Hoa mai bảy ngày thay nước một lần, lúc thay lần hai đã khô thấy rõ. A Thi có vài nụ đầy tiềm năng nhưng cứ ngậm hoài không chịu nở nên cứ tiếc mãi, bác gái Thang mách rằng bỏ tí muối vào nước, còn Tô Khởi bỏ cuộc.
Bình hoa mua được nửa tháng giờ trống không, tịch mai về với cát bụi, như chưa hề tồn tại.
Ném rác xong, cô đứng ở bốt điện thoại công cộng do dự một lúc, dù thực tế đã nhớ như in dãy số kia.
Xác định lần này anh sẽ không chủ động, Tô Khởi cắn răng gian nan tiến một bước.
Đường Duẫn bắt máy, nghe câu "Là tôi" đầu bên kia, liền chán ngay cô em đang phát tình trong ngực. Anh mới dậy, thấy cũng đã tầm 10 giờ hơn, lát nữa định đi cửa hàng bà Đường mới mở trên đường Lôi Ngư Môn để đón bà. Chiếc xe bà hay đi giờ đang đưa đi bảo dưỡng, tài xế nhớ lầm ngày.
Tô Khởi nói: "Cái áo của anh để quên."
Đường Duẫn cười ra tiếng, chuẩn bị vào phòng ngủ*, ra hiệu cho cô nàng trên giường cũng đứng dậy, "Quần áo dính máu rồi mà mặc gì nữa, xui xẻo nha, này tiên cô cũng không biết sao."
*như bản gốc, không biết trước đó ngủ ở đâu nữa.
"Vậy tôi vứt đây."
Cô đang giận lẫy, nhưng từ lúc cuộc gọi này thông qua, ý đồ rù quến anh của cô cũng đã bại lộ, giờ Đường Duẫn kèo trên.
"Đừng, call cũng call rồi, anh hiểu."
Cô lại im lặng, Đường Duẫn phơi phới hẳn lên, ừ hử hai tiếng rồi bảo: "Em ở phố Thanh Phong đợi anh, kêu taxi qua đường hầm là tới."
"Tự tới lấy."
"Em muốn dụ dỗ anh cũng dụ được rồi, anh kêu em tới thì em nghe lời đi, tóm lại hôm nay em chủ động, kiểu này cũng được mà."
"Tôi phải coi tiệm."
"Anh bao em cả ngày."
"Dâm dục."
"Đóng cửa sớm, đừng có để anh chờ."
---
Chưa bao giờ cảm thấy bản thân rẻ mạt đến thế, Tô Khởi ngồi trên taxi nghĩ vậy. Bác tài đang nghe radio, tín hiệu không tốt nên âm thanh hơi tạp, mà đầu óc cô lúc này cũng hỗn loạn y vậy.
Chuyện tình cảm vĩnh viễn không thể tính toán rạch ròi.
Lặng lẽ an ủi bản thân, mình cùng Đường Duẫn tới mức nào đều không quan trọng, quá trình như thế nào cũng không vấn đề, chỉ cần đạt được mục đích, đạt được mục đích là được.
Đây là lần đầu tiên Đường Duẫn gặp Tô Khởi ở bên ngoài phố Nam.
Phố Miếu giống như một cái nhà giam dài ngoằng nhớp nhác, cô không nên ở đó, cô xứng ở thành phố lớn ngoài kia, nơi càng ngày càng coi trọng vật chất, mênh mông, tự tại.
Đưa chiếc túi to trong tay qua, Đường Duẫn hơi khiên cưỡng tiếp lấy, đặt bừa ở ghế sau, rồi đi đến ghế phụ bên kia giúp cô lên xe.
Ai nhìn đều phải tấm tắc một câu "Gentleman", tất nhiên là phải phớt lờ cái tay nhân cơ hội vỗ hông Tô Khởi kia.
"Đi đâu?"
"Quan Đường*".
* Kwun Tong /观塘, khu dân cư nằm phía đông bán đảo Cửu Long, bắc giáp Lion Rock, nam giáp Lei Yu Men (theo wiki).
Xe cộ đan xen. Hôm nay anh lái một chiếc xe tương đối điệu thấp, Tô Khởi thấy không phải thẩm mỹ của anh.
