Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 51




Có một vài khoảnh khắc, Tô Trầm cảm giác được là càng ngày mình càng chuyên nghiệp hơn.

Vốn dĩ từ "chuyên nghiệp" không thích hợp xuất hiện ở độ tuổi này của bé.

Nhưng hễ ở phim trường lâu dần thì dù mới chỉ là trẻ vị thành niên, bé cũng có thể mày mò nắm được những thứ như quy luật làm việc, trình tự họp hành.

Thường thì đoàn phim quay chụp cần chú ý hai điểm chính, thứ nhất là bối cảnh, thứ hai là thời gian chờ của các nhân vật lớn.

Các ngoại cảnh như thảo nguyên núi tuyết dĩ nhiên không thể cứ quay đến đâu lại xách balo đi đến đó được, phải tính toán sắp xếp hết các phân đoạn từ trước để quay liền tù tì một mạch xong hết, đợi về sau mới bổ sung thì có mà bất tiện đủ đường.

Sau khi phân chia rõ ràng các phần phim vừa nhọc vừa khó này ra theo khu vực bối cảnh, thì cần tiếp tục đối chiếu với lịch trình thời gian khác nhau của các nhân vật lớn.

Tuy có rất nhiều diễn viên sẵn lòng cống hiến thời gian hơn nửa năm ở luôn lại đoàn phim mài giũa từ từ, song những diễn viên giữ chức vụ quan trọng như hiệu trưởng Nghiêm cũng chồng chất công việc, không thể ở Chử Thiên lâu quá được.

Các cảnh của thủ phụ Văn Tầm Kính chính là ví dụ tiêu biểu cho trường hợp này.

Thực ra các cảnh triều đình, quần chúng, văn võ của ông trải dài xuyên suốt bộ phim, lúc xem phim khán giả sẽ không thấy có gì khác thường.

Nhưng khi xếp lịch thì thư kí đoàn phim phải lựa riêng phần diễn của ông ra từ trước, tập 3 tập 32 tập 48 cũng đều tổng hợp cả vào cùng một bảng, tập trung quay độc lập để hoàn thành trước, miễn bàn diễn biến.

Cách bố trí này không quá thử thách với những người khác, nhưng khổ nhất là Tô Trầm nhập vai bằng trải nghiệm.

Tiểu hoàng đế bé diễn bị thủ phụ khống chế, vẫn phải cưỡng ép đè nén sự cao ngạo của mình mà nhường nhịn, thậm chí long nhan hạ cố, chịu đựng nhục nhã đích thân bước xuống rót rượu cho thủ phụ nhằm xoa dịu triều cục.

Một tiếng phản nghịch của Văn Tầm Kính đủ khiến quan văn khắp triều bất chấp tính mạng, lao ra cửa Đông Hoa rầm rĩ đòi từ quan.

Cho dù có giết sạch đám quan liêu hủ bại văn vẻ ấy thì lớp đỗ đạt khoa cử mới vẫn sẽ cứ nghe theo lão ta, chỉ đâu đánh đó.

Trước khi cái vỏ bọc thanh cao bị vạch trần thì thủ phụ này vẫn cứ là hình tượng mà ngàn vạn học sinh tri thức hướng về, là danh tiếng trong sử xanh, là gương sáng của lương thần, không thể chèn ép.

Nhưng sau vài tập, cậu mượn đôi mắt của Ứng Thính Nguyệt trông thấy nhược điểm của thủ phụ Văn, bỗng chốc lại khơi dậy lòng tin.

Thủ phụ Văn trông thì sáng sủa khảng khái, thực ra đã mắc bệnh nặng từ lâu, lại còn là bệnh giang mai từ chốn hoa liễu gió trăng tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài.

Xưa có trò đùa rượu giày nô được các sĩ tử khen là nhã nhặn. Nhưng ca múa chơi bời xong lở loét toàn thân thì chẳng thể nào phong nhã nổi nữa rồi.

