EDITOR: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Hạ Tồn tốn nhiều thời gian để tắm hơn Lương Hoằng, chờ y đóng vòi nước lại thì Lương Hoằng đã đứng ở chỗ bồn rửa mặt để cạo râu, hắn không cần quay đầu lại mà với tay đưa khăn tắm đến cho y.
Hạ Tồn đi đến bên cạnh Lương Hoằng, lấy máy sấy hông khô tóc, nói với hắn về thông báo mình mới nhận được: “Bắt đầu từ mai em phải ra ngoài mấy ngày.”
Lương Hoằng ‘ừ’ một tiếng xem như đã biết.
Hạ Tồn nhìn ra hắn đã biết lịch công tác của mình, không chừng còn biết trước cả mình nữa, nhưng y vẫn nói: “Mặc dù vụ đánh bom có thể là do nhầm lẫn nhưng bên Viện lập pháp vẫn hoài nghi cơ sở dữ liệu của bên đó bị tấn công, nhưng họ lại không hiểu ngôn ngữ lập trình nên gọi em đến để kiểm tra.”
Lương Hoằng vốc nước lên chỗ vừa mới cạo râu, đối diện với ánh mắt của Hạ Tồn trong gương: “Anh biết rồi.”
Hạ Tồn hỏi: “Còn anh thì sao?”
Lương Hoằng không suy nghĩ lâu, vừa lấy chiếc khăn lau tóc lúc nãy của Hạ Tồn xoa xoa dưới cằm vừa nói: “E rằng hai khoản giao dịch gần nhất của tư bản phía đông có chút vấn đề, sau khi Lương tiên sinh về nước thì tham gia cuộc họp IEUO lần thứ mười hai.”
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của mình, Hạ Tồn đoán được lần công tác này của Lương Hoằng kéo dài ít nhất cũng phải hai mươi ngày.
Y trở lại phòng ngủ, tìm chiếc va ly hành lý mà trước nay hắn hay mang đi công tác mở ra giúp hắn thu dọn chút đồ đạc cần thiết, sau đó gửi tin nhắn cho người giúp bọn họ chăm sóc một chú chó.
“Ngày 25 anh có thể đi đón Moli được không?”
Lương Hoằng vốn dĩ đang dựa trên cánh cửa, ánh nhìn vẫn luôn dõi theo thân ảnh của Hạ Tồn đi tới đi lui trong phòng thu dọn đồ, lại nghe y hỏi như thế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể.”
Chờ Lương Hoằng đi đến bên giường, Hạ Tồn tắt đèn.
Lương Hoằng duỗi cánh tay về phía Hạ Tồn, y liền đến gần chui vào lòng của hắn. Lương Hoằng chạm vào miếng dán chống thấm nước ở trên tuyến thể của y, hỏi y có đau hay không, Hạ Tồn nói không đau rồi chẳng mấy chốc liền ngủ say.
Lần đầu tiên Hạ Tồn cùng Lương Hoằng ngủ cả đêm là đêm giáng sinh trước ngày lễ tốt nghiệp tiến sĩ.
Trước đó, tần suất bọn họ liên lạc không nhiều, Lương Hoằng để lại cho Hạ Tồn một dãy số điện thoại không bao giờ gọi được, có gặp mặt được hay không đều dựa vào tâm tình của Lương Hoằng.
Đêm giáng sinh năm đó, Hạ Tồn dự định ở lại kí túc xá để thức đêm để chứng minh định lý Otomat hữu hạn và ngôn ngữ chính quy, lúc y chuẩn bị vươn tay tắt máy tính rồi bắt đầu tận hưởng một ngày sau khi giải tỏa áp lực thì trên màn hình di động sáng lên hiện ra một dãy số quen thuộc.
Lương Hoằng hỏi y đang ở đâu, căn cứ vào nguyên tắc nghề nghiệp để bảo mật đơn vị, Hạ Tồn chỉ nói tên của thành phố, sau đó Lương Hoằng liền nói địa chỉ hắn đang ở.
