- Hạ Thiên ca ca sẽ không bao giờ gạt tôi, chắc chắn không lâu nữa tôi sẽ đánh bại chị.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, rõ ràng nàng tin Hạ Thiên, tin hắn không gì không làm được.
- Này, cô có muốn đánh cuộc với tôi không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Tôi đảm bảo Tiểu Nha chỉ cần học võ một tuần lễ là có thể đánh ngã cô.
- Đánh cuộc thì đánh cuộc.
Kiều Phượng Nhi cũng không tin mình khổ sở rèn luyện cả chục năm mà thua một nha đầu mới học võ một tuần:
- Nói đi, đánh cuộc cái gì?
- Nếu cô thua thì phải làm vật thí nghiệm cho tôi.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ phận như hai quả núi của Kiều Phượng Nhi, hắn mở miệng nói.
Kiều Phượng Nhi không hiểu:
- Làm vật thí nghiệm cái gì?
- Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi muốn thử xem ngực càng lớn có phải càng đẹp không, nếu cách khác cô sẽ làm vật thí nghiệm cho tôi, tôi sẽ làm cho ngực cô càng lớn thêm, để xem như vậy có phải tốt lên không.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi lập tức đỏ mặt:
- Lưu manh.
- Cô mới lưu manh, tôi đang nói chuyện chính sự.
Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Nếu cô không đánh cuộc thì thôi.
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ai nói không dám?
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói, nàng vừa bị tổn thương khá nặng, bây giờ muốn tìm về chút thể diện. Tuy nàng biết Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng dù sao nàng cũng không tin Vương Tiểu Nha chỉ mất một tuần có thể lợi hại hơn mình. Dù sao nàng cũng từng học võ công từ chỗ Hạ Thiên, hơn nữa trước kia còn bị Liễu Mộng tra tấn, nàng cảm thấy bây giờ mình rất lợi hại. Dù là đảo mắt khắp thành phố Giang Hải thi đám vệ sĩ chẳng ai là đối thủ của nàng, thậm chí là đệ nhất vệ sĩ của thành phố Giang Hải năm xưa là Phương Sở cũng không đánh lại nàng.
- Vậy thìn coi như xong, đến lúc đó thua cũng đừng cãi chày cãi cối.
Hạ Thiên có chút vui sướng, hắn thấy mình sắp có được một vật thí nghiệm.
- Nếu anh thua thì sao?
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Nếu tôi thua thì thế nào cũng được.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Nhưng tôi sẽ không bao giờ thua.
- Hừ, anh nhất định sẽ thua.
Kiều Phượng Nhi khẽ hừ một tiếng, trong đầu nàng đang suy nghĩ, đến khi lưu manh kia thua, nàng sẽ phải bắt hắn làm gì nhỉ?
- Hạ Thiên ca ca, em đi luyện võ trước.
Vương Tiểu Nha thấy Hạ Thiên quyết định đánh cuộc với Kiều Phượng Nhi thì càng thêm coi trọng chuyện luyện võ, vì nàng không muốn Hạ Thiên ca ca thua trận.
- Ừ, trước tiên em đi luyện Phiêu Miểu Bộ, đến khi luyện tốt thì anh sẽ dạy em cách dùng.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, trong thời gian một giờ qua, đầu tiên hắn dùng nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy cho Vương Tiểu Nha, cải tạo cơ thể cho nàng. Sau đó hắn dạy cho nàng nội công tâm pháp, thuận tiện cũng vẽ Phiêu Miểu Bộ xuống đất, dạy nàng cách rèn luyện, tạm thời hắn chỉ cần để nàng tự rèn luyện là được.
- Hạ Thiên ca ca, em biết rồi, em nhất định sẽ luyện tốt, anh nhất định sẽ thắng.
Vương Tiểu Nha nhanh chóng nói một câu, sau đó nàng chạy lên lầu.
- Phượng Nhi, chúng ta đi nấu cơm.
Kiều Hoàng Nhi kéo Kiều Phượng Nhi vào phòng bếp, phòng khách chỉ còn lại Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
- Chồng, những ngày anh ở trên biển, anh có khỏe không?
Kiều Tiểu Kiều đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng khẽ ngồi xuống rồi dịu dàng hỏi.
- Cũng không tệ lắm, nhưng chẳng có gì chơi vui.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, hình như những ngày qua em cũng không béo lên, vẫn nặng như cũ.
- Gần đây có quá nhiều việc.
Kiều Tiểu Kiều có chút xấu hổ, nàng định nói gì đó nhưng vẻ mặt hơi đỏ hồng, cuối cùng nàng cũng không nói ra. Thật ra nàng muốn nói với Hạ Thiên, tuy thể trọng của nàng không đổi, nhưng có vài bộ vị trên người nàng biến đổi, tất nhiên nàng vẫn ngại nói ra.
- Đều là do đám ngốc kia làm loạn, làm hại Tiểu Nha gầy đi, em cũng không thể mập được.
Hạ Thiên có chút tức giận:
- Đợi đến khi anh tìm được bọn họ, anh sẽ cho bọn họ biết tay.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nghĩ đến một chuyện:
- Đúng rồi, vợ, Thanh Phong Sơn bên kia thế nào rồi?
- Chuyện Thanh Phong Sơn còn chưa có tiến triển, còn chưa biết bí thư huyện Mộc Dương sẽ là ai, nghe nói sẽ là cán bộ "hàng không", nhưng nhân tuyển cụ thể là ai thì Nhị bá cũng không biết. Nghe nói trong vòng vài ngày nữa cũng sẽ có thể xác định.
Kiều Tiểu Kiều cũng có chút lo lắng:
- Nhưng trong thời gian một tháng thì phim tuyên truyền của huyện Mộc Dương đã làm rất tốt, hơn nữa đã trắng trợn tuyên truyền, nghe nói tất cả đều do chủ tịch huyện Mộc Dương là Ngô Ủng Quân phụ trách. Vì phim tuyên truyền làm khá tốt mà bây giờ có rất nhiều người có hứng thú với vấn đề khai phá Thanh Phong Sơn, đối với chúng ta thì người cạnh tranh ngày càng nhiều.
- Không sao, dù thế nào chúng ta cũng nhất định phải mua lại Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên cũng không quan tâm vấn đề này, hắn để ý đến chuyện khác:
- Kỳ quái, Tống Ngọc Mị không biết lại muốn làm gì, vừa rồi Ninh Khiết vừa điện thoại cho anh, nói muốn mời anh dùng cơm.
- Ninh Khiết sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt kinh hãi:
- Là cô đồ đệ của Tống Ngọc Mị lợi hại kia sao? Là Ninh Khiết mà trước đó đã đến Thanh Phong Sơn à?
- Đúng vậy, là chị ta.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tôi đã đồng ý chút nữa sẽ đi dùng cơm với chị ấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hạ Thiên đang nói thì điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại, đúng là Ninh Khiết gọi đến.
- À, quỷ keo kiệt điện thoại đến thúc anh đi dùng cơm.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn nhận điện thoại:
- Này, quỷ keo kiệt, chị đang ở đâu?
- Trên đường Giang Đông có một nhà hàng tây, tôi đã gọi món sẵn, bây giờ cậu đến đi.
Đầu dây bên kia chính là Ninh Khiết, nàng nói ra một địa chỉ, lần này cũng không phản bác với cách xưng hô của Hạ Thiên.
- Được rồi, tôi sẽ qua.
Hạ Thiên đồng ý rồi cúp điện thoại.
- Chồng, Ninh Khiết sợ rằng có ý đồ bất lương, cậu dùng cơm với chị ấy phải cẩn thận.
Kiều Tiểu Kiều có chút lo lắng.
- Không có gì, quỷ keo kiệt không phải là đối thủ của anh, anh muốn đối phó với chị ấy thì rất dễ dàng.
Hạ Thiên cũng không quan tâm:
- Nói không chừng anh còn có thể từ cô ấy mà biết được vài tình huống về Tống Ngọc Mị, nếu Tống Ngọc Mị thật sự bị thương rất nặng, anh có thể trực tiếp đến thủ đô để xử lý chị ta.
Hạ Thiên nói xong thì ôm Kiều Tiểu Kiều trong lòng đặt lên ghế sa lông, sau đó hắn đứng lên:
- Vợ, anh đi tìm Ninh Khiết, có chuyện gì cứ điện thoại cho anh.
- Được, chồng, em biết rõ.
Kiều Tiểu Kiều lên tiếng.
Hạ Thiên nhanh chóng rời khỏi Kiều gia, sau đó hắn bắt taxi chạy đến nhà hàng Tây trên đường Giang Đông.