Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 138




Hôm thi vòng hai, mật độ phóng viên truyền thông cao hơn cả hôm trước, họ vác máy ảnh máy quay ngó nghía khắp nơi xem Tô Trầm ở đâu.

Lần trước đúng là hớ nặng ——

Thằng bé đeo cái đàn cổ cầm to như thế đi vào mà không ai chụp được luôn, cái tít đẹp biết bao cứ vậy tan tành!

Do số lượng thí sinh thi vòng sau giảm hẳn, nên khó mà che giấu ẩn núp triệt để được nữa.

Trước khi Tô Trầm xuống xe, máy ảnh đã lần lượt chộp ảnh rất nhiều thí sinh mang theo đàn violin hoặc đàn nhị.

Cậu vừa thò đầu ra cái là có người hô ngay một tiếng, cứ như đang săn hươu: "Kia kìa!"

Tưởng Lộc thấy tình hình bất thường, rút chìa khóa rảo bước chạy tới.

Các phóng viên đã xúm cả vào, trông cảnh tượng khá là kiểu gió thét biển gầm.

"Xin hỏi hai bạn mong đợi và chuẩn bị thế nào cho lần thi năng khiếu này ạ!"

"Anh Tưởng Lộc, xin cho hỏi lần nào anh cũng đích thân đưa Tô Trầm đi thi ạ?! Chia sẻ thêm về lí do đằng sau đi ạ!"

"Xin hỏi liệu trong bài thi năng khiếu có nội dung diễn xuất liên quan đến "Đêm Trùng Quang" không!"

"Hai cậu trả lời mấy câu đi nào ——"

"Nhìn vào ống kính đây ạ!! Tô Trầm!!"



Đường đi vừa rồi còn khá thông thoáng giờ đã chen chúc chật ních, hôm nay Tô Trầm không mang thêm nhạc cụ đến thi, nhưng muốn nhích người đi tiếp cũng chẳng hề đơn giản.

Tưởng Lộc che chắn đằng trước cậu, một tay cầm tập tài liệu ngăn ống kính.

"Tránh ra nào, cho người ta vào thi đã chứ."

Thân hình Tưởng Lộc không phải dạng cường tráng nhưng anh cao vọt, cơ bắp rắn chắc, nhìn thôi đã thấy khỏe khoắn mạnh mẽ.

Rất lắm micro quá quắt cứ thế giơ ra chọc vào cạnh người cạnh má Tô Trầm, người đàn ông mới quay đầu lại tia quanh một lượt bằng ánh mắt lạnh lẽo, các phóng viên đang bám sau đều giật mình hết hồn, xem như biết điều hơn một tí.

Tô Trầm đi đằng sau anh, cảm giác déjà vu như có tướng quân ở trước mở đường, gương mặt còn đang cười tủm tỉm.

Tưởng Lộc hộ tống thí sinh vào đến tận cửa giữa tiếng phỏng vấn ồn ã láo nháo, rồi chỉnh cổ áo giúp cậu như đang ở chốn không người.

"Cứ yên tâm vào thi, trưa dẫn nhóc đi ăn tôm."

"Vâng." Cuối cùng Tô Trầm cũng chịu đưa mắt liếc sang nhóm phóng viên loạn cào cào: "Chỗ ngoài này giao cho anh ha."

Tưởng Lộc nở nụ cười: "Anh thèm vào để ý đến họ."

Các phóng viên bị đánh đồng với không khí:...???



Màn hộ tống dọc đường khiến người ngoài không thể hóng hớt bới móc được tí gì.

Chờ Tô Trầm vào trường thi, Tưởng Lộc đứng dựa tường châm điếu thuốc rồi cứ thế sải bước trước ống kính về xe, nổ máy đi mất.

Các phóng viên cứ như bầy chim nhốn nháo, bền bỉ bám trụ muốn đào bới thêm ít thông tin, nhưng tới lúc chiếc xe con phóng đi vẫn chẳng nhận được phản hồi về bất cứ vấn đề nào hết.

Cơ mà cũng chụp được kha khá ảnh đấy, thêm mắm dặm muối tí vẫn đăng tốt.



[Hình đế Tô Trầm xuất hiện tham gia vòng hai Sân khấu Thời Đô! Đạo diễn Tưởng Lộc còn hộ tống tận nơi, mặt mũi vô cảm từ chối trả lời phỏng vấn!]

[Vòng đầu năng khiếu khảy đàn chấn động, vòng sau lại đi tay không, Tô Trầm có vẻ tự tin chắc thắng!]

[Đạo diễn Tưởng hùng hổ che chở cho bạn vào thi suôn sẻ, dọc đường Tô Trầm theo sát cười đầy tin tưởng!]



Trong các bức ảnh Tô Trầm không nhìn về phía bất cứ ống kính nào, vẫn mặc đồng phục cấp 3 đi thi, thả lỏng không khác gì chỉ đang ra ngoài đi tập thể dục buổi sáng.

Nhưng ánh mắt cậu thì dán chặt vào Tưởng Lộc, đối phương che chắn đằng trước đám đông, rảo bước mở đường.

Khung hình này y xì đúc vô số cảnh phim truyền hình kinh điển, vừa xuất hiện lên mạng là lập tức có người liên tưởng túa lua.

@Quyết đấu phát Psyduck: Anti ngày ngày móc mỉa hai người là quan hệ thương mại, giờ ăn vả có đau hem? Quân thần vua tôi chiều nào cũng ngol hết, mị thề như được thấy Đêm Trùng Quang ver hiện đại luôn ạ! Trông dáng Tưởng Lộc trong ảnh kiểu an toàn đáng tin vãi arghhh, siêu mê tuýp đàn ông đạp bằng chông gai vì người thương như thế ý!

@Bé Cục Cục Tác: Em xem hết ảnh của mấy blogger lận, hình nào ẻm cũng đang nhìn ảnh, tất cả mọi góc, tất cả mọi khoảnh khắc đều thế hết... Ôi, em thanh thản quá, hai người là thật ạ...

