Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 64: Lâm Hiểu Ninh bênh vực Lâm Hữu Kỳ.




Sau khi Trần Uyển Đồng được trợ lý của Lâm Thế Lăng đưa về, Lâm Thế Lăng liền bảo Lâm Hữu Kỳ: “Ra ngoài nói chuyện riêng với anh.”

Lâm Hữu Kỳ chẳng sợ Lâm Thế Lăng nên không có chút lo lắng mà đi theo anh ta. Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại lo rằng Lâm Thế Lăng quở trách Lâm Hữu Kỳ nên cứ lẽo đẽo đi theo sau anh.

Lâm Hữu Kỳ đi được mấy bước thì thấy Lâm Hiểu Ninh vẫn đi theo mình nên liền quay lại, hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Lâm Thế Lăng phát hiện ra Lâm Hiểu Ninh đi theo thì cũng nói: “Hiểu Ninh, anh muốn nói chuyện riêng với Hữu Kỳ. Em đừng đi theo.”

Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh làm lơ lời nói của Lâm Thế Lăng. Cô không đi theo sau Lâm Hữu Kỳ nữa, mà tiến lên đi bên cạnh anh rồi nói: “Cậu đi đâu thì tôi đi đấy. Cậu bị mắng thì tôi cũng bị mắng cùng cậu. Chúng ta là bạn bè mà!”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười. Lâm Thế Lăng dù muốn bảo Lâm Hiểu Ninh không được đi theo nhưng lại không thuyết phục được cô nên đành thôi. Thế là Lâm Hiểu Ninh cùng Lâm Hữu Kỳ đi theo Lâm Thế Lăng ra ngoài nói chuyện.

Trong lúc đó, Lâm Tuấn Trì đang đứng cạnh Lâm Mộng Na. Thấy Lâm Thế Lăng dẫn Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh ra ngoài, Lâm Tuấn Trì liền nói với mẹ nuôi: “Mẹ xem anh Thế Lăng kìa! Vì cái cô Trần Uyển Đồng kia mà la rầy Hữu Kỳ, bây giờ lại lôi Hữu Kỳ ra ngoài. Thật không biết anh ấy sẽ làm gì Hữu Kỳ nữa. Mẹ không đi ngăn anh ấy lại sao?”

Lâm Mộng Na nghe vậy thì bật cười, sau đó nói: “Thế Lăng mà làm gì được Hữu Kỳ thì mẹ cũng mừng. Mẹ chỉ lo chốc nữa Hữu Kỳ lại làm gì Thế Lăng thì mẹ không cản được thôi.”

Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì phì cười. Sau đó, anh lại nói: “Tất cả đều là tại cái cô Trần Uyển Đồng tính nết xấu xa kia. Mẹ xem xem có nên cho người trừng trị cô ta không?”

Lâm Mộng Na lại bật cười, sau đó bảo: “Không cần mẹ ra tay đâu.”

Lâm Mộng Na biết chắc rằng Lâm Hữu Kỳ sẽ ra tay rồi.



Lâm Thế Lăng dẫn Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh đi đến gần bãi đỗ xe.

Sau đó, Lâm Thế Lăng liền la mắng Lâm Hữu Kỳ: “Tại sao em lại đối xử với Uyển Đồng như thế?”

Lâm Hữu Kỳ mặt không cảm xúc mà đáp: “Không phải em đã nói rồi sao? Cô ta gây chuyện trước, chọc em tức điên lên nên em mới đẩy cô ta.”

Lâm Thế Lăng nghe vậy thì vô cùng tức giận, liền quát: “Uyển Đồng chỉ là một cô gái yếu ớt thì làm sao dám chọc giận em chứ? Anh thấy em là người nóng tính, vì vậy nhất định là Uyển Đồng lỡ miệng nói hai, ba câu làm em không vừa lòng thì em đã đẩy cô ấy rồi, phải không?”

“Nói hai, ba câu làm em không vừa lòng?” Lâm Hữu Kỳ đã bắt đầu bực mình, “Cô ta không chỉ nói có hai, ba câu mà còn nói rất nhiều lời đấy! Cô ta giống như là loại người không có giáo dục, mở mồm câu nào là xúc phạm người khác câu đấy. Nếu cô ta không phải phụ nữ, em đã đánh chết cô ta rồi.”



