Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 22




Tần Liễm đáp ứng còn thoải mái hơn tưởng tượng của ta một chút, mà hành động sau khi hắn đồng ý cũng thoải mái hơn tưởng tượng của ta một chút. Ngày hôm sau hạ triều xong, Tần Liễm ngồi với ta trong ngự hoa viên, uống trà nóng ăn điểm tâm chờ Tần Sở đến.

Ta để A Tịch chiết cho ta một cành hoa mai cầm trong tay thưởng thức, Tần Liễm ở một bên chậm rãi lắc nước trà, uống một hớp rồi đặt trên bàn đá nhỏ, một lát sau lại bưng lên uống một ngụm nữa.

Lần trước sau khi Tần Liễm đăng cơ, Tần Húc Tần Vũ Tần Sở đều ở lại kinh thành. Vài ngày trước Tần Húc lấy cớ sủng thiếp ở đất phong bệnh nặng mà thỉnh cầu rời kinh lao tới đất phong, chưa được chuẩn tấu. Lại qua hai ngày, bởi vì sủng thiếp chưa nhìn thấy phu quân mình vốn tâm tâm niệm niệm, không thể gắng gượng nổi mà trừng mắt chết bệnh trên giường, Tần Húc đau xót, thỉnh cầu trên triều chạy tới đất phong lần nữa, hơn nữa có hai đại thần giúp đỡ, Tần Liễm không có lý do kiên định để giữa lại, rốt cuộc cũng chuẩn tấu.

Tuyết ở ngự hoa viên còn chưa tan hết, cung nữ còn thở ra khí lạnh đầy hiu quạnh. Ta có phần không kiên nhẫn, rốt cuộc thấy cách đó không xa thị quan khom lưng dẫn Tần Sở băng qua bụi cây và một cây cầu nhỏ chậm rãi bước tới. Cái bộ triều phục viền lông chồn đen kịt rập theo một khuôn mặc trên người của hắn, không ngờ cũng rất có vài phần phong thái.

Ta nhìn hắn, lại nhìn A Tịch, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

A Tịch dung mạo hơn người, trí tuệ hơn người, thân thủ càng hơn người. Từ lúc Phụ hoàng biết được ta còn có thể sống quá hai mươi tuổi, A Tịch đã che chở ta, tính ra nay đã hơn mười năm. A Tịch ngày xưa gầy yếu như cây mía nay đã trưởng thành như băng tuyết sừng sững nguy nga, ta từng tận mắt chứng kiến nàng luyện võ bước chân nhanh như gió mạnh, từng thấy tận mắt nàng quyết đoán mạnh mẽ lấy một địch mười, cũng từng thấy nàng và Tô Khải so chiêu dũng khí không kém chút nào. Ta vẫn cảm thấy một cô gái xuất sắc như vậy từ nhỏ nên được người ta che chở, dù cho không thể gả cho quan to quý nhân thì cũng nên gả cho một người tốt tính cách trung hậu gia cảnh giàu có. Nhưng thân phận thật sự của nàng lại là thị vệ.

Đã là thị vệ bên người Công chúa thì nhất định sẽ thấy máu. Ta không biết lần đầu tiên nàng giết người sẽ có cảm giác gì, nhưng nàng từng trả lời một câu hỏi của ta thế này: “Ngoại trừ Công chúa, tính mạng những người khác đều là rơm rác. Tính mạng nô tì cũng là rơm rác. Trong mắt nô tì chỉ có một mình Công chúa thì giết người cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.”

A Tịch từng bởi vì không tận sức bảo vệ ta mà bị Tô Khải ra lệnh cưỡng chế quỳ ở trong tuyết một đêm. Lúc ấy ta cầu tình với Tô Khải, Tô Khải chậm rãi gõ lên bàn nói: “Ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu A Tịch là thị vệ của ta thì giờ phút này đã tàn phế.”

“Ca là ca, ta là ta. A Tịch là thị vệ của ta, ta có quyền lợi tự mình giải quyết nàng.”

Tô Khải liếc ta, ra vẻ trẻ con không thể dạy: “Ta đây cũng là vì tốt cho muội.”

“Nhưng mà thấy nàng quỳ ở đó ta rất khó chịu.”

Tô Khải cười: “Tô Hi, muội phải nhớ kỹ thân phận của muội. Hoàng thất Tô quốc trước nay không dễ dàng khó chịu hay vui mừng. Thân là thành viên hoàng thất, vĩnh viễn không thể mềm lòng.”

