Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 122




Khoảnh khắc trao đổi qua ánh mắt, hình như linh hồn cả hai đã chìm ngập vào nhau lần nữa.

Cậu là đạo diễn của bé, tay nắm lấy nhau là sợi dây dẫn dắt từng tấc thần kinh của bé.



Giờ phút này cả ba thân phận đều trở nên vô cùng kì diệu.

Anh trai, đạo diễn, bạn diễn chung cảnh.

...Mọi sự ăn ý cùng được châm ngòi cháy bùng lên.



Ống kính quay về với cả hai, lấy nét vào Tô Trầm đang rũ mắt nhập vai bên cạnh giường.

Thiếu niên đang ở giai đoạn chuyển giao từ trẻ con sang thanh niên, lông mi bé như lông vũ dài, dáng vẻ suy tư trông mong manh mềm mỏng như sứ xanh.

Thợ trang điểm cầm cọ dài dặm lại hai bên gò má cho bé, giúp gương mặt có sức sống hơn.

Chuyên viên ánh sáng tận dụng trọn vẹn chuẩn xác mọi kĩ thuật, cống hiến khung cảnh ấm áp hoàn hảo như bức tranh sơn dầu.

Dường như toàn bộ đoàn phim, toàn bộ kịch bản đều được tạo ra cho bé.



"Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đếm ngược, 3, 2, 1."

Làn khói từ vại thuốc bay lên mịt mờ, đế vương đứng trên vạn người quỳ gục bên giường, nở nụ cười bất lực mà giễu cợt.

Y đang cười chính bản thân mình, trông thì tưởng ngạo nghễ bất bại, thực ra cũng chỉ là người bình thường.



Trước mặt người ngoài, Nguyên Cẩm là sự tái sinh tụ hội lồng ghép cả hoàng quyền và thiên mệnh.

Sau khi Nguyên Cẩm chết rồi sống lại, sự tồn tại của y đã được nhuộm thêm màu sắc thần thoại, bất cứ con dân nào nhắc đến y cũng đều tôn kính e sợ, hoàn toàn không dám nghi ngờ gì nữa.

Nhưng trước mặt Cơ Linh thì y vẫn cứ là Nguyên Cẩm mà thôi.



Mối quan hệ vua tôi bị số phận khuấy đảo trở nên cực kì tế nhị, giống một câu đố mãi không có lời giải.

Thời Nguyên Cẩm ngụy trang tàn phế hai chân, Cơ Linh từng cõng y đi rồi nhảy, hai người bấu víu dây dài bay ngang qua giữa núi, cùng chứng kiến một con cò trắng sải cánh về xa buổi chiều tà.

Sau khi Nguyên Cẩm đội miện làm đế, Cơ Linh đã huyết chiến núi tuyết vì y, luôn là lương tướng trung trinh tuyệt đối.

Giờ đây tất cả mọi người đã rời phòng, Cơ Linh nằm trên giường ngủ say không một tiếng động, vừa mới bị cạy miệng để cho uống thuốc hạ sốt.

Người nằm ngủ trong chăn gấm như đã bị tước đoạt giam cầm hồn phách, không nghe thấy cả hơi thở, cánh tay cũng trở nên gầy guộc vì nằm bệnh lâu ngày, phần da bọc ngoài xương cốt, chỉ còn sót lớp cơ rất mỏng.



"Có những lúc ta cảm thấy mình nợ ngươi nhiều quá."

Đế vương mò mẫm cười lên, một bên tay áo vẫn đang xắn cao, chuẩn bị sẵn sàng rạch đao truyền máu.

Y rũ mắt, vừa như lạnh nhạt không hề dao động, vừa như đã xác định chắc chắn việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Cơ Linh, ngươi đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?"

Nụ cười tươi thêm, Nguyên Cẩm ngửi thấy cả mùi ẩm ướt trong không khí hôm mình thức dậy giữa lăng mộ ấy.

Quyền lực càng lớn thì càng kiêng kị việc nợ nần người bên cạnh bất cứ thứ gì.

Nhưng y nợ Cơ Linh quá nhiều cái mạng, gồm cả của y, của bản thân Cơ Linh, của phụ thân Cơ Linh.

Cả nhà họ Cơ đều trung thành xả thân, chấp nhận bỏ ra bất cứ giá nào để đền đáp ơn nghĩa của tiên hoàng hậu.

Trả nợ rồi lại mắc nợ, cứ tuần hoàn lặp lại như thế.



Nguyên Cẩm ghét nhất việc phải dây dưa với bất kì ai, lại hiểu rõ giờ phút này đây mình không còn lựa chọn nào khác.

Lúc dược sư thăm dò thử nhắc đến cách giải, y đồng ý ngay yêu cầu đó, không do dự dù chỉ một giây.

Dù cái giá sẽ phải đánh đổi có thể là mù lòa hay tàn phế, hay cướp đoạt đi bất kì biến hóa dị năng nào đêm Trùng Quang từng ban cho.



"Bây giờ con ngươi đã biết nói biết cười rồi, còn chưa hiểu gì hết, tưởng là ngươi đi xa đánh trận cơ đấy."

"Vợ ngươi và bà nội ngươi đều là người rất tốt, mãi luôn chờ ngươi quay lại."

Khi lên tiếng nói những lời này, y lại trở nên thật cô độc, giọng kéo dài rất chậm.

Một người đã trải qua quá nhiều ở cái tuổi cập quan chớm trưởng thành, nhiều đến mức vượt qua mọi ghi chép có trong sử sách, cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh.



Cho ngươi nửa cái mạng của ta, hơn nữa cũng được.

Tốt nhất lúc tỉnh lại ngươi cứ xem như việc này không hề tồn tại, đừng có nói mấy câu làm ta nhờn nhợn.

Hiểu chưa?



Trước đó Nguyên Cẩm cảm thấy mình bắt mọi người khác lui ra, là do có lời rất trịnh trọng cần nói với tên này.

Nhưng mãi đến cuối y toàn nói mấy câu vô thưởng vô phạt, sau đó mới từ từ đứng dậy, gọi dược sư mang trùng độc vào.



"Người thành xương kia... quét máu trừ căn..."

Máu của hai người được niệm chú tráo đổi trong nước rêu tộc Đài, dị trùng chân dài lăn lộn xoay vòng, hút hết tất cả độc tố trong nước hòa máu, xem ấy như thuốc bổ thượng hạng.