(*Đùa rượu giày nô: trò chơi khá kì quặc có từ thời nhà Nguyên; cởi đôi giày của một kĩ nữ phục vụ trong tiệc, một chiếc đặt chén rượu vào trong, chiếc còn lại thì để trên cái mâm, bày ở chỗ cách xa 1 thước 5 tấc ~50cm, các khách rượu sẽ nhón hạt sen, đậu đỏ, hạt phỉ... bằng ngón trỏ + cái + út ném vào đó 5 lần, cuối cùng dựa theo số lần ném trúng để phạt rượu, tức uống chén rượu đặt trong chiếc giày kia; tham khảo Baike Baidu)

Bệnh nan y kiểu này về cơ bản xác định đã hết thuốc chữa.

Cuối cùng máu độc sẽ tràn vào lồng ngực, khiến người bệnh điên cuồng ngây dại, không còn tí thể diện nào nữa.

Nguyên Cẩm không bóc trần cái vẻ đạo mạo nghiêm trang của thủ phụ với người đời, trái lại thưởng cho lão ta một y nữ ngay trước đám đông, dụng ý sâu xa, phải gọi là chiêu đáp trả một đòn rất ngoạn mục.

Muốn giữ mạng sống tiếp thì phải chuyển từ nhân vật giật dây thành con rối của hoàng gia, nghiến nát cả răng cũng bắt buộc phải nuốt vào bụng.

Con đao duy nhất, bí mật thầm kín nhất, đã xoay chuyển triệt để thế công.

Cũng không biết là do thư kí trường quay yên tâm về Tô Trầm quá hay tại thực sự không tìm được khoảng trống nào khác, hai cảnh này lại được xếp vào cùng một ngày.

Một cảnh là đế vương rót rượu, là sự khom lưng uốn gối bất lực nhất.

Một cảnh là ban y giữa triều, lại là cảm giác hả hê say sưa vì nay đã được thể đắc ý.

Đạo diễn nào trông thấy lịch trình quay thế này cũng sẽ thốt lên cảm thán, nhẫn tâm quá đi mất.

Xét riêng mức độ đánh giá của đạo diễn Bặc cùng áp lực diễn tay đôi với hiệu trưởng Nghiêm, bắt ai diễn thì người ấy cũng phải tan vỡ tâm lí cả.

Trước mắt tâm trạng của đương sự tạm ổn định.

Văn Phong trông thấy từ tận mấy tháng trước lận, ban đầu còn đang tiếc rẻ là đất diễn của mình chưa nhiều lắm, chưa có chỗ phát huy mấy.

Nhưng sau đấy cô thuận nước đẩy thuyền trở thành giáo viên chỉ dẫn cho Tô Trầm, tức khắc nhận được trải nghiệm phê pha khi so kè đấu trí với tiền bối lão làng.

Một tuần trước khi quay 2 cảnh này, cuối cùng bạn nhỏ cũng mới kết thúc được các loạt cảnh nhức đầu khác, sang tập dượt với cô.

Tưởng Lộc ăn bám ở đây nghe giảng chùa đã thành thói quen, giờ đang ngồi trên ghế chân cao đung đưa qua lại, tràn đầy hứng thú xem kịch.

"Diễn thử một lần trước." Văn Phong nói: "Xem xem em diễn thế nào, cứ coi chị là thủ phụ Văn."

Tô Trầm hít sâu một hơi, đọc lời thoại theo kịch bản, rót một chén rượu cho cô.

Văn Phong không nói gì, liếc Tưởng Lộc một cái.

Người kia giơ hai tay vắt chéo thành chữ X, mô phỏng đèn đỏ sáng lên trong Got Talent: "Èeee."

Tô Trầm: "..."

"Em phải diễn sao cho vừa kiêu ngạo vừa khuất phục, rồi phải tương ứng ăn khớp trước sau với nhân vật, chứ không phải đến cảnh nào thì diễn cảnh đó thôi."

Văn Phong cho thêm mấy viên đá vào nước có ga, hỏi dò: "Hồi trước diễn hoàng đế thì em trải nghiệm được những gì?"