Dưới gió lạnh, Hạ Tồn rời khỏi kí túc xá, lái xe suốt năm mươi cây số đến sân bay quân dụng để đón Lương Hoằng.
Cho đến rất lâu về sau, Hạ Tồn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Lương Hoằng cắt tóc rất ngắn, không biết vì khí trời hay do cánh quạt của máy bay trực thăng mà gió rất lớn. Nói chung, trong trí nhớ của y khi đó, ngoại trừ tiếng gió thì cũng chỉ còn sót lại đôi mắt có chút uể oải của Lương Hoằng.
Dọc theo trên đường về, Lương Hoằng ngồi ở ghế phó lái, cửa kính xe được mở một nửa, gió đêm phả vào mặt, hắn đắp chiếc áo khoác của Hạ Tồn ở trên người, che đi nửa khuôn mặt.
Hạ Tồn hạ thấp âm lượng của radio trên xe, lái xe rất vững vàng, qua mấy phút lại nghe âm thanh nghiêm túc dò hỏi của Lương Hoằng: “Hạ Tồn, em chưa ăn cơm à?”
Hạ Tồn không thể làm gì hơn ngoài gạt số, chân đạp ga cũng dùng khí lực lớn hơn một chút.
Trở lại nơi ở của Hạ Tồn, sau khi vào cửa, Lương Hoằng ấn Hạ Tồn trên cửa, chỉ mới sờ soạng y hai cái thì tin tức tố của Omega đã tràn gập gian phòng đơn sơ.
Hắn cúi đầu áp sát vào tuyến thể của Hạ Tồn, y không nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chăm chú của Lương Hoằng.
Y ung dung thong thả trả lời từng vấn đề của Lương Hoằng, tại sao y không thể kiểm soát được tin tức tố của mình, tại sao y lại khát khao hắn đến thế, và những điều tương tự như vậy.
Hạ Tồn suy đoán, Lương Hoằng không thích y quá dễ dàng động tình khi đối diện với hắn, điều này không phù hợp với thái độ bình thường của Omega dành cho Beta, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại tò mò như vậy. Lúc đó, có một khoảng thời gian khá dài Hạ Tồn bị hắn lạnh lùng thờ ơ, nhưng cuối cùng Lương Hoằng vẫn là người không chịu được nữa, bắt đầu làm tình với y.
Cục Bảo mật ít người, nhưng công tác lại rất tốt, chuyện gì cũng truyền đi rất nhanh.
Không qua hai ngày, có đồng sự ngay mặt hỏi y, đêm giáng sinh y đã dẫn ai về kí túc xá.
Tuy Hạ Tồn có ngoại hình chuẩn của một Omega, tứ chi thon dài, làn da trắng nõn, khi đối diện với người khác cũng không có tính công kích, nhưng khi trò chuyện với người khác cũng không để lại ấn tượng sâu sắc gì.
Y có đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ mọng trời sinh nhưng tính cách lại kiệm lời của y khiến cho nhiều người cảm thấy tiếc hận: Dung mạo xinh đẹp nhưng tâm hồn lại tẻ nhạt.
Lúc đó Hạ Tồn suy nghĩ một chút rồi nói Lương Hoằng là bạn học của y, đối phương là người bát quái nhưng cũng nhanh tiếp thu toàn bộ, không truy hỏi nữa, chỉ thờ dài mong ước Hạ Tồn mau chóng có đối tượng để yêu đương.
Hạ Tồn chậm rãi hồi tưởng, mới phát hiện từ khi quen biết cho đến nay, mỗi một đêm giáng sinh Lương Hoằng đều sẽ trải qua cùng với y.
Thế nhưng một năm này có chút bất đồng, Lương Hoằng đang ngủ say trong căn phòng trống trải của Hạ Tồn, ngoại trừ một cuốn sách lý luận cùng vài tờ giấy nháp hình như chẳng còn gì nữa cả. Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Lương Hoằng đột nhiên mở lời muốn Hạ Tồn đến sống cùng với mình.
