Không thể trách cô có suy nghĩ như vậy được, bởi vì trong nội dung quyển sách mà cô đọc, chứ chưa từng đề cập tới tài năng cá nhân của Mục Liễn. Truyện chỉ xoay quanh nam nữ chính, còn Mục Liễn thì không, thêm chuyện hắn tin mình là yêu tinh thật, làm Lâm Huệ hơi nghi ngờ tài năng của hắn. Cho nên lúc bắt đầu thi đấu, cô không hề có hy vọng gì với hắn cả.
Thấy Mục Kiêu phóng ngựa tới, bắn trúng gần hết các cành liễu, Lâm Huệ cảm thấy đợi tới lượt Mục Liễn, không biết các quan viên kia sẽ chê cười thế nào nữa.
Bày đặt đi so tài với người ta, tức chết đi được!
Mục Bảo Châu bên cạnh cũng nói: “Mẫu hậu, ngũ ca thật lợi hại, có phải được hạng nhất rồi không?”
“Khó nói, còn các võ tướng nữa mà. Con xem cho kỹ đi, chớ nóng vội phán ai nhất nhì, sự đời khó lường lắm” Hoàng hậu nói.
Những người tham gia bắn liễu hầu hết đều là võ tướng trẻ tuổi hoặc con cháu thế gia huân quý, nếu có biểu hiện xuất sắc, thì phần thưởng sẽ được hoàng thượng khen ngợi, có thể còn được đề bạt thăng quan, cho nên ai cũng xuất toàn bộ bản lĩnh. Mục Liễn không ngoại lệ, hắn ta tiến bộ hơn năm ngoái để trật một cành liễu.
Đối với các hoàng tử không có kinh nghiệm ra sa trường mà nói, thì đó đã là thành tích vô cùng cao, hoàng đế thầm gật đầu.
Còn Mục Bái Mục Duệ thì bắn trật không ít, tầm mười cành, nhưng do hai người họ còn nhỏ, chỉ mới mười bốn, lực tay chưa đủ mạnh.
Các quan viên vừa xem vừa nhỏ giọng nghị luận, võ tướng cũng rất quan tâm màn tỉ thí giữa các hoàng tử, đến khi Mục Liễn ra sân, họ càng hứng thú hơn. Do Mục Liễn chưa bao giờ tham gia thi bắn liễu, cho nên rất nhiều quan viên đoán hắn sẽ rất thảm hại, đến lúc đó bọn họ phải phản ứng sao đây? Người ta là Ung vương đó, không thể cười lớn được, coi như nể mặt hoàng thượng, vẫn nên cô vũ thì hơn.
Hứa Ngọc Lâm trên Vọng Nguyệt lâu cũng không kiềm lòng được mà nhếch miệng cười. Tứ đệ này thật ngu ngốc, lại đi thi bắn liễu, không có bản lĩnh thì ở yên mà xem đi. Phu quân nàng ta cũng biết bắn tên, nhưng không giỏi nên chẳng thèm tham gia.
Nàng ta sẽ chờ để xem trò cười.
Hoàng môn lại lần lượt cắm nhành liễu lại, Lâm Huệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mục Liễn, sau đó thở dài.
Loading...
Kết quả, không ngờ hắn đột ngột thúc vào bụng ngựa tiến lên phía trước, đời thời lấy cung cài tên, sau đó bắn một lần ba mũi.
Vút vút vút, tất cả các cành liễu đều bị ngã.
Cả sân ai cũng kinh ngạc, trên Vọng Nguyệt lâu cũng vậy, Trịnh Tâm Lan nói: “Ôi ôi, tứ đệ biết bắn tên kìa, đệ ấy học bao giờ ấu nhỉ, ta không hề biết đấy.”
Lâm Huệ cũng vậy, thấy Mục Liễn bắn ba mũi tên, tiếp theo lại lần lượt bắn mười mũi nữa. Sau đó, cô nghi ngờ người đàn ông này cũng xuyên không đến, có thể ẩn trong vẻ ngoài kia hoàn toàn không phải là linh hồn Mục Liễn.
Cuối cùng, Mục Liễn chỉ trật bốn cành liễu.
Binh bộ thượng tư Trần đại nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hoàng thượng, chúc mừng chúc mừng, bốn nhi tử của ngài đều có phong phạm của đại tướng.”
Ông biết bản lĩnh của Mục Kiêu, nhưng không ngờ tứ nhi tử cũng không tệ, chỉ thua Mục Kiêu chút ít.
Vì vậy, khi hoàng đế khen ngợi hai nhi tử, tới phiên Mục Liễn càng tỏ ra vui vẻ yêu thích. Điều này làm Mục Kiêu vô cùng bực tức, dù đạt được hạng nhất, hắn ta vốn muốn làm Mục Liễn mất mặt, kết quả hắn lại biết bắn cung, còn có kỹ thuật không thua gì võ tướng.
Cũng thật lạ, hắn học bao giờ vậy nhỉ? Đã có bản lĩnh này, sao trước đây lại không tham gia? Hôm nay nếu hắn ta không đề nghị, có phải Mục Liễn vẫn che giấu tài năng không? Mục Kiêu vô cùng nghi hoặc.
Hoàng đế cứ tùy tiện ban thưởng cho Mục Liễn đi, lại còn đặc biệt nói: “Liễn nhi, con nên sớm tham gia bắn liễu mới phải!”
“Phụ hoàng không kêu nhi tử mà.”