Dược sư lẩm nhẩm đọc chú, Ứng Thính Nguyệt nhấc con trùng chân dài đã hút no độc hoa ra rồi thay tiếp con khác.

Hình như có thứ vật chất phức tạp vụn vặt nào đó đang phản xạ ánh sáng trên bề mặt chất lỏng lẫn màu đỏ xanh, khiến khung cảnh trở nên ghê sợ.

"Thần Đài đưa lối... đuổi sạch tai ương..."

Dược sư nhắm mắt lại, bắt đầu lay chuông xoay tròn tại chỗ, những tiếng động kì dị thoắt vang thoắt ngừng cứ như gọi hồn.

Tuy cửa lớn đã đóng rất kín nhưng lại cứ liên tục rung lắc dữ dội, như thể rất nhiều người đang cấp bách đập cửa.

Tiếng hát niệm chú khàn đặc mà chói tai, ống kính cũng lay động di chuyển biến hóa theo, khiến nhịp tim người xem phải tăng tốc thình thịch.



Cộc cộc.

Cộc cộc.



Cơ Linh bất thình lình ngồi bật dậy, rít lên một tiếng dài vì đau đớn, đập vào mắt là Nguyên Cẩm mặt không biểu cảm đang cắt mạch lấy máu.

"Ngươi ——"

Bà lão Xương Rắn giơ ngay gậy chống đè lại, kiểm soát bệnh nhân tránh giãy giụa linh tinh, phá hỏng quá trình làm lễ.

"Nguyên Cẩm, ngươi làm cái gì đấy?!"

"Y đang lấy mạng y truyền mạng cho cậu." Bà lão Xương Rắn lạnh nhạt đáp: "Chịu tỉnh rồi đấy à?"

"Dừng lại, này, dừng lại!!" Cơ Linh quát lên: "Ta không cần y lấy mạng cứu ta!!"



Dược sư vẫn đang giang tay áo dài quay vòng ngược chiều, nhắm chặt mắt lẩm nhẩm thần chú.

Trán Nguyên Cẩm vã mồ hôi lạnh, y lạnh lùng nói: "Im mồm."

"Ngươi điên rồi à?"

"Ngươi mới điên ấy."

Y nhìn chằm chằm hắn, sự yếu ớt đơn độc lộ ra trước đó đã tan biến sạch sẽ, lại quay về với vẻ kiêu ngạo hồi xưa.

"Ta bảo ngươi uống cái bát thuốc đấy thì ngươi uống thật à?"

"Hậu quả như nào ngươi cũng mặc kệ hết đúng không?"

"Đừng có cái gì xấu cũng quàng lên người mình, ấy là Lam Tử Chân ép ta phải chết!" Cơ Linh giận dữ nói: "Ai mượn ngươi lo mấy việc này, ngày ngày bị mọi người nốc canh sâm vào mồm ta cũng vẫn sống được!"

Nguyên Cẩm khẽ xì một tiếng: "Đừng giày xéo nhân sâm nữa."

Ứng Thính Nguyệt nghe cũng bực mình: "Hai người các ngươi khó khăn lắm mới gặp nhau đừng có thấy mặt là hục hặc được không hả!"



Con trùng độc cuối cùng bồi bổ đến độ da bụng căng tròn gần như trong suốt, xong mới được nhấc ra khỏi bát thuốc.

Dược sư túm chặt hai bên tay bị rạch của hai người, nhấn đè thật mạnh trong nước, gầm lên một tiếng rồi đột ngột nâng lên thật cao, kết thúc quá trình trao đổi ở đây.



Khoảnh khắc ngẩng mặt lên trông, vẻ hồng hào trên gương mặt Nguyên Cẩm bỗng phai đi rõ rệt, ngay cả đôi môi cũng thành ra trắng bệch giống Cơ Linh vừa nãy, dược sư vừa thả lỏng tay ra y đã loạng choạng lùi lại, hoàn toàn không đứng vững nữa.

Cơ Linh ngồi dậy định xông ra đỡ, nào ngờ không thể điều khiển hai chân mình, mất thăng bằng cái ngã nhào xuống sàn, đập mạnh vào vạc thuốc sôi nóng bỏng.

"Từ từ thôi!!" Ứng Thính Nguyệt đang dìu Nguyên Cẩm, không kịp đỡ Cơ Linh: "Ngươi có ngồi dậy được không?"

Giọng Cơ Linh lạnh toát: "Chân ta... chân ta sao thế này?!"

Nguyên Cẩm lên tiếng mà còn không đủ sức, phải cắn răng cầm cự: "Dược sư."

Dược sư quỳ phịch xuống đất, nói hiện giờ cả hai đều mang bệnh nặng, phải tĩnh dưỡng thêm.

"Ngươi vừa mới đổi hồn xong đã lao sang đây cứu hắn, bản thân ngươi đã nghỉ ngơi cho khỏe đâu!" Ứng Thính Nguyệt mắng: "Ta đã bảo rồi hai người các ngươi đừng có vội vàng! Từ từ hộ cái được không!"



Quay hết một lượt, xem như đã hoàn thành một vòng trình tự cơ bản, tiếp theo sẽ dựa trên nền tảng này để đi sâu vào hơn.

Tưởng Lộc làm đạo diễn tương đối kén, xem xong đoạn quay kêu cảnh này chưa được, phải làm lại nữa.

"Không thấy nước mắt, cảm xúc chưa đến nơi đến chốn."

Tô Trầm tức tối ngứa răng, choàng áo khoác dày cúi đầu uống trà gừng.



Cả hai quay cảnh mùa hè giữa tiết trời có mưa, trang phục diễn đều rất mỏng.

Hai bà mẹ ở đằng xa thì gặm dưa xem quá trình quay phim, sẽ không tiếp cận quấy rầy tùy tiện, nhưng chốc chốc lại cười đùa một hồi.

Tô Trầm dễ ngại, từ đầu đến cuối chưa quay người lại, chỉ đối mặt với một mình Tưởng Lộc thôi đã hao tốn dũng khí lắm rồi.

Nhưng Tưởng Lộc lại còn nhìn thấy cả bé cả nụ cười của hai mẹ đằng sau nữa, vừa kiềm chế sự xấu hổ đồng thời vừa phải xoa dịu Tô Trầm.

"Nghỉ ngơi một lát, chốc nữa quay lại lần hai."

