Lâm HIểu Ninh nghe thấy lời Lương Hiên nói thì cảm thấy khó chịu. Lại quay sang nhìn Lâm Hữu Kỳ, cô liền thấy anh siết chặt nắm đấm, hai mắt như hai lưỡi dao găm chĩa thẳng về phía Lương Hiên.
Biết Lâm Hữu Kỳ tức giận, Lâm Hiểu Ninh liền nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Lâm Hữu Kỳ, nói nhỏ: “Anh đừng quan tâm đến lời cậu ta nói.”
Lúc này, Ngô Hải Mộng liền lên tiếng phản bác lời Lương HIên: “Lâm Hữu Kỳ và Hiểu Ninh không phải anh em ruột, sao lại không thể đến với nhau chứ? Không chừng mấy năm nữa chúng ta lại nhận được thiệp cưới viết tên hai người họ cũng nên.”
Lương Hiên nghe vậy thì rất bực mình, liền lớn tiếng: “Không phải anh em ruột thì cũng là anh em. Nếu hai người họ mà lấy nhau thì là loạn luân đó!” Lương Hiên miệng nhanh hơn não.
Không nghĩ rằng vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Hiểu Ninh lại vang lên: “Chúng tôi không phải anh em ruột, nếu cưới nhau sao có thể nói là loạn luân được?”
Lương Hiên nghe thấy vậy thì giật mình, liền quay về hướng phát ra tiếng nói.
Ngô Hải Mộng và các bạn trong lớp cũng có phản ứng giống y hệt Lương Hiên.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh lại nói tiếp: “Biết bao nhiêu người là anh em không cùng huyết thống đã lấy nhau rồi. Pháp luật không hề ngăn cấm, gia đình cũng không hề ngăn cản, cậu lại ở đây nói rằng như vậy là loạn luân. Xem ra cậu đúng là thích xen vào chuyện của người khác đấy!”
Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói ra những lời này, Lương Hiên bị đả kích không hề nhẹ. Cậu ta không ngờ Lâm Hiểu Ninh lại có thể nói nặng lời với cậu ta như thế.
Các bạn trong lớp cũng sửng sốt khi thấy Lâm Hiểu Ninh bình thường ôn hòa, thân thiện hôm nay lại nói ra những lời đanh thép như vậy.
Lâm Hiểu Ninh thì chẳng để tâm đến việc người khác nghĩ gì. Cô chỉ quan tâm đến Lâm Hữu Kỳ có còn buồn bã, có còn tức giận hay không mà thôi.
Nhưng xem ra sau khi nghe thấy những lời cô nói, mọi buồn bực trong lòng Lâm Hữu Kỳ đều đã tiêu tan cả rồi.
Anh nhìn Lâm Hiểu Ninh, khẽ nở nụ cười tán dương hành động của cô.
Sau đó, anh lại nhìn về phía Ngô Hải Mộng, hỏi: “Vừa rồi cậu nói rằng mấy năm nữa, mấy cậu sẽ nhận được thiệp cưới của tôi và Hiểu Ninh?”
Nghe thấy câu hỏi này, các bạn trong lớp thấy lo lắng thay cho Ngô Hải Mộng bởi vì Lâm Hữu Kỳ trông quá đáng sợ.
Ngô Hải Mộng cũng cảm thấy lo lắng. Cô ấp úng trả lời: “À… Ừm… Đúng là tớ có nói vậy…”
Không nghĩ rằng, Lâm Hữu Kỳ nhận được câu trả lời thì liền gật đầu, nói: “Tôi cũng có ý như vậy. Dù gì mấy cậu cũng là bạn cùng lớp của Hiểu Ninh và tôi nên lễ cưới của chúng tôi nhất định sẽ mời mấy cậu.”
Nghe đến đây, các bạn trong lớp đứng hình mất vài giây. Sau đó, ai ai cũng đều mắt chữ A miệng chữ O nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hiểu Ninh cũng kinh ngạc, tròn mắt nhìn chú rể tương lai của mình đang lên kế hoạch mời khách đến dự hôn lễ.
Lúc này, “chú rể tương lai” của Lâm Hiểu Ninh lại nhìn thẳng về phía Lương Hiên, sau đó nở một nụ cười đầy về khiêu khích rồi nói: “Đương nhiên tôi cũng sẽ mời cả cậu. Dù gì cậu cũng là bạn cùng lớp của tôi và Hiểu Ninh mà.”
