Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 896: Cởi quần áo ra có thể thấy




Vân Thanh còn chưa kịp xoay người thì đã cảm giác được một hương vị quen thuộc truyền đến, mà đúng một khoảng thời gian thì một đôi tay từ phía sau đã vươn lên ôm lấy nàng, sau đó nhanh chóng đặt lên bộ vị cao ngất trước ngực nàng. Nãy giờ nàng đang ngồi trên bàn máy tính, nàng căn bản chưa kịp phản ứng, vì vậy mà bộ ngực kiêu ngạo của nàng đã bị đối phương chiếm giữ.



Một cảm giác quen thuộc bùng lên khắp toàn thân, thân thể mềm mại của Vân Thanh không khỏi run lên nhè nhẹ, sau đó nàng vội vàng đứng lên lách người ra.



Mãi đến lúc này Vân Thanh mới có cơ hội xoay người lại, sau đó nàng trừng mắt nhìn người đàn ông ở phía sau:



- Đừng hồ đồ, Tiểu Đông và Thuần Thuần đều đang ở trong nhà.



Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này chính là Hạ Thiên, cũng chỉ có hắn mới tiến vào lặng lẽ như vậy, nếu là người khác sẽ bị vệ sĩ ngăn cản từ ngay bên ngoài.



Hạ Thiên xuất hiện tuy rất đột ngột nhưng trong lòng Vân Thanh vẫn cảm thấy rất vui, vì nàng còn chưa điện thoại cho hắn, hắn đã chủ động đến đây, điều này chứng minh hắn quan tâm đến nàng. Nhưng trong lòng nàng cũng có chút tức giận, lưu manh này vẫn không đổi, đã lâu không gặp nhưng vừa thấy mặt đã chiếm tiện nghi của nàng, hơn nữa còn ra tay trước mặt hai đứa nhỏ, cũng không sợ đầu độc bọn trẻ.



- Anh rể!



Thạch Thuần dùng giọng ngọt ngào chào hỏi Hạ Thiên.



- Chú xấu xa, sao bây giờ chú mới đến?



Vân Tiểu Đông cũng nói:



- Mẹ rất nhớ chú.



- Hai đứa ra ngoài chơi.



Vân Thanh đỏ mặt, sau đó nàng đuổi hai cô bé ra, còn khóa luôn cửa phòng lại, nàng cũng không muốn để Hạ Thiên làm ra những chuyên mà trẻ em không được nhìn.



Vì vậy mà khi cửa phòng đóng chặt lại thì vòng eo của Vân Thanh đã bị xiết chặt, Hạ Thiên quả nhiên muốn làm chuyện nhi đồng không nên nhìn.



Hạ Thiên dùng một tay đặt lên cặp mông vểnh của Vân Thanh, tay kia chiếm lĩnh hai ngọn núi trước ngực nàng, hai cánh tay liên tục hoạt động thử nghiệm độ co dãn của hai bộ vị này.



Vân Thanh không từ chối, dù hơn một tháng không gặp nhưng thân thể của nàng vẫn không bài xích lại sự vuốt ve của đối phương, vẫn là như trước kia. Nàng khẽ ôm cổ Hạ Thiên, sua đó khẽ nói:





- Cậu về khi nào?



- Sáng hôm qua.



Hạ Thiên thành thật trả lời, động tác tay vẫn không ngừng. Hơn một tháng không gặp mà những bộ vị nào đó của Vân Thanh có vẻ phổng phao lên, tính đàn hồi cũng mạnh hơn.



- Sao bây giờ cậu mới đến tìm tôi?



Vân Thanh lại hỏi:




- Cậu cũng không điện thoại cho tôi, nếu là lúc bình thường thì bây giờ tôi sẽ không có ở nhà.



- Chị Vân Thanh, vì vậy mới nói chúng ta tâm hữu linh tê, chị nghĩ đến tôi, tôi lập tức biết chị ở đâu, sau đó tôi đến ngay.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Vân Thanh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không phải là ngốc, vì vậy nàng không tin những lời này của hắn.



- Chị Vân Thanh, ánh mắt của chị thật sự rất đẹp.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Những chỗ khác của tôi không đẹp sao?



Vân Thanh tức giận nói.



- Những chỗ khác có đẹp hay không, phải cởi quần áo ra mới biết được.



Hạ Thiên nghiêm trang nói, hắn vừa nói vừa nhanh chóng cởi quần áo của Vân Thanh.