Dừng một chút, bỗng nhiên hắn lại bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc trán ta nói: “Ta thật muốn nhét muội vào trong bụng mẫu hậu. So sánh với Tô Tư Tô Hi muội thật là ngoại trừ tướng mạo ra thì không có ưu điểm gì.”

“…”

Tần Sở khom người quy củ hành lễ, vén vạt áo lên ngồi xuống. Thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ra phía sau ta, ta nhịn không được mà ho khan một tiếng: “Khang Vương điện hạ.”

Hắn hơi chắp tay: “Có thần.”

“Nghe nói Khang Vương phủ mấy ngày qua ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng gốm sứ bể tan tành.”

Tần Sở cũng ho khan một tiếng, có chút khó hiểu, chần chờ một lát mới quyết định bịa chuyện: “Là thế này sao? Dạo gần đây ban đêm thần ngủ rất ngon, chưa từng nghe tới.”

Tần Liễm ngồi ở một bên cười cười: “Ý của Tam ca là Hoàng hậu đang nói láo?”

Tần Sở lại chắp tay: “Thần không dám.”

Tần Liễm thản nhiên cười: “Kỳ thật ý của Hoàng hậu cũng là ý của cô. Hôm nay giữ Tam ca lại, chỉ là muốn hỏi lời đồn này là thật là giả.”

“Cái này…”

Ta ở một bên chen vào: “Khang Vương điện hạ thừa nhận cũng không sao. Chính cái gọi là hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của hoạ (1), thơ cổ có câu, núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng (2), qua nhà trọ này, nói không chừng còn có gia môn khác.”

(1) hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của hoạ: trích từ Đạo Đức Kinh

(2) núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng: hai câu thơ nổi tiếng trong bài “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du, ý nói giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.

Tần Liễm như cười như không liếc mắt nhìn ta, lại quay đầu nói với Tần Sở: “Cô cũng tán thành ý kiến của Hoàng hậu.”

Tần Sở: “…”

Ta phất phất cành hoa mai: “Theo ta thấy, Khang Vương điện hạ da mặt mỏng, cam chịu chính là thừa nhận.”

Tần Sở: “…”

Ta chỉ vào Tần Sở quấn như miếng bánh ú, quay đầu nói với Tần Liễm: “Bệ hạ, trời lạnh rồi, nếu Khang Vương điện hạ ăn mặc phong phanh, mà chúng ta cũng hỏi xong rồi, vậy thì cho hắn hồi phủ đi.”

Tần Sở nhếch môi mỏng, mỉm cười: “Cũng được.”

Tần Sở: “Bệ hạ, Hoàng hậu, thứ cho thần ngu dốt, thần không hiểu lắm…”

Ta nói: “Không sao cả, bệ hạ và ta hiểu là được rồi. Bệ hạ, có phải không?”

Tần Liễm gật đầu nói: “Không sai.”

Tần Sở: “…”

Ta và Tần Liễm đi về phía Vĩnh An Điện, Tần Sở đưa mắt nhìn chúng ta rời đi. Trên đường ta tiếp tục vung cành hoa mai kia, Tần Liễm nhìn một góc phòng Vĩnh An Điện phía trước, lại liếc mắt nhìn ta, bỗng nhiên không lạnh không nóng cười: “Ta cõng nàng qua đó có được không?”

Bước chân ta dừng lại, thiếu chút nữa té ngã: “Hả…?”

“Đêm qua nàng nói mớ hết bài này đến bài khác, cứ nói muốn ta cõng nàng đi vòng quanh hoàng thành ba vòng, nói ít nhất hơn mười lần. Ta cảm thấy ta không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, vì thế không có đánh thức nàng.”

“…”

“Nhưng mà tuy rằng không thể đi vòng quanh hoàng thành ba vòng, cõng nàng đến cửa đại điện Vĩnh An Điện vẫn được.” Tần Liễm cầm lấy cành hoa mai trong tay ta ném cho A Tịch cho tới giờ vẫn không thay đổi sắc mặt, rồi phất phất tay với mấy thị nữ còn lại, “Các ngươi đi theo cách xa một chút.”