Tiếng nhạc vang lên, sau đoạn nhạc dạo dài dòng, cô nhận ra đây là bài "Thạch đầu ký" của Đạt Minh Nhất Phái*. Tô Khởi từng tuyên bố tuyệt đối không nghe nhạc Đạt Minh Nhất Phái, nhưng mấy năm nay hai người họ đúng là nổi, quá nhiều ca sĩ vô danh ở phố Miếu cứ hát mãi, nên thành ra cô cũng biết được mấy bài.
* Đạt Minh Nhất Phái, là nhóm nhạc của Hồng Kông gồm 2 thành viên Hoàng Diệu Minh và Lưu Dĩ Đạt. Ban nhạc thành lập năm 1985 lấy tên của Đạt và Minh làm tên ban nhạc.
Trước kia lúc radio phát đến nhạc của Đạt Minh Nhất Phái, Tô Khởi hai mươi tuổi bịt tai vờ ghét bỏ, Childe thì cười chiều chuộng, tay cũng phủ lên tay cô, hai lớp phòng tuyến. Lại nói thêm câu nữa: Bài tiếp theo chắc chắn là của Trương Quốc Vinh luôn.
Bài tiếp quả nhiên là của Trương Quốc Vinh, Childe là thần tiên, nói chuyện nào cũng linh nghiệm cả.
Lúc thích một người thì chỉ cần nhìn họ là mắt liền sáng lấp lánh.
Hiện giờ chỉ còn thanh âm của Hoàng Diệu Minh quanh quẩn bên tai, bi thương ưu sầu.
Một lòng vứt hết tâm tư đi, tựa như một giấc mộng chìm nổi thật hư đan xen
Một lòng đem chuyện sinh tử uống cùng rượu, nào biết được nước mắt ẩn giấu dưới nụ cười ấy
Trầm lặng đến Quan Đường, cửa hàng mới của bà Đường ở ngay giao lộ giữa Du Đường và Lôi Ngư Môn, vị trí đắc địa, bốn bề thông thoáng, gần bên còn có trường học cùng công viên giải trí, cửa hàng bánh ngọt sẽ buôn bán không tệ.
Anh lái xe nghiêm túc một cách bất ngờ, thỉnh thoảng đụng đụng Tô Khởi, lúc sắp tới thì ngó đồng hồ, xác định không tới trễ rồi mới bắt đầu ngứa tay sờ sờ tóc mái cô mới cắt.
"Tới gặp anh còn đổi kiểu tóc nữa?"
Mãi mới bỏ khăn trùm đầu, vậy mà lại thay bằng một tầng tóc mỏng phủ trán.
Cô duỗi tay chỉnh lại sợi tóc bị anh sờ loạn, "Anh nghĩ nhiều, đổi năm trước rồi."
Xe đậu gọn vào bên đường, Đường Duẫn nhớ tới cái vết sẹo tẩy trang xong mới thấy rõ trên trán cô, chỉ vào hỏi: "Sao bị vậy?"
Miệng như dính keo, cô lần lựa không đáp, Đường Duẫn lái xe không thắt dây an toàn, cúi người sát rạt. Tô Khởi không trốn, hơi rũ mắt, mặc cho ngón tay anh tới gần trán cô, như là muốn chạm vào.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cửa ghế lái bên anh bị mở ra từ ngoài, nhân viên phục vụ mặc đồng phục cửa hàng không biết nhìn tình hình chào mừng anh, "Cậu chủ, bà chủ gọi cậu vào ngồi."
Tô Khởi thấy mở bài hơi sai, tay dán trước ngực anh đẩy đẩy, "Anh không nói phải gặp mẹ anh."
Lòng Đường Duẫn ngứa ngáy, chụp cái ót cô đè lại hôn sâu không cho chống cự, ngắn ngủi, nhưng xâm chiếm toàn bộ thành trì.
"Ở trên xe chờ anh."
Đầu lưỡi Tô Khởi như còn vương hương nước súc miệng của anh, thơm mát lại cay the. Cô mặc anh xuống xe đóng cửa, còn mình nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo kính xuống 2cm thông gió.
Quan Đường trời đầy mây, Hong Kong 1993, bên ngoài phố Miếu, thuyền trôi lẻ bóng.
Bà Đường ở trong tiệm chờ người.
Chính là chờ cậu cả Ôn, Ôn Khiêm Lương.