"Ngạo mạn, kiêu căng ạ," Tô Trầm hồi tưởng lại rất nhiều cảnh cũ cùng trạng thái lúc mình diễn bộ đầu tiên: "thực ra... trước đó cậu ấy cũng thế."

Dù là thái tử hay hoàng đế tôn quý thì khi phải đóng giả vai ốm yếu tàn phế, Nguyên Cẩm cũng sẽ có mặt tự ti mặc cảm, không phải sao?

"Hai cái này khác nhau."

Văn Phong nghĩ ngợi, kể cho bé ví dụ về Hàn Tín.

Thời xưa có danh tướng Hàn Tín bị lăng mạ sỉ nhục trước mặt mọi người. Ngày trẻ ông từng bị lưu manh ức hiếp, phải chui qua háng đối phương giữa đám đông mới được yên thân.

"Bắt hoàng đế tự tay rót rượu cho quyền thần còn quá đáng hơn thế." Cô giải thích: "Đồng nghĩa với việc công khai thừa nhận mình là kẻ hầu mặc người ta sai khiến, chứ không phải thiên tử chí cao vô thượng, em cảm nhận được không."

Tô Trầm lặng lẽ nhập tâm lí giải tình tiết.

Bắt Nguyên Cẩm bò qua háng người khác thì chẳng thà giết cậu ta luôn còn hơn.

Nhưng bắt Nguyên Cẩm phải cam chịu nhục nhã rót rượu cho lão thần, tâm thế phải ra sao đây...

Bé vô thức cầm bình rượu lên, rót thử mấy lần, chỉ thấy được nhiều hơn cả vẻ hoang mang trống rỗng.

Văn Phong quan sát rõ ràng, đồng thời cũng đang suy ngẫm đối sách.

Khó quá đi mất. Bé con mới 12 tuổi, đâu đã trải qua nhiều vinh nhục thị phi thế, có những thứ không thể giảng suông được.

"Lần trước chẳng phải phạt nhóc đứng xong nhóc ngộ ra đó à," Tưởng Lộc ôm gối xoay thêm một vòng: "anh ra đứng với nhóc lần nữa nhá?"

Hai tay Tô Trầm nắm lấy bình rượu, bé thẳng thắn bộc bạch hết những gì mình nghĩ.

"Nếu là em, em biết là phải nhẫn nhịn vì đại cục, em sẽ cố gắng rót rượu nhẹ nhàng nhất có thể."

"Nếu là anh Lộc..." Bé quay đầu liếc anh trai cà lơ phất phơ: "Chắc anh cứ cười hì hì rót cho cái là xong."

Đối phương hài lòng gật gù: "Nhóc hiểu anh ghê."

Vậy Nguyên Cẩm nghĩ thế nào nhỉ?

Văn Phong nhìn bình thủy tinh trong tay bé đến nỗi ngơ ngẩn, một lúc sau lẩm nhẩm nói: "Nếu thứ rót ra không phải rượu, mà là máu của mọi người trong gia tộc cậu ấy thì sao."

Đúng, đúng rồi!

Rượu ngon nữa thì với đám quý tộc ấy cũng có khác gì nước đâu, muốn rót cũng rót được thôi.

Nhưng nếu như từng giọt tí tách chảy xuống ấy đều là máu xương từ cha mẹ đã mất của cậu, huyết mạch của cả một hoàng triều nhẫn nhục tới nay thì sao?

Tô Trầm như bị dội một gáo nước lạnh, chấn động khắp người.

Bé hiểu ra rồi!

Thoáng cái đã đến ngày quay chính thức.

Nghiêm Tư có mặt ở trường quay trước 3 tiếng đồng hồ, thay phục trang tạo hình xong xuôi từ sớm rồi vào phủ đệ thủ phụ ngồi tĩnh tâm nhập vai, sau đó duyệt một lượt với Tô Trầm tại địa điểm quay.