Lương Hiên nghe thấy những lời này thì sững người, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Cậu ta nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh thì thấy cô có vẻ cũng đang bất ngờ trước lời nói của Lâm Hữu Kỳ.
Thế nhưng, cô hoàn toàn không hề lên tiếng phản bác.
Lương Hiên suy sụp.
Bây giờ, cậu ta cuối cùng cũng đã biết rằng mình thua rồi.
Cậu ta đã thua ngay từ đầu rồi.
…
Đến giờ học.
Lâm Hiểu Ninh không thể nào chú tâm nghe giảng nổi.
Những lời Lâm Hữu Kỳ nói đã khiến cả lớp xôn xao mất một lúc rất lâu. May sao thầy giáo sớm lên lớp, nếu không chắc đến giờ này các bạn học vẫn đang nhốn nháo vì chuyện của hai người.
Bỗng nhiên, thầy giáo lại có việc đột xuất phải ra ngoài một lát. Thế là thầy liền để học sinh trong lớp làm bài tập trong sách giáo khoa rồi rời đi.
Các bạn rất có ý thức học tập nên đều tập trung làm bài.
Lâm Hiểu Ninh dù vẫn còn để tâm đến chuyện “thiệp cưới” nhưng cũng rất chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ thầy giao.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại không chăm chỉ chút nào.
Anh chỉ đợi giây phút thầy bước ra khỏi lớp là ngay lập tức quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm.
Dáng vẻ cô nghiêm túc làm bài tập thật sự có sức hút vô cùng lớn với Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh mà trong lòng rạo rực, chỉ muốn lao đến ôm cô, hôn cô. Tuy nhiên, vì đang trong lớp học nên anh đành phải nhịn.
Chỉ là cuối cùng, Lâm Hữu Kỳ lại không nhịn nổi.
Bây giờ thầy giáo đã ra ngoài, các bạn học thì cặm cụi làm bài tập. Đây chẳng phải một thời cơ thích hợp để ra tay hay sao?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ như vậy thì liền nhìn xung quanh lớp một vòng.
Chắc chắn không bị ai chú ý, anh liền tiến đến, hôn một cái vào má Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh giật mình, liền quay lại nhìn Lâm Hữu Kỳ thì ngay lập tức bị anh hôn vào miệng.
Vì đang ở trong lớp nên Lâm Hữu Kỳ cũng không dám hôn lâu, sợ bị phát hiện. Cho nên anh chỉ chạm môi cô hai, ba giây rồi liền rời đi.
Tuy nhiên, chỉ hai, ba giây thôi cũng đủ để Lâm Hiểu Ninh hốt hoảng, vội vàng nhìn quanh lớp xem cảnh hôn nhau vừa rồi có bị ai nhìn thấy không.
Đến lúc chắc chắn không bị ai nhìn thấy, Lâm Hiểu Ninh liền quay sang, véo mạnh vào bắp tay Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ bị véo đau nhưng không kêu, chỉ nhăn mặt lại.
Lâm Hiểu Ninh bực mình, định mắng Lâm Hữu Kỳ nhưng sợ gây chú ý nên chỉ đành tiến lại gần anh, nói thầm: “Anh mà hôn nữa là em véo tím tay anh đấy!”
Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh vừa nói dứt lời thì Lâm Hữu Kỳ lại cúi đầu, hôn thêm một cái nữa.
Hôn xong, anh còn cười tươi như được mùa, sau đó nói với cô: “Em cho anh hôn, anh cho em véo.”
Lâm Hiểu Ninh bị Lâm Hữu Kỳ trêu chọc cho ngại ngùng. Cô thật sự không dám tin cái người lạnh lùng như anh lại có thể mặt dày tới vậy.
Còn mặt dày hơn là sau đó, anh còn hôn cô rất nhiều lần.
Tay anh thì mò xuống ngăn bàn, nắm chặt lấy tay cô. Còn chân anh thì dựa sát vào chân cô, trông vô cùng ám muội.
May sao, thầy giáo nhanh chóng quay lại. Sau đó, giờ ra chơi cũng đến.
