Hồ Lô Yêu Phi

Chương 5: Dán Bùa




Trong phòng im lặng đến quỷ dị.

Đối mặt với người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đại não Lâm Huệ ngừng hoạt động một lúc, sau đó mới bật ngồi dậy, trầm giọng hỏi: “Điện hạ, chàng tới đây làm gì vậy?”

Giọng điệu không không khỏi mang theo sự chấp vấn.

Mục Liễn nhìn vào mắt Lâm Huệ, chỉ thấy mắt nàng đen như mực, sâu như hồ, lại tĩnh lặng như nước. Hắn hiếm khi cảm thấy lúng túng. Nhưng dù sao cũng là hoàng tử, dù bị bắt tại trận hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh, thản nhiên đứng dậy.

Thấy thái độ hắn kì lạ, Lâm Huệ vô thích kiểm tra lại cơ thể mình, sau đó nhanh chóng phát hiện vật lạ ở cổ tay mình – một lá bùa màu vàng.

Kiểu bùa này cô từng thấy trong phim, có vẻ là loại mà đạo sĩ thường dùng để trừ yêu. Lâm Huệ cầm lấy lá bùa kiểm trả tỉ mỉ rồi đột nhiên bật cười.

Tiếng cười của nàng làm hai má Mục Liễn hơi đỏ lên.

Cái gọi là nước đổ khó hốt chính là tình huống này. Nếu biết trước sẽ thế này, hắn đã không nghe theo chủ ý ngu ngốc của Hứa Vô Phi rồi.

Lâm Huệ giơ lá bùa lên: “Điện hạ nghi ngờ ta là yêu tinh sao?”

Cô là người xuyên sách, chắc chắn không phải yêu ma, cho nên hỏi rất tự tin.

Bây giờ Mục Liễn muốn chối cũng không được, bèn bình thản đáp: “Đúng.”

Lâm Huệ lại bật cười. Cô đã từng đọc rất nhiều truyện, nhưng chưa bao giờ thấy người xuyên không bị dán bùa, cùng lắm chỉ những người xung quanh chỉ thấy người nọ tính tình hơi thay đổi, ai lại đi nghĩ tới chuyện yêu ma? Đầu óc của Ung vương này có phải bị hỏng không? Còn đêm hôm khuya khoắt đích thân kiểm chứng.

“Tại sao điện dại lại cảm thấy ta là yêu vậy?”

Mục Liễn không đáp, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lá bùa. Nó vẫn bị Lâm Huệ nắm trong tay, không hề tan biến.

Thấy hắn từ chối trả lời vấn đề này, Lâm Huệ cũng không ép hỏi nữa. Nhưng theo lý, dù hành vi khác thường của cô khiến người khác hoài nghi, thì người đó cũng không nên là Mục Liễn mới phải, vì hắn hoàn toàn không để ý tới cô mà.

Lâm Huệ ngắm nghía lá bùa: “Điện hạ, bị cái này dán lên người sẽ biến về nguyên hình sao?”

“Không, lá bùa chỉ tan biến thôi.”
Loading...

“Vậy sao nó chưa tan biến, vậy tức là ta không phải yêu, đúng không?” Nàng nhìn Mục Liễn.

Mục Liễn vô cảm, hồi lâu mới đáp: “Cũng có thể do đạo hành của nàng quá cao thâm.”

Nghe thế, Lâm Huệ phì cười, không ngờ Mục Liễn lại hài hước như vậy.

Trong sách, hắn xuất hiện không nhiều, ý nghĩa tồn tại chỉ là để giày vò nguyên chủ, làm lòng đố kỵ của nguyên chủ với nữ chính lớn hơn, cuối cùng trở thành một nhân vật phản diện ác độc không từ thủ đoạn nào. Ấn tượng của hắn trong lòng người khác chỉ là một người nhất quyết không động phòng cùng nguyên chủ.

Một người như thế tại sao lại dán bùa vào nàng chứ?

Lâm Huệ nghĩ ngợi rồi nói: “Điện hạ không muốn đáp cũng được thôi. Có điều ta hy vọng, lần tới khi điện hạ dán cái gì lên người ta thì có thể báo cho ta biết trước, và đừng dán vào lúc nửa đêm. Tối thế này rồi, điện hạ cũng nhìn không rõ được, mà có thể còn làm người khác giật mình nữa ấy.”