“Em…” Lâm Thế Lăng nghe đến đây thì lập tức đen mặt, liền chỉ tay vào mặt Lâm Hữu Kỳ rồi quát lớn: “Sao em lại có thể nói năng như vậy? Anh không biết Uyển Đồng có xúc phạm ai hay không, nhưng anh biết chắc chắn rằng em đang xúc phạm Uyển Đồng đấy! Em nói Uyển Đồng giống như người không có giáo dục, còn muốn đánh chết cô ấy. Em xem em nói như vậy có chấp nhận nổi không?“

Lâm Hữu Kỳ lớn tiếng: “Em nói cô ta như vậy là còn nhẹ chán. So với những gì cô ta đã nói thì còn chưa là gì đâu.”

Không ngờ, Lâm Thế Lăng lại hỏi: “Vậy thì Uyển Đồng đã nói gì?”

Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì im lặng. Lâm Thế Lăng lại hỏi: “Em thử nói xem rốt cuộc Uyển Đồng đã nói gì mà em lại hung dữ với cô ấy như vậy.”

Lâm Hữu Kỳ khẽ đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh đang đứng bên cạnh mình.

Anh nhớ đến vừa nãy, Trần Uyển Đồng đã không ngừng xúc phạm đến Lâm Hiểu Ninh. Cô ta nói Lâm Hiểu Ninh là “thứ được nhặt về”, nói mẹ nuôi chỉ xem cô như thú cưng để nuôi dưỡng.

Bây giờ, Lâm Thế Lăng hỏi Lâm Hữu Kỳ rằng Trần Uyển Đồng đã nói gì. Lâm Hữu Kỳ làm sao có thể trả lời chứ?

Lâm Hiểu Ninh đang đứng bên cạnh, Lâm Hữu Kỳ mà nói ra những lời Trần Uyển Đồng đã nói thì cô sẽ cảm thấy thế nào?

Lâm Hữu Kỳ rất sợ rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ bị tổn thương. Vì vậy, anh quyết định không nói ra những lời lẽ xúc phạm kia.

Đối với câu hỏi của Lâm Thế Lăng, anh chỉ qua loa trả lời: “Cô ta nói mấy lời không hay, em không tiện nói.”

Lâm Thế Lăng liền hỏi: “Là lời của Uyển Đồng khó nghe nên em không tiện nói, hay là Uyển Đồng thực chất chẳng hề nói gì nên bây giờ anh hỏi, em mới không thể trả lời?”

Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì à?” Lâm Thế Lăng nói, “Ý của anh là em đang nói dối đấy! Em sợ bị anh trách phạt chuyện em đẩy Uyển Đồng, vì thế nên mới bịa chuyện, đổ lỗi cho Uyển Đồng, đúng không?”

“Em không nói dối!” Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói, “Em cũng chẳng đổ lỗi cho cô ta. Cô ta rõ ràng là người xấu, lòng dạ nham hiểm…” Lâm Hữu Kỳ chưa nói xong thì Lâm Thế Lăng đã quát: “Em im ngay! Anh không cho phép em nói Uyển Đồng như vậy!”

Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Thế Lăng bảo vệ Trần Uyển Đồng như vậy thì thấy thật ngớ ngẩn.

Lúc nãy, Trần Uyển Đồng nói Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh chỉ là “thứ được nhặt về”. Vậy còn Lâm Thế Lăng thì sao? Lâm Thế Lăng cũng là con nuôi của Lâm Mộng Na, vậy thì không phải anh ta cũng giống như Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ sao?



Trần Uyển Đồng nói Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh chỉ là “thứ được nhặt về”, vậy thì có khác nào là đang nói cả Lâm Thế Lăng không?

Lâm Hữu Kỳ cảm thấy chính Lâm Thế Lăng còn bị Trần Uyển Đồng xúc phạm. Vậy mà bây giờ Lâm Thế Lăng còn bảo vệ cô ta.

“Đúng thật là ngớ ngẩn!” Lâm Hữu Kỳ nói, “Anh đang bảo vệ người đã xúc phạm đến chính anh đấy!”