Hoàng đế sửng sốt, rồi bỗng nở nụ cười. Đứa con này từ nhỏ đã sống khép kín, thích chơi một mình trong sân, không thân thiết với các huynh đệ, cho nên bọn họ ra ngoài săn bắn chưa bao giờ rủ Mục Liễn. Ông cũng cho rằng hắn không thích.
Thì ra Mục Liễn đã tự tập luyện riêng.
Hoàng đế dở khóc dở cười: “Thằng bé này, trẫm không gọi, thì con không biết chủ động sao? Con muốn trẫm thưởng cho cái gì?”
Mục Liễn nói: “Phụ hoàng đã thưởng quá nhiều rồi, hơn nữa, nhi thần cũng không thích bắn cung lắm.”
“Vậy vì sao hôm nay lại tham gia?” hoàng đế thắc mắc.
Chính Mục Liễn cũng không rõ lắm, không biết vì sao, khi Mục Kiêu đưa ra đề nghị này, trong lòng hắn lại nóng lòng muốn thử, như thể hắn nhất định phải đồng ý.
Mục Liễn nhíu mày.
Hd thấy có vẻ như chính hắn cũng không rõ, ngược lại, trong đầu ông lại bỗng có một ý nghĩ, làm ông không nhịn được mà bật cười.
Mục Kiêu thấy vậy, vẻ mặt liền sa sầm, nói nhỏ với Mục Dực, “Ca ca, xem ra tứ ca chẳng phải người đơn giản đâu.”
Không phải chỉ biết bắn tên thôi sao, có làm cái gì đâu? Hoàng tử bọn họ lại không cần ra sa trường, học võ chỉ để dệt hoa trên gấm, không biết cũng chả ảnh hưởng gì, cho nên Mục Dực cũng chẳng có hứng tham gia bắn liễu.
Mục Dực vỗ vai đệ đệ: “Đệ chớ trông gà hóa cuốc. Hôm nay đệ được hạng nhất, lát nữa chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng đệ.”
“Có cái gì đáng ăn mừng đâu.” Mục Kiêu cụt hứng, nếu biết trước thế này, hắn ta đã không nhắc tới Mục Liễn, không cho hắn cơ hội thể hiện, thì giờ đã không có cảm giác như bị Mục Liễn lợi dụng rồi.
Hắn ta phất tay áo bỏ đi.
Mục Dực lắc đầu. Ngũ đệ này vẫn còn thiếu kiên nhẫn quá, phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Lúc này, các nữ quyến trên Vọng Nguyệt lâu cũng đều đang nhìn xuống.
Trịnh Tâm Lan kéo tay Lâm Huệ, cười tủm tỉm nói: “Tứ đệ đúng là chân nhân bất lộ tướng, thì ra còn có bản lĩnh này. Có dịp ta phải bảo tướng công mời tứ đệ tới Chỉ dẫn chàng mới được, chàng chẳng biết cung tiễn gì cả.”
Hứa Ngọc Lâm nghe mà trề môi, Trịnh Tâm Lan này thật biết cách lôi kéo mà.
Lâm Huệ vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Chỉ dẫn cái gì chứ, ta thấy chắc chàng ấy may mắn thôi.”
“Loại thi thố bằng thực lực này, sao có thể nói là may mắn được?”
Được rồi, có thể là do cô có thành kiến đi. Lâm Huệ nghĩ thầm, cô phải cẩn thận tìm hiểu lại Mục Liễn này mới được.
Hắn làm việc gì cũng ngoài dự liệu của cô, làm cô mở rộng tầm mắt hết lần này đến lần khác, vậy rốt cuộc đâu mới thật sự là con người hắn đây?
Đến khi ngồi trên xe ngựa, cô vẫn nghĩ về chuyện này.
Đột nhiên, màn xe bị xốc lên, Mục Liễn đi vào.
Hắn đã thay kỵ phục ra, mặc một bộ xuân bào trắng thêu bạch lộc cỏ hoa.
Không oai phong anh khí như khi ngồi trên lưng ngựa bắn cung nữa, lại trở về dáng vẻ tuấn tú văn nhã. Lâm Huệ nói với hắn: “Bây giờ đi xem thuyền rồng phải không?”
“Ừ, mọi người đến đủ cả rồi.”
Bên ngoài bỗng ồn ào náo nhiệt, tiếng trống nhạc vang lên.
Trước đây khi đọc sách truyện, cô luôn hiếu kỳ về chuyện xuất hành của hoàng đế, hôm nay nghe âm thanh từ đội nhạc, cô mới biết thì ra thật sự phô trương như thế, hoàn toàn… đinh tai nhức óc, còn vang dội hơn tiếng pháo nhà nhà đốt vào tết âm lịch nữa.
Hai người nhất thời im lặng.
Xe ngựa đi trên đường, vì bên người thoáng đãng, cho nên đội ngũ dần giãn ra, tiếng nhạc cũng nhỏ hơn.
Lâm Huệ trầm tư nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mục Liễn nhìn sườn mặt nàng mà nhíu mày. Sao nàng lại không nói gì về chuyện bắn cung thế? Lẽ nào trên Vọng Nguyệt lâu, nàng không thấy gì cả sao?
“Vừa rồi ta…” Hắn mở lời.
Lâm Huệ nhìn sang.
“Bản vương bắn trúng hai mươi sáu cành liễu.”
Giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng Lâm Huệ nghe ra ý khoe khoang. Cô nói: “Nếu ta không bị mất pháp lực, thì đừng nói bắn tên, thổi một hơi thôi thì mấy cành liễu đó cũng bay sạch.”
Mục Liễn: …