@Hôm nay ai là gà cao su thế: Trầm nhà này mặc đồng phục cũng tươi tắn dã man!! Ảnh fansite chụp chính diện đỉnh vchg [Ảnh][Ảnh]

@Bình nước Trương: Ai xem clip mới nhất chưa?? Tưởng Lộc chỉnh cổ áo cho Trầm Trầm ngay trước mặt bằng ấy camera đó, xong còn cúi đầu dặn dò mấy câu, Trầm nhà t ngoan ngoãn gật đầu theo luôn. Nhìn thôi là biết thân quen nhiều năm lắm rồi mối quan hệ tốt quá đi mà huhuhu, gần gũi không cần ngại ngần scandal gì mới thấy đáng tin nhất ấy, xưa nay anh trai vẫn chăm bẵm em trai lắm lắm! Hâm mộ quá đi thôi!



Trong lúc này, Tô Trầm đang cất điện thoại áo khoác vào tủ khóa lại, dán thẻ số báo danh giáo viên phát lên ngực.

Phần biểu diễn tài năng cá nhân cậu chuẩn bị cho lần này là một đoạn ballet, tuy không mang giày chuyên dụng theo song chỉ cần nhìn bước chân và tư thế là cũng đủ thể hiện trọn vẹn trình độ điêu luyện rồi.

Nhưng phần thi quen thuộc chưa dừng ở đó.

Vòng hai kì thi năng khiếu có bài diễn xuất ngẫu hứng theo nhóm, vẫn cứ là 5 người một nhóm, bốc thăm chọn 1 trong 4 đề.



Số thí sinh năm nay đông hơn trước, giáo viên phải xếp thêm người vào nhóm của Tô Trầm do có bạn bị thừa ra, tạm thời nhóm này sẽ là 6 thành viên.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không được tích cực lắm.

Vốn dĩ nhóm đã sẵn luôn một Tô Trầm, độ khó tăng hẳn lên rồi, diễn mà hi vọng át vía cậu ta chắc sẽ hóc búa lắm, nhưng muốn đạt yêu cầu suôn sẻ thì bắt buộc phải thể hiện được đầy đủ điểm sáng trong giới hạn thời gian của tiểu phẩm mới ổn.

Ban đầu 5 người đã chả đủ lời thoại với đất diễn mà chia, bây giờ còn thêm một người nữa, chỉ có rắc rối thêm...



Nhóm 6 người vừa mới đứng vào thành một hàng, chưa chờ ai lên tiếng, một bạn nam mặc sơ mi đã cướp lời trước: "Mình phải có nhóm trưởng để hỗ trợ đoạn chia thoại và đạo diễn, tớ xin tự xung phong luôn, đảm bảo công bằng hiệu quả, có thể giúp nhóm tiết kiệm ít thời gian thảo luận vô nghĩa, các cậu thấy thế nào?"

Có người trông khá ngờ vực, nhưng không đủ bạo dạn để đứng ra phản đối cậu này.

Giữa sự im lìm tế nhị, bạn đi chung với cậu này hưởng ứng một tiếng, thế là vị trí trưởng nhóm được chốt luôn.



Lát sau đã có giáo viên bước ra trước các nhóm, công bố nội dung các đề thi bốc thăm của năm nay.

"Tổng cộng có 4 chủ đề, lần lượt là: vụ cướp ngân hàng, vé đứng tàu hỏa đường dài, trước và sau phẫu thuật thẩm mỹ, hiện trường hỏa hoạn."

"Thí sinh hãy xây dựng góc độ và lời thoại sao cho hợp lí, nghiêm cấm tự ý đổi đề với nhau."



Đám đông thí sinh bắt đầu xì xào bàn tán, phân tích độ khó dễ của đề trong lúc giáo viên xác nhận thứ tự thi.

"Chắc cướp ngân hàng là dễ cho mọi người cùng bung lụa nhất rồi nhỉ?"

"Đúng đúng, tớ muốn diễn cái này."

"Đề hỏa hoạn cũng ổn đó, tớ thấy vé đứng đường dài khó phết, tớ còn chưa đi tàu hỏa đường dài bao giờ..."



Đến lượt nhóm Tô Trầm bốc đề, mấy bạn đứng đằng sau hàng đều lẩm nhẩm cầu nguyện.

Cậu áo sơ mi tự tâng bốc bản thân: "Tay tớ thơm cực, mọi người muốn đề nào?"

"Cướp ngân hàng!!"

Giáo viên đã quá quen với cảnh này, lắc hộp bốc thăm mấy cái: "Nào, đến lúc kiểm nghiệm vận may của em rồi đó."

Cậu áo sơ mi hít sâu một hơi, xoa xoa tay xong thò vào vốc một nắm, vài tờ rơi khỏi kẽ tay, cậu ta giở mảnh cuối cùng còn lại ra.

[ Cướp ngân hàng ]

"Tớ bảo rồi mà!!"

Mọi người cũng reo mừng hoan hô, cảm giác phần thắng tăng hẳn lên rồi đấy.



Nhóm 6 người tập hợp lại nhanh nhẹn chia phần, cần xác định hai bên là băng cướp và nhân viên ngân hàng.

Rõ ràng kẻ cướp là vai dễ đóng nhất, ban đầu dự kiến sẽ là 2 người, xong phải tăng thêm một suất trước các tiếng phản đối.

Cậu áo sơ mi mượn cớ bảo mình từng học tán thủ để giành luôn một vé băng cướp, để lại 5 thành viên cùng nhóm mỗi người một biểu cảm.

Một bạn nữ nhỏ giọng nói: "Tô Trầm, cậu muốn diễn vai nào?"

"Mọi người cứ chọn trước đi."

Từ lúc nhìn thấy đề, Tô Trầm đã nghĩ sẵn hướng và lối diễn cho hai nhân vật khác nhau trong đầu.

Cậu không tham dự bàn bạc nhiều mà cũng không tranh vai, xem như nhường đường cho các bạn khác.

Mấy bạn nữ đều đáp lại bằng vẻ mặt cảm kích, thử đòi lấy nhân vật kẻ cướp.

Cuối cùng là 2 nam 1 nữ tạo thành băng cướp, 2 nữ 1 nam thì là nhóm nhân viên ngân hàng.

Theo sắp xếp diễn biến, cậu áo sơ mi sẽ dẫn đầu xông vào cướp, giơ súng ép nhân viên nộp tiền ra.

Một nhân viên sẽ bị bắt làm con tin, trong lúc điều đình với nhóm cướp thì hai người còn lại cũng nhanh nhẹn ấn nút báo cảnh sát, khi bị phát hiện thì mâu thuẫn bùng nổ.

"Nếu vai bị uy hiếp mà khóc được thì cũng nổi bật lắm đó," Cậu áo sơ mi nam như kiểu cố ý bố thí có mục đích, liếc hẳn sang Tô Trầm một cái: "có ai muốn thử không?"