Lương Hoằng nói rằng sau này sẽ để Hạ Tồn hạn chế dùng thuốc ức chế, Hạ Tồn dường như không hề suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Không lâu sau đó, khi gần đến ngày tết nguyên đán, sau một quãng thời gian dư luận phân tích, Hạ Tồn nhìn thấy tin tức dần được công bố rộng rãi: Tổng thư kí Liên đoàn O&B Quốc tế kiêm Bộ trưởng Nhân quyền Giang Á Diên đã qua đời.
Danh hiệu trên người Giang Á Diên nhiều vô số kể, ông bôn ba tận tụy cả cuộc đời của mình vì bình quyền của Omage và Beta. Lần đầu tiên Liên đoàn O&B được thành lập và trở thành một bộ ngành có thực quyền cơ hồ đều chỉ dựa vào công sức của một mình Giang Á Diên. Từ việc thúc đẩy sản xuất thuốc ức chế cho đến giúp các Omega có thể ra ngoài xã hội lao động mấy chục năm qua đều là những cống hiến của Giang Á Diên không thể nào xóa nhòa.
Tin tức vừa được đưa ra, cả nước đau buồn, thương tiếc, nhưng có những Alpha quá khích bắt đầu cuồng hoan, chỉ một đêm trôi qua, bọn họ đã khiêu khích phun sơn đầy các con đường dẫn đến trước cửa Tòa nhà Quốc hội.
Lương Hoằng từng ở trước mặt Hạ Tồn tiếp nhận điện thoại của Giang Á Diên, cũng chính là người bố Omega của hắn.
Tính cách của Lương Hoằng hoàn toàn bất đồng với con đường chính trị mà hắn đang đi. Hắn vốn dĩ không phải là một người sẽ lộ tình cảm ra bên ngoài, Hạ Tồn có thể cảm giác được, so với vị ba Alpha của mình thì Lương Hoằng tựa hồ còn muốn có mối quan hệ gần gũi với người bố Omega Giang Á Diên nhiều hơn.
Tết nguyên đán cùng năm, bọn họ bắt đầu ở chung năm thứ năm.
Hạ Tồn vội vã tốt nghiệp, dùng học vị tiến sĩ để kết thúc việc học của mình, rời khỏi Cục Bảo an và cắt đứt quan hệ nhân sự với Cục giám sát. Y theo Lương Hoằng đổi đến sáu, bảy đơn vị công tác, trở lại Stanford và Harvard với tư cách là giáo sự thỉnh giảng, sau đó y đã viết thư cho Cục An ninh Quốc gia để giới thiệu chương trình mã hóa để quản lý lưu trữ tự động, còn thực hiện phân tích các cuộc thương mại chất gây nghiện, viết luận văn nghiên cứu khoa học, nhận nhiều cuộc phỏng vấn nội bộ nhưng có một thứ y không thể học được chính là nấu ăn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ở nhà tách ra.
Lương Hoằng đơn giản làm bánh mì nướng và trứng ốp la, còn pha cho mỗi người một tách cà phê Americano.
Có người đến đón Hạ Tồn ra sân bay, trước khi ra cửa, Hạ Tồn thả valy hành lí xuống, đụng vào mu bàn tay của Lương Hoằng một cái, nói với hắn: “Em đi nhé.”
Lương Hoằng ‘ừ’ một tiếng, sau đó đưa chiếc chìa khóa cho y, còn dặn y không được vứt lung tung.
Hắn vẫn chưa thay quần áo, trên người vẫn còn mặc quần áo ở nhà rất thoải mái, trên gương mặt tuấn tú hắn còn mang theo tia bỡn cợt hiếm thấy, Hạ Tồn nhịn xuống ý nghĩ muốn giải thích mình chỉ làm rơi chìa khóa có một lần, sau đó đã tìm được ở trên xe, y chỉ gật gật đầu, nói hẹn gặp lại với Lương Hoằng.
Thời gian bay mất năm tiếng đồng hồ, khi Hạ Tồn đến Viện lập pháp thì đã qua giờ nghỉ trưa.
