Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1014: Tôi nói ngày mai thì ngày mai




Isabella cuối cùng cũng cúp điện thoại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.



- Sao vậy?



Ngải Vi Nhi không nhịn được phải hỏi:



- Sắc lang chết tiệt kia không phải cố ý không nghe điện thoại của chúng ta đấy chứ?



- Huấn luyện viên, tất nhiên không phải như vậy, chị có chút tự tin được không? Trên đời này có đàn ông chơi chán chúng ta sao?



Isabella lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:



- Nhưng, sự việc có chút không thích hợp, có lẽ chồng nhỏ đã thật sự xảy ra chuyện.



- Điều này sao có thể?



Vẻ mặt Ngải Vi Nhi hơi biến đổi:



- Liễu Vân Mạn nói thế nào?



- Vân Mạn cũng không biết chồng đi đâu, nhưng bạn ấy cũng không liên lạc được với chồng, bạn ấy nói không ai biết chồng đang ở đâu, tình huống cụ thể ra sao cũng không biết rõ, mà bạn ấy cũng có vẻ rất lo lắng.



Isabella trả lời.



- Như vậy sao?



Ngải Vi Nhi khẽ thở ra, nàng không cho là đúng:



- Tôi thấy sắc lang kia tám phần là trốn đến chỗ nào đó chơi bời với con đàn bà khác, có lẽ giống như lần trước ở trên du thuyền.



- Hy vọng là như vậy, chỉ cần không có gì xảy ra là được.



Isabella khẽ nói, nàng có chút chần chừ rồi hỏi thăm Ngải Vi Nhi:



- Huấn luyện viên, chúng ta làm sao bây giờ? Ở lại đây hay đến thành phố Giang Hải?



- Tạm thời ở lại chỗ này.



Ngải Vi Nhi suy nghĩ rồi nói:



- Nếu có chuyện gì thì nơi đây xuất ngoại cũng dễ dàng, nếu sắc lang kia có thể liên lạc với chúng ta, khi đó chúng ta tìm hắn cũng không muộn. Hơn nữa tôi luôn lo lắng phía tổng bộ Ám Ảnh Đoàn sẽ gặp chuyện không may, nếu tìm được sắc lang sẽ đưa hăn đến tổng bộ nói chuyện, thuận tiện cũng tìm ra nội gian.



Isabella thầm gật đầu, nàng không hỏi thêm điều gì, trong lòng thầm nghĩ, chẳng biết chồng đã chạy đi đâu.



Ngải Vi Nhi tuy tỏ ra không quan tâm nhưng lại rất lo lắng, sắc lang kia không phải thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?



Isabella và Ngải Vi Nhi không nghĩ ra, lúc này Hạ Thiên chỉ cách các nàng có vài chục kilomet, cùng ở trong một thành phố, chẳng qua chỉ khác khách sạn mà thôi.



Tám giờ tối, Hạ Thiên cuối cùng cũng mở mắt, hắn rút ngân châm trên người ra rồi đứng lên, lần này khác biệt với hai lần trước, vì tinh thần ủa hắn tương đối khá.



- Vợ quỷ keo kiệt, bây giờ là mấy giờ rồi?



Hạ Thiên mở miệng hỏi.



- Vừa đúng tám giờ.



Ninh Khiết vội vàng trả lời, sau đó nàng có chút khó hiểu:



- Buổi sáng cậu làm gì? Sao tình huống lần này không giống như hai lần trước?



- Cũng không có gì, chẳng qua căn bệnh của tên kia có chút phiền toái, nếu chỉ dùng châm cứu sẽ khó chữa tốt, vì vậy tôi phải dùng chân khí, sau đó đưa ra chút băng hỏa linh khí chữa bệnh cho đối phương. Sau đó vì không khống chế tốt nên có chút âm hỏa nhân cơ hội chạy ra, tôi chỉ có thể lập tức quay về khách sạn hấp thu số âm hỏa này.



Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hắn lầm bầm:



- Hèn gì tôi đói bụng như vậy, thì ra đã hấp thu quá lâu, vợ quỷ keo kiệt, chúng ta ra ngoài ăn thôi.



- Ừ, được.



Ninh Khiết lên tiếng.



Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, sau đó Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi một câu:




- Trước đó mỗi lần cậu hấp thu âm hỏa đều mệt chết à? Vì sao lần này tinh thần tương đối khá?



