Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 82




Nhan Điện người hệt như tên, làm việc nhanh nhẹn linh hoạt, trôi chảy đúng không khác gì sao băng điện xẹt.

Đạo diễn mới vào đoàn khó tránh sẽ bị xôn xao soi mói một phen, gặp phải ai nhiều chuyện bàn tán thị phi các thứ thì càng dễ bực mình.



Song tình huống này không hề xảy ra.

Bởi vì sau khi chị gia nhập, đoàn phim lập tức biến thành con thuyền căng buồm đang lướt đi rất nhanh theo gió lớn.



Bặc Nguyện hành sự quyết đoán dứt khoát, khí thế vượt trội yêu cầu nghiêm khắc, làm việc cùng ông hễ bất cẩn cái là sẽ bị mắng xối xả dồn dập.

Nhan Điện thì rất cởi mở, gặp ai cũng tươi cười, nhưng hồi còn vị thành niên chị đã làm thuê sau bếp thành quen, gặp phải nhóm già đời ở đoàn phim chẳng cần phải nổi cơn ghê gớm mà vẫn cứ quản lí điều khiển được.



Những nơi kiểu như đoàn phim đầy mùi chợ búa đường phố, không chứa chấp phụ nữ bình thường.

Nơi nào càng thiên về lao động thể lực thì quy củ số đông sẽ càng gần với luật rừng hơn.

Vậy nên những dạng trọng nam khinh nữ lù lù đầy rẫy, ví dụ phụ nữ không được ngồi lên rương máy quay, phụ nữ không được làm cái này cái kia.



Mấy nhân vật máu mặt trong đoàn phim còn chưa ra oai đe nẹt thì đã bị tươi cười hòa nhã gọi đi nói chuyện, mỗi người còn được nhận một hợp đồng mới, không rõ nội dung cụ thể.

Tốc độ của chị quá nhanh, đến nỗi có vẻ còn chưa lượn quanh đoàn phim đến hai vòng đã biết được hết kẻ nào dễ gây chuyện, kẻ nào khó sai sử.

Có lần Tô Trầm ăn cơm trong nhà ăn, còn vô tình bắt gặp một thợ quay phim lão làng đang sang mời rượu chị.

Những gì đã xảy ra đằng sau... đúng khiến người ta phải tò mò.



Đạo diễn vừa trẻ tuổi vừa giỏi lãnh đạo tập thể, mặt tốt nhanh chóng hiện ra.

Giai đoạn Bặc Nguyện qua đời rồi đến Giang Chuẩn nhận lời sát giờ dọn nốt hậu quả, bầu không khí của đoàn phim cứ bức bối kín mít suốt, trông không khác gì khoảnh khắc tàu Titanic đang chìm, lòng người hoang mang khắp chốn, còn có rất nhiều dự đoán bi quan trào dâng.

—— Mãi cho tới lúc Nhan Điện xuất hiện.



Kịch bản hoàn thành sửa đổi chỉ trong vòng một tuần đầy kì tích, sản xuất bảo trì đạo cụ cũng rút ngắn được phần lớn thời gian.

Chưa cần đến cuối tháng 6 mà cả đoàn phim đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ai nấy đều tinh thần phấn khởi, gặp mặt nhau cứ cười tươi roi rói.



Sau khi lặng lẽ quan sát, Tô Trầm nhắc lại chuyện này với Tưởng Lộc trong lúc ăn cơm.

"Nhóc thấy chị ấy đã làm gì?" Tưởng Lộc hẩy hẩy miếng dưa muối, cũng đang học hỏi bí mật diệu kì trong đó: "Rồi cả mấy hợp đồng mới bảo mật kia nữa... không hiểu chị ý kí cái gì với mấy người này."

"Theo em nghĩ thì quá nửa là vừa đe vừa dụ, vừa đấm vừa xoa." Tô Trầm vừa múc một thìa trứng hấp, bỗng động tác dừng lại: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà theo tư duy của Nguyên Cẩm," Tưởng Lộc nhìn bé chăm chú, đã ăn ý ngầm hiểu: "chị ấy sẽ quan sát xem rốt cuộc mỗi người muốn gì."



Có người chỉ hi vọng nuôi sống gia đình đủ ăn, vậy thì cho họ lương cao nhưng yêu cầu đáp lại bằng lòng trung thành tuyệt đối.

Có người mong muốn tham gia sáng tạo, vậy thì xếp họ thử nghiệm chuyển đổi công tác, tiền đề là phải hỗ trợ điều phối các nhân viên khác.

Có người còn đang nhớ mong đạo diễn xưa, dứt khoát cho họ nghỉ phép khuây khỏa giảm sầu, giải tỏa tâm trạng xong xuôi rồi hẵng tính tiếp con đường về sau.

Tiền không phải là thứ duy nhất giá trị.

Tính cách con người rất phức tạp, dục vọng có thể mang vô số cái tên.



Con người Nhan Điện mạnh chính ở khả năng quan sát đáng gờm, đồng thời sức mạnh tinh thần cũng vượt xa người bình thường.

Mãi lâu Tô Trầm vẫn chưa đặt thìa súp xuống, múc miếng trứng hấp còn nguyên hồi tưởng lại các sự kiện trước đó.

Lần bé và Tưởng Lộc đến phòng họp, thái độ cả hai cũng quay ngoắt chỉ trong 1 tiếng đồng hồ, nội tâm còn nảy ra rất nhiều ý tưởng mong muốn hợp tác cùng chị.

...Nếu sở hữu được trạng thái như của chị trong khi diễn xuất thì chắc chắn mức độ ảnh hưởng sẽ cực lớn.



Tưởng Lộc chống cằm nhìn bé, cũng không nhắc là đồ ăn nguội bây giờ mà cúi đầu ngậm mất luôn thìa trứng của bé.

Tô Trầm thấy cậu ấu trĩ tới độ buồn cười, hào phóng múc thêm một thìa đầy nữa đút cho cậu.

Bỗng tiếng chị Linh vang lên đằng sau.

"Tình cảm thế này cơ đấy."

Người đại diện cầm tài liệu ngồi xuống, gọi trợ lý lấy luôn hộ mình một phần cơm.

"Cũng có choảng nhau, tầm hai ngày ba lượt." Tưởng Lộc lười biếng nói: "Hiếm khi thấy bé con thương em một lần."

"Chưa đến mức ạ." Tô Trầm gõ ngón tay lên mặt bàn: "Lắm lúc cũng thấy phiền."

Chị Linh nghĩ bụng vừa nãy hai đứa quấn quít như cặp đôi gà bông ấy, giờ thì lại bắt đầu rạch ròi quan hệ à.

Chị không nghĩ nhiều lắm, lấy lịch trình mới chốt ra đưa cho cả hai.



"21 tháng 6 mở máy dâng hương, sang 22 chính thức bấm máy."

"Đợt trước tiền bối Giang cho hai đứa diễn đoạn mở quan tài ngẫu hứng mà nhớ không, hiệu quả tốt lắm, Nhan Điện quyết định ghép thẳng vào phim chính không cắt giây nào."

"Cảnh đầu tiên của em chính là cảnh đóng máy của ông Nghiêm." Người đại diện rút mấy tờ có tranh phác thảo thiết kế bối cảnh ra, chỉ cho bé vị trí máy quay trong bản nháp: "Cảnh này em phải tự tay giết chết thủ phụ Văn, Nhan Điện bảo chị đưa cho em mấy bức hiệu ứng mỹ thuật này, em tham khảo rồi nghĩ thử xem diễn như nào."

"Giết người á... một phát ngang cổ là xong." Tưởng Lộc vẫn đang ngậm thìa của Tô Trầm, hóng hớt theo bên cạnh: "Nhóc diễn bao nhiêu cảnh thế rồi, quen tay."

Song Tô Trầm lại ngồi thẳng người lên.

"Để em xem kĩ xem."



Bé hiểu ý chị Điện.

Làm sao để thiết kế ra được hiệu quả gây sửng sốt hơn trên nền câu chuyện đã đủ đặc sắc?

Còn sáng tạo thêm được những gì nữa?



Tưởng Lộc kéo ghế sát vào, ngồi lại gần hơn.

"Nào, nhóc xem anh là Văn Tầm Kính đi."

Cậu cởi cúc áo, lộ ra phần cổ với độ cong tuyệt đẹp.

"Lấy bừa cái đũa làm dao, minh họa xem nhóc định giết thế nào."



Đâm thẳng xuống hay là rạch ngang mạch máu, hay là trở tay cắm vào sao cho máu bắn tóe ra ngoài?

Tô Trầm cầm lấy chiếc đũa tập trung nghĩ ngợi, suy ngẫm về tâm trạng của Nguyên Cẩm trong khoảnh khắc ấy, cứ như đang giải đề.



Y đã chạy trốn khỏi bao nhiêu cuộc ám sát suốt dọc đường, đã chứng kiến đã tham dự ván cờ chèn ép giữa hoàng quyền và quan văn suốt mười mấy năm, gần như phải dốc hết toàn bộ tính mạng của phụ thân lẫn bản thân mình để đoạt lại tôn nghiêm vinh dự mà đế vương nên sở hữu.

Nhưng kể cả vậy thì vẫn cứ chết dưới âm mưu của Văn Tầm Kính.



Đối với người đời thì thủ phụ Văn là lão thần ba triều đại, dốc cạn tâm huyết bạc đầu vì nước, là trung thần đáng ghi danh sử sách.

Thư pháp tranh mực của lão ta đều là kinh điển truyền đời, vô số áng thơ được mọi người tranh nhau truyền tụng.



Đối với Nguyên Cẩm, thân phận tốt nhất dành cho Văn Tầm Kính chính là một thi thể.

Chiếc đũa áng chừng qua lại trước cổ họng thiếu niên, cuối cùng rụt về.

"Em phải đi hỏi chị ấy mới được."

Lúc đứng dậy Tô Trầm để lại một câu rồi chạy đi như bay.



Thấy cộng sự còn chẳng buồn ăn cơm nữa, Tưởng Lộc chẹp một tiếng, tiếp tục và dưa muối trong bát mình.

Chưa được mấy miếng đã phát hiện ra chị Linh cứ nhìn mình mãi.

"Sao thế?"

"Không sao cả." Người đại diện thở dài một tiếng: "Thấy hai đứa như này thích quá đi, vẫn đang ở cái tuổi chưa lo điều tiếng."

"Có khi một hai năm nữa chưa chắc đã được thế đâu, phải biết trân trọng vào."

Tưởng Lộc không để trong lòng.

"Em với nhóc con phải có tình cảm mười năm cơ mà."

Năm năm hiện giờ, năm năm tương lai nữa.

Biết đâu có khi còn là bạn thân cả đời, tránh điều tiếng của nợ gì.



Bên kia, Tô Trầm chạy sang gõ cửa phòng Nhan Điện.

Đao diễn đang đắp mặt nạ chơi game, trợ lý đi ra mở cửa hộ.

Tô Trầm đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nữ lanh lảnh vang ra từ trong phòng.

"PENTA KILL!"

"Hay!" Nhan Điện hất chuột máy tính ra vỗ tay bốp bốp bốp, xong lại tiếp tục xông trận giết địch.

Trợ lý cười xòa: "Tại đang giờ nghỉ đó mà, bé có chuyện gì sao."

Tô Trầm cũng bị cắt ngang bởi cái giọng vừa rồi, ngớ ra mấy giây.

...Ra là còn có đạo diễn kiểu như này nữa.



Bé tỉnh hồn lại, nói là mình có vấn đề cần tham khảo.

Suy cho cùng thì kinh nghiệm xã hội chưa đủ, có những việc không thể chỉ giải quyết bằng cách nghĩ suông.



Trợ lý rảo bước vào chuyển lời, nụ cười vẫn rất gượng gạo: "Sắp sửa... sắp đánh xong rồi."

"Còn 15 phút nữa —— em lấy chai nước cho bé nó đi."

"À à, dạ!"



Chờ đánh hết trận, Nhan Điện tháo tai nghe ra, bước vào phòng khách vươn vai một cái.

"Em nói đi, vấn đề gì?"

Chị trông thấy Tô Trầm ngồi rất là ngay ngắn ngoan ngoãn, bèn phì cười một tiếng: "Cứ thoải mái thôi, chị cũng có phải giáo viên chủ nhiệm của em đâu."

Tô Trầm miễn cưỡng thả lỏng một tí, âm thầm ngưỡng mộ sự tự nhiên phóng khoáng của chị.

Bé trình bày tổng quan lí do, rồi lại kể về những gì cả hai quan sát được từ chị.



Cách Nhan Điện thuyết phục và cách Nguyên Cẩm thuần phục khác nhau, nhưng xét ở trường hợp nào đó lại có cùng hiệu quả.

Bé muốn làm rõ điểm này để thông suốt được mạch tư duy.



Nghe xong đầu đuôi Nhan Điện cười gật đầu, vặn mở chai coca ra rót vào cốc rồi lại cho đá đầy cốc.

Lắc cốc sẽ có tiếng leng keeng vang lên, ngập tràn cảm giác mùa hè.

"Chị nói một khái niệm là em sẽ hiểu ngay."

"Khiến người ta phục bằng đức, và chế ngự người ta bằng cái oai, có những khi phải áp dụng song song."



Tô Trầm ồ một tiếng, ngồi thẳng hẳn lên.

"Chị vẫn nhớ rõ lần đầu vào đoàn phim chạy việc vặt, lúc này trưởng biên kịch là một người đàn ông tầm 40 50 tuổi, mọi người gọi ông ta là Hùng Hổ."

Nhan Điện hồi tưởng: "Ông ta quản lí trong tay bảy tám biên kịch, có cả nam cả nữ."

"Hùng Hổ rất xem thường biên kịch nữ, động tí là gạt bản thảo của người ta rồi thì tìm cớ trừ tiền, mồm miệng cũng bẩn thỉu."

"Gặp phải cái loại này thì em có đạo đức hơn nữa, lễ phép nhẫn nại nữa ông ta cũng vẫn không coi mình ra gì."

Tô Trầm lắng nghe, cau mày: "Hồi ấy chị làm thế nào ạ?"

"Đơn giản lắm." Đạo diễn mới cười đầy vô tư: "Chị quẳng luôn kịch bản chị viết cho ông ta trước mặt tất cả mọi người."

"Xét về chất lượng hay hiệu suất chị đều có thể nghiền nát tất cả mọi người cùng tổ."

"Nên chị cảnh cáo thẳng ông ta, ông ý hả tốt nhất thì tôn trọng tôi tí đi, đọc rõ xem tôi viết cái gì rồi hẵng làm ra vẻ nhé."

"Nếu tôi viết chưa đạt yêu cầu thì tôi chấp nhận, tự giác rời đoàn ngay."

"Nhưng nếu ông định đuổi tôi đi thì tôi nói cho mà biết, chỉ có ông với đoàn phim của ông thiệt thôi, với khả năng của tôi đi đâu mà chả sống được."

Tô Trầm nghe xong tròn xoe mắt lên.

Chị ý siêu quá đi mất.



"Tại sao phải làm công khai, chính là để át vía ông ta trước mặt người khác." Nhan Điện nói bình tĩnh: "Lúc ấy chị thể hiện cứng lắm luôn, như kiểu đằng sau có vốn liếng chống lưng ghê gớm lắm, thực ra hồi ấy chị cũng đã là gì đâu."

"Nếu như ngay bản thân mình còn thiếu khí phách thì người khác càng khó đánh giá cao mình."



Tô Trầm cầm kịch bản, im lặng thật lâu mới nói: "Quay lại Nguyên Cẩm... cậu ấy giết chết Văn Tầm Kính mà các nho sinh tôn thờ như sư tổ ngay trước mặt quần thần, cũng là để dằn mặt số đông đúng không ạ."

"Lúc đọc đến đây chị thấy cực kì đã, đã kiểu được hả giận ấy." Nhan Điện giở trang bé đã đánh dấu ra, hòa nhã nói: "Lần đầu tiên chỉ mới thấy khoái cảm báo thù, còn chưa nếm ra được những nội dung tầng sâu hơn nữa."

"Nguyên Cẩm giết thủ phụ, rốt cuộc là giết cái gì?"

Chị cúi đầu chăm chú nhìn vào từng dòng chữ được khoanh tròn ghi chú, giọng trầm xuống: "Đấy là giết một biểu tượng. Biểu tượng trong lòng tất cả mọi người."

"Văn Tầm Kính là con người, cũng là sự chèn ép với hoàng quyền suốt ba triều đại tới nay. Ngay cả phụ thân Nguyên Cẩm cũng không dự đoán được là cuối cùng nước đi hiểm này lại thành công thật."

Tô Trầm lắng nghe tỉ mỉ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Em đã nghĩ thử rất nhiều cách, đâm dao vào thế nào, hoặc là bóp cổ hay là đè nát..."

Nhan Điện suy tư giây lát rồi bỗng hỏi: "Em chửi ba em bao giờ chưa?"

"...Chưa ạ."

"Chửi hiệu trưởng chưa?"

"Chưa ạ."

"Cần phải có chính cái cảm giác kiểu giết thầy dạy giết bề trên như thế đấy."

Nhan Điện ôn tồn nói: "Thủ phụ uy nghiêm, cao quý, là người đứng đầu quần thần, là tông sư thư họa."

"Em phải xóa sạch cái sự tồn tại này đi trước mặt tất cả mọi người, muốn quay được hiệu quả chân thật nhất thì phải có được tâm thế chân thật nhất."



Những lời này như nung vào sâu trong não Tô Trầm.

Trước đây bé rất ít khi thảo luận cặn kẽ về đánh giá tình tiết phim với người khác, từng câu một lúc này đều đang khiến cả người bé nóng lên.

Niềm vui sướng khi tài năng thiên phú được khích lệ phát triển trọn vẹn, quả thực khó mà diễn tả.