Y được dẫn đến tầng hầm thứ hai để mở một cuộc họp ngắn, sau đó tiếp nhận một chiếc chìa khóa bí mật rồi lập tức bắt đầu công tác.
Hạ Tồn dùng nửa ngày để tìm ra ba thuật toán đáng nghi trong cơ sở dữ liệu của Viện lập pháp, đến khi tan tầm y đã khóa lại kho lưu trữ dữ liệu bằng chiếc chìa khóa đã được bàn giao. Khi Hạ Tồn chuẩn bị rời đi thì vô tình chạm mặt vài vị lãnh đạo ở đại sảnh.
Công tác ở Viện lập pháp trước đó bị nổ tung bây giờ đã khôi phục lại bình thường, chỉ là các viên chức trong tòa nhà làm việc vẫn còn sợ hãi trong lòng, đồng thời các cấp trên kì thực cũng không có yên tâm như họ đang thể hiện bên ngoài.
Tại bữa tiệc, Hạ Tồn trước tiên giải thích về khả năng xâm nhập của ba thuật toán đáng nghi kia, trên mặt của các vị đó vẫn như cũ mang theo sầu lo.
Có một vị ngồi chung lái câu chuyện sang đề tài khác, hỏi về trường học của Hạ Tồn, sau đó nói: “Nghe nói cậu và Lương Hoằng là bạn học, thời gian trước hắn đến đây để tham gia điều tra vụ đánh bom, bây giờ chúng tôi lại được hợp tác với cậu.”
Hạ Tồn nói: “Lúc trước, tôi có đến Stanford để trao đổi một năm.”
Đối phương lộ ra biểu tình đã hiểu, còn nói: “Chuyên ngành của hai người cũng không giống nhau đúng không? Tôi nhớ Lương Hoằng học Khoa học Xã hội, còn cậu chắc là học bên Khoa học Máy tính nhỉ?”
“Lúc học Đại học tôi cũng từng học lấy bằng bên Khoa học Xã hội.” Hạ Tồn giải thích
Mấy vị khác cười rộ lên, nói Hạ Tồn còn trẻ mà đã suy nghĩ được như thế, bọn họ còn hỏi làm sao y và Lương Hoằng quen biết nhau được, sau đó còn kiến nghị y đi học nâng cao năng lực nghiệp vụ và chú trọng xã giao thì việc y được thăng cấp đến Viện lập pháp làm việc là hoàn toàn có thể.
Nói đến Lương Hoằng thì chủ đề không tránh khỏi nhắc đến ba của hắn, nhưng chủ đề về ông ấy khá nhạy cảm và không tìm được nhiều chuyện để nói nên bọn họ lại quay lại nói về Lương Hoằng. Bọn họ nói Lương Hoằng là người chân thật, có thể chịu đựng gian khổ, lại rất hòa đồng khiến cho người khác có thể tin cậy được, sau đó đàm luận về tương lai và đối tượng kết hôn của hắn.
Sau khi đến Viện lập pháp gần nửa tháng, công việc của Hạ Tồn vô cùng máy móc nhưng lại không thể chân chính dùng máy móc để thay thế y làm việc. Mỗi ngày y chỉ di chuyển từ khách sạn đến Viện Lập pháp và ngược lại, thời gian thả lỏng duy nhất trong ngày là co quắp ngồi trên ghế sô pha nghe xem tin tức.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Lại thêm một ngày kết thúc công tác, Hạ Tồn không mang theo túi xách chỉ đơn giản để điện thoại di động vào túi áo rồi đi ra cổng chính.
Từ chỗ làm về khách sạn phải đi qua ba con đường, thời điểm y đi đến cổng mới phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi.
Hạ Tồn mở lòng bàn tay hướng lên trên rồi đi mấy bước, có người nghiêng mình tiến lên đi song song bên cạnh y nói: “Hoa tuyết quá nhỏ, không bắt được.”
Hạ Tồn trợn mắt quay mặt sang nhìn người vừa lên tiếng, không ngờ được đó là Lương Hoằng còn đang ôm chú chó Moli trong tay.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám dài đến đầu gối, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, trên vai áo còn vương vài vụn hoa tuyết, giống như đã đứng đợi y được một lúc.