- Rất đơn giản, vì lần này hấp thu xong thì băng hỏa linh khí trong người tăng trưởng khá nhiều, mà âm hỏa cũng ít đi rât nhiều. Nếu lần này so sánh thì băng hỏa linh khí đã chiếm thế thượng phong, sau đó tôi dùng băng hỏa linh khí khôi phục chút thể lực, vì vậy mà tinh thần là rất tốt.



Hạ Thiên cũng không che giấu Ninh Khiết, thật ra bây giờ hắn rất vui sướng, vì sau lần này hắn sử dụng băng hỏa linh khí sẽ không tái hiện tình cảnh như sáng nay.



Tất nhiên bây giờ hắn vẫn không thể sử dụng quá nhiều băng hỏa linh khí, nhưng nếu chỉ chữa bệnh, bình thường không cần quá nhiều, căn bản đều là đủ.



Hai người đi ra khách sạn, ven đường lại thấy một quán cơm Trùng Khánh, vì thế mà đi vào tìm ghế ngồi xuống. Sau đó bọn họ gọi bốn tô phở, Ninh Khiết ăn một tô, Hạ Thiên ăn ba tô, hắn còn cảm thấy chưa đủ, vì vậy mà chạy đến gần đó mua thêm hai cái bánh rán, cuối cùng cũng xem như lấp đầy bụng.



- Bên kia có quán bánh ngọt, nếu không thì chút nữa chúng ta sang đó mua gì đó ăn nhé?



Khi thấy Hạ Thiên có vẻ còn chưa no thì Ninh Khiết không khỏi đề nghị.



- Được.



Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn thật sự ăn chưa no.



Hai người đi đến quán bánh ngọt, Hạ Thiên ăn một hơi bảy tám cái, sau đó mới coi như lửng dạ.



Sau đó thấy còn sớm nên Ninh Khiết đề nghị đi dạo, khi đến đây nàng cũng chưa từng đi dạo tối, nàng thấy tình cảnh nơi đây cũng có chút náo nhiệt.



Hạ Thiên cũng hiểu sau khi ăn cơm phải hoạt động một chút cho tiêu cơm, nhưng hắn muốn làm một vận động khác, mà Ninh Khiết thì lại muốn đi dạo. Hắn quyết định trước tiên nên đi dạo, lát nữa quay về vận động thêm cũng được, vì thế mà hắn đồng ý ngay.



Ninh Khiết kéo tay Hạ Thiên đi dạo được vài phút, sau đó nàng nghe thấy một âm thanh vui mừng:



- Tống thần y, Tống thần y, cậu ở đây sao?



Hai người quay đầu lại thì phát hiện ra một người, là A Tài, hắn đang chạy đến với vẻ mặt cực kỳ vui sướng.



- Anh có chuyện gì không?



Ninh Khiết rất mất hứng, nàng vốn không có ấn tượng gì tốt với A Tài này, bây giờ nàng đi dạo vui vẻ với Hạ Thiên thì người này lại xông ra, tất nhiên nàng sẽ không hài lòng.



- Ninh tiểu thư, tôi đi tìm các người đã lâu rồi.




A Tài vội vàng nói:



- Có mối làm ăn lớn, có mối làm ăn lớn.



- Cái gì mà làm ăn lớn?



Hạ Thiên thuận miệng hỏi.



A Tài nhìn bốn phía rồi hạ thấp âm thanh:



- Tống thần y, chú Cảnh Sinh đã đưa con đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận tình huống, bây giờ chú ấy đã cực kỳ tin tưởng. Vì thế chú ấy lập tức giới thiệu cậu cho những ông chủ khác, những người này mới thật sự là ông chủ, tuy chú Cảnh Sinh có tiền nhưng chẳng bằng số lẽ của bọn họ.



- À, ông chủ kia sắp chết sao?



Hạ Thiên hỏi. Nguồn:



- À, không phải, không phải ông ta sắp chết, ông ta có một bà vợ, là một bà vợ xinh đẹp mà ông chủ này tìm được vài năm trước, hắn yêu thương vợ như bảo bối. Kết quả là năm ngoái vợ hắn bị tai nạn xe và thành người sống thực vật.



A Tài nhanh chóng giới thiệu tình huống:



- Ông chủ kia nói, chỉ cần Tống thần y có thể cứu tỉnh được vợ mình, hắn sẽ trả mười triệu, mười triệu, đây rõ ràng là mối làm ăn lớn.