Nàng là yêu tinh gì vậy? Mục Liễn thầm nghĩ, nếu thật sự lời nàng, thì hẳn Hứa Vô Phi không phải là đối thủ của nàng rồi.

Lâm Huệ thấy hắn hơi ngạc nhiên thì nghiêm mặt nói: “Thật ra ta thật không đúng. Nghĩ kỹ lại, mối hôn sự này là do bệ hạ ngự ban, nếu điện hạ đã không hài lòng, vậy ta cũng không muốn miễn cưỡng điện hạ nữa.”

Mục Liễn ngẩn ra, im lặng nhìn nàng.

Trong bóng đêm, ánh mắt hắn sáng ngời như ngọc.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nàng ngủ đi.”

Hắn nói xong thì đi ngay. Lâm Huệ nhìn theo mà nghĩ thầm, vậy cuối cùng hắn tin hay không nhỉ? Nhưng lý do này đã là lý do hợp lý nhất rồi, bằng không cô biết giải thích thế nào về sự thay đổi của nguyên chủ đây? Có điều dù hắn không tin thì cũng đành chịu thôi, cô không thể hành sự theo tác phong của nguyên chủ được.

Cô cũng không phải đến để chạy theo nội dung của truyện.

Lâm Huệ kẹp lá bùa vào giữa quyển sách rồi cao giọng gọi: “Quế Tâm.”

Quế Tâm vội đi đến: “Vượng phi có gì căn dặn ạ.”

Tốc độ của nha đầu này thoạt nhìn như đã tỉnh nãy giờ. Lâm Huệ hỏi: “Vừa rồi điện hạ tới, em có biết không?”

“Dạ, điện hạ nói muốn lấy đồ nên bảo nô tỳ đừng làm ồn đến vương phi, cho nên nô tỳ không gọi người.” Quế Tâm cúi thấp đầu.

Thì ra là viện cớ như thế, Lâm Huệ nghiêm túc dặn: “Lần tới điện hạ có đến, thì dù điện hạ có nói gì, em cũng phải đánh thức ta đấy.” Cô thật sự không thích bị dán bùa chú trong lúc ngủ.

“Dạ, vương phi.” Quế Tâm đáp.

Lâm Huệ lại nằm xuống ngủ.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Phương ma ma. Buổi sáng lúc Lâm Huệ rửa mặt, bà ta vui mừng hớn hở nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Huệ có cảm giác bị người khác dùng ánh mắt rội rửa, bèn nhìn sang: “Bà nhìn gì vậy?”

“Vương phi à, nô tỳ nghe nói đêm qua điện hạ đến đây phải không?”

Thượng phòng có rất nhiều nha hoàn, chắc có tay mắt của Phương ma ma, Lâm Huệ thản nhiên đáp: “Không rõ nữa, ta vừa tỉnh thì điện hạ đã đi.”

Phương ma ma cười hì hì: “Thế ạ? Nhưng trong phòng này có đồ gì của điện hạ đâu, mà có thì sáng lấy cũng được mà. Theo nô tỳ thấy, chắc điện hạ lén sáng đây thăm vương phi, có điều điện hạ nội tâm nên không nói rõ ra, muốn vương phi chủ động giữ lại thôi.”

Lâm Huệ thật muốn cười.

Nếu Phương ma ma biết Mục Liễn đến đây làm gì thì nhấy định bà ta sẽ được mở rộng tầm mắt, cực kỳ rộng.

Thấy chủ tử không ừ hử gì, Phương ma ma nói: “Vương phi đừng thoái lòng nản chí. Người nghĩ lại xem, trước đó điện có đến lần nào đâu. Bây giờ chủ động đến, thì hẳn ngài ấy đã hơi động lòng rồi.”

Động lòng thì nửa đêm sẽ đến đây sao? Hắn muốn kiểm tra xem cô có phải là yêu tinh không thì có.

Lâm Huệ thản nhiên nói: “Ma ma đừng nói nữa, chừng nào điện hạ đến nữa thì tình tiếp, dù sao ta cũng sẽ không quấy rầy điện hạ.”