Tô Trầm không hề dao động, bạn nữ bên cạnh rụt rè giơ tay: "Chắc... chắc tớ sẽ khóc được đấy."

Trong lúc ôn thi năng khiếu cô bạn đã tập riêng cái này, xem đây là một trong những chiêu ăn điểm, hôm nay gặp đúng vai phù hợp vừa đẹp.

Cậu áo sơ mi ngẩn ra, mắt vẫn đang nhìn Tô Trầm, hỏi thêm một câu gợi ý: "Tô Trầm, cậu thì sao?"

Những người khác lộ ra ánh mắt hiểu hết biết tỏng, không ý kiến nữa.

Tô Trầm còn đang suy tư dở, thấy gọi đến tên mình mới tỉnh hồn lại, lắc đầu.

"Để bạn ấy diễn đi."



Nửa tiếng nghe thì tưởng dài, mà vừa mới triển khai qua một tí đã kết thúc bấm giờ, giáo viên ra dẫn cả nhóm tiến vào sân khấu.

Sân khấu tại chỗ bố trí rất sơ sài, còn chẳng có cửa đạo cụ nữa.

Bốn bộ bàn ghế xếp liền vào nhau là đã thành quầy dịch vụ ngân hàng rồi.



Ban giám khảo đã thấy trước danh sách nhóm này có Tô Trầm, khi thí sinh lục tục tiến vào thì giám khảo đã ngồi chờ sẵn sàng.

"Thưa các thầy cô ban giám khảo, đề bài hôm nay nhóm em chuẩn bị diễn là "Vụ cướp ngân hàng" ạ."

Cậu áo sơ mi cúi mình một cái, các bạn bên cạnh chưa được thống nhất trước, giờ thấy thế mới lục tục cúi người chào theo, ánh mắt có vẻ đề phòng.

...Cái cậu này ranh ma ra phết đấy.



Phía dưới sân khấu, có giáo viên thì thầm hỏi nhỏ là Tô Trầm đứng đâu, còn đeo thêm cả kính để quan sát ngoại hình cậu, khẽ gật gù.

Cậu áo sơ mi quan sát thấy, xác định là mình phải cố sao cho nổi bật vào, ra hiệu cho mọi người lần lượt vào vị trí.

Hai nhân viên chia ra ngồi xuống quầy, sắp xếp lại tài liệu giấy tờ hư ảo, hỏi thăm trao đổi với khách hàng vô hình.

Cô bạn chờ bị khống chế đe dọa thì đứng ở ngoài quầy, giả vờ đang phát tờ rơi giới thiệu cho các bác lớn tuổi, quảng cáo về sản phẩm quản lý tài chính mới nhất.

Tô Trầm ngồi ở vị trí chếch trong góc, động tác bấm ghim tài liệu cực kì tự nhiên.



Giữa bầu không khí yên ắng, bỗng một người nam mặc áo sơ mi đạp cửa lao vào, hét to một tiếng: "Tất cả ngồi yên, cướp đây!"

Hai đồng bọn đằng sau cậu ta nhanh chóng chớp thời cơ xông vào, một trong số đó vặn tay khống chế nữ nhân viên, kè cổ lôi cô này đi ra đằng trước.

"Tất cả ôm hai tay lên đầu cho ông! Cấm báo cảnh sát!"

"Con kia bỏ cái điện thoại xuống ngay!"

Nữ nhân viên đang bị kéo sợ hãi kêu lên với giọng nức nở, cực kì hợp tác: "Anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!"

Cậu áo sơ mi đã ào vào quầy, cầm súng nhắm thẳng ngay đầu một nhân viên tóc ngắn: "Mở cửa ra, nộp hết tiền ra đây!!"

Nhân viên tóc ngắn khiếp hãi bay hết hồn vía, giơ cao hai tay run lẩy bẩy đáp lời: "Đây, mở ngay ạ..."

"Đừng mở." Tô Trầm đứng dậy bước ra trước cô gái tóc ngắn, che chắn cho đồng nghiệp sau lưng, nói qua lớp kính chống đạn: "Tôi ấn nút báo động rồi, 10 phút nữa là cảnh sát tới."

Con ngươi cậu thoáng vẻ lạnh căm, giọng cũng trong trẻo vững vàng: "Đi đi, giờ chạy hãy còn kịp đấy."

Bạn nữ tóc ngắn chỉ sợ bị cậu chắn mất, ban giám khảo sẽ không trông thấy mình: "Tô Trầm!! Thiên Thiên còn đang trong tay bọn chúng, cậu ấy chết mất!!"

"Cướp tài sản không thành còn là tội nhỏ, giết người bất thành thì là tội chết đấy." Tô Trầm chống một tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào cậu áo sơ mi, càng lúc càng sắc bén: "Hay mày định ôm tiền xong để anh em gánh tội thay?"

Lúc này đây, khí thế cậu toát ra đã thay đổi hẳn.

Dường như lẫn thêm phần nào cái nét ngầu ngầu của Tưởng Lộc, tuy ngoại hình vẫn thanh tú khép mình song lại có vẻ đã nhìn thấu rất nhiều điều, một câu hỏi vặn là đủ đưa bạn diễn nhập vai ngay tức thì.



Kẻ cướp phía sau cậu áo sơ mi chen lời nói: "Xộ khám hay không ông đây cũng kệ mẹ, nôn tiền ra mau không tao giết chết nó bây giờ!!!"

Cô bạn tóc dài lập tức nấc nghẹn thành tiếng, mắt đã rưng rưng nước: "Tô Trầm! Anh đối xử với người yêu anh như thế hả?!"

"Cái đồ khốn kiếp nhà anh, mạng của anh đáng quý thế cái mạng của tôi vứt đi à?!"

Cậu áo sơ mi chưa kịp thể hiện, ngoái đầu lại nhìn bạn tóc dài theo phản xạ, giọng điệu thay đổi mà chính cậu ta cũng chưa phát giác: "Mày còn là người yêu nó á?"

Giám khảo ngồi dưới bật cười phì một tiếng, có đàn anh đàn chị đứng ngoài xem cũng gật gù, nghĩ bụng cô bạn này biết thêm thắt ra phết đấy nhỉ.



Tô Trầm nối luôn vào tình tiết của cô bạn, ngẩng đầu lên chạm mắt với Thiên Thiên nơi đằng xa.