"Ngày nào mẹ cũng ăn trưa đúng giờ mà, tía gọi con mấy cuộc rồi, ổng tranh thủ rảnh là chạy về nhà đợi mẹ ăn chung, vậy mà mẹ còn chờ Ôn Khiêm Lương?"
Bà Đường gọi nhân viên chỗ tủ kính kẹp mấy loại bánh ngọt cùng bánh tart trứng đóng gọi lại. Một phần thì cho mình đem về, phần còn lại đưa Đường Duẫn, ôn tồn nói: "Lần trước đánh golf với nhà họ Ôn, Khiêm Lương nghe mẹ bảo là thích Heineken Bird*, cậu ta có người bạn làm đấu giá giành được một bức họa, vừa nãy gọi cho mẹ nói để tự mình đưa qua."
Đánh golf, anh đương nhiên không đi.
"Vậy mẹ nói một tiếng với con là xong rồi, con đi lấy cho mẹ, chồng mẹ ở nhà đợi không thấy ai, về tới kiểu gì cũng chửi con."
Phục vụ cúi đầu khom người, từ cửa bước vào một người đàn ông mặc đồ Tây, gọi bà Đường một tiếng "Thưa cô", Đường Duẫn giựt giựt khóe môi, tiến lên bắt tay với anh ta.
"Cậu cả Ôn, phiền cậu tự đưa lại quá."
"Tiện đường mà cô, không ngờ cậu Đường cũng ở đây."
Ôn Khiêm Lương nhìn anh chăm chú, hôm nay Đường Duẫn đeo cái khuyên tai mới trên tai phải. Tay nắm có hơi lâu, anh ta hắng giọng một tiếng buông ra, chuẩn bị từ biệt.
"Cần tôi đưa hai người một đoạn không? Nghe cô nói..."
"Tôi lái xe." Đường Duẫn cự tuyệt.
Ôn Khiêm Lương hiển nhiên chỉ khách sáo thôi, không nói gì thêm, tự đi mở cửa chờ bà Đường cùng ra ngoài, Đường Duẫn theo sau.
Anh dám chắc cái vỏ ngoài dịu dàng của Ôn Khiêm Lương là làm bộ làm tịch, nhưng dù sao thì cũng cố ra vẻ khách sáo, tùy ý Ôn Khiêm Lương đưa mình đến cạnh xe, hai chiếc xe ven đường, một trước một sau, cách nhau không xa.
Hôm nay Đường Duẫn nể mặt bà Đường, đặc biệt lái chiếc Mercedez đen điệu thấp. Ôn Khiêm Lương cũng thế, giống như là hẹn trước vậy.
Bà Đường ngồi ghế sau, nhìn thấy Tô Khởi ngồi ở ghế phụ thì chau mày, có hơi chán ghét. Chắc có lẽ trong phút chốc ấy không ôm kỳ vọng to lớn gì, sau đó chắc chắn không ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền gay mũi, cho nên bà mới chịu lạnh nhạt đáp lại câu "Chào cô" của Tô Khởi, vậy là đã chừa đủ mặt mũi cho rồi.
Đường Duẫn mở cửa xe, Ôn Khiêm Lương liếc thấy được một phần bóng dáng của cô gái kia, tất nhiên là nhìn không rõ mặt mũi. Sau khi lễ phép chào tạm biệt, anh ta xoay người lên xe của mình, hai người bắt đầu lái về hai hướng khác nhau.
Trong xe, bà Đường đương nhiên sẽ không ngó ngàng gì Tô Khởi, bà lại không thích nghe nhạc trẻ thịnh hành bây giờ, nên không khí im phăng phắc.
Đường Duẫn thấy vậy thì nói với Tô Khởi: "Em thấy phong thủy cửa hàng mới của mẹ anh sao? Có kiếm được bộn không?"
Bà Đường lúc này mới chú ý tới cô, hỏi lại Đường Duẫn: "Sư phụ con thỉnh à? Anh Đình nói dạo này con đang xem phong thủy, mẹ tưởng là con đang coi người* thôi?"
*gốc 看人, chắc ý nói là coi về người chứ không phải đất đai hay gì khác.
"Cô ấy bói chuẩn lắm, mẹ nghe thử coi, có khi nói đúng sự thật hơn ba cái lão tính già tính non nịnh bợ mẹ nữa." Quay qua nói với Tô Khởi: "Nói tình hình thực tế, đừng làm anh mất mặt."
