Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 886: Thuận tiện lừa chị ta




- Ủa, sao chị biết tên của thần tiên tỷ tỷ?



Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ninh Khiết.



- Thần tiên tỷ tỷ?



Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:



- Chị ấy là thần tiên sao?



- À, thần tiên tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ, cũng lợi hại như tiên, vì vậy tôi gọi chị ấy là thần tiên tỷ tỷ.



Hạ Thiên giải thích một câu, sau đó hắn tiếp tục truy vấn:



- Này, quỷ keo kiệt, chị còn chưa nói cho tôi biết làm sao biết tên của thần tiên tỷ tỷ?



- Sư phụ tôi, nghiêm khắc mà nói thì người đã từng là sư phụ của tôi đã nói như vậy.



Ninh Khiết tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu của nàng có chút mờ ảo:



- Tháng trước tôi đến Thanh Phong Sơn chính là phụng mệnh đi tìm Nguyệt Thanh Nhã, vì sư phụ cho rằng chị ta ở Thanh Phong Sơn. Nhưng tôi đến Thanh Phong Sơn mà cuối cùng chẳng có thu hoạch gì, sư phụ rất tức giận nên trục xuất tôi khỏi sư môn, bây giờ tôi vẫn như trước kia, vẫn là hai tay trắng.



- Thì ra chị coi người phụ nữ kia là sư phụ, hèn gì tôi phát hiện cơ thể của chị không có vấn đề.



Hạ Thiên ra vẻ bừng tỉnh:



- Tôi thấy người phụ nữ kia có bệnh thì phải, đầu óc có vấn đề sao? Thần tiên tỷ tỷ sẽ không ở địa phương trời ơi như Thanh Phong Sơn.



- Cậu biết sư phụ của tôi là ai sao?



Ninh Khiết có chút kinh ngạc.



- Tất nhiên tôi biết.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Tôi đã xem bệnh cho người phụ nữ kia một lần, lần trước đám vệ sĩ của chị cũng là vệ sĩ của người phụ nữ kia. Còn nữa, bây giờ chị và người phụ nữ kia có cùng một loại bệnh, quỷ keo kiệt, tôi phát hiện chị rất đáng thương, tôi vất vả lắm mới chữa hết bệnh cho chị, nbaay giờ chị lại sinh bệnh.



- Cậu nói tôi sinh bệnh sao?



Ninh Khiết chợt kinh hoàng:



- Nhưng tôi cảm thấy mình rất tốt.





- Tốt mới là lạ, chị sẽ chết.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Tôi hỏi chị, có phải bây giờ chị thường xuyên cảm thấy lạnh, còn thường xuyên nghĩ về đàn ông?



- Cậu mới nghĩ về đàn ông.



Ninh Khiết không khỏi đỏ mặt.



- Tôi chỉ nghĩ về phụ nữ, hơn nữa không nghĩ về chị.



Hạ Thiên bĩu môi:




- Chị có tin không, nếu không phải thấy chị đáng thương, tôi đã chẳng nói cho chị biết làm gì.



Ninh Khiết có chút trầm mặc, nàng không nói gì, chỉ chậm rãi đi về phía trước giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.



- Này, quỷ keo kiệt, chị còn có gì để nói nữa không, nếu không thì tôi đi.



Hạ Thiên đi được một lát thì mở miệng:



- Tuy tôi không keo kiệt như chị, nhưng chị không phải là vợ tôi, tôi cũng không mãi đi dạo phố cùng chị được.



- Hạ Thiên, thật ra tôi phải cảm tạ cậu, nhờ cậu mà tôi có một cuộc sống mới, cũng có được những kinh nghiệm chưa từng có.



Ninh Khiết cuối cùng cũng mở miệng, hình như có chút cảm khái:



- Mặt khác tôi còn muốn nói một lời xin lỗi với cậu, tôi biết rõ người từng là sư phụ của tôi là kẻ địch của cậu, tuy không phải là ý của tôi, nhưng tôi lại giúp cô ta đối phó với cậu. Tôi xin lỗi với tất cả, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là tôi không còn phải thực hiện những chuyện kia.



- À, không cần cảm ơn, tôi rất rộng lượng, không có gì thì tôi đi.



Hạ Thiên ra vẻ rất vội vã, hắn nói xong thì xoay người bỏ đi, nhưng đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Ninh Khiết:



- Này, quỷ keo kiệt, nếu chị cảm thấy thân thể phát lạnh và rất muốn tìm đàn ông, như vậy có thể đến tìm tôi, tôi sẽ chữa cho chị.



Lúc này Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết trả lời, hắn nhanh chóng biến mất.