Ánh mắt cậu trở nên vừa thê lương vừa đau đớn, giọng khàn hẳn đi.

"Thiên Thiên, nếu giờ anh mở cửa, sẽ lại có thêm mười mấy người phải đối diện với họng súng."

"Tất cả các đồng nghiệp trong quầy, rồi cả đồng nghiệp ở văn phòng phía sau nữa, họ cũng muốn sống mà."



Trong số 6 thí sinh có mặt trên sân khấu, giọng của 5 bạn còn lại đều khá non nớt trẻ trung, chỉ đúng một mình Tô Trầm nói chuyện mang đậm chất kịch, hệt như giọng lồng tiếng trên phim truyền hình.

Nghe 5 người kia gào thét tranh cãi, khán giả đều nhận ra đây là một tiểu phẩm.

Chỉ khi nghe giọng Tô Trầm, mới nháy mắt đã bị cuốn theo vào với tâm trạng tương ứng, kĩ năng nền tảng tốt đến độ khó tin.

Các giám khảo đưa mắt ra hiệu với nhau, gật gù rõ rệt.

Thầy cô cầm bút viết đánh giá gì đó, nhóm đang đứng trên sân khấu cũng nhìn thấy rõ động tác của họ.



Lúc này nước mắt của bạn nữ tóc dài đã tí tách như ngọc, cô bạn kêu toáng lên: "Anh cứu em đi, Tô Trầm, anh cứu em với chứ!"

Cậu áo sơ mi phát hiện ra nhóm kia sắp cướp hết đất diễn mất, lập tức đổi sang biểu cảm hung tợn, xoay người cầm súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương cô bạn kia.

"Mày tưởng ông đây đùa chứ gì? Tao giết nó cho mày xem này, bây giờ nổ súng luôn!!"

"Không —— đừng!"

"Mày mà thành ma thì đi tìm thằng bạn trai mày nhé, chính nó chọn đổi mạng mày đấy, chính nó!"

Tô Trầm đột ngột gấp gáp hơn, quát to: "Dừng tay lại đã!"

"Muộn rồi con!" Cậu sơ mi duỗi ngón trỏ động nhẹ vào trán nhân viên nữ, lo đối phương không hợp tác còn phải tự phối âm bằng mồm: "—— Pằng!"

Bạn nhân viên nữ đang quay lưng lại ban giám khảo lườm cậu ta một cái rồi diễn tiếp theo bài, hai chân sõng soài trượt dần, người chao đảo rồi ngã gục xuống đất.

Nữ nhân viên tóc ngắn đứng trong cửa kính chống đạn thét lên chói tai, ôm đầu chui vào gầm bàn trốn, sợ hãi điên đảo thần hồn.

Trước khi tên cướp ra tay Tô Trầm đã vòng qua quầy lao ra ngoài cửa, nhưng vẫn quá chậm với tốc độ bấm cò của cậu ta.

Ánh mắt Tô Trầm từ từ trở nên trống rỗng, bước chân cũng mềm oặt theo.



Đến đây là đã hết thời gian quy định, nhưng chưa ai muốn hô ngừng lại.

Tô Trầm bước về phía cô gái, màu môi cậu đã trắng nhợt, mặt tái hẳn đi.

Cậu áo sơ mi giơ súng lên dọa dẫm: "Đứng yên! Thêm bước nữa thì đứa tiếp theo đi đời chính là mày đấy!!"

Tô Trầm loạng choạng nghiêng ngả quỳ gục xuống, vươn đầu ngón tay chạm khẽ vào cạnh cổ cô gái, cơ thể đang run lên bần bật.

Tất thảy những phản ứng cơ thể từ đầu ngón tay cho đến bả vai đều hoàn chỉnh chân thực, khiến người xem cũng phải thấy cảm động thay.

"Thiên Thiên ơi..."

Thiếu niên cắn răng, muốn ôm người thương đã chết của mình dậy, nước mắt lăn dài trên gò má: "Thiên Thiên!!"

Cậu sơ mi giơ súng chỉ vào trán cậu: "Tao cảnh cáo mày!"

"Thế mày giết tao đi!" Tô Trầm gào lên lạc giọng, đôi mắt đỏ quạch: "Mày do dự gì nữa, ra tay đi chứ!"

Cậu bế người yêu đã ngừng thở vào lòng, quỳ giữa vũng máu nở nụ cười, vừa cười vừa run rẩy.

"Nào, làm nhanh lên."

"Tao phải đi gặp em ấy, em ấy với tao đã giao hẹn từ lâu lắm..."

Tiếng cười đi dần từ tuyệt vọng tới liều mình bất chấp, thấp thoáng cả dấu vết rồ dại.

"Tóm lại cũng vì tiền thôi chứ gì?"

"Chúng mày muốn bao nhiêu? Giết hai người thì đổi lại được bao nhiêu? Mày trả lời đi xem nào?!!"

"Mày ——"



Thấy cậu áo sơ mi ngây ngẩn tại chỗ sắp không diễn nối được nữa, một thầy giáo mới hắng giọng e hèm, hỗ trợ cứu cánh.

"Đã hết giờ, cám ơn các em."

Thành tích ai cao ai thấp đã quá rõ ràng.

Có người nhanh nhẹn tiếp nối đầy logic trước trở ngại bất ngờ từ thành viên khác, có người suốt màn diễn chỉ biết ép mình nặn ra nước mắt, năng khiếu lẫn trình độ luyện tập lâu dài bền bỉ đều đã được thể hiện rành rọt.



Cô bạn tóc dài nghe thấy giáo viên thông báo kết thúc xong mới chậm chạp mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là Tô Trầm mặt vương dấu nước, tự dưng giật mình rung rinh, gò má nóng bừng.

Cậu vẫn còn đang trong trạng thái cảm xúc, như thể thật lòng yêu cô.

Giả đấy, toàn diễn thôi mà!

Nhưng khiến Hình đế phải khóc vì mình một lần như này... chắc cả đời cũng chẳng quên được nữa.



Tô Trầm đỡ bạn đứng dậy trước rồi mới nhận khăn giấy lau mặt, lễ phép cảm ơn.

Cậu kiểm soát tất cả đầy tự nhiên, chuyển trạng thái siêu nhanh, biểu cảm đã lại về với vẻ bình thản xa cách.

Giáo viên chấm điểm đánh giá sơ qua về ưu nhược điểm của từng người, đến lượt Tô Trầm thì dừng lại rất lâu.

