Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 24: Phòng y tế.




Nghe thấy lời Lâm Hiểu Ninh nói, Lâm Hữu Kỳ liền nhìn cô chằm chằm.

Vừa rồi, cô đã nói sẽ đau lòng nếu Lâm Hữu Kỳ bị thương.

Lâm Hữu Kỳ nhớ lại lời nói đó thì liền phát hiện dường như trong lòng có chút vui vẻ. Tuy nhiên, anh không để lộ sự vui vẻ lên trên khuôn mặt. Ngược lại, anh còn làm bộ hung dữ mà nói với Lâm Hiểu Ninh: “Cậu im đi! Tôi không cần cậu đau lòng.”

Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy thái độ này của Lâm Hữu Kỳ thì bắt đầu bực mình. Tuy nhiên, vì để dụ dỗ Lâm Hữu Kỳ chui qua tường, Lâm Hiểu Ninh liền nuốt cục tức xuống rồi nói năng nhẹ nhàng: “Hôm nay cậu vì che chở cho tôi mà bị thương nên làm sao tôi lại có thể không đau lòng cho cậu chứ? Cậu nghe theo tôi một lần, đừng trèo qua tường có được không? Tôi thật sự lo lắng cho cậu lắm.”

Nghe Lâm Hiểu Ninh nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ giống như một đứa trẻ nhỏ đã bị dụ dỗ bởi kẹo ngọt. Tuy nhiên, anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng mà nói: “Đừng nghĩ mấy lời của cậu có thể làm tôi vui vẻ.”

Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì âm thầm mắng Lâm Hữu Kỳ trong lòng. Thế nhưng sau đó, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên cúi người rồi từ từ chui qua tường.

Khỏi phải nói, Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ nghe theo lời mình thì rất đắc ý. Tuy nhiên, cảnh Lâm Hữu Kỳ chui qua tường lại không giống như những gì mà Lâm Hiểu Ninh tưởng tượng.

Lâm Hiểu Ninh nghĩ Lâm Hữu Kỳ chui qua tường trông sẽ mắc cười lắm. Vậy mà bây giờ, Lâm Hữu Kỳ nhanh như chớp đã chui qua tường rồi đứng dậy, khuôn mặt trông vẫn kiêu ngạo, lạnh lùng không khác gì như bình thường.

Lâm Hiểu Ninh nhìn mà chẳng thấy buồn cười chút nào. Ngược lại, cô còn thấy…

Ngầu!

Vì thế, cô nhìn chằm chằm Lâm Hữu Kỳ, trong lòng thầm nghĩ: Sao cậu ta chui qua tường mà cũng có thể trông ngầu như thế nhỉ?

Lúc này, Lâm Hữu Kỳ không biết được suy nghĩ của Lâm Hiểu Ninh. Tuy nhiên, thấy Lâm Hiểu Ninh nhìn mình chằm chằm, tự nhiên trong lòng Lâm Hữu Kỳ lại sinh ra một chút cảm giác ngại ngùng.

Mà để che giấu sự ngại ngùng đó, Lâm Hữu Kỳ liền né tránh ánh mắt của Lâm Hiểu Ninh rồi xoay người rồi bước đi thật nhanh.

Lâm Hiểu Ninh thấy thế thì vội vàng đi theo Lâm Hữu Kỳ rồi nói với anh: “Chúng ta xuống phòng y tế một chút đi!”

Nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy, Lâm Hữu Kỳ liền dừng bước rồi quay lại nhìn cô, hỏi: “Cậu bị thương à?”

Lâm Hiểu Ninh lắc đầu rồi đáp: “Cậu mới là người bị thương. Bây giờ mau lên phòng y tế để xử lý vết thương đi.”

“Không cần.” Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói, sau đó liền tiếp tục bước đi.

Lâm Hiểu Ninh thấy thế thì lại bắt đầu châm chọc: “Khuôn mặt đẹp trai của cậu bị thương rồi. Không mau đi xử lý vết thương thì có khi sẽ để lại sẹo đấy! Tính tình cậu đã xấu rồi mà khuôn mặt cũng hết đẹp trai thì chẳng có ai thèm thích cậu đâu.”

Nghe Lâm Hiểu Ninh nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ tức xanh mặt, liền hướng ánh mắt hình viên đạn về phía Lâm Hiểu Ninh. Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh chẳng những không sợ, ngược lại còn bước đến cầm lấy tay Lâm Hữu Kỳ rồi kéo anh đi về hướng phòng y tế.

Lâm Hữu Kỳ bực mình, liền luôn miệng quát Lâm Hiểu Ninh:

“Cậu bỏ tôi ra!”

“Tôi không cần xuống phòng y tế!”

“Còn không buông tay tôi ra thì đừng có trách tôi!”

Lâm Hữu Kỳ miệng vẫn luôn lớn tiếng quát Lâm Hiểu Ninh, còn tay thì vẫn bị Lâm Hiểu Ninh kéo, chân vẫn bước theo Lâm Hiểu Ninh. Và thế là cuối cùng, anh đã bị Lâm Hiểu Ninh dẫn xuống tận phòng y tế.

Tuy nhiên, lúc hai người đến phòng y tế thì lại thấy trong phòng không có một bóng người.

Mà bây giờ đã sắp đến giờ vào lớp buổi chiều. Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy đợi nhân viên y tế quay lại thì sẽ không kịp giờ vào lớp nên liền bảo với Lâm Hữu Kỳ: “Cậu ngồi lên giường để tôi xử lý vết thương cho.”

Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói sẽ xử lý vết thương cho mình, Lâm Hữu Kỳ liền nhìn cô chòng chọc rồi nói: “Tôi không cần.”

Ngay sau đó, anh liền quay người định đi về lớp. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh liền lên tiếng đe dọa: “Nếu bây giờ cậu dám rời khỏi đây thì chốc nữa đến giờ vào lớp, tôi sẽ mang theo dụng cụ y tế lên trên lớp của cậu để xử lý vết thương cho cậu.”

Nghe đến đây. Lâm Hữu Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được.

Lâm Hiểu Ninh biết Lâm Hữu Kỳ đã không thể phản kháng nên liền đi đến bên cạnh anh, sau đó kéo anh ngồi xuống giường bệnh rồi nói với anh bằng giọng điệu trêu chọc: “Tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.”

Nói xong, Lâm Hiểu Ninh nở một nụ cười đắc ý rồi đi lấy đồ để xử lý vết thương. Còn Lâm Hữu Kỳ thì ngồi yên một chỗ, dùng ánh mắt sắc lẹm để nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm.

Khoảng một phút sau, Lâm Hiểu Ninh mang theo một hộp y tế to đùng đến bên giường bệnh. Sau đó, cô đeo găng tay y tế vào rồi lại trêu chọc Lâm Hữu Kỳ: “Vết thương ở trên người của cậu thì để chốc nữa tôi sẽ xử lý. Còn bây giờ thì để tôi chăm sóc gương mặt đẹp trai của cậu trước nhé!”

Bị trêu chọc, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hai tai mình trở nên nóng ran. Anh quay ngoắt mặt đi, cố gắng tỏ ra hung dữ để che đi cảm xúc thật. “Làm nhanh lên để tôi còn lên lớp.”

“Muốn tôi nhanh thì cậu mau quay mặt lại đây đi chứ.” Lâm Hiểu Ninh nói, “Cậu quay mặt ra chỗ khác thì tôi xử lý vết thương cho cậu kiểu gì?”

Nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy, Lâm Hữu Kỳ lại phải quay mặt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn hướng về phía khác, nhất quyết không nhìn thẳng vào Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh không để ý lắm, liền bắt đầu xử lý vết thương cho Lâm Hữu Kỳ.

Mặc dù bình thường, hai người hay cãi nhau, lúc nào cũng coi nhau như kẻ địch. Tuy nhiên, khi xử lý vết thương cho Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh rất cẩn thận, còn cố gắng làm thật nhẹ tay để Lâm Hữu Kỳ không cảm thấy đau.

Một lúc sau, Lâm Hiểu Ninh đã xử lý xong vết thương trên khuôn mặt. Nhưng đang định nói với Lâm Hữu Kỳ là mình làm xong rồi, Lâm Hiểu Ninh lại phát hiện ra Lâm Hữu Kỳ đang nhìn sang hướng khác.Cô nhìn về hướng mà Lâm Hữu Kỳ đang nhìn thì không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả. Vì vậy, cô lại nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ để quan sát biểu cảm của anh.

Tuy nhiên, nhìn được một lúc, Lâm Hiểu Ninh bỗng ngây ngẩn. Cô không quan sát biểu cảm của anh nữa, mà chỉ đơn thuần là ngắm nhìn khuôn mặt của anh mà thôi.

Cứ ngắm như vậy, ngắm đến thất thần. Cho đến lúc Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, hỏi rằng: “Cậu đã làm xong chưa?”, Lâm Hiểu Ninh mới giật mình, vội vàng nói: “Xong rồi.”