Ninh Khiết thấy rõ trên màn hình là ba cảnh sát đang đứng ngoài cửa, hai nam một nữ, dẫn đầu là một cảnh sát trung niên, khoảng bốn mươi, vóc dáng không cao, có hơi gầy. Sau lưng hắn là một hai cảnh sát hơn hai mươi tuổi, nam thì phong nhã, nữ xinh đẹp, hai người này đứng chung giống như một cặp tình nhân.
- Là ai vậy?
Ninh Khiết mở hệ thống đối thoại, nàng hỏi một câu.
- Tôi là tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố Cảng Thành Sử Kình Tùng, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Tên cảnh sát trung niên lấy ra một giấy chứng nhận đưa lên camera:
- Bọn họ là thủ hạ của tôi, chúng tôi đến đây tra án, xin mở cửa dùm.
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:
- Cảnh sát đến, có cho bọn họ vào không?
- Bọn họ muốn vào thì cho vào.
Hạ Thiên cũng không quan tâm.
Ninh Khiết có chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn phải mở cửa, ba cảnh sát nhanh chóng đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Xấu hổ quá, quấy rầy hai vị rồi.
Tên cảnh sát trung niên tự xưng là Sử Kình Tùng có vẻ rất khách khí, điều này cũng không có gì kỳ quái, bọn họ đều biết rõ, chỗ này bình thường đều là người không thể đắc tội. Chỉ cần gặp chuyện không may cũng là phú hào, cục trưởng tự mình nói bọn họ phải xử lý cho thích đáng, vì thế bọn họ mới không thể không đến đây.
- Tổ trưởng Sử, có gì anh cứ nói.
Ninh Khiết thản nhiên nói:
- Chúng tôi không thích bị quấy rầy.
Ninh Khiết trước kia cũng có một khoảng thời gian làm người giàu có, nàng biết rõ lúc nào nên tự cao tự đại, cũng biết không nên khách khí với cảnh sát, nếu nàng khách khí thì bọn họ sẽ nghi ngờ.
- Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?
Sử Kình Tùng dùng giọng có chút khách khí hỏi.
- Tôi họ Ninh.
Ninh Khiết thản nhiên nói:
- Tổ trưởng Sử, anh nói chuyện chính sự đi.
- Ninh tiểu thư, xin hỏi cô có biết Trì Nhân Phong tiên sinh không?
Sử Kình Tùng cuối cùng cũng mở miệng hỏi vấn đề mấu chốt.
- Trì Nhân Phong?
Ninh Khiết có chút ngạc nhiên:
- Tổ trưởng Sử, chúng tôi vừa đến Cảng Thành chưa lâu, căn bản không có người quen ở đây, còn Trì Nhân Phong gì đó, chúng tôi càng không quen.
- Ninh tiểu thư, cô xác nhận không biết Trì Nhân Phong sao?
Sử Kình Tùng hỏi một câu:
- Sáng nay các người vừa gặp mặt nhau mà?
- Tổ trưởng Sử, tôi nói rất rõ ràng, chúng tôi không biết Trì Nhân Phong là ai, nếu các anh không còn gì khác thì có thể rời khỏi đây.
Ninh Khiết tỏ ra mất vui, bây giờ nàng đã hiểu, đám cảnh sát này đến đây vì Trì Nhân Phong, nhưng nàng quyết định giả vờ đến cùng.
- Ninh tiểu thư, mười một giờ sáng hôm nay mọi người gặp mặt nhau ở trước cổng, khi hai bên gặp mặt thì Trì tiên sinh đột nhiên chết đi, cô xác nhận không có chút ấn tượng nào sao?
Sử Kình Tùng giống như rất kiên nhẫn, hắn tiếp tục dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.
- Này, đầu óc ông có vấn đề hay lỗ tai có vấn đề?
Hạ Thiên lúc này bất mãn nói một câu:
- Vợ tôi đã nói rất rõ ràng, chị ấy không biết Trì Nhân Phong, các người còn hỏi gì nữa?
Hạ Thiên vốn không muốn nói chuyện nhưng khi hắn thấy nữ cảnh sát kia thì không khỏi nghĩ đến Lãnh Băng Băng, tâm tình chợt không tốt, sau đó hắn muốn đuổi đám cảnh sát này ra.
- Này, các người nói chuyện khách khí một chút.
Nữ cảnh sát lên tiếng:
- Các người bây giờ là kẻ tình nghi, chúng tôi cần điều tra, cần các người phối hợp, nếu không thì chúng tôi sẽ đưa các người đến cục cảnh sát, chậm rãi thẩm vấn.
- Người quái dị đứng sang một bên, tôi không có tâm tình lắm lời với cô.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn nữ cảnh sát, hắn ghét nhất là cảnh sát xấu, tuy nữ cảnh sát này vóc người không quá xấu, gương mặt không quá xấu nhưng đứng trước mặt làm hắn nhớ đến cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy hắn sẽ không tha cho đối phương.
Nữ cảnh sát chợt bị chọc tứ, giọng điệu không khỏi run rẩy:
- Anh...Anh nói gì?
- Phương Lam, câm miệng.
Sử Kình Tùng lúc này khẽ hét lên một tiếng, vẻ mặt cũng rất mất hứng, rõ ràng rất bất mãn với lời nói của nữ cảnh sát.
Phương Lam dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, nàng không dám nói gì, chỉ biết im lặng phẫn nộ mà thôi.
Ninh Khiết cũng không nói gì, Hạ Thiên này thật sự không mở miệng thì chẳng sao, hắn mở miệng thì đắc tội người. Nhưng nàng cũng nhớ đến những ngày mới quen hắn, nàng cũng phải liên tục chống đỡ những lời nói như vậy của hắn, bây giờ biểu hiện của hắn như vậy làm nàng không quá kỳ quái.
Sử Kình Tùng lại nhìn về phía Hạ Thiên, hắn mở miệng:
- Tiên sinh, không biết xưng hô thế nào?
- Ông quan tâm đến tên tuổi của tôi làm gì?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Tôi không có hứng thú quen biết ông, cũng không có hứng cho ông biết tôi, bây giờ ông có thể đi ra, tôi không thích phụ nữ xấu, cũng không thích nhìn đàn ông, đừng ở lại đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.
- Tiên sinh, chúng tôi đã xem qua băng ghi hình, căn cứ vào những biểu hiện hình ảnh thì anh và Trì Nhân Phong nói chuyện rất nhiều, trong lời nói có chút xung đột, hơn nữa vị tiểu thư kia và bảo vệ cổng cũng nói Trì tiên sinh có biết anh, nếu tôi đoán không sai thì anh có quen biết với Trì tiên sinh phải không?
Sử Kình Tùng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi trầm giọng hỏi.
- Tôi không biết thằng ngu kia, còn tên ngu kia có biết tôi hay không, các người đi mà hỏi hắn.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Trì tiên sinh đã chét rồi, chúng tôi tất nhiên sẽ không thể nào hỏi được nữa.
Sử Kình Tùng cười nhạt một tiếng nói:
- Nhưng cũng hy vọng tiên sinh phối hợp, chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của Trì tiên sinh, nếu Trì tiên sinh chết đi mà không có quan hệ gì với các người, tất nhiên chúng tôi sẽ đi ngay.
- À, ông biết rõ tên ngốc kia chết đi như thế nào thì cút đi chứ?
Hạ Thiên nhìn Sử Kình Tùng rồi nói.
Sử Kình Tùng hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng áp chế lửa giận của mình, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Nếu chúng tôi có thể chứng thực Trì tiên sinh chết đi không liên quan gì đến hai người, tất nhiên chúng tôi sẽ bỏ đi.
- Thật ra tên ngốc kia chết đi có chút liên quan đến tôi.
Vẻ mặt Hạ Thiên lúc này có chút chăm chú.
Sử Kình Tùng nghe nói như vậy thì không khỏi sững sờ, người này rõ ràng thừa nhận có liên quan đến cái chết của Trì Nhân Phong sao?
- Chồng, cậu... ....
Ninh Khiết không nhịn được phải mở miệng, nàng không biết Hạ Thiên có ý gì, nàng chỉ biết dù là thế nào, nếu thừa nhận có liên quan đến cái chết của Trì Nhân Phong thì không phải lựa chọn tốt.
Hạ Thiên cũng không cho Ninh Khiết nói hết lời, hắn mở miệng hỏi Sử Kình Tùng:
- Này, ông biết tôi tên gì không?
Sử Kình Tùng thiếu chút nữa đã mắng lớn, hắn mà biết thì còn hỏi sao?
Hạ Thiên không đợi Sử Kình Tùng trả lời, hắn lập tức nói ngay:
-Tôi nói cho ông biết, tôi họ Tống, tên chỉ một chữ Tử.
- Tống Tử?
Sử Kình Tùng khẽ giật mình, hắn lập tức hỏi:
- Tống tiên sinh, anh vừa nói Trì tiên sinh chết đi có liên quan đến mình, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Tôi nói ông quá ngốc, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là Tống Tử!
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sử Kình Tùng:
- Ông biết vì sao tôi có tên như vậy không? Vì có một thầy tướng số nói, tôi là tử thần chuyển thế, nếu ai mắng tôi thì sẽ chết, ai muốn đánh tôi cũng sẽ chết, tóm lại chọc vào tôi đều chết, vì thế mới lấy tên là Tống Tử. Tên điên Trì Nhân Phong kia vô duyên vô cớ nói có biết tôi, kết quả là chết, có lẽ đám thủ hạ của tôi đã giết hắn.
Ninh Khiết nghe thấy vậy mà cảm thấy dở khóc dở cười, đây là gì, đúng là rối loạn.
Sử Kình Tùng nghe mà chóng mặt, đôi nam nữ cảnh sát phía sau cũng muốn đánh Hạ Thiên, vì bọn họ cảm thấy người này đang nói hươu nói vượn, ngay cả câu nói tử thần chuyển thế cũng đưa ra được.
- Tống tiên sinh, không biết thủ hạ của anh ở phương nào?
Sử Kình Tùng mở miệng hỏi.
- Không biết, có lẽ là ở Diêm Vương Điện.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Tống tiên sinh, vậy cậu nên biết bọn họ tên gì chứ?
Sử Kình Tùng tuy cảm thấy Hạ Thiên nói hươu nói vượn nhưng vẫn muốn hỏi, đối với hắn thì không phải làm tìm được hung thủ hay không, quan trọng là làm sao quay về báo cáo công tác.
- Biết chứ, một tên là Hắc Vô Thường, một tên là Bạch Vô Thường, còn có một tên là Câu Hồn Sứ Giả. Thật ra tôi cũng không biết quá rõ, nhưng tôi là tử thần chuyển thế, bọn họ là thủ hạ của tử thần, chính là thủ hạ của tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Chồng, tử thần là phương Tây, Hắc Bạch Vô Thường là phương Đông, mà thuộc hạ của tử thần cũng chưa chắc là Hắc Bạch Vô Thường.
Ninh Khiết nói một câu.
- Vậy à?
Hạ Thiên trừng mắt:
- Sao có người nói tử thần và Diêm Vương là một người?
- Tống tiên sinh, Ninh tiểu thư, các người đang đùa giỡn chúng tôi sao?
Sử Kình Tùng cuối cùng cũng không nhịn được phải nổi giận, lúc này hắn đã nhận định hai người kia căn bản đang nói hươu nói vượn.
- Này, ông có bệnh sao? Ai rảnh đùa giỡn với ông? Được rồi, bây giờ các người có thể đi ra, nếu không tôi đánh văng ra.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Anh đừng quá kiêu ngạo, có tiền thì ngon sao?
Nữ cảnh sát tên là Phương Lam chợt mất kiên nhẫn:
- Có tin tôi bắt hai người về cục cảnh sát không?
- Không tin, cô dám bắt tôi thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ đến tìm cô.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Tôi muốn xem Hắc Bạch Vô Thường là thứ gì?
Phương Lam cuối cùng cũng nổi giận, nàng cầm còng tay muốn lao về phía Hạ Thiên:
- Bây giờ tôi sẽ bắt anh về cục cảnh sát.
- Phương Lam.
Sử Kình Tùng quát lớn, hắn nổi giận:
- Rốt cuộc cô là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?
- Tổ trưởng, bọn họ quá kiêu ngạo.
Phương Lam căn giận nói, bộ dạng không cam lòng.
- Tống tiên sinh, Ninh tiểu thư, xấu hổ quá, quấy rầy các người rồi.
Sử Kình Tùng nói một câu với Hạ Thiên và Ninh Khiết, sau đó hắn quát lên với Phương Lam:
- Chúng ta đi.