A Tài bây giờ không khỏi cảm thấy hưng phấn, tuy số tiền một trăm ngàn ở Cảng Sinh chưa vào trong tay, nhưng hắn nghe nói Cảng Sinh đã lấy tiền mặt về, chuẩn bị đưa cho Tống thần y, sau đó hắn sẽ có ngay một trăm ngàn. Nhưng bây giờ có mối làm ăn mười triệu, hắn lập tức vứt số tiền một trăm ngàn sang một bên, nếu hoàn thành thì hắn sẽ có ngay một triệu.



- À, cũng xem như một mối làm ăn lớn.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Ngày mai tôi sẽ đi.



- Tống thần y, bây giờ không được sao?



A Tài không nhịn được phải hỏi.




- Bây giờ tôi đang đi dạo phố với vợ, không rảnh.



Hạ Thiên tức giận nói.



- Nhưng...Nhưng ông chủ kia rất nôn nóng, hắn hy vọng cậu có thể qua ngay. Nghe chú Cảng Sinh nói, ông chủ kia rất nóng tính, vừa nghe nói có người chữa được bệnh cho vợ mình thì lập tức yêu cầu chú Cảng Sinh hỗ trợ liên lạc, cũng không muốn chờ đợi.



A Tài có chút khó khăn.



- Không muốn đợi thì tìm người khác mà chữa bệnh.



Hạ Thiên nói với vẻ mặt mất vui:



- Tôi thích lúc nào thì chữa lúc đó, tất cả đều do tôi quyết định, đã bảo ngày mai là ngày mai.



- Nhưng...



A Tài còn muốn nói điều gì đó.



- Chồng tôi đã nói rất rõ ràng, nếu anh muốn số tiền lời kia thì nên nói rõ với đối phương, ngày mai chúng tôi sẽ đến.



Ninh Khiết lạnh lùng cắt ngang lời A Tài.



- Đi thôi, chúng ta về khách sạn ngủ thôi.



Hạ Thiên nói một câu với Ninh Khiết, sau đó hắn kéo nàng đi mà không quan tâm đến A Tài.



A Tài dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn bóng lưng hai người, sau đó hắn cầm lấy điện thoại và gọi đi.



...



Hạ Thiên và Ninh Khiết quay về khách sạn, trước tiên hai người cùng nhau tắm uyên ương, hai chân dài của Ninh Khiết biểu diễn công phu kinh người. Sau khi chơi xong thế "kim kê độc lập", hai người lên giường lăn lộn đến nửa đêm, cuối cùng mới ôm nhau ngủ.



Nhưng bọn họ thức dậy rất sớm, vì sáng sớm đã có người gõ cửa đánh thức.



Hai người thức dậy, ăn mặc chỉnh tề, sau đó Ninh Khiết ra mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, người đàn ông này phong độ nhẹ nhàng, khí chất không tầm thường, mà sau lưng còn có hai người đàn ông mặc tây trang, là vệ sĩ.



- Chào cô, cho hỏi có phải Tống thần y ở đây không?



Người đàn ông trung niên dùng giọng khách khí hỏi.



- Ông là?



Ninh Khiết có chút buồn bực.



- Tôi là Nhâm Hiểu Phong, là người muốn mời Tống thần y đến cứu chữa cho bà nhà, nếu có gì quấy rầy thì xin hai vị thứ lỗi.



Người đàn ông trung niên vẫn dùng giọng khách khí trả lời.



- Ông là ông chủ có vợ phải sống đời thực vật sao?



Ninh Khiết lập tức hiểu ra.



- Đúng vậy, tối qua tôi có chút nóng vội, tôi nghe nói Tống thần y mất vui, vì vậy cố ý đến xin lỗi, mong Tống thần y bỏ quá cho.



Nhâm Hiểu Phong gật đầu trả lời.



- Yên tâm, tôi bảo hôm nay đến thì sẽ đến.



Hạ Thiên lúc này lười biếng nói:



- Trước tiên ông cứ chờ bên ngoài, tôi sẽ đi chữa bệnh cho vợ ông.



- Vâng, Tống thần y.



Nhâm Hiểu Phong vội vàng trả lời.



Nửa giờ sau một chiếc Lincoln chạy ra khỏi cổng khách sạn Tâm Duyệt, xe chở Hạ Thiên và Ninh Khiết, còn có Nhâm Hiểu Phong, A Tài và hai vệ sĩ của Nhâm Hiểu Phong.



Cùng thời gian này, ở hồ Bắc ở thành phố Giang Hải, trên một hòn đảo, một chiếc trực thăng cất cánh bay về phía núi Thanh Phong Sơn huyện Mộc Dương.