Người phía sau thấp giọng xưng “dạ”, ta trừng mắt nhìn mọi người không ngừng lui ra sau nhìn không chớp mắt, lại trừng mắt nhìn vẻ mặt Tần Liễm nhàn nhã chờ ta nằm sấp trên lưng, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn phải leo lên lưng hắn.

Tần Liễm nhanh chóng đỡ lấy ta, tay ôm lấy cẳng chân ta, bước đi rất ổn định.

Ta lặng lẽ vẽ phác thảo hình tượng lúc này của ta và Tần Liễm ở trong đầu. Tần Liễm tuy hơi cong lưng, nhưng hắn đi rất thong thả tự đắc, khói trắng thở ra đều không tăng thêm nhiều, cho nên nhất định vẫn là bộ dáng phong nhã ung dung kia; nhưng ta thì không giống vậy, lúc này ta mặc váy nằm bò trên người hắn, cho dù có là tuyệt thế mỹ nữ thì bộ dạng bây giờ tay chân cùng chụm lại… Nhất định là không dễ nhìn.

Nếu là Tô Khải yêu cái đẹp như mạng nhìn thấy hình dáng lúc này của ta, khẳng định sẽ bóp trán khóc rống, không còn muốn nhận cô em gái này nữa.

Ta ghé vào trên lưng Tần Liễm, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ tính xử lý Khang Vương phi thế nào?”

“Hửm?” Hắn hơi xoay đầu lại, cười, “Yên tâm, sẽ không khiến nàng thất vọng.”

Ta nói: “Thần thiếp chỉ là muốn biết thời gian chính xác bệ hạ gả A Tịch đi.”

Tần Liễm dừng một chút, lại cười: “Nàng sốt ruột thế, vậy thì qua mười ngày sẽ phế truất Khang Vương phi, lại qua mười ngày sẽ gả A Tịch qua, nàng có chịu không?”

Ta ôm lấy cổ hắn, cánh tay nắm thật chặt: “Thật chứ?”

Hắn thở ra một hơi, nói: “Hứa hẹn của cô luôn hữu hiệu.”

“Vậy thần thiếp sẽ chờ tin tốt của bệ hạ.”

Tần Liễm cười cười, nói: “Hi nhi có ý kiến gì với việc sửa chữa lại Vĩnh An Điện không, hai ngày nữa sẽ khởi công.”

“Hết thảy đều theo ý bệ hạ là được rồi.” Ta nói, “Nhưng mà sau đó Triệu Hữu Nghi sẽ vào cung, sao trong cung không thấy vui vẻ?”

“Đã trùng tu Chu Nhan Điện rồi. Nàng ta nói cho cùng cũng chỉ là một phi tử mà thôi.” Giọng điệu hắn có phần trêu chọc, “Hi nhi đây là đang ghen sao?”

Ta cơ bản đã có thể biết trước, nếu lúc này ta nói mấy lời như là “Thần thiếp không dám” thì Tần Liễm sẽ chặn họng ta. Hắn chắc chắn sẽ tiếp tục trêu đùa, ồ? Hi nhi còn có chuyện gì không dám sao, ngay cả chuyện cách chức Khang Vương phi cũng dám đề nghị với cô.

Ta nhìn bầu trời âm u; đầu dán lên vai hắn, cái ót kề bên má hắn, chậm rãi nói: “Ta đương nhiên đang ghen chứ.”

Hắn không nói gì, ta tiếp tục nói: “Thánh thượng bây giờ chỉ có một mình ta, ta cũng chỉ có một mình Thánh thượng. Đợi đến khi Triệu Hữu Nghi gả qua đây, Thánh thượng có hai người, ta vẫn chỉ có một mình Thánh thượng. Đến thời điểm cảnh xuân còn đây người đã lão, sầu mới hận xưa đâu là bến cuối?” (3)

(3) Cảnh xuân còn đây người đã lão, sầu mới hận xưa đâu là bến cuối: Hai câu này trích từ bài thơ “Tạ tân ân – Sau khi đình không khách tản người về”, ý nói cảnh cô đơn tịch mịch của một người, cảnh xuân vẫn rực rỡ, nhưng người thì đã già đi, cảnh đẹp trước mắt cũng không còn thu hút.

Tần Liễm cười nhạt: “Sao ta nhớ rõ có người trước kia từng rất cố gắng khuyên ta nạp phi nhỉ?”

“Tư tâm là tư tâm, công tâm là công tâm. Lúc ở Tô quốc có người trước kia từng chỉ bảo thần thiