Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 32: Lâm Hữu Kỳ.




Trong con hẻm nhỏ, Lâm Hữu Kỳ thản nhiên đứng nhìn nhóm vệ sĩ của mình ra tay trừng trị đám côn đồ.

Chẳng mấy chốc, gần chục tên côn đồ đã nằm dưới đất rên rỉ vì đau đớn. Kể cả kẻ cầm đầu cũng đã bị hạ gục, hoàn toàn không còn sức lực để đánh trả

Lúc này, một người vệ sĩ bước về phía Lâm Hữu Kỳ rồi nói với anh: “Cậu chủ, bây giờ bọn chúng đã không còn khả năng phản kháng. Xin mời cậu chủ xử lý.”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền đi về phía đám côn đồ.

Đến lúc đi đến trước mặt tên cầm đầu đang nằm bẹp dưới đất, Lâm Hữu Kỳ dừng lại rồi dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hắn chằm chằm.

Tên cầm đầu cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hữu Kỳ thì liền ngẩng đầu nhìn anh. Đến lúc đã nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Hữu Kỳ, nhận ra anh chính là người bị hắn và đồng bọn vây đánh hôm qua, hắn liền biết vì sao bây giờ mình và đồng bọn lại bị đánh ra nông nỗi này.

Nhưng tưởng rằng chỉ bị đánh thế này là xong, ai ngờ tên cầm đầu lại nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói: “Gậy đâu?”

Rất nhanh, một người vệ sĩ liền đem một cây gậy gỗ đến.

Lâm Hữu Kỳ cầm lấy cây gậy, sau đó mạnh mẽ đánh xuống người tên cầm đầu.

Hắn đau đớn la hét thất thanh, nhưng Lâm Hữu Kỳ vẫn không ngừng đánh hắn.

Một phát, hai phát,... Đánh đến hơn chục phát, một người vệ sĩ liền đến can ngăn: “Cậu chủ, xin dừng tay. Nếu cậu đánh nữa thì có lẽ sẽ gây ra án mạng mất.”

Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy nhưng vẫn đánh thêm hai, ba cái rồi mới dừng lại.

Lúc này, tên cầm đầu đã bị đánh đến dở sống dở chết. Ánh mắt hắn nhìn Lâm Hữu Kỳ đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hoảng loạn.

Bỗng nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại vung gậy, đánh mạnh một cái vào người hắn.

Tên cầm đầu đau điếng, vừa kêu rên vừa van xin: “Tha cho tôi… Tha cho tôi… Tôi biết tôi sai rồi. Từ nay… Từ nay tôi không dám như vậy nữa…”

Lâm Hữu Kỳ nhìn tên cầm đầu thảm hại như vậy nhưng lại chẳng có chút thương hại. Anh dùng ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn hắn, sau đó hỏi: “Mày thật sự biết sai sao?”

“Tôi biết…” Tên cầm đầu vội vàng nói, “Tôi biết tôi sai rồi…”

Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Tôi đánh ngài… Tôi đánh ngài là tôi sai rồi…”

Nghe thấy tên cầm đầu trả lời như vậy, Lâm Hữu Kỳ lại vung gậy, đánh mạnh vào người hắn mấy cái liền.

Tên cầm đầu đau đớn, vừa kêu oai oái vừa đáng thương mà van xin: “Tha cho tôi… Tha cho tôi…”

Lâm Hữu Kỳ dừng tay, sau đó lại hỏi: “Mày sai ở đâu?”

Tên côn đồ lắp bắp đáp: “Tôi sai ở chỗ… Tôi cho đồng bọn chặn ngài lại rồi đòi trấn lột tiền của ngài… Sau đó còn đánh ngài… Tôi sai rồi…”

Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ lại đánh. Tên côn đồ lại đau đớn cầu xin Lâm Hữu Kỳ tha cho mình.

Đánh thêm mấy cái, Lâm Hữu Kỳ lại một lần nữa dừng tay lại rồi hỏi: “Mày sai ở chỗ nào?”

Tên cầm đầu nghe thấy câu hỏi này thì do dự, run sợ không dám trả lời. Trong lòng hắn thầm hỏi rốt cuộc bản thân vừa rồi đã nói không đúng chỗ nào mà vẫn bị đánh?

Mà Lâm Hữu Kỳ thấy tên cầm đầu im lặng thì lại giơ gậy lên. Hắn thấy vậy thì lại lắp bắp: “Tôi sai vì tôi muốn trấn lột tiền của ngài… Tôi còn đánh vào mặt ngài… Còn bảo anh em cùng nhau đánh ngài…” Nói đến đây, tên cầm đầu thật sự không nhớ ra mình còn làm chuyện gì sai nữa nên liền im lặng, lo lắng nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ để xem phản ứng của anh.

Kết quả, tên cầm đầu vẫn thấy Lâm Hữu Kỳ giơ gậy lên.

Hắn hoảng hốt, vội vàng van xin: “Đừng đánh! Để tôi nhớ thêm một lát… Đừng đánh…” Vừa van xin, tên cầm đầu vừa vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc mình còn làm gì với Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hữu Kỳ không muốn chờ lâu, vì vậy chuẩn bị đánh tên cầm đầu. Nhưng đúng lúc này, hắn liền lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!... Là vì tôi định đánh cô gái hôm qua… Là vì tôi cầm gậy định đánh cô gái ấy… Tôi sai rồi! Tôi có ý định đánh cô gái ấy là tôi sai rồi… Tôi đáng chết… Xin ngài hãy tha cho tôi…”

Nghe thấy câu trả lời này, Lâm Hữu Kỳ liền dí gậy vào mặt tên côn đồ rồi nói: “Cái não chó của mày cuối cùng cũng đã nhớ ra rồi à? Tao tưởng đến lúc bị tao đập chết thì mày mới nhớ ra chuyện đó chứ?”

Tên cầm đầu biết mình cuối cùng cũng đã nói đúng câu trả lời nên liền tạ ơn trời phật. Sau đó, hắn dập đầu cầu xin: “Tha cho tôi… Tôi biết lỗi rồi… Tôi xin lỗi ngài và cô gái ấy… Mong ngài làm ơn tha cho tôi… Từ giờ trở đi tôi không dám làm như vậy nữa…”

Lâm Hữu Kỳ nhìn tên cầm đầu dập đầu trước mình thì vẫn không chút thương xót. Anh chỉ nhớ đến hôm qua, Lâm Hiểu Ninh xém chút nữa đã bị hắn đánh. Vì vậy, anh liền hung hăng đạp mạnh vào đầu hắn rồi bảo: “Mày nên biết ơn vì hôm qua cô ấy không sao. Nếu không, hôm nay dù mày có van xin thế nào thì tao cũng đã lấy cái mạng chó của mày rồi.”

Nói xong, Lâm Hữu Kỳ liền vứt cây gậy sang một bên rồi đi ra khỏi con hẻm, bước lên xe ô tô rồi rời đi.

Trong lúc đó.

Lâm Hiểu Ninh đang ngồi bên cạnh Lâm Mộng Na ở trong vườn hoa của biệt thự.

Vườn hoa nằm ngay gần cổng, có rất nhiều loài hoa đẹp và hiếm.

Lâm Hiểu Ninh vừa ngắm hoa, vừa trò chuyện với Lâm Mộng Na. Thỉnh thoảng, cô vô thức nhìn về phía cổng để xem xem Lâm Hữu Kỳ đã về hay chưa.

Lâm Mộng Na rất tinh ý nên đã đoán ra được tâm tư của cô con gái. Thế là bà liền kể rất nhiều chuyện về Lâm Hữu Kỳ.

Lâm Hiểu Ninh rất chăm chú lắng nghe, rõ ràng là vô cùng hứng thú với những chuyện liên quan đến anh.

Lâm Mộng Na thấy vậy thì rất vui mừng, liền nói với Lâm Hiểu Ninh: “Nếu con và Hữu Kỳ có thể thân thiết với nhau thì thật tốt. Từ trước đến giờ Hữu Kỳ đều không có bạn bè. Đến cả các thành viên trong gia đình mà nó cũng không chịu mở lòng. Với Thế Lăng thì Hữu Kỳ còn tôn trọng, xem Thế Lăng như người anh trong nhà. Tuy nhiên, thằng bé vẫn không thật sự thân thiết với Thế Lăng cho lắm. Còn đối với Tuấn Trì thì… Haizz… Hữu Kỳ chưa đánh Tuấn Trì là mẹ còn thấy may rồi đấy!”

Lâm Hiểu Ninh đã đọc tiểu thuyết nên cũng biết được mối quan hệ giữa Lâm Hữu Kỳ và những thành viên trong gia đình.

Đối với mẹ nuôi của mình, Lâm Hữu Kỳ hết sức kính trọng, yêu quý. Anh cũng coi mẹ nuôi như mẹ ruột, nhưng vì tính cách vốn lạnh lùng nên anh không thể hiện được tình cảm của bản thân.

Còn về Lâm Thế Lăng, Lâm Hữu Kỳ đã xem anh ta như người anh trong gia đình nên tôn trọng anh ta. Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ chỉ có tôn trọng chứ không hề muốn thân thiết hay mở lòng với người anh này của mình.

Còn đối với Lâm Tuấn Trì thì…

Đúng như Lâm Mộng Na nói, Lâm Hữu Kỳ chưa đánh anh ta là còn may.

Cũng tại Lâm Tuấn Trì bình thường thiếu nghiêm túc, tính tình trái ngược hoàn toàn với Lâm Hữu Kỳ. Hơn nữa, việc Lâm Tuấn Trì không nghiêm túc trong chuyện tình cảm và thường xuyên đùa giỡn với trái tim của người khác đã khiến cho Lâm Hữu Kỳ cảm thấy Lâm Tuấn Trì không phải người tốt. Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ không ưa Lâm Tuấn Trì.

Mà trong nguyên tác, sau khi nữ chính chuyển đến thì mối quan hệ giữa Lâm Hữu Kỳ và mọi người trong nhà càng trở nên xa cách hơn. Lý do là vì Lâm Hữu Kỳ không ưa nữ chính, còn thể hiện sự chán ghét với cô ấy ra mặt. Mà mọi người trong gia đình thì đều đứng về phía nữ chính. Kể cả mẹ nuôi mặc dù rất yêu thương Lâm Hữu Kỳ nhưng cũng bênh vực nữ chính vì cảm thấy Lâm Hữu Kỳ đã đối xử với cô ấy quá đáng.

Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến điều này thì tự nhiên cảm thấy thương cho Lâm Hữu Kỳ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cô thấy thật sự đúng là Lâm Hữu Kỳ đã đối xử không tốt với nữ chính. Vì vậy, người sai đúng là Lâm Hữu Kỳ rồi.

Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì Lâm Mộng Na bỗng nhiên nói: “Hữu Kỳ là một đứa bé rất đáng thương. Mẹ muốn dùng tình yêu thương của mình để bù đắp những tổn thương trong quá khứ cho thằng bé. Thế nhưng, vì công việc quá bận rộn nên mẹ đã bỏ qua rất nhiều thời gian để ở bên cạnh cùng thằng bé trò chuyện, tâm sự. Đó là điều mà mẹ cảm thấy nuối tiếc rất nhiều.”

Lâm Hiểu Ninh nghe mẹ nuôi nói vậy thì liền nhớ rằng trong tiểu thuyết có nói Lâm Hữu Kỳ lúc nhỏ đã từng phải chịu đựng nhiều tổn thương. Vì vậy, khi lớn lên, tính cách Lâm Hữu Kỳ mới trở nên như bây giờ.

Tuy nhiên, rốt cuộc Lâm Hữu Kỳ đã trải qua những chuyện gì thì trong tiểu thuyết lại không hề nhắc đến. Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh do dự một hồi thì quyết định hỏi: “Mẹ có thể cho con biết trong quá khứ, Hữu Kỳ đã phải trải qua những gì không ạ?”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì nhìn Lâm Hiểu Ninh, sau đó thở dài rồi nói: “Từ khi sinh ra, Hữu Kỳ đã không có bố. Đến năm bốn tuổi thì mẹ Hữu Kỳ gặp tai nạn nên qua đời. Sau đó, Hữu Kỳ được cậu ruột của mình nhận nuôi.“ Nói đến đây, Lâm Mộng Na liền siết chặt bàn tay lại.

Sau đó, bà hít một hơi thật sâu để tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới nói: “Người cậu ruột đó của Hữu Kỳ là một tên nghiện rượu, suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt, cờ bạc. Khi mẹ của Hữu Kỳ còn sống, hắn ta ăn bám mẹ của Hữu Kỳ. Đến lúc mẹ Hữu Kỳ mất rồi, hắn ta phải nuôi Hữu Kỳ thì liền xem Hữu Kỳ như một gánh nặng, ngày ngày đánh đập, trút giận lên người Hữu Kỳ.”

Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì ngỡ ngàng, trái tim bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót.