúng độc xong Nguyên Cẩm mới mất kiểm soát."

Tô Trầm đã không thể nghe tiếp nữa.

Hai phụ huynh ngồi ngay sau lưng, bé còn phải diễn cảnh mất khống chế vì cậu.

Đúng thật là...



"Vào khoảnh khắc lấy mạng truyền mạng, Nguyên Cẩm sẵn lòng chết vì Cơ Linh."

Tưởng Lộc thở dài một hơi.

"Dù không muốn thừa nhận nhưng mối quan hệ giữa hai người đã sâu xa tới mức đó rồi, nhóc hiểu không."

Tô Trầm ngước mắt nhìn vào mắt cậu, ngoan ngoãn gật đầu.

"Em hiểu."