Hạ Tồn không nói thành lời, Lương Hoằng lại hỏi: “Sao không đến dự tiệc liên hoan?”
Hôm nay là lễ tình nhâm, các đơn vị bắt lấy thời cơ tạo nên quan hệ hữu nghị, các Omega chưa kết hôn được lôi kéo nhiệt tình và gần như là phải có mặt trong buổi tiệc đó.
Hạ Tồn bĩu môi: “Em là người của Cục giám sát, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Ồ.” Lương Hoằng nói: “Không nhìn ra chỗ nào ‘phù sa’ cả.”
Moli rất kích động, luôn vẫy vẫy hai chân trước muốn nhào đến người Hạ Tồn, cuối cùng hai người không thể làm gì hơn là trước tiên dừng lại, Hạ Tồn đưa tay sang bế nó rồi đợi cho nó liếm lên mặt mình mấy cái mới miễn cưỡng có thể tiếp tục bước đi.
“Anh kết thúc công tác rồi sao?” Hạ Tồn hỏi, “Em xem tin tức nói diễn đàn còn hai ngày nữa.”
Lương Hoằng nói: “Bộ phận bên anh xong rồi.”
“Anh có gặp Lương tiên sinh không?”
“Gặp một lần.”
Hạ Tồn ‘à’ một tiếng, Lương Hoằng cũng không đề cập đến nguy cơ của tư bản phía đông, Hạ Tồn cũng không nhiều lời, đợi một chốc, trong ánh mắt trông chờ của Moli, Hạ Tồn thả nó xuống cầm lấy sợ dây dắt chó, Moli hưng phấn dị thường, thiếu chút nữa y đã bị nó lôi ra một đoạn, miễn cưỡng chống lại được tình cảnh im lặng này.
Hai người đều không nói lời nào, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhưng vẫn có thể đi tiếp, lúc đứng chờ đèn đỏ, Lương Hoằng tiếp nhận sợi dây trên tay của Hạ Tồn, sau đó nắm ta của y nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Hạ Tồn rõ ràng cứng đờ trong phút chỗ, gương mặt trở nên đỏ bừng đem cằm giấu vào trong cổ áo khoác. Lương Hoằng rất ‘tốt bụng’ dời đi ánh mắt của mình, quay sang nhắc nhở Moli đừng nghịch ngợm nữa.
Sau đó, hắn lại nhớ đến, hai ngày gần đây, bạn thời đại học của hắn làm trong Viện lập pháp đánh giá kỹ thuật viên đến viện trợ này trông rất ưa nhìn, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, vẫn còn độc thân nhưng đáng tiếc tính cách lại phi thường lạnh lùng.
‘Cơ hồ rất kiêu ngạo’, nguyên văn lời bọn họ nói là như vậy.
Tâm trạng của Lương Hoằng nhất thời không tốt lắm, hắn gọi một tiếng: “Hạ Tồn.”
Hạ Tồn quay mặt sang, chớp mắt một cái, “Hả?” một tiếng, chóp mũi của y bị đông cứng có chút ửng đỏ, nghiêm túc nhìn Lương Hoằng, hỏi: “Chuyện gì?”
Trước khi Lương Hoằng buông tay y ra, Hạ Tồn theo bản năng lắc tay hắn một cái, chờ hắn lấy điện thoại di động ra, lướt lướt vài cái rồi đưa cho Hạ Tồn xem một đoạn video ghi lại cuộc trò chuyện.
Thứ mà Lương Hoằng cho Hạ Tồn xem là hình ảnh của mấy chậu cây trong nhà ngày đó, hắn nói: “Rễ của chúng toàn bộ bị thối hết rồi, vứt đi, không cứu được.”
Mặt của Hạ Tồn còng đỏ hơn cả lúc nãy, ấp a ấp úng, cuối cùng trước khi đèn đỏ kết thúc, y nói: “Em căn bản không có thời gian chăm sóc, anh không biết gì cả.”