"Vừa nãy có một tiểu tiết bạn đã diễn cực tốt, có em nào phát hiện ra không?"

Một bạn chần chừ lên tiếng: "Cậu ấy che chở cho đồng nghiệp suốt ạ?"

"Lúc khóc thì cả ngôn ngữ cơ thể cũng bộc lộ được nỗi đau khổ ạ?"

Giáo viên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vừa rồi khoảnh khắc quỳ gục xuống, em ấy không dám nhìn vào phần trán cô bạn kia, trạng thái mới đầu vừa có sợ hãi vừa có giằng xé."

"Đôi khi độ chân thực trong diễn xuất chỉ thiếu có xíu xiu tinh tế ấy thôi."

"Nghĩ kĩ mà xem, đột nhiên có ai chết ngay bên cạnh các em, các em có dám chạm vào hay ôm người ta dậy luôn không."

"Chính cảm giác xa lạ và khước từ trước cái chết sẽ khiến cái chết của người kia trở nên thật hơn, rõ hơn, đồng thời thể hiện được là đầu óc em ấy xử lý được ngần nào nội dung khi phản xạ chỉ trong khoảnh khắc như thế."

Các sinh viên lớp lớn nấp sau màn sân khấu xem từ đầu đến giờ mà cũng chưa tư duy được đến tầm này, giờ hồi tưởng lại theo mới thấy hình như đúng là có chi tiết thế thật.

Tô Trầm được khen cười rõ là ngượng, gật đầu nhè nhẹ một cái.

"Em cảm ơn thầy cô ạ."



Vòng thi trôi qua rất suôn sẻ gọn ghẽ, trở thành hiện tượng một đồn mười mười đồn trăm trong phạm vi sinh viên và mối đe dọa đáng sợ trên diễn đàn trường.

[ May là hồi mình thi năng khiếu không phải diễn chung với ẻm!! Đảm bảo sẽ bị nghiền nát không nói được câu gì nữa luôn ý!! ]

[ Ôi cíu, hâm mộ cái em kia thế, được Tô Trầm vừa ôm vừa khóc á?? ]

[ Đấy là các bác còn chưa được thấy mặt mấy thầy cô lúc đó đó ạ, bình thường thầy Thẩm chủ nhiệm nghiêm như nào các bác cũng biết đấy, thế mà nhìn Tô Trầm phải gọi là ulatr hiền từ... ]

[ Thế là Tưởng Lộc với Tô Trầm học cùng khóa à?? Về sau bài diễn cuối kì chắc phải đỉnh lắm ha, mong chờ quá đi!!! ]



Nhoáng cái đã sắp sang năm mới, cuối cùng tivi cũng chiếu tới đoạn cuối cùng của phim.

Cảnh Điện thần thời gian lên sóng trọn vẹn, thử thách tính năng màn hình của tất cả khán giả luôn.

Máy quay 4K HD, khung hình thành phẩm đủ để phong thần.



Đế vương tóc bạc lửng lơ giữa ánh sáng biến ảo từ vách tường đá quý, duỗi tay chạm vào sợi tơ thời gian và không gian.

Theo sách cổ, khi tuyến thời gian xưa bị rối loạn, một bộ phận của lịch sử sẽ biến mất hoặc dính líu trùng lặp với những sự kiện khác trong kí ức của tất cả mọi người, mọi dấu vết cũng sẽ biến chuyển theo.

Còn nếu tuyến thời gian mới bị cắt đứt, một giai đoạn nào đó trong tương lai sẽ bị mọi người nhảy cóc bỏ qua, dạng như ngủ một giấc dậy xong từ hôm qua quay lại hôm kia, ngày hôm nay và ngày mai chưa hề tồn tại.

Nhưng các diễn biến này đều là bí mật rúng động ngỡ ngàng của bộ sau.

Ở tập cuối cùng, Nguyên Cẩm đứng giữa điện thần đang xoay chuyển, đẹp lộng lẫy còn hơn cả bản teaser.

Nguyên Cẩm bay lượn bồng bềnh trong Huyễn điện cứ như đang hấp thụ sức mạnh thần thánh, trở thành sinh linh rực sáng tựa chú chim Huyễn thời.



Có vẻ bối cảnh được dựng từ một loạt các vật liệu đắt đỏ như hổ phách lục bảo, chúng ghép vào với nhau thành một mặt tường thuần khiết cổ kính, cùng đổi màu xoay chuyển theo bức vách.

Đúng rồi, hóa ra mặt tường cũng biến đổi được đấy, lúc thì xen đẽ đỏ và bạc, lúc lại thay màu hoàng kim lam thẫm.

Ánh sáng với những gam màu khác nhau chuyển mình theo từng góc độ phản chiếu lên gương mặt Nguyên Cẩm, khiến góc nghiêng của y như đang nhận được nụ hôn từ vị thần sắc đẹp, ngay cả lông mi cũng lóng lánh ma mị.

Dòng thời gian thần bí gồm hàng ngàn hàng vạn sợi tơ rủ mềm như thác đổ.

Chúng giống kim cương, giống vàng ròng, mà cũng giống tơ nhện trong suốt, căng mình vắt ngang điện thần ở những vị trí khác nhau trong hình thái tinh xảo nhất.

Chim Huyễn thời giang cánh cất giọng hát vút lên nơi cao, sản sinh quả trứng sẽ kích hoạt đêm Trùng Quang, mặc cho quả trứng rơi xuống, tan ra, thay đổi thế giới qua việc tác động những sợi dây kì ảo phức tạp nối liền với nó.



Tổng thời lượng của cả đoạn chỉ vẻn vẹn 8 phút, nhưng đã tiêu tốn của đoàn phim 3 tháng trời ròng rã.

Vừa lên sóng thôi là người xem lập tức phải sửng sốt thành nghiện, làn sóng ngợi ca lại càng bay cao đỉnh điểm.

"Ủa cho hỏi đoàn phim mấy người không bị hạn chế kinh phí à? T với đám anh em tranh luận cả buổi xem đây là cảnh thật hay là CG, cảnh thật mà có lắm đá quý thế chơi lớn thế kia á? Cái đoàn này quay mùa 8 tốn bao tiền dzị ——"

"Lễ phép hỏi nhỏ đoàn phim phá sản chưa ạ? Còn được xem mùa 9 không thế ạ? Quay xong dỡ cái tường này ra cho em xin một mảnh được khum?"

"Ban đầu tưởng cái phần ở teaser là toàn bộ thời lượng cảnh thật rồi cơ, nếu làm CG chắc phải mấy triệu tệ một giây ấy, ai ngờ bản hoàn chỉnh còn làm đến tận mức này... chân thành cảm ơn, trí tưởng tượng bị đè ra dập boong boong, đoạn này thăng lên level điện ảnh luôn rùi!"



Nhanh chóng có nhân vật sở hữu kĩ thuật thiết bị chuyên nghiệp cắt màn hình phóng to chi tiết tối đa, sau đó gõ búa phán quyết.

"Cảnh thật đấy."

"Một mặt là phía chính chủ từng gián tiếp thừa nhận, mặt khác là bởi đá quý trong đây được cắt mài thành các hình khối khác biệt chứ không hề đồng nhất, hơn nữa có vài mặt cắt rất nhỏ phản chiếu bóng ống kính máy quay."

Thông tin lan đi, hotsearch lập tức xếp hàng lên bảng Weibo.

#Đêm Trùng Quang  giàu#

Nếu đoạn này quay cảnh thật có nghĩa là bức tường đá quý 360 độ cũng là thật, chất liệu biến đổi cũng toàn thật hết luôn?!

Lục bảo, hổ phách, thạch anh xanh ngọc, thạch anh hồng, đủ các loại...

Chừng ấy đá ngọc quý giá ghép thành không gian mấy trăm mét vuông, thế mà Tưởng Lộc cũng dám làm!!

Độ sắc nét hình ảnh đã đạt tới hiệu quả tột đỉnh, có người am hiểu trong ngành đứng ra phân tích từng tí một chỗ nào dùng vật liệu là gì, có người thì chụp màn hình nhờ chuyên gia đá quý định giá, đọc xong cứ phải tấm tắc không thôi.



Tới mức này rồi thì không phải ngờ vực gì về điểm đánh giá cuối cùng nữa, đợt trước rơi về 9,5 giờ vút luôn lên 9,7, lập mốc đỉnh cho toàn loạt phim.

Độ hoàn thiện cốt truyện, sự phong phú của nhân vật, khung hình cực phẩm, dựng cảnh chuyển cảnh đạo cụ phục trang... khen không xuể mất thôi!!



[Tươi rói rói rói] ★★★★★: Em đổi sao rồi đây! "Đêm Trùng Quang" xứng đáng điểm 10!!! Sao không để Tưởng Lộc tiếp quản làm phim sớm hơn tí chứ ảnh đúng là thiên tài mà! Ghê đấy anh Lộc ơi!!

[Tảo phát sáng sáng sáng sáng] ★★★★★: Đã hỏi hẳn chị họ học khiêu vũ nha, đoạn treo lơ lửng mà muốn cử động nhẹ tênh như Tô Trầm, hiệu ứng kiểu được không khí nâng đỡ thật ấy là phải dựa hết vào khả năng khống chế cơ thể siêu khỏe đó! Âm thầm trả giá phía sau, vì mấy phút thoáng qua trong phim mà bỏ ra bao nhiêu thời gian đổ bao nhiêu giọt mồ hôi như thế, yêu Trầm Trầm quá xứng đáng!! Ẻm đỉnh nhất QAQ!!

[Bình luận viên phim Cháo Sống] ★★★★★: Kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc. Một đạo diễn 20 tuổi tiếp nhận tác phẩm đang bộn bề ngổn ngang từ tay người trước mà cuối cùng lại làm được đến mức này. Khó lòng tưởng tượng cậu ấy đã phải học tập bao lâu, tự tay biên tập cắt ghép bao nhiêu đoạn phim nữa. Với tư cách người cùng ngành muốn nói một lời, năng lực cốt lõi trong phim này không tài nào làm giả được đâu.

...



Vào thời khắc "Đêm Trùng Quang" khép lại hoàn hảo thì Tô Trầm cũng chính thức chào đón lễ trưởng thành 18 tuổi, bên công ty tổ chức một buổi tiệc thân mật, vô số đạo diễn nổi tiếng gửi quà chúc mừng tới nơi. Nhóm fanclub bao trọn hết các kiến trúc tiêu biểu của thành phố, thuê drone, đu quay khổng lồ, thậm chí mua quyền đặt tên ngôi sao trên trời để góp lời chúc mừng mốc trưởng thành trọng đại cho cậu.

So với lễ trưởng thành của Tưởng Lộc tầm 3 4 năm trước thì lần này còn chấn động hơn, như thể tình yêu nồng nhiệt của cả ngàn cả vạn người đều đang dốc trọn vào, để tặng cho cậu tất thảy những gì đẹp đẽ rực sáng nhất.

Tựa lòng yêu chiều của số phận tíu tít chất chồng.



Năm 2012 đến thật nhanh, cảm giác kì nghỉ vụt qua chỉ trong nháy mắt, đẩy lịch tạm biệt lên sớm hơn.

Bắt đầu từ lúc dâng hương, tất cả đều sẽ là lần cuối cùng cho "Đêm Trùng Quang".

Nghi thức mở máy lần cuối cùng của mùa phim cuối cùng, mọi người tham dự đông đủ, nét mặt đều vừa mong chờ vừa luyến tiếc.

Trong lúc xếp hàng có ai thì thầm lẩm nhẩm, cảm giác cứ như nằm mơ ấy, sao mà đã hết rồi thế nhỉ?

Sắp kết thúc thật rồi á? Sau này không có phần tiếp nữa ư?

Văn Trường Cầm đã bị hỏi câu này cả chục nghìn lần, đều chỉ lắc đầu, thái độ chắc chắn.

Sẽ không còn gì nữa, ngoại truyện, tiền truyện, bản phái sinh, không có bất cứ cái gì nữa.

Bộ phim này được thành lập hạng mục chính thức năm 2002, năm 2005 xác định ứng viên vai chính, rồi tiếp nối cho tới mùa cuối cùng ngày hôm nay, giống như đến được trạm cuối của hành trình vạn dặm.

Chờ quay xong phần này đoàn phim sẽ giải tán, Văn Trường Cầm cũng sẽ rời khỏi thế giới trong phim, sáng tạo tiếp những câu chuyện mới, không ngoái đầu lại nữa.



Tô Trầm thử tính nhẩm, mình gia nhập đoàn phim năm 2005, giờ đã là năm thứ 8 ở đây.

...Năm thứ tám.