Ngô Hải Mộng cùng mấy cô bạn lại đến tìm Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh đang định đứng dậy đi chơi với mấy người bạn thì lại bị Lâm Hữu Kỳ giữ lại, hỏi: “Sao hôm nào cũng đi chơi thế? Nếu muốn nói chuyện với bạn thì ngồi đây cũng nói cũng được mà.”
Vì có các bạn ở đây nên Lâm Hiểu Ninh đổi cách xưng hô rồi mới đáp: “Tớ sợ nói chuyện ở đây cậu sẽ thấy phiền.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì bảo: “Không phiền.”, sau đó lại nói với mấy người bạn của Lâm Hiểu Ninh: “Từ nay có chuyện gì để nói thì cứ nói ở đây đi.” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền lấy tai nghe ra, sau đó bật nhạc rồi bảo: “Tôi nghe nhạc, sẽ không nghe mấy cậu nói chuyện nên cứ tự nhiên.”
Nghe thấy vậy, mấy người bạn của Lâm Hiểu Ninh liền quay lại nhìn nhau, sau đó ngồi xuống.
Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên nói lớn: “Lâm Hữu Kỳ là đồ ngốc! Lâm Hữu Kỳ là đồ xấu tính!”
Mấy cô bạn nghe vậy thì kinh ngạc, liền quay lại xem phản ứng của Lâm Hữu Kỳ.
Kết quả, mặt Lâm Hữu Kỳ không biến sắc mà vẫn thản nhiên như không.
Lâm Hiểu Ninh liền bật cười rồi nói: “Xem ra đúng là Lâm Hữu Kỳ không nghe thấy gì đâu. Chúng ta cứ tự nhiên nói chuyện nhé!”
Nghe vậy, mấy cô bạn liền bật cười, sau đó thì vui vẻ trò chuyện với nhau.
Nói chuyện được một lúc, Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên nhớ tới Tô Huệ Hoa. Thế là cô liền hỏi các bạn: “Bộ tiểu thuyết [Tôi thích nam phụ] mà các cậu đang đọc ý… Nữ chính như thế nào rồi?” trong lòng Lâm Hiểu Ninh có chút lo lắng.
Ngô Hải Mộng liền kích động, đáp: “Cậu nhắc đến làm tớ bực quá đi mất! Tớ thật sự muốn đánh cho tác giả một trận.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh lại càng lo lắng. Cô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Nữ chính xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Một cô bạn liền nói: “Thật tức chết mà! Nữ chính ngay từ đầu thật ra đâu hề có chuyện gì đâu. Cảnh nữ chính gặp tai nạn, hôn mê trong bệnh viện hóa ra chỉ là một giấc mơ! Chỉ là một giấc mơ đó!”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Ngô Hải Mộng lại tức giận nói: “Tác giả bảo rằng vì nữ chính yêu nam phụ nên tác giả phải cho cô ấy một cơn ác mộng, coi như là trừng phạt cô ấy. Cậu xem thế có tức không cơ chứ?”
“Đúng đó! Làm mình khóc mấy ngày nay, vậy mà chỉ là giấc mơ của nữ chính.”
“Nhưng mà cũng may, vì Tô Huệ Hoa đã không sao.”
“Ừm, không sao là tốt rồi. Tức là ở chỗ tác giả làm chúng ta đau lòng suốt bao lâu nay thôi.”
Mấy người bạn nhiệt tình bàn luận về tác giả và bộ tiểu thuyết mà không biết rằng lúc này, biểu cảm trên gương mặt Lâm Hiểu Ninh trông vô cùng kỳ lạ.
Mấy cô bạn không biết rằng lúc trước, trong khi họ buồn bã, lo lắng cho nữ chính thì Lâm Hiểu Ninh còn lo sợ gấp ngàn lần họ.
Cô luôn sợ hãi, thấp thỏm lo rằng kết cục của mình sẽ giống như Tô Huệ Hoa. Vậy mà…
Tất cả chỉ là một giấc mơ?
May sao chỉ là một giấc mơ, thật là đáng vui.
Nhưng mà những lo lắng, thấp thỏm suốt bao lâu nay thì sao?
Hóa ra những bất an mà cô phải gánh chịu chỉ vì tác giả ban cho nữ chính một giấc mơ à?
Lâm Hiểu Ninh nắm chặt bàn tay, tức giận nói: “Tớ muốn đốt nhà tác giả.”