Hai người này sao lại bướng bỉnh như vậy?!!!

Phương ma ma cực kỳ đau đầu.

Ăn sáng xong, Lâm Huệ bèn tính thử xem nguyên chủ mang theo bao nhiêu người đến khi xuất giá, ở ngoại viện có một số người có võ, đúng lúc có thể phái họ cùng đến Tuyết Châu với Bùi Cảnh.

Có điều còn chưa kịp bàn chuyện với Bùi Cảnh, thì trong cung đã mời vợ chồng Ung vương họ vào, nói là hoàng hậu nương nương muốn náo nhiệt một chút.

Hoàng hậu này họ Lữ, cũng là một người đáng thương, con trai bà vốn đã được lập làm thái tử, kết quả năm mười lăm tuổi lại chết trẻ vì mắc bệnh nặng, thế nên mấy năm qua vị trí thái tử vẫn bỏ ngỏ. Bây giờ hoàng thượng chỉ có thể chọn con cái của một trong các phi tử để lập làm trữ quân, nhưng chẳng biết tại sao ông lại trì hoãn chưa lập, còn khiến cho các triều thần thầm bất mãn trong lòng. Có điều thế lực của hoàng thượng rất lớn, cho nên chẳng có ai dám lên tiếng hối thúc.

Bởi thế, giữa bảy vị hoàng tử bắt đầu có trận chiến ngầm, không ngừng phân tranh, còn Lữ hoàng hậu không con chỉ việc xem hổ khác mẹ cùng cha đấu đá với nhau.

“Vương phi chuẩn bị để cùng điện hạ vào cung đi ạ.” Phương ma ma thúc giục.

Chuyện này cô đã lường trước được, không thể từ chối lời mời vào cung. Lâm Huệ thay đồ trang điểm một lúc, sau đó ra cửa thùy hoa ngồi lên xe ngựa.

Cô đỡ tay Khương Hoàng, khi vào trong xe thì đã thấy Mục Liễn ngồi đó.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, mặt mày hắn trông càng trắng nõn, hệt như món đồ xứ bóng loáng tinh tế, đôi mắt mắt nâu nhạt trầm tĩnh thản nhiên.

Cô dịch qua ngồi xuống sát bên cửa sổ.

Khoảng trống giữa hai người đủ để một người nữa ngồi vào.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi xe ngựa, so với lần trước, cô ngồi cách Mục Liễn rất xa, thế mà hương thơm trên người cô vẫn vờn quanh chóp mũi hắn. Nếu bình thường thì chẳng có chuyện gì, nhưng lần này thì khác.. nhớ tới giấc mơ đêm qua, Mục Liễn không khỏi cau mày.

Không biết có phải do tối qua đi dán bùa nàng không, mà hắn mơ càng kì lạ hơn. Trong mơ, nàng nói với hắn rằng, nàng phải về thế giới của nàng, bảo hắn hãy để nàng đi đi.

Dường như hắn còn nhốt nàng trong một sơn động dán đầu bùa chú…

Lẽ nào Lâm Huệ thật sự là yêu tinh? Mục Liễn nghĩ thầm, nếu giấc mơ này cũng thành sự thật, thì thật hơi hoang đường, nàng mà là yêu tinh thì mình giữ nàng lại làm gì chứ? Giao cho Hứa Vô Phi là đơn giản nhất rồi. Không phải cả đời tên kia còn chưa được thấy yêu tinh sao, đúng lúc mang nàng đến Thanh Vân quan là được

Có điều, Hứa Vô Phi có thể hàng phục nàng được không nhỉ? Mục Liễn bày tỏ vô cùng hoài nghi.

Không lâu sau, xe ngựa dừng ở trước cửa cung.

Sau khi hai người xuống xe thì đi đến Ngự Hoa Viên.

Mục Liễn lẳng lặng nhìn thoáng qua, thấy cô gái bên cạnh mắt nhìn thẳng, sống lưng cũng thẳng tăm tắp. Nhớ tới mấy câu gì mà “nghĩ kỹ rồi, không miễn cưỡng nữa” của nàng, hắn không khỏi cong cong môi.

Không thể dễ dàng tin lời yêu tin này được.

Vì có kí ức của nguyên chủ, Lâm Huệ cũng không mấy bỡ ngỡ trước hoàng cung, chỉ cảm thấy nói này quá lớn, vậy mà còn bị nha hoàn dìu, chỉ có thể đi chầm chậm rề rà, thật sự mệt mỏi. Quãng đường vốn chỉ mất mấy phút mà phải đi gần một tiếng mới xong. Khi đến Ngự Hoa Viên, trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

Lâm Huệ lấy khăn tay ra lau, vừa định bước đến thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, thì bỗng nghe phía sau có người gọi: “Tứ ca, tứ tẩu.”

Cô quay đầu lại thì thấy đó là một thanh niên trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, mặc xuân bào xanh đậm thêu cuộn mây, đeo thắt lưng, trông eo hắn ta có vẻ rất gầy.

Vừa chạm phải ánh mắt hắn ta, trong lòng Lâm Huệ lập tức giật nảy lên. Nếu cô nhớ không nhầm, thì hắn ta là ngũ hoàng tử Mục Kiêu, cũng chính là người sau này dang díu với nguyên chủ. Cô tỏ ra thản nhiên, nghe Mục Liễn gọi một tiếng ngũ đệ, cô cũng gọi theo.

Hôm nay Lâm Huệ búi tóc cao, cài trâm ngọc, mặc váy lụa mỏng xanh mạ, khoác áo đối khâm tơ tầm, gương mặt trắng mịn như cánh hoa đào sau cơn mưa, xinh đẹp động lòng người.

Thật tiếc cho một mỹ nhân. Ánh mắt Mục Kiêu đảo quanh gương mặt nàng rồi cười như không cười, hỏi: “Hoàng tẩu, nghe nói mấy ngày trước tẩu ngã bệnh, phải mời thái ý… mới thành thân chưa lâu đã bệnh, tứ ca ta ức hiếp tẩu à? Nếu vậy tẩu nhớ nói mẫu hậu, mẫu hậu sẽ làm chủ cho tẩu.”

Nói như đang đùa giỡn, nhưng Mục Kiêu này là đệ đệ của Đoan thân vương, từ xưa đến nay không hợp với Mục Liễn, nói vậy không phải đang khích bác ly gián sao?

Lâm Huệ cười đáp: “Đa tạ ngũ đệ quan tâm, có điều tính tình điện hạ thế nào đệ còn không biết sao?! Sao chàng có thể ức hiếp ai được, có chăng chỉ hơi kiệm lời thôi, nhưng như vậy vẫn đỡ hơn người ồn ào lắm chuyện nhiều.”

Mặt mày Mục Kiêu sượng lại.

Sao hắn ta cảm thấy như bị nói xiên nói xỏ vậy?

Hắn ta đang nói giúp nàng mà. Đừng tưởng hắn ta không biết, Mục Liễn thậm chí còn chưa viên phòng với nàng kìa. Sau ngày tân hôn, Phương ma ma đã vội vào cung bẩm báo, hắn ta nghe mấy tên thái giám tám, nguyên khăn vẫn trắng tinh. Mà phải thôi, tứ ca hắn ta vốn dĩ không bình thường, trong có hoàng tử nào mười bảy mười tám tuổi rồi mà không có người phục vụ, chỉ có Mục Liễn là không chạm vào ai.

Vậy mà Lâm Huệ còn đứng về phía Mục Liễn? chẳng lẽ nàng đang ngậm bồ hòn làm ngọt, chứ lấy phải một trượng phu không chịu chạm vào mình thì còn nghĩa lý gì nữa?

Hắn nhếch mày: “Xem ra hoàng tẩu thích thanh tĩnh…”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta đừng nói nhiều, như tứ ca người vậy rất tốt.” Lâm Huệ thản nhiên: “Đi thôi, phụ hoàng mậu hậu đang chờ đấy.”

Mục Kiêu câm nín, tứ ca hắn ta tốt đến vậy sao?

Mục Liễn thì thầm nghĩ, yêu tinh này lại nói tinh tinh gì nữa vậy?