Ông bác Bặc ngoài mặt không khác gì ngày thường nhưng thực ra cũng vã mồ hôi, biết mấy cảnh hôm nay đều vừa khó chỉ đạo vừa khó quay chụp.

Diễn viên diễn không tốt thì đạo diễn khó tránh được màn đích thân lên sàn làm mẫu một phen.

Đạo diễn luống tuổi phải thị phạm tại chỗ vai mỹ nữ lả lướt hay là đứa bé tinh nghịch đều là việc quá bình thường như cân đường hộp sữa.

Nhưng hôm nay bắt ông lên chưa chắc ông đã làm được, ông cũng chột dạ nốt.

...Đành phải nhắm mắt làm liều trước đã vậy.

Đèn bật sáng, gậy thu âm giơ cao, cảnh phim bắt đầu.

Nghiêm Tư nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đã biến thành thủ phụ già nua, sắc mặt nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải.

Khi văn võ đều đã vào tiệc, mỹ nhân ca múa đằng trước, trân tu mỹ vị bày biện la liệt.

Người hầu cúi người đi ra đi vào tựa nước chảy, bưng cả trăm món lạ rượu ngon lên trước mặt họ, trong ấy có thai báo tủy phượng, tay gấu linh chi, như phải chọn lọc tất thảy kỳ trân khắp thiên hạ.

Thủ phụ già vê râu im lặng, đưa mu bàn tay gạt chén thủy tinh ra rất khẽ.

Hoàng đế nâng đỡ họ Cơ gầy dựng lại binh lực, lệnh Cơ Linh viễn chinh ải bắc, chia tách hơn quá nửa quyền thế của phe Văn.

Xưa nay lão ta lãnh đạm với bên ngoài, hôm nay đích thân tham dự chính là để đòi một lời giải thích.

Nguyên Cẩm quan sát thấy hết thảy, vốn đang nói cười với võ thần, từ từ nghiêm mặt lại.

Binh quyền thuộc võ, tài lực thuộc văn.

Cậu nỗ lực hết sức tìm cách điều hòa cán cân, nhưng hễ bên nào cản trở đều sẽ có khả năng sụp đổ cả ván cờ.

Nhưng vây cánh của cậu lại cứ chưa đủ, quá nhiều đoạn bị chèn ép.

Sáo trúc dây đàn chẳng ngơi một giây, nhạc sư đã phát giác ra bầu không khí lệch lạc từ lâu, vẫn phải giả ngu gắng góp vui cho quần thần.

Khi phát giác thánh ý lạnh dần, gò má bôi son trát phấn của vũ nữ thoáng tái nhợt, động tác liên hoa chỉ run rẩy, chỉ sợ bất cẩn đôi chút là bị lôi ra ngoài chém đầu ngay.

Đúng vào lúc này, Nguyên Cẩm giơ tay nâng cốc, tỏ ý với quần thần.

"Chư vị ái khanh, cùng uống một ly nào."

Các thần tử hoặc đã được hứa hẹn hoặc đặc biệt kính sợ đều nhanh chóng đáp lời, rối rít chúc mừng.

Cơ Linh ngồi ở vị trí cao bên tay trái, mày dài nhướng lên, trước tiên nhìn thủ phụ Văn một cái đầy nghiền ngẫm rồi mới nâng chén chung vui.

Chén rượu của khá nhiều người đều đã một hớp cạn sạch đặt lại lên bàn, mà Văn Tầm Kính vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, như thể chẳng nghe thấy gì.

Nguyên Cẩm trông có vẻ say, bỗng cất tiếng cười khẽ, lảo đảo vịn bàn đứng dậy

Thái giám bên cạnh mặt mũi hoảng sợ, đỡ lấy bệ hạ bằng động tác lập bập, không dám khuyên can.

Nhưng hoàng đế đã say.

Cậu để mặc cho thái giám dìu đỡ hai bên, loạng choạng nghiêng ngả đi đến chỗ bàn Văn Tầm Kính, chống tay trước mặt lão già, chạm mắt với lão.

Cái nhìn này như kiếm lạnh rời vỏ, chứa đựng sát ý sắc bén.

Lão già tự tại thản nhiên, đưa mắt đáp trả.

Nếu trở mặt tại đây thật ——

Giờ phút này tơ máu giăng đầy trong mắt Nguyên Cẩm, dường như rất nhiều chuyện xưa đều đang trào dâng ập lại, thúc giục cậu duỗi tay ra bóp nghẹt luôn cái cổ già quắt này.

Khoảnh khắc giương cung bạt kiếm, lão già chợt bật cười.

Tô Trầm đột ngột bừng tỉnh khỏi nhân vật, biết rõ đây không phải nội dung đã bố trí trong kịch bản.

Áp lực che lấp trời đất ập đến chính diện, chấn động tới nỗi bé gần như không biết phải diễn tiếp thế nào.

Đúng vẻn vẹn một tiếng cười như đang lật ngửa con bài tẩy vô tận phía sau, trong ấy lẫn cả vẻ lười nhác vì xem đối phương bằng con nít.

Chỉ một giây ngắn ngủi chớp nhoáng xẹt qua, bé đáp lại hoàn toàn bằng phản xạ có điều kiện.

Đó là chộp lấy ngay chén rượu pha lê trước mặt thủ phụ Văn, trở tay quẳng luôn ra sau mình.

"Thủ phụ gian khổ công cao, sao lại uống cái thứ rượu thừa này được."

Lúc ngước lên lần nữa, trong ánh mắt Nguyên Cẩm bộc lộ ra đôi ba phần kính trọng rất vừa vặn, nhưng nghe giọng điệu lại rõ trào phúng.

Từ lúc này trở đi, tất thảy đều đã nằm ngoài kịch bản.

Cậu cúi người về phía trước tựa thú dữ sắp xé xác người ta, lại cũng giống đang hạ mình chào mời.

Tư thế trạng thái mâu thuẫn tột độ hòa nhập làm một, cương nhu bổ trợ cho nhau.

Thủ phụ Văn nhìn thấu hết cả, bàn tay nhăn nheo giấu trong tay áo để che giấu vết lở loét không thể để người khác trông thấy.

Bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng nâng lên, nhận lấy chén rượu rỗng không của cậu.

"Vậy theo ý điện hạ thì?"

Diễn viên bên cạnh nghe tới đây cũng hãi hùng.

Chẳng lẽ hiệu trưởng Nghiêm nhớ nhầm lời thoại ư? Phải gọi bệ hạ chứ sao lại là điện hạ nhỉ!!

Hiếm có trạng thái đoạn đầu tốt thế, bây giờ cắt ngang làm lại há chả đáng tiếc quá à?!

Lời vừa mới dứt, Cơ Linh đã cười to nốc cạn.

"Cái lão già lẩm cẩm này, tưởng ngài ta vẫn còn là thái tử trong các đấy à?"

Quần thần rùng mình, giờ phút này không dám vạ miệng gì hết.

Nguyên Cẩm vừa như đứng vững vừa như nghiêng ngả, một tay chống lên bàn, bên còn lại thì mặc cho thái giám dìu nâng từ cánh tay tới tận bả vai.

Mái tóc đen của cậu xõa xuống như thác, miện ngọc lay động ánh chiếu tia sáng.

"Không sao."

Đế vương nhìn đăm đăm vào mắt quyền thần, rồi lảo đảo lung lay cầm bình rượu lên ngay trước mặt các thần tử trong triều.

Con ngươi Cơ Linh đã hiện ra sắc thái cực kì nguy hiểm.

"Bệ hạ," Cơ Linh đè lại hơi thở, nói: "ngài say rồi."

Đại thái giám nghe tiếng gọi mà giật mình thon thót, trông thấy tình hình cảnh quay đã vọt khỏi kịch bản đến 9981 vạn dặm, chỉ biết khuyên nhủ cứng ngắc theo chức năng nhân vật: "Bệ hạ... bệ hạ say mất rồi, xin cho lão nô đỡ ngài về nghỉ..."