Lâm Thế Lăng nghe vậy thì đơ người trong giây lát. Sau đó, anh ta liền nổi giận: “Em đang nói là Uyển Đồng xúc phạm anh ư? Đó là chuyện không thể nào! Em đang nói dối một cách trắng trợn đấy! Anh thật không ngờ rằng càng ngày em lại càng nhiều tật xấu, vừa làm ra hành vi bạo lực với phụ nữ, lại còn nói dối, vu khống, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nạn nhân. Em xem em làm ra những chuyện như vậy có thấy bản thân mình đáng khinh thế nào không hả?”

Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì khựng người lại. Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại những lời mà Lâm Thế Lăng nói, anh đã nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Ninh giận dữ quát: “Anh im đi!”

Lần này, Lâm Thế Lăng lại đơ người một lần nữa. Anh ta không ngờ rằng Lâm Hiểu Ninh lại lên tiếng quát mình.

Còn Lâm Hiểu Ninh quát xong một câu thì ngay lập tức tiếp tục: “Anh có gì chứng minh là Hữu Kỳ nói dối không? Anh có gì chứng minh là Hữu Kỳ vu khống Trần Uyển Đồng không? Anh nói là Hữu Kỳ nhiều tật xấu? Hừ! Cái cô bạn gái Trần Uyển Đồng của anh mới nhiều tật xấu ý! Nhỏ nhen, giả tạo, nham hiểm,... Tất cả cái tính nết xấu xa ở trên đời này chắc cô ta sắp có đủ hết rồi đấy! ”

Lâm Thế Lăng nghe thấy Lâm Hiểu Ninh mắng Trần Uyển Đồng thì ngẩn người. Một phần là bởi vì lời nói của Lâm Hiểu Ninh quá gay gắt. Còn một phần là bởi vì Lâm Thế Lăng không ngờ rằng Lâm Hiểu Ninh lại biết rằng Trần Uyển Đồng là bạn gái của anh ta.

“Cái cô bạn gái Trần Uyển Đồng của anh.” Lâm Hiểu Ninh đã nói như vậy.

Nhưng bây giờ, Lâm Thế Lăng nghĩ Trần Uyển Đồng và anh đã chia tay rồi thì đâu có thể nói cô ta là bạn gái của anh chứ? Lâm Thế Lăng nghĩ chẳng lẽ Lâm Hiểu Ninh không biết rằng anh ta và Trần Uyển Đồng đã chấm dứt rồi sao?

Lâm Thế Lăng nghĩ đến đây thì cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta không muốn Lâm Hiểu Ninh hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh ta và Trần Uyển Đồng nên đang định lên tiếng giải thích với cô. Thế nhưng, chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hiểu Ninh đã nói:

“Anh vì bênh vực Trần Uyển Đồng mà nói mấy lời khó nghe với Hữu Kỳ như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình quá đáng sao? Anh mở miệng câu nào là đều nói tốt cho Trần Uyển Đồng câu đấy. Nếu người khác không biết khéo còn tưởng Hữu Kỳ là người xa lạ, còn Trần Uyển Đồng mới là người nhà của anh đấy!”

Nghe đến đây, Lâm Thế Lăng ngớ người.

Hai chữ “người nhà” mà Lâm Hiểu Ninh nói ra đã khiến anh nhớ ra: Lâm Hữu Kỳ là em của anh, là người nhà của anh. Còn Trần Uyển Đồng…. Cô ta chỉ là bạn gái cũ.

Giữa bạn gái cũ và người nhà, Lâm Thế Lăng lại chọn bênh vực bạn gái cũ.

Lâm Thế Lăng nhận ra được điều này thì cảm thấy chột dạ. Thế nhưng, anh ta vẫn cố chấp nói: “Anh đứng về phía Uyển Đồng bởi vì cô ấy là người đúng, còn Hữu Kỳ là người làm sai. Chẳng lẽ Hữu Kỳ là người nhà của anh thì dù thằng bé làm sai anh phải đứng về phía thằng bé, dung túng cho thằng bé sao?”

Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Thế Lăng nói thì cười nhạt một cái. Sự kính trọng của cô dành cho Lâm Thế Lăng chính thức bay sạch từ giờ phút này.