Đời cậu chỉ vừa mới tròn 18 tuổi, gần một nửa thời gian đều đã ngưng đọng nơi đây, như thể cuộc sống ở đoàn phim mới là thành phần chủ yếu nhất ấy.

Còn Thời Đô, gia đình, trường cấp 3, quảng cáo hay show giải trí, đều chỉ là bộ phận nằm ngoài chủ thể mà thôi.

Rồi cả căn phòng của cậu.

Thiếu niên đứng trong đám đông, dõi theo những thành viên khác nhau của đoàn tiến lên thắp hương làm lễ, bỗng nhớ ra, chắc sau khi phần phim này kết thúc là mình phải chuyển nhà đấy.

Đa số các đồ vật được trưng bày nâng niu trong phòng đều sẽ phải tuân theo lời dặn của đạo diễn Bặc, tiêu hủy triệt để, thực thi lời tạm biệt kiên quyết dứt khoát nhất.

Sau này cậu và bộ phim xem như thành hai thực thể cách xa hai phía chân trời, đến căn cứ cũng sẽ cải tạo sang khu du lịch cho khán giả thăm quan, chứ chẳng còn là ngôi nhà thường trú thuộc về cậu cùng mấy trăm người đây nữa.

Những điều này xa lạ tới độ hoang đường, cậu buộc phải ép mình chấp nhận nó.

Nhưng càng tưởng tượng sâu thêm thì càng thấy khó thở, như đang kháng cự bằng bản năng

Tưởng Lộc thấy nét mặt cậu ủ rũ, nhỏ giọng hỏi: "Có cần thuốc không?"

"Không phải hen đâu ạ." Tô Trầm lắc đầu: "Lâu lắm em chưa bị tái phát mà."

"Em chỉ... luyến tiếc chỗ này thôi."

Tưởng Lộc khẽ gật đầu, thở dài một tiếng nho nhỏ: "Bắt đầu từ mai, cứ quay cảnh nào là bớt mất cảnh ấy rồi."

Nửa năm cuối cùng ở đoàn, ngày nào cũng là ngày họ dần tạm biệt bộ phim này.

"Mẹ anh nghe kể thế xong khuyên anh là hôm đóng máy có thể làm gì đó." Tưởng Lộc nhìn ra chỗ lửa khói nồng đậm trên lư hương cùng cậu, chậm rãi nói: "Mẹ bảo ở trong một môi trường cố định nhiều năm quá thì mình dễ bị mắc kẹt lắm."

"Làm gì á hả?" Tô Trầm cười lắc đầu: "Anh không nỡ đốt sổ tay đạo diễn đâu ha."

"Cái đấy chắc sẽ để vào chỗ triển lãm chung với vương miện hổ phách máu," Tưởng Lộc cũng đang cân nhắc: "chắc anh sẽ theo đề xuất của mẹ, đi xăm mình, hoặc là bấm lỗ khuyên tai."

"Theo lí thuyết kì diệu của mẹ thì cái đau dữ dội sẽ có ích trong hỗ trợ cai nghiện."

Hình như Tô Trầm cũng trông thấy ngọn lửa đang hừng hực rực cháy, cậu lẩm nhẩm nói: "Phải đó, đau đớn."



Đoàn bắt đầu bấm máy vào ngày 15 tháng 1, 7 ngày sau là giao thừa.

Hiện giờ không được phép đốt các loại pháo trong khu vực thành phố nữa, trái lại chỗ xa xa như kiểu căn cứ đoàn phim thì lại vẫn được chơi pháo thỏa thích.

Hôm giao thừa, vừa sáng ngày ra tiếng pháo dây đã đùng đoàng không ngừng nghỉ, càng gần đến đêm thì pháo hoa ở các thôn làng xung quanh càng vang dội hơn, đứng trên đỉnh núi trông ra, cảm giác bầu trời khuya cũng đã biến thành một vùng biển rực rỡ đang bao bọc lấy hòn đảo nhỏ là căn cứ trường quay, phát ra ánh sáng lấp lánh miên man.



Bếp chính ở khách sạn đã chuẩn bị sẵn sàng bữa cơm tất niên cùng mấy trăm lồng sủi cảo từ sớm tinh mơ, còn dành ra một khu sơ chế ở sảnh tiệc, để mọi người rửa tay xong thì cùng vào gói sủi cảo cho vui.

Màn hình chiếu tiểu phẩm ca múa nhạc, mọi người trong đoàn đều đang mời rượu chạm cốc, cùng chào đón năm mới ở nơi đất lạ xa quê.

Tô Trầm lần lượt gọi điện thoại cho ông bà bố mẹ ở nhà xong xuôi, đĩa sủi cảo chiên mới đã lục tục được bưng ra bàn ăn từng người, trông như những đóa hoa vàng ruộm.

Cậu cười nói với các bạn một hồi, phát hiện ra Tưởng Lộc đã biến đi đâu mất.

"Lạ nhỉ, nãy vẫn còn thấy đây mà," Lâm Cửu Quang tò mò nói: "hay ảnh đi nghe điện thoại?"

"Để anh đi tìm xem."

Tô Trầm cầm điện thoại lên, đang định gọi cho Tưởng Lộc nhưng rồi lại như thần giao cách cảm, vào thang máy đi lên tầng.

Hôm nay đoàn vẫn làm việc, quay từ sáng đến 6 giờ chiều mới tan làm.

Mùa đông lạnh căm, chắc Tưởng Lộc sẽ không ở lại căn cứ.

Bỗng dưng cậu cảm giác rằng giờ phút này mình sẽ tìm thấy anh ở cửa nhà tầng thứ 21.



Thang máy dừng ở số tầng tương ứng, thiếu niên rảo bước đi ra, không thấy ai ở hành lang.

Lúc đi đến trước cửa, cậu bất giác toét miệng ra cười.

Chữ Phúc đã được dán ngược lên hai cánh cửa, tay cầm còn treo sợi dây buộc nút như ý.



Mấy năm trước đây toàn Tô Trầm kiên quyết đòi dán mấy cái thứ hoa hòe hoa sói này, cậu thấy thế mới đầy đủ không khí Tết.

Hồi đầu Tưởng Lộc vẫn là đứa choai choai mới lớn siêu chảnh, thỉnh thoảng còn liếc chỗ hình dán bằng ánh mắt chê bai, nhưng chưa từng xé chúng ra.