"..."

"Vừa nãy diễn vẫn hơi lạnh nhạt... Nhóc phải nghĩ là, nhóc đứng ở địa vị cao thế kia, cuối cùng cũng đổi được hồn về với thân xác mình sau khi vượt ngục rồi lại lưu vong, mà vẫn không cần nghĩ ngợi sẵn lòng trao mạng mình cho Cơ Linh, ở đây có sự thay đổi về cảm xúc và khoảng cách."

Tưởng Lộc cầm kịch bản phân tích cho bé, lúc này cậu cũng đang phỏng đoán tâm trạng Tô Trầm.

Tô Trầm vẫn không phản bác, Tưởng Lộc dịu giọng, tự mình đọc lời thoại của Nguyên Cẩm cho bé nghe.

Từng câu từng chữ, từng dòng từng đoạn, truyền đạt khung cảm xúc trong dự tính của mình, làm mẫu rất rõ ràng.

Uống hết nửa cốc trà gừng nóng, Tô Trầm đọc lại kịch bản một lần nữa, cởi áo khoác ra chuẩn bị tiếp tục.

Tưởng Lộc lại gần bé, nhỏ giọng thì thầm bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Giận đó à?"

Tô Trầm chớp mắt mấy cái không nói gì.

Tưởng Lộc nhường thêm bước nữa, thấp giọng nói: "Diễn tốt lắm rồi, do anh yêu cầu cao quá thôi."

Đôi mắt Tô Trầm thấp thoáng nụ cười, bé khẽ lắc đầu rồi quay về vị trí cũ, quỳ xuống.

Tự dưng Tưởng Lộc bị bé làm lơ, ngưng thở mất mấy giây, vẫn còn đang nghiêng đầu dõi theo bé.

Đúng vào lúc này Lương Cốc Vân lại làm động tác tay cố lên với hai đứa từ đằng xa, Tưởng Tòng Thủy cũng đang gật đầu cười theo.

Một gần một xa, khiến Tưởng Lộc chôn chân giữa khe hở bí mật.



Quay toàn bộ cảnh mất cả buổi chiều, làm đi làm lại tầm 5 6 lần.

Về sau dần Tô Trầm gọi tên Cơ Linh mà giọng cũng run run vì lạnh quá đông cứng người.

Rõ ràng đã qua tiết Cốc Vũ rồi mà cứ mưa cái trời vẫn ẩm ướt lạnh lẽo, bé hơi ngơ ngẩn.

Cái kiểu chỉ đạo của Tưởng Lộc gợi nhớ đến phong cách của bác cậu hồi xưa, nhưng số gạch đầu dòng tỉ mỉ chỉ hơn chứ không kém.

Hễ vào trạng thái thì cũng thành lãnh đạo cực kì khó xơi, tất cả các mục từ thay đổi tinh tế trong giọng điệu cho đến tốc độ góc độ biến chuyển ánh sáng, cậu đều có tiêu chuẩn riêng mang màu sắc đặc trưng.



Tô Trầm vừa mới làm quen được với cái kiểu của đạo diễn Thiệu và yêu cầu rộng rãi của đạo diễn Cát đóng vai tạm quyền, lần đầu tiên bị Tưởng Lộc giữ lại phim trường không được tan làm.

Bé đã uống cạn tận hai cốc trà gừng giữa giờ nghỉ, không nhịn được nghĩ bụng, sau này Tưởng Lộc mà làm tổng đạo diễn chưa chắc cuộc đời đã đẹp sao nhé.

Cái người này ấy, cứ phát hiện tâm trạng mình mệt mỏi là sẽ rất thông minh biết lại gần dỗ dành.

Nhưng dỗ hai ba câu dịu dịu đi xong là sau đấy lúc quay chỉ tổ yêu cầu cao hơn, gọt giũa chi tiết từng giây một cực kì trau chuốt, thực sự tinh xảo như quay điện ảnh luôn.

Tô Trầm vừa hợp tác, vừa cố tình thể hiện tâm trạng ngoài mặt sao cho thật khó đoán, mặc cho đạo diễn trẻ tuổi phải lặng lẽ xin lỗi mấy lần liền, nịnh nọt bé diễn tiếp.



Hai mẹ ở lại phim trường cả buổi chiều với con trai, vừa đọc tạp chí vừa trò chuyện, không thấy có vấn đề gì hết.

Chờ đến lúc thu dọn nghỉ ngơi thì các mẹ lại đưa nước chúc mừng, cất đồ đạc hộ hai đứa như đón học sinh cấp 3 tan học, chờ hóa trang thay đồ xong thì cùng đi bộ về.

Bốn người bước đi trên con đường dài giữa bóng hoàng hôn, hai mẹ nói cười liên tục, con trai thì đều rất lặng yên.

"Có mấy lần em thấy đã được lắm rồi, ai ngờ về sau vẫn còn đất nâng cấp thêm nữa."

"Đúng thật."

"Tưởng Lộc giảng giải nghiêm túc ghê, trông cái là biết có khả năng làm đạo diễn lớn!"

Phần lớn thời gian chủ yếu là Lương Cốc Vân khen ngợi, khích lệ động viên hai đứa nhỏ, giúp hai đứa tự tin hơn.

Tưởng Tòng Thủy rất kiệm lời, thi thoảng phụ họa mấy câu, thường chỉ ngắm nghía đồng cỏ mênh mang ven đường cùng đám trẻ đang hào hứng đá bóng đằng xa.

Tưởng Lộc xách túi đi bên cạnh Tô Trầm, khẽ thở nhè nhẹ cố ý tụt lại phía sau, nhưng khoảng cách vẫn rất gần.

Tô Trầm không hề bận tâm, thong thả mặc kệ cậu đi theo.

Nhịp bước của cả hai hơi chậm, có những khi sát gần quá, balo thoáng va phải nhau, búp bê mặc phục trang phim treo làm móc khóa đung đưa lắc lư.

"Có quen không?"

"Gì cơ?"

"Chắc anh chỉ đạo chưa được ổn lắm." Tưởng Lộc gượng gạo gãi đầu một cái: "Sợ nhóc khó chịu."

Mắt Tô Trầm vẫn đang nhìn đường phía trước, khóe môi nhếch lên cười.

"Rất lắm yêu cầu, chưa quen cho lắm."

Tâm trạng của bạn nam to xác bên cạnh hụt hẫng rõ rệt, như kiểu rất muốn giải thích gì đó mà lại ngại không mở miệng.

Hiếm khi Tô Trầm thấy cậu rấm rức thế này, muốn trêu thêm tí, song cũng muốn giải vây hộ cậu.

"Anh có phong cách của anh, em sẽ làm quen dần."

Tưởng Lộc nhìn sang, khẽ mím môi: "Nhóc thấy có thích không?"

"Tạm được."



Nói xong một lát Tô Trầm đã kéo tay Lương Cốc Vân đi vượt lên nhanh hơn.

Tưởng Tòng Thủy vẫn cứ ung dung thảnh thơi bình thường, lúc sau mới nói: "Con còn biết ngượng trước mặt Tô Trầm hả?"

"Mẹ nghĩ nhiều đấy." Ai đó lại quay về với trạng thái anh giai ngầu lòi: "Chả phải thấy người ta còn nhỏ nên nhường nhịn tí à."

Tưởng Tòng Thủy liếc con trai một cái, không bình luận thêm.



- 2-



Hãi của nào trời trao của nấy.

Vừa mới diễn xong cảnh tay đôi, chưa gì người đại diện đã xếp tiếp lịch trình quay chụp, xin nghỉ vài hôm giữa khoảng trống ở thời khóa biểu đoàn, phải đi chụp cả poster phim truyền hình và tài liệu quảng cáo, tham gia một kì show giải trí quảng bá mở màn trước nữa.

Vì vụ đạo diễn hai người tiếp xúc với nhau còn đang hơi mất tự nhiên, mấy đội nhóm nhiếp ảnh đã rồng rắn nối đuôi bay tới nơi, lần lượt lên danh sách cho các diễn viên chủ chốt mặc trang phục diễn vào studio chụp ảnh nền trắng.

Không chỉ mỗi poster phim cần dùng đến ảnh cắt riêng người xóa phông, mà nhiếp ảnh gia của các quảng cáo đã kí đợt trước và các tạp chí cũng đang xếp hàng cùng lúc, chờ cả hai hợp tác chụp ảnh.



Đùng cái đã về với hiện thực, nhiếp ảnh gia giơ máy móc tách tách tách, ra hiệu cho hai người lại gần nhau hơn.

"Phải có sức giãn! Nào, vắt tay sang, thế!"

"Kiểu này đẹp đấy, mình đổi tư thế tiếp thêm kiểu nữa!"

"Tưởng Lộc nhìn sang em nó, đừng chăm chăm vào máy ảnh, mấy tuần san đẳng cấp của mình đều thích phong cách này đấy, gọi là gì ấy nhở, cảm giác ẩn chứa câu chuyện!"



Các giá treo số lượng quần áo khổng lồ được đẩy đi đẩy lại, nối tiếp vụt qua trước mặt họ nhanh như chớp mắt.

Từ vest comple cho đến áo gió dạo phố, tóm lại đều là các mẫu đồ đôi màu sắc tương tự hoặc giống nhau.

Có chuyên viên nhiếp ảnh còn lôi ra tận hai máy thổi gió, khiến mái tóc dài của hai người tung bay về phía đối phương.



Giữa môi trường hỗn độn, tiếng gió ù ù khiến người ta khó mà nghe rõ người khác đang nói gì.

Tô Trầm không kìm được cười lên, thấy Tưởng Lộc cũng đang nhìn mình cười.

Bé cố tình quơ tay qua loa làm một động tác khó giải nghĩa trong tiếng gió gào rú.

Nhất thời Tưởng Lộc chưa hiểu được ngay, phải dựa vào gần nghe xem bé nói gì.

Một người che miệng cười ngất, một người nhướng mày lắng nghe, khung cảnh khoảnh khắc được bắt lấy rất chuẩn xác, nhiếp ảnh gia khen ngợi lia lịa.

"Đúng kiểu này đấy! Nữa nào nữa nào!"

Có người đầy cả xe đạo cụ ra để hai người thay sang trang phục hiện đại xong chọn bừa cầm chơi chơi, tất cả đều có thể để dùng làm ảnh thành phần tư liệu.

Bóng bay màu sắc sặc sỡ, vịt con bóp cái kêu choác choác, rồi súng phun đồ chơi bắn pháo giấy long lanh.

Tiếng ồn của máy thổi gió đã che lấp tất thảy tiếng nhạc, tiếng người, tiếng cửa trập máy ảnh ở hiện trường.

Cả hai không nghe rõ đối phương nói gì, như thể tạm thời gạt đi được khoảng cách nên có, mượn cái cớ chụp tạp chí để đùa nghịch tưng bừng trước mặt tất cả mọi người.

Mà đúng là chơi cũng vui thật, đến nỗi trạng thái hoàn toàn thoải mái làm nhiếp ảnh gia cứ tán dương không ngớt, chụp ảnh bắt góc nhoay nhoáy.

Thực sự khó ngờ hình ảnh hai cậu trai lớn cầm bóng bay màu kẹo ngọt lại nịnh mắt thế này, thảo nào mỗi lần đến lượt hai người lên bìa là số tuần ấy lại bán đặc biệt chạy.

Một người thanh tú kín đáo, một người sắc sảo sáng láng, dù có cười hay có ngáp thì cũng đẹp vô cùng tận.



Tưởng Tòng Thủy dựa vào Lương Cốc Vân cùng xem, hơi hơi hoài niệm ngày xưa.

"Hồi trước chị ít bạn lắm, hình như còn chưa cười đùa với các bạn thế bao giờ."

Lương Cốc Vân thì đang choàng khăn len dựa vào gối đầu sofa, nhìn sang Tưởng Tòng Thủy với vẻ khá ngạc nhiên.

"Chị chưa đi chơi với chị em bạn bè ạ?"

"Chưa hề." Tưởng Tòng Thủy nghĩ ngợi, đáp rất thẳng thắn: "Chị rất ngưỡng mộ mối quan hệ của chúng nó, cũng rất ngưỡng mộ em nữa."

"Chị là giáo sư trường top cơ mà, em chỉ là công nhân viên chức bình thường thôi," Lương Cốc Vân bật cười: "em phải hâm mộ chị mới đúng ấy."

"Lần nào thấy em quan tâm Tô Trầm rất tự nhiên chị cũng cố gắng học theo, nhưng hình như dù là với bố mẹ chị hay với Tưởng Lộc thì chị vẫn chưa làm được hẳn hoi."