Cô như trở về ngày bé, bị bắt biểu diễn văn nghệ cho trưởng bối xem.
Cố gắng mường tượng lại phương vị của tiệm bánh ngọt kia, lại liên kết với hoàn cảnh cùng phong thủy của Quan Đường, cẩn thận cất lời.
"Vị trí ở ngã tư đường Lôi Ngư Môn và Du Đường, tứ bề thông thoáng, là miếng đất quý. Từ khi mở cửa đến nay nhất định khách đến không ngừng, tiền vào không ít."
Lời hay ngày nào bà Đường cũng nghe, cho nên nghe vậy thì không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy hơi nhạt nhẽo.
Tô Khởi nói tiếp: "Có điều nhớ không lầm thì Du Đường chỉ được mỗi đoạn bên tòa Doanh Lệ*chứ không phải sầm uất từ đầu tới cuối. Đại sư kiến nghị cô Đường mở tiệm ở ngay giao lộ, đây chính là Dương Đầu Vị, nhưng dương thân lộ tài**, lại thêm dưới Lôi Ngư Môn chỉ có thể nhặt được đồ ăn do Chân Long đánh rơi, tài vận khó mà trụ lâu được."
*盈丽楼/ Ying Lai House, là một tòa nhà trong khu bất động sản Yau Lai Estate.
**Dương Đầu Vị - 羊头位, nghĩa đen là cái đầu của con dê, nhưng chữ Dương 羊 - yang còn có một cách đọc là xiang, nghĩa là Tường (tốt), cụm này ý nói đây là một vị trí tốt. Tuy nhiên "dương thân lộ tài" (羊身露财), nghĩa đen là thân con dê sẽ làm lộ tiền, vì thế mà vị trí này not as good=)) (tui dùng 100% não để giải thích rùi, hope it makes sense)
Đường Duẫn bật cười ra tiếng, "Con đã nói là mấy lão già đó lừa mẹ mà, chỉ giỏi vuốt đuôi nói hùa, làm việc lề mề."
Tô Khởi nói tiếp: "Mấy năm nay đường Quan Đường đang tu sửa lại, phong thủy khó tránh bị nhiễu loạn, mấy đại sư ấy có tiếng tăm nên hay lo ngại (mất mặt). Nếu là con thì sẽ đề nghị cô chọn đầu đường Khải Điền, vượt qua Lôi Ngư Môn luôn, gần tới Trường Long Điền, có nơi nương tựa, tương lai rộng mở. Chỉ là nếu chọn chỗ này thì lúc đầu doanh thu sẽ không cao như bên Du Đường, thích hợp về lâu về dài hơn."
Bà Đường ngẫm nghĩ, do có hiểu biết sơ lược nên nghe hiểu được ý Tô Khởi, "Vậy bây giờ có biện pháp nào sửa lại không?"
"Chờ con trở về sẽ xem lại bản đồ toàn Cảng rồi giúp cô tính toán bài một trận Ngũ Hành để duy trì."
Cô xoay nhẹ người nhìn bà Đường, lộ ra mặt mày nhu mì, tóc mái rủ dài, trang điểm nhẹ nhàng, là diện mạo rất được lòng người lớn, biểu cảm của bà Đường dịu lại rất nhiều.
"Con nói với cô chút chuyện trong nghề. Trận phong thủy nào cuối cùng cũng cạn kiệt, nhưng đa phần không nhanh cạn như lời mấy thầy phong thủy kia nói. Khi chọn đất thì không chọn miếng tốt, kế tiếp sẽ mượn cớ phát sinh thêm chuyện, ý không phải nói sư phụ dì thỉnh phẩm hạnh không tốt, nhưng bất luận làm nghề nào, đều có tính kế ở trong đó, lòng người khó dò là thế."
Lần đầu tiên, Đường Trịnh Mẫn Nghi cảm thấy con gái Đường Duẫn dẫn theo cũng không đến nỗi nào.
---
Đường Duẫn không thích uống canh, nhưng ăn cơm thì không thịt không vui, bà Đường lại thích nấu canh thanh đạm nên cũng không giữ anh lại ăn.
Tô Khởi xuống xe cùng anh đưa bà Đường vào biệt thự, người giúp việc Phillippine ra đón nói: "Ông Đường chờ tới bực dọc, nên uống ly rượu rồi lên lầu ngủ trưa."