Nguyên Cẩm vẫn đang nhìn Văn Tầm Kính, nụ cười toét ra rạng rỡ.

Rượu quỳnh sương ngọc róc rách chảy ra, được thiên tử đứng trên vạn người rót vào trong chén.

Từng dòng, từng giọt, đều như tủy máu của song thân quá cố.

Mắt cậu đỏ quạch máu, đỏ đến đáng sợ.

Nụ cười có kính cẩn đấy, nhưng lại mang vẻ kìm nén đến ghê rợn.

"Theo ý trẫm." Giọng cậu nhấn mạnh vào chữ thứ ba, rũ mắt dịu giọng: "Thì phải uống chén này."

Bệnh tim của ông bác Bặc sắp tái phát đến nơi rồi, ông kịp thời hô lên thành tiếng.

"Cut!"

Diễn viên quần chúng đã nín nhịn đến gần ngạt thở, lần đầu tiên chờ nghe tiếng Cut mà muốn kêu lên cứu mạng.

Tình hình như vừa nãy làm sao có ai dám động đậy bậy bạ, phá ngang màn kịch hay thế kia!!

"May là cho dừng," Tưởng Lộc mặc áo bào dài lượn ra khỏi chỗ ngồi, giơ tay áo thấm mồ hôi trên trán cho Tô Trầm: "không dừng nữa là nhóc cháy máy rồi đấy."

Nghiêm Tư ở lại cảnh diễn một hồi, thật lâu sau mới thu hồi vẻ khó lường sâu xa không khác gì quyền thần, quay về với sự hiền từ của cụ già.

"Diễn hay lắm." Ông cười lên: "Có thể thấy trước đó hai đứa đã dành ra rất nhiều công sức."

"Không phải chuẩn bị trước thật ạ," Tưởng Lộc không câu nệ kín đáo như Tô Trầm, cười rất tự nhiên: "nãy cháu cũng chỉ tiếp lời theo cảm giác thôi ạ, làm nền cho hai người một tí."

Nghiêm Tư đang định khen, nghe vậy thì thoáng ngẩn ra.

"Vừa nãy hai đứa chỉ diễn nối vào nhau nhờ ăn ý thôi ấy hả?"

Mãi đến tận giờ Tô Trầm mới thở lại thật mạnh, vẫn chưa hoàn hồn hẳn: "Vâng... vâng ạ."

"Được, được, hay lắm!" Ông cụ cười đầy vui sướng: "Diễn đã quá đi mất!"

Ngoài lúc giật mình thoát vai vì tiếng cười của thủ phụ Văn khi nãy thì từng giây từng phút sau ấy Tô Trầm đều ở trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ, vừa như nhập vai lại vừa giống hồn lìa khỏi xác.

Sau đấy bé mới nhớ lại được là vừa nãy đã diễn những gì, lần đầu tiên không theo kịch bản mà cảm giác như toàn thân từ đầu đến chân đều đang bùng cháy, lập tức vội vàng cảm ơn rồi quay đầu chạy sang chỗ tổ đạo diễn xem lại bản ghi ban nãy.

Ông bác Bặc trông mà yên chí, phóng khoáng nhường chỗ cho bé xem màn hình giám sát thoải mái.

Văn Phong đang ở gần đó chờ cảnh tiếp theo, giơ ngón cái lên khen ngợi hai đứa nhỏ.

"Bác," Tưởng Lộc dựa vào rương đồ nghề, mặt dày nhởn nhơ: "cháu diễn tốt như này, mấy hôm nữa xin nghỉ ngủ mấy ngày được không?"

"Đấy là diễn tốt của mày hả cháu?" Đạo diễn cười đạp cậu: "Em trai mày vừa nãy suýt dốc mạng ra diễn kia kìa!"

Chốc về phải mua thêm cho cháu nhỏ hai giỏ hạt óc chó mới được!