Lương Cốc Vân dừng động tác trong tay lại, ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: "Mỗi bên có điểm tốt riêng, cái này khác nhau mà ạ."

"Em toàn kiểu lo cho Trầm Trầm quá rối cả lên, có khi sau này còn phải nhờ chị giúp đỡ."

"Dĩ nhiên chứ." Tưởng Tòng Thủy chợt tò mò: "Thằng bé định thi khoa Vật lí của trường chị hả?"

"Hahahahaha, không phải thế đâu ạ!"



Các nhân viên công tác khác của đoàn phim đã quá quen mặt với các nhiếp ảnh gia đây, có người còn hỏi xin lấy máy ảnh polaroid ra chớp mấy tấm, được cho phép xong hớn hở đứng một bên chụp, rồi còn tặng cả hai làm quà nữa.

Tô Trầm nhận được ảnh polaroid trong thời gian nghỉ giữa lúc chụp, ngắm nghía hình dáng hai người tựa vào nhau rất là chăm chú.

Đúng là bé với ex-crush của bé đẹp đôi ghê.

Đầu ngón tay thiếu niên chạm vào gần gương mặt anh tuấn trên ảnh, lại tự hỏi trong lòng, giờ mày còn thích anh ấy không?

Một câu hỏi khác cũng hiện lên theo.

Thế giờ anh ý còn thích mình không?



Cái thích trẻ trung này rất cần dũng khí.

Hình như nếu đối phương không thích lại mình ngang hàng là nó sẽ thành ra khiếm khuyết.

Trong lúc đáp án vẫn chưa nổi lên rõ hoàn toàn thì Tưởng Lộc đã bước tới, thành thạo kí tên liền tù tì cả loạt cho cô gái thư kí trường quay.

Cậu kí xong tập đang cầm, Tô Trầm bèn giơ tấm ảnh trên tay mình ra.

"Em nữa."

Tưởng Lộc ngớ người, vẫn nhận lấy kí tên mình thật cẩn thận nắn nót.

—— Tưởng Lộc. 28.4.2010.

Viết xong thấy kí không thôi thì đơn giản quá, lại xoay bút dạ chuyển sang ngòi mảnh, vẽ thêm cho bé con gấu con.

Đây là lần đầu Tưởng Lộc vẽ hình hoạt họa, chỉ sợ nguệch tay một cái là đi tong nụ cười của bé gấu.

Nhưng cậu vẽ từng nét một rất cẩn thận tỉ mỉ, không sai sót một tí nào.

Xong xuôi đưa trả tấm ảnh kí tên vẽ gấu con cho Tô Trầm.

Tô Trầm nhận lấy bút, vẽ thêm bông hoa nhỏ xinh trên đầu bé gấu rồi kí tên mình bên dưới tên Tưởng Lộc.



Thư kí trường quay cầm điện thoại chụp tách một tấm, cười tươi roi rói.

"Đẹp đôi quá đi!!"

Hai người ngây ra, cô gái vỗ vỗ cái miệng mình ý bảo hai người chưa nghe thấy gì đâu nha, quay đầu chạy biến.

Tô Trầm tưởng là mình nghe nhầm, níu tấm polaroid giương mắt nhìn Tưởng Lộc.

Đối phương vẫn đang ngắm nghía con gấu nhỏ, có vẻ rất ung dung trước sự lỡ lời vừa rồi.



Câu hỏi lúc nãy lòng vòng một lượt quanh đầu rồi lại hạ cánh yên ổn.

Anh thích mình.

Ừm, đảm bảo luôn.



Thời gian đoàn tụ với người thân thật quá đỗi ngắn ngủi, cảm giác nhoằng cái đã kết thúc rồi.

Lúc đến Tưởng Tòng Thủy xách theo mỗi cái túi nhỏ, còn đơn giản hơn cả đi công tác, lúc về đã bắt buộc phải đi mượn cái vali để xếp các loại quà cáp nhiệt tình nồng thắm của thành viên đoàn phim.

Lương Cốc Vân cực kì lưu luyến hai đứa nhỏ, còn xuống bếp mượn nguyên liệu làm bánh bao gói sủi cảo đầy chật cả tủ lạnh cho các con, dặn dò một lượt cả hai lẫn trợ lý cách hấp thời gian hấp, chỉ lo hai đứa đói hay là ăn mì ăn liền nhiều quá đâm ra đau dạ dày.



Thực ra lần này đến đây Lương Cốc Vân đã manh nha ý định từ chức, cũng chia sẻ thật với Tô Trầm.

"Công việc của mẹ dần dà cũng rỗi, hàng ngày chẳng có chuyện gì mấy, xin nghỉ đồng hành với bé đến lúc quay hết phim được không nào?"

Tô Trầm nghe cũng dao động nhưng vẫn quyết từ chối.

"Ai cũng có việc mình phải làm, mẹ, cuộc sống của mẹ không nên chỉ là chờ đợi ở đây hàng ngày đâu ạ."

Lương Cốc Vân ngập ngừng do dự, thấy ánh mắt bé nghiêm túc, bèn không nói gì thêm nữa.



Lúc ra sân bay tiễn, cả hai cùng vẫy tay trông theo hai mẹ đồng hành biến mất ở cuối lối kiểm tra an ninh.

Tuy đã có Chu Kim Linh và các nhân viên công tác khác trông coi, rất đông fan vẫn theo đuôi chờ ở sân bay hô tên hai người, như thể cố ý đuổi tới tận đây, tâm trạng đặc biệt kích động.

"Tưởng Lộc!! Mình nhìn thấy Tưởng Lộc người thật rồi aaaaa!!"

"Trầm Trầm đẹp trai quá đẹp trai quá đi mất mình sắp bay luôn rồi!! Ẻm đang nhìn mình!! Ẻm đang nhìn mình kìa!!"

Chu Kim Linh lập tức chớp thời cơ bếch ngay hai đứa nhãi con còn đang vẫy tay đi: "Về thôi về thôi, không chờ tí nữa đông người ở đây quá là rách việc lắm đấy."



Quay lại xe rồi vẫn có một nhóm người hâm mộ dí theo, vẫy poster banner trong tay mình về phía xe chạy, có cả fan cố gắng dúi thư của mình vào trong.