Ninh Khiết nhìn về phía Hạ Thiên biến mất mà trong mắt có chút phức tạp, khoảnh khắc này nàng có chút áy náy, còn có chút bất đắc dĩ. Một lát sau nàng lấy điện thoại ra rồi bấm số:



- Sư phụ, là con. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -




Hạ Thiên vừa vào tòa nhà Hải Giang thì điện thoại đã vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, thì ra là Kiều Tiểu Kiều điện thoại đến, vì vậy hắn tranh thủ thời gian nhận máy.



- Vợ, có việc tìm anh sao?



Hạ Thiên nhanh chóng hỏi.



- Chồng, cậu còn đang dùng cơm sao?



Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.



- Không có, anh vừa đến tòa nhà Hải Giang, chuẩn bị đến thăm chị Hinh.



Hạ Thiên cũng không giấu diếm, Tôn Hinh Hinh thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn, hắn cảm thấy mình nên đi tìm nàng, cũng thuận tiện giúp nàng tẩy tủy.



- À, em có chút lo lắng, vì vậy mới điện thoại hỏi anh.



Kiều Tiểu Kiều giống như thở ra một hơi, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi:



- Ninh Khiết kia không nói gì chứ?



- Không có gì, quỷ keo kiệt muốn gạt anh, anh tiện tay gạt luôn chị ta.



Hạ Thiên cười hì hì nói:



- Quả nhiên chị ta còn chưa tìm được thần tiên tỷ tỷ, bây giờ muốn dựa vào anh để tìm tin tức mới, anh sẽ không cho chị ta biết.



- Vậy thì tốt rồi, em thật sự có chút lo lắng, sợ chị ta sẽ tìm được chị Nguyệt.




Kiều Tiểu Kiều yên tâm hơn khá nhiều:



- Chồng, vậy anh cứ đi tìm chị Hinh đi, em cũng chuẩn bị ngủ trưa.



- Được!



Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nhanh chóng đi vào tòa nhà Hải Giang.



Hạ Thiên nhanh chóng đi đến công ty Lam Thiên, hắn vừa vào cửa thì đụng mặt người quen, đó không phải là Tôn Hinh Hinh, là Khổng Mính.



- Ủa, Hạ Thiên à?



Khi thấy Hạ Thiên thì Khổng Mính rất kinh ngạc, sau đó nàng hô lớn:




- Này, Tôn Hinh Hinh, đàn ông nhà bạn đến rồi kìa.



- Khổng Mính, bạn hô loạn cái gì vậy?



Cửa phòng làm việc mở ra, một người đẹp trí thức cực kỳ quyến rũ bước ra, đúng là Tôn Hinh Hinh, nhưng nàng vừa mới dứt lời thì chợt ngẩn ngơ, vì nàng thấy Hạ Thiên.



- Hạ Thiên, cậu...Cậu đã quay lại?



Tôn Hinh Hinh nhanh chóng trở nên vui mừng, nàng tiến lên vài bước, cũng không quan tâm bên cạnh có nhiều người, nàng phóng vào trong lòng Hạ Thiên.



- Này, này, này, chú ý ảnh hưởng, trong đây có rất nhiều đồng bào nam chưa lập gia đình, các người khong được ân ái ở đây.



Khổng Mính ở bên cạnh hét loạn lên:



- Này Tôn Hinh Hinh, chiều nay cũng đừng đi làm nữa, người ta nói xa cách lâu ngày thắng tân hôn, các người tranh thủ thời gian về nhà thân mật, nếu không thì đến gần đây thuê phòng cũng được.



Tôn Hinh Hinh nghe được những lời trêu chọc của Khổng Mính mà gương mặt không khỏi đỏ hồng lên, nàng rời khỏi lòng Hạ Thiên, nàng khẽ nói:



- Hạ Thiên, cậu chờ tôi với, tôi vào lấy túi.



Tôn Hinh Hinh vào phòng làm việc, chưa đến một phút sau nàng đã đi ra, trên tay có một chiếc túi, sau đó nàng khoác tay Hạ Thiên rồi khẽ nói:



- Chúng ta đi thôi.



- Được.



Hạ Thiên rõ ràng cầu còn chưa được, hắn thuận tay ôm eo Tôn Hinh Hinh rời khỏi công ty.



Khổng Mính nhìn bóng lưng của hai người mà chợt ngẩn ngơ, một lúc lâu sau nàng mới lẩm bẩm:



- Tôi chỉ nói chơi mà thôi, hai người thật sự đi mướn phòng, có đáng giá keo sơn như vậy không?



Hạ Thiên vừa đi ra khỏi công ty lại đột nhiên quay đầu nói:



- Này, hôm nay các anh óc thể tạm thời nghĩ ngơi, không cần đi theo.



Đối tượng của Hạ Thiên tất nhiên là vệ sĩ của Tôn Hinh Hinh, khi nghe nói như vậy thì vài tên vệ sĩ nói:



- Vâng, Hạ tiên sinh.