- Đừng làm rộn, giữa ban ngày...Ư...



Vân Thanh định kháng cự nhưng cặp môi đã bị Hạ Thiên chặn lại, quần áo cũng nhanh chóng bị lột sạch. Sau đó hắn giống như một đứa bé, liều mạng mút một vị trí nào đó, hình như rất đói.



Một lát sau cuối cùng Hạ Thiên cũng ăn no, sau đó hắn bắt đầu vận động, đầu tiên là chậm rãi đi bộ, sau đó chạy chậm, tốc độ dần đẩy mạnh, mãi đến cuối cùng là chạy nước rút.



Điện thoại của Vân Thanh chợt vang lên làm rối loạn tiết tấu nước rút của Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó hắn lại khôi phục như thường, lại dùng tốc độ cực nhanh phóng đến giới hạn. Cũng may Vân Thanh cũng là người được học võ công, nàng dùng môt tay chống lấy thành giường nghênh đón Hạ Thiên chạy nước rút, tay kia còn có thể cầm điện thoại nhìn qua. Nàng phát hiện người gọi đến là Viên Thế Tài, vì vậy mà không quan tâm, nàng trực tiếp ném điện thoại sang một bên, trong miệng không tự chủ được phát ra tiếng rên cao vút...



Chuông điện thoại liên tục vang lên, chuông điện thoại của Vân Thanh chính là một bản dương cầm hòa âm, dưới âm thanh như vậy thì Hạ Thiên chạy nước rút, âm thanh trong miệng Vân Thanh phát ra cũng đứt quảng, âm thanh hòa vào âm nhạc tạo thành một bản nhạc cực kỳ quỷ dị và quyến rũ.



Bản nhạc này được phát đi rất lâu, cuối cùng khi chấm dứt thì Vân Thanh nằm lỳ trên giường, da thịt tuyết trắng đỏ hồng, gương mặt đỏ bừng bừng.



- Chị Vân Thanh, quả nhiên tất cả bộ vị trên người chị đều đẹp.



Hạ Thiên lúc này cười hì hì nói một câu.



Vân Thanh cuối cùng cũng lật người, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này làm chuyện xấu trên người nàng còn tìm lý do, trên người nàng có đẹp hay không, chẳng lẽ hắn còn chưa được xem? Khi ở huyện Mộc Dương thì không biết nàng đã bị hắn cởi ra không biết bao nhiêu lần.



Chuông điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên có chút bất mãn:




- Là thằng ngu nào mà liên tục gọi đến vậy?



Vân Thanh lấy điện thoại ra xem, nàng có chút phiền muộn, vì sao lại là Viên Thế Tài kia? Người này còn chưa biết dừng lại sao?



- Thôi được, để tôi nhận điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Vân Thanh suy nghĩ rồi quyết định nhận điện thoại, nếu cứ để như vậy thì phiền phức.



Vân Thanh đổi một tư thế nằm trên người Hạ Thiên, sau đó nàng nhận điện thoại.




- Vân tiểu thư sao? Tôi là Viên Thế Tài.



Đầu dây bên kia tất nhiên là Viên Thế Tài:



- Không quấy rầy cô đấy chứ?



- Viên tiên sinh, có chuyện gì không?



Vân Thanh trực tiếp hỏi, thầm nghĩ đúng là hắn quấy rầy nàng.



- Là thế này, trước đó tôi không phải đã nói, bạn của tôi giới thiệu cô cho tôi sao? Tôi có bạn trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tôi nghe nói chị hình như có một người thân gặp phiền toái, phải không?



Viên Thế Tài dùng giọng không nhanh không chậm nói.



Vân Thanh thầm mỉm cười, sau đó nàng hỏi:



- Đúng là có chuyện này, không biết Viên Thế Tài muốn gì?



- À, thật ra cũng không có gì, nhưng tôi có biện pháp giúp Vân tiểu thư giải quyết chuyện này, chẳng biết Vân tiểu thư có hứng thú không?



Viên Thế Tài cuối cùng cũng nói đến chính đề.



Vân Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó nàng không nhịn được hỏi một câu:



- Xin hỏi Viên tiên sinh có biện pháp gì?



- Vân tiểu thư, chuyện này nói trong điện thoại cũng không tiện, nếu không cô đến đây một chuyến, tôi và người bạn làm trong ủy ban kỷ luật đang ngồi ở quán trà trên đường Giang Đông, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện.



Viên Thế Tài trả lời.