Tuy người đại diện không quá tán thành nhưng Tô Trầm vẫn mở hé một khe cửa bé xíu nhận nốt số thư, cười nói cảm ơn.

Suốt dọc đường cao tốc từ sân bay về bé cứ bóc thư đọc thư mãi, đọc rất nghiêm túc.

Cửa sổ xe hé khá rộng, có người nhét được nguyên cả quyển sổ tay dày vào, ở trong là rất nhiều trang truyện tranh chibi vẽ tay, mỗi nét vẽ đều tràn trề tình cảm.

Truyện tranh có vẻ giống fanfic "Đêm Trùng Quang", cũng gồm cả những mẩu chuyện hay ho của bé với Tưởng Lộc trong sinh hoạt thực tế.

Tô Trầm đọc rất chăm chú, thỉnh thoảng không nhịn được còn bật cười.

Chu Kim Linh trách Tùy Hồng mấy câu, nhưng vẫn ảnh hưởng bầu không khí.

"Lúc mở thư phải cẩn thận vào, có cái còn gài dao lam đấy."

"Không chỉ dao lam thôi đâu, nhiều vụ nguy hiểm nữa." Rõ ràng người chị mắng là Tô Trầm, giọng lạnh băng: "Bên chỗ công ty thường xuyên nhận được thư từ quà cáp, lần nghiêm trọng nhất còn suýt đi cả mạng người."

Vốn dĩ Tô Trầm đang cười dở, lúc này cũng ngưng bặt, tương đối luống cuống.

"Có người bóc thư bị dao lam cứa phải ạ?"

"Không phải, mà là bột thầu dầu. Đây là thuốc bắc chữa táo bón, nhiều chỗ bán dễ mua lắm, có người nghiền lượng lớn vụn bột cho vào trong thư."

Ban đầu Chu Kim Linh không hề định kể những việc này với bé, hôm nay chứng kiến hành động mở cửa sổ xe của bé mới thấy nôn nóng hẳn.

"Sau ấy bọn chị dọn dẹp hiện trường và đưa nhân viên đã mở thư đến bệnh viện, may là đống bột vụn không nguyên chất lắm nên chưa quá nguy hiểm."

Kể cả thế thì căn phòng mở thư cũng phải để thông gió thoáng khí nửa năm, mãi mọi người không dám bước vào.

"Em lơ lỏng nhất thời hé cửa sổ xe cho người hâm mộ tặng thư, nhỡ gặp thành phần mất kiểm soát có khi cuối cùng còn mất lí trí cậy cả cửa ra để chạm được vào em."

"Sau này tuyệt đối đừng lặp lại những việc này nữa, được chứ?"

"Lỗi của em ạ." Tô Trầm tương đối tự trách: "Sau này em không thế nữa đâu ạ, chị Linh."

Lúc này Chu Kim Linh mới yên tâm, quay sang dặn dò Tùy Hồng.

"Chỗ thư em đang cầm đây cũng phải kiểm tra lại một lượt, đầu tiên sờ thử các mép góc qua lớp phong bì xem có vật cứng không, rồi xác định nội dung không vấn đề gì hẵng đưa cho bé nó."

Tô Trầm rất nghe lời đưa hết chồng thư dày cộp cho trợ lý, nhỏ giọng nói một câu em xin lỗi ạ.

Những lúc thế này bé biết điều đến độ khiến người khác lại thấy mềm yếu quá.

Tưởng Lộc cầm lấy quyển sổ tay truyện tranh bé đang để trong lòng, tập trung đọc.

"Vẽ đẹp ghê đúng không?" Tô Trầm xáp lại gần, chỉ cho cậu chân dung góc nghiêng Cơ Linh trong quyển sổ, rồi cả tranh chibi hai người tay nắm tay.

Ánh mắt Tưởng Lộc trở nên thật dịu dàng, cậu cũng cảm thấy người đã vẽ nó hẳn phải chăm chút lắm.

Có mấy trang tuy là nét phác họa thôi nhưng lột tả rất chuẩn vẻ ngoài Tô Trầm.

Cậu hơi hơi muốn chụp ảnh cất riêng, song phải để ý Tô Trầm cũng đang ở đây thế là lại thôi.

...Đáng ra hôm ấy nên giữ lại thêm tấm polaroid mới phải.



Tô Trầm để quyển sổ cho Tưởng Lộc, bản thân vẫn thấy chưa đã, tiện tay lên Weibo.

Lúc tìm kiếm từ khóa Đêm Trùng Quang, bé nhận được kết quả là lượng tác phẩm sáng tạo từ người hâm mộ khổng lồ, trong đó có rất nhiều clip cắt ghép hoặc cải biên tình tiết.

Phần lớn mọi người đều rất thân thiện, tìm ra các thể loại chi tiết tỏa sáng, khen nức khen nở tâng bốc lên trời.

Có những đoạn đến bản thân bé còn chưa cảm nhận là mình diễn hay, mà cũng được cư dân mạng phóng to soi ra đánh dấu rõ rệt đâu vào đấy.

Tác phẩm của mình được mọi người yêu thích... quả là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Lướt dần sang trang sau, Tô Trầm tinh mắt tia thấy cái tag ghi là #TưởngTrầm#.

Ấy là tên của Tưởng Lộc và bé.

Tiện thể ấn vào xem, rất đông người đang giao lưu vui vẻ ở đề tài này.



@Hôm nay thuộc từ mới chưa: Các chị em!! Mị tìm thấy moment mới này!! Serie nhật kí chính thức ghi là Tưởng Lộc dẫn Tô Trầm đi chạy bộ cùng, Lộc của mị chưa bao giờ hướng dẫn ai chạy nha, bao nhiêu năm nay rồi chỉ đồng hành với mình Trầm Trầm thui đó!

@Tưởng Trầm is Rio: Nhắc đến các cảnh trứ danh tui không thể không nhắc tất cả mọi lần A Lộc rủ Trầm Trầm cưỡi ngựa, mấy người coi trong đoàn phim còn ai cưỡi chung ngựa đôi khum, lại còn tung tăng rõ là high như thế —— đây là kết hợp hoàn hảo của trường phái nuôi lớn + thanh mai trúc mã đấy, không phủ nhận được đâu arghhh!

@Áo choàng chuyên dụng số 1 của Nguyên Cẩm: Em đang cày lại mùa 5, mùa 5 đúng là đỉnh cao luôn ý uhuhuu mong mùa 6 quá đi thôi!!! Thề cảm giác xem mùa nào chất lượng cũng tiến bộ thêm, chỉ có tốt hơn không có tốt nhất!

@Sống lại tau là bà lão Xương Rắn: Các pạn, mọi người có phát hiện ra tiểu tiết như này không, mỗi lần Tô Trầm lên tiếng kể cả là hậu trường đoàn phim hay phỏng vấn truyền hình thì Tưởng Lộc đều sẽ nhìn bé nó siêu dịu dàng luôn, chờ mãi tới lúc nói xong xuôi mới dời mắt đi ý!



Tô Trầm bất thình lình trông thấy các chị em bàn tán vấn đề này, nhịp tim tăng tốc cứ như kiểu bí mật bị bắt quả tang, thoáng chột dạ ngó sang Tưởng Lộc.

Tưởng Lộc đang dựa vào cửa sổ xe nghe nhạc, vẫn chưa đọc xong quyển sổ, còn đọc cả các mẩu truyện tranh khác nữa.

Tim bé cứ đập thình thịch, bé mò mẫm xem kĩ hơn theo tag.



Không chỉ có #TưởngTrầm# mà còn cả #LinhNguyên# hoặc #CẩmLinh#, tất cả đều như Cánh cửa bảo bối thần kì đưa đến thế giới hoàn toàn mới.

Tô Trầm mặt đỏ bừng tim đập nhanh đọc liền một mạch hết mấy cái fic lận, cảm giác thế giới quan chấn động.

Tưởng Lộc giở hết quyển sổ tay đang định trả lại, ngẩng đầu lên bắt gặp nét mặt Tô Trầm tương đối khác thường.

"Say xe à?"

"Khó chịu hả bé?" Tùy Hồng lo lắng nói: "Hay đến trạm xăng tới thì chị đổi chỗ cho em nhé, ngồi trên cũng đỡ hơn xíu?"

"Không phải đâu ạ, trong xe hơi nóng."



Thiếu niên đáp bừa mấy câu, chuyển góc hơi nghiêng nghiêng đi tí, tiếp tục đọc fic ngắn trên điện thoại.

...Lại còn có cảnh hôn nữa ạ.

Khả năng đồng cảm của bé quá tốt, khiến hình ảnh tương ứng cũng đang hiện ra luôn trong não, đọc xong cứ vô thức cười toe lên.

Cơ mà ở chỗ bình luận mọi người cứ kêu aaaaaa ngol hết hồn luôn... Sao lại ngol là như nào cơ?



Từ góc nhìn của Tưởng Lộc, Tô Trầm đưa lưng về phía cậu ngồi chéo góc như kiểu đang giấu giếm gì đó.

Cậu duỗi cái tay dài ngoằng ra, khẽ khàng giật một phát lấy mất luôn điện thoại.

"Á, trả em đây!"

"Đang đọc truyện à?" Tưởng Lộc liếc một cái, thoáng khựng lại trước cái tên quen thuộc, ừm hứm một tiếng thật dài: "Cho anh xem với nào."

Tô Trầm nhào sang định cướp xong bị cậu đè cạnh cổ lại cực nhẹ nhàng, trượt mình theo ghế ngã luôn vào chân cậu.

Quãng thời gian mấy giây vừa đủ đọc hết cảnh hôn.

Tưởng Lộc trả điện thoại cho bé, Tô Trầm nhanh chóng tắt đi, nghiêm mặt nói: "Hôm nay em mới lướt thấy, vừa mới đọc được đoạn đầu."

"Nhóc thấy hay lắm à?"

Tô Trầm cắn luôn phát vào cánh tay Tưởng Lộc.

"Kệ em."



Bé cắn xong chạy biến, quay lại ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh.

Tưởng Lộc sờ thử vết cắn trên cánh tay, nghĩ bụng cắn nhẹ thế cơ, còn chẳng thấy đau.

Xong lấy điện thoại ra tìm thử tên fic lúc nãy, tiếp tục đọc phần sau theo tiến độ vừa xong.

Chưa được bao lâu thì tin nhắn nhảy ra trên màn hình.



Trầm: Không cho đọc!

Lộc:?

Lộc: Trực giác của nhóc ghê phết nhỉ.

Trầm: [Meo meo giận dữ.gif]

Lộc: Tiếp xúc mấy cái này ít thôi, mọi người đùa vui ấy mà.

Trầm: Chả thế thì sao?



Tưởng Lộc còn đang định nhắn tiếp mà giờ phải ngừng khoảng chừng là vài giây, không xác định được cái Tô Trầm nói là "Em cứ xem tiếp đấy anh làm gì được em", hay là "Đương nhiên mấy cái đó đều giả cả, chả thế thì sao" nữa.

Tô Trầm xoay người lại nhìn cậu, nhắn thêm một câu.

Trầm: Anh đã thành ex-crush của em rồi nhá, yên tâm.

Tưởng Lộc đọc tin nhắn xong nhắm mắt lại không xem điện thoại, không phản ứng lại nữa.



Đúng là Tô Trầm hơi thù dai một tí.

Cơ mà trẻ con tuổi dậy thì đều tương đối nhạy cảm, đều sẽ nhớ cực dai cái vụ tỏ tình bị từ chối kiểu đấy.



"Anh Lộc, em thích anh."

"Thôi đừng, anh xem như không nghe thấy."

—— Tổn thương quá đi mất thôi!

Sao lại thế được cơ chứ!

Chỉ riêng cái câu này đã đủ cho Tưởng Lộc ngồi vài ba năm trong cái phòng biệt giam mang tên "ex-crush" rồi nhé, đến bao giờ Tô Trầm nguôi giận hẳn hẵng thả ra.

Trông bé ngoan ngoãn chứ còn lâu mới có chuyện dỗ ngọt đơn giản đâu đấy!



Việc này chỉ là khúc đệm nhỏ, nhanh chóng bị hai người lãng quên, thấy nó là trò đùa vui vô thưởng vô phạt của các fan thôi.

Toàn thể bộ phim được quay khá trật tự bài bản, giản lược rất nhiều chi tiết nhỏ vì phải gia tăng tốc độ, dốc hết khả năng đuổi kịp kì hạn.

Nhờ nối tiếp hình thức vừa quay vừa làm kĩ xảo của bộ trước nên tầm đầu tháng 5 đã có bản mẫu của mười mấy tập đầu tiên, hơn nữa còn do tổng đạo diễn gửi đến tay các lãnh đạo cấp cao.