Đường Hiệp Đình nóng tính, bà Đường thấy nhiều nên không trách. Đường Duẫn ôm Tô Khởi chuồn lẹ, miễn tự chuốc khổ.
Kỳ thật trước khi tới cô đã ăn cơm trưa rồi, nên khi Đường Duẫn hỏi cô muốn ăn gì, Tô Khởi liền trả lời thiệt tình. Anh không nói gì thêm, im lặng lái về phố Thanh Phong.
Thỏ khôn có ba hang. Ngoài biệt thự nhà họ Đường, anh còn có hai căn nơi khác. Căn ở phố Thanh Phong này là thuộc tòa chung cư mới xây của bất động sản Hoằng Tuyển, anh vừa ý vị trí chỗ này nên thường xuyên tới ở.
Đêm xuống có thể thấy được cảnh sông lấp lánh qua cửa sổ, lại không có mấy thằng cô hồn đua xe om sòm khắp phố, thích hợp để ở.
Tiên cô nếu đã ăn trưa rồi thì anh liền mang tiên cô về nhà vận động tiêu cơm, rất ư là gentleman, rất ư là tri kỷ.
Trong lòng Tô Khởi mắng anh biết hưởng thụ gớm, xa hoa lãng phí quá thể, hận ý càng chồng chất. Trời chiều đầy mây, mấy nữ minh tinh cực thích, khỏi sợ phơi đen, không lo mưa gió.
Giây phút cửa đóng lại, anh túm chặt hai cổ tay cô đè lên cửa, hôn tới tấp như vũ bão. Cô mặc cho cái lưỡi đàn ông quất lên, khiêu khích cuốn lấy. Anh là tay tình trường lão luyện, dễ dàng dấy lên cảm xúc trong cô.
Tô Khởi dần thở gấp lên, một tay Đường Duẫn là có thể chế trụ cả hai cổ tay cô, một tay khác chui vào vạt áo, không gì cách trở chạm vào da thịt non mềm.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tiến triển với anh mau như vậy.
Anh thì chưa bao giờ nghĩ đến mình và một cô gái từ lúc quen đến khi lên giường lại chậm đến thế.
Gần như sắp thở không nổi, cô quay đầu tránh đi cái hôn mạnh bạo của anh. Đường Duẫn thì chôn ở cần cổ cô, ngửi được mùi hương lâu ngày chưa gặp ấy. Hương quần áo giặt bằng xà phòng thông thường, lại đặc biệt len lỏi chút thanh thuần thánh khiết.
Kéo người vào lòng, bàn tay anh vỗ về đùa bỡn gợi tình, "Hôm nay em chủ động dâng tới cửa, đương nhiên anh phải nuốt vô bụng luôn."
Trước khi ra cửa anh tắm sạch sẽ cả người, Tô Khởi mẫn cảm, may là lần này không ngửi được mùi nước hoa, thế mà vi diệu làm sao, mùi của Đường Duẫn, cô lại ngửi được. Nửa tháng trời dùng cái chăn anh từng đắp, đêm đêm trải nghiệm, khó lòng chợp mắt.
Cô cáu đến mức phải mở cửa sổ cả ngày cho thông gió, hiện giờ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trên người đã lây dính, chỉ sợ có thổi điên cả người cũng rửa không trôi.
Thôi, dù sao cô đã chẳng sạch gì cho cam.
Để phạt cô thất thần, Đường Duẫn chôn ở trước người cô lại gặm lại cắn ra vết, Tô Khởi đau đến nhíu mày, khẽ rên.
Anh luôn luôn nóng vội, đã bắt đầu cởi đồ. Cô cố giữ lớp chắn cuối cùng, khẩn cầu anh: "Vào phòng, được không?"
Không muốn cứ như vậy làm ngay cửa, quá rẻ tiền.
Đường Duẫn bế ngang cô lên, đi nhanh vào phòng. Cả hai ngã xuống nệm giường thoải mái rộng rãi, tay anh thò vào nắm nửa bên thịt mềm, khống chế siết chặt, rủ rỉ bên tai cô.
"Lần đầu anh gặp em, mắt em bị khói hun đỏ ửng, lúc đó anh liền nghĩ, tiên cô ở trên giường có phải cũng mẫn cảm thế không, thích rơi nước mắt."