Thang máy lại ting thêm tiếng nữa, Tưởng Lộc ôm một bọc cành mai tranh Tết mới mua bước ra, trông thấy Tô Trầm đứng ở cửa.

"Bị nhóc bắt quả tang rồi." Người đàn ông cười nói: "Cũng được, anh đỡ phải cậy cửa phòng nhóc."

"Mật mã chưa đổi đâu." Tô Trầm đỡ hộ đống đồ lồng cồng trong tay đối phương, mở cửa bằng một tay cho anh vào: "...Bây giờ thì anh lại lễ lạt hoa lá cành thế."

Hôm nay cậu bận diễn suốt, ăn được bữa tất niên thôi đã thấy thành công lắm rồi.



Tưởng Lộc dán câu đối cùng cậu, chọn tiếp thêm mấy bức tranh Tết cắt dán mang ra dán chung ở cửa kính ban công.

Em bé ôm chữ Phúc cười tươi rạng rỡ, phần đuôi chú cá chép trong tay còn trang trí hình thỏi vàng.

Đang xé túi hình dán giấy thì Tô Trầm nghĩ tới điều gì, rũ mắt cười: "Nghĩ nghĩ xong thấy mình giống anh em ruột ghê, đón Tết như ở nhà phết đấy chứ."

Tưởng Lộc dán giấy đỏ lên chỗ cao, ánh mắt chăm chú.

Tay anh giơ qua bên cổ cậu, tỏa ra mùi thơm trầm ấm rất thoảng.

Thiếu niên khẽ hít mũi ngửi, nói: "Mãi em vẫn không biết là do anh dùng nước xả gì, hay là xịt nước hoa."

"Có đâu."

"Em không tin." Tô Trầm nói tiếp: "Em ngửi mấy năm nay rồi, thỉnh thoảng lúc nào ôm anh cũng sẽ ngửi."

Hơi hơi giống việt quất, nhưng không hẳn là thế.

Mùi thơm thanh mát, miên man, làm cậu thích suốt bấy lâu.

Tưởng Lộc nhận lấy bức còn lại từ tay cậu, từ tốn đáp: "Có những mùi vị chỉ người đặc biệt mới ngửi thấy được thôi, như kiểu từ trường ấy."

"Từ trường?" Tô Trầm dựa vào tường kính, thong thả nói: "Tết nhất đến nơi, đừng bắt em phải sừng sộ với anh."

Tưởng Lộc cụp mắt nhìn cậu, có vẻ khó hiểu.

"Anh nói thử xem nào, bao nhiêu năm nay người cứ đòi phải giữ khoảng cách là anh, xong người ra sức tăng từ trường mạnh lên cũng là anh."

Tô Trầm nói toạc vạch trần các thứ nhẹ không, khá là khiêu khích.

"Người tránh né em không liên lạc không gặp gỡ là anh, người mất kiểm soát thân mật mập mờ vẫn cứ là anh."

Người đàn ông nhìn cậu, rũ mắt cười.

"Mấy năm đầu tiên là phản xạ bản năng, anh không kiềm chế được"

Tô Trầm bỗng nín thinh, thấp giọng hỏi: "Thế giờ thì sao?"

"Bây giờ là cố ý."

Tưởng Lộc đặt tranh Tết xuống, nén khoảng cách lại gần hơn.

"Anh cứ sợ là em vẫn chưa thích anh đủ."

"Anh sợ về sau em sẽ dao động, sẽ hối hận, sẽ bỏ chạy đến một nơi anh không tìm thấy."

Tô Trầm không ngờ đột nhiên anh lại chịu nhìn thẳng vào vấn đề, cậu bị kẹt giữa không gian chật hẹp, hơi thở nóng bừng lên theo.

"Tưởng Lộc..."

"Nếu bảo anh có kế hoạch gì á..." Người đàn ông khàn giọng nói: "Đại để chắc kiểu anh cứ nghĩ mãi, là phải làm một cái bẫy kiểu gì mới có thể khiến em lún sâu tới mức như anh."

Chịu đối diện với tất thảy mọi phản đối ràng buộc, cả đời vẫn sẽ sẵn lòng chấp thuận trước gian khó, không bao giờ hối hận.

Tô Trầm ngơ ngác nhìn sang anh, giờ đây mới phát hiện ra mình đã không thể nhúc nhích được nữa.

"Anh có biết mấy tháng anh không liên lạc với em, em buồn đến mức nào không." Lúc lên tiếng, giọng thiếu niên đã run bần bật: "Em nghe thấy giọng anh trong điện thoại mà chỉ muốn đi thẳng ra sân bay bay đến gặp anh."

"Tất cả mọi tin nhắn anh gửi cho em em đều không nỡ xóa, giữ từ tám năm trước tới tận bây giờ."

"Lúc anh quay em trong ống kính anh có biết em đã nhìn anh qua máy quay bao nhiêu lần rồi không?"

"Tưởng Lộc, anh căn cứ vào đâu mà lại thấy em chưa thích anh đủ cơ chứ?"

"Em nằm mơ về anh, thức dậy cũng là anh, thậm chí em còn chính miệng kể cho anh nghe."

"Tưởng Lộc, mẹ nó chứ anh mới là đồ điên, chẳng lẽ em ngập đầu đến thế rồi vẫn chưa đủ sâu à?"

Người đàn ông cúi đầu nắm lấy tay cậu, đè nén hơi thở đáp: "Nhưng anh mãi mãi không thấy đủ."

Đôi môi anh đã sắp chạm vào mu bàn tay trắng muốt, song thiếu niên giật ra thật mạnh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Không kịp nữa rồi, anh trai."

"Em không tin mấy lời bịa đặt của anh nữa đâu."

"Anh mâu thuẫn đến độ nực cười, lúc từ chối em thì bảo là xem như không nghe thấy, nửa đêm lại đi gọi điện nói nhớ em."

Tô Trầm nhìn anh, đuôi mắt đã ửng đỏ, giọng nói run rẩy lẫn cả phẫn nộ.

"Tưởng Lộc, em hỏi lại anh lần nữa, chẳng lẽ em lún sâu đến vậy rồi vẫn chưa đủ hay sao?!"

Người đàn ông ngước mắt lên, đè thẳng thiếu niên vào vách kính rồi rũ sạch mọi giữ gìn kiềm chế, trả lời cậu bằng một nụ hôn sâu.

—— Dường như mọi tham lam khao khát đều bừng nở từ đây, phải chiếm hết tất thảy từ răng môi tới tận linh hồn.