Đạo diễn Hải này trông có vẻ sa sút tinh thần nhưng hình như vẫn sĩ diện lắm, muốn dựa oai chỗ bản mẫu để đáp trả những ai coi thường gã.

Thậm chí gã còn dành riêng một phòng làm phòng chiếu, mời các vai chủ chốt đến xem phim mẫu, thưởng thức hẳn hoi kiệt tác của đội ngũ phong cách mới kĩ xảo mới.



Rất đông người đang trông chờ ngày hôm nay, nào ngờ nó lại đến sớm thế, mọi người mừng rỡ như kiểu có quà lớn trên trời rơi xuống.

Tô Trầm đến từ sáng sớm, xem hết phim mẫu với tốp đầu tiên.

Tưởng Lộc có cảnh buổi sáng, trưa ăn nhanh qua bữa rồi đi sang cùng Lâm Cửu Quang, phát hiện ra bé vẫn ở đó nhưng tâm trạng có phần khác thường.

"Nhóc vẫn đang xem à?"

Tô Trầm thoáng dịch người sang cạnh, ý bảo cả hai ngồi xuống.

Phim mẫu mười mấy tập tính tổng thời lượng rất dài, phần lớn mọi người vẫn đang có nhiệm vụ quay chụp, không nán lại phòng chiếu lâu quá được.

Lúc tới đây Lâm Cửu Quang còn ghé qua bếp xin bắp rang bơ, xem phim rất là hào hứng.

Tưởng Lộc cảm thấy hơi là lạ, kiên nhẫn xem một đoạn, nhưng không nhìn ra sai sót gì quá lớn.



Đúng là phương thức trần thuật và phong cách thể hiện câu chuyện của Thiệu Hải Duyên khác biệt với mấy đạo diễn trước.

Một số kĩ xảo ưu việt hơn các phiên bản cũ thật, một số thì vẫn chưa đủ độ chân thực, việc này cũng liên quan mật thiết đến cách quay.

...Nhưng phản ứng của Tô Trầm không nên như thế.



Chờ xem xong hai tập, cậu chạm thử vào vai bé lần nữa.

"Nhóc sao vậy?"

"Anh xem có thấy cái chi tiết..." Tô Trầm cau mày, nói bằng giọng nghiêm nghị rất hiếm gặp: "Lam Tử Chân mạo danh Nguyên Cẩm ngồi một mình ở vườn hoa điện phụ, gây áp lực cho Cơ Linh không?"

Bé nhớ cực kì rõ đoạn này trong kịch bản, Lam Tử Chân cố tình cắt giảm chi phí quân đội, đồng thời tước bớt quyền hành của Cơ Linh.

Cảnh đó không chỉ có nội dung "Nguyên Cẩm" chèn ép nhằm vào Cơ Linh thôi đâu, mà còn truyền đạt rất nhiều thông tin quan trọng.

Ví dụ như sự dự đoán của nhà họ Lam về Nguyên Cẩm và đòn công kích nhắm đến y, tiết lộ về cuộc sống gần đây của Cơ Linh, tình huống đêm Trùng Quang ở nước khác, rồi cả cảnh góc xa bao la đẹp đẽ nữa...



Tô Trầm đã cố gắng hồi tưởng lại các nội dung liên quan trong kịch bản từ nãy đến giờ nhưng mãi vẫn không tìm thấy kí ức quay đoạn này.

Bé nghi là do mình bận bịu quá lu bu quá lẫn hết vào nhau, nhưng chờ qua các phân cảnh tương ứng ở bản phim mẫu mà mãi vẫn chả thấy đâu, càng thêm hốt hoảng trong lòng.

Tưởng Lộc ngây người chốc lát, giọng cũng trở nên thấp thỏm theo.

"Anh nhớ cảnh đấy."

"Mình chưa quay."

"Chưa quay?" Hơi thở của Tô Trầm trở nên dồn dập: "Thế là đạo diễn Hải xóa luôn cả màn đó rồi ư."

Giờ phút này bé thà rằng là tại đạo diễn cố tình lướt qua, dời hết các chi tiết cài cắm xuống dưới để các tuyến đứt đoạn có thể nối tiếp ở phần sau.

"Không phải, mà là cuối cùng không quay."

Tưởng Lộc nhắc lại đáp án, ánh mắt trầm trọng.

"Mới đầu anh nhắc nhở gã, gã bảo là không gấp, giãn bớt ra sau."

"Kéo dài mãi đến lúc lần lữa muộn 2 tháng rồi, gã lại bảo không việc gì phải vội, có quay hay không không cần người khác nhúng tay."

"Nhưng mà ——" Giọng Tô Trầm bỗng trở nên nặng nề: "nhưng mà giờ vườn hoa điện phụ đã bị đốt mất rồi còn đâu."

Vụ hỏa hoạn nhân tạo đã thiêu rụi hết một phần bối cảnh kiến trức, khiến cơ hội bổ sung cứu vãn tình tiết cũng tan thành mây khói!

Giờ đây tất cả bối cảnh, tất cả diễn biến hành động liên quan đến vườn hoa đều không thể nào dựng lại quay bù nữa rồi.



"Có lẽ vẫn còn cơ hội," Tưởng Lộc cố trấn an bé, nỗ lực tìm cách bù đắp: "mình có thể dời thoại sang quay ở chỗ khác, quay xong rồi cắt ghép sau..."

"Không được đâu," Tô Trầm lẩm nhẩm: "đoạn này có liên quan tới hoa ở đấy... liên quan đến bối cảnh ở đấy... xóa hết đi thì chẳng còn gì nữa."

Khoảnh khắc này bé hoàn toàn không dám tưởng tượng "Đêm Trùng Quang" do Thiệu Hải Duyên cầm quyền đạo diễn sẽ còn bao nhiêu lỗ hổng và khiếm khuyết nữa rồi.

Bé xem hết cả ngày trời, về sau lồng ngực cũng buốt giá, như thể nhiệt độ toàn thân đều đang rút dần đi mất.



Quá đột ngột, thực sự quá đột ngột.

Bé không thể chấp nhận nổi.

Đứng trước hai chữ chưa quay, từng trang kịch bản họ đã khổ sở gìn giữ, từng tờ đơn xin bé viết đều chẳng khác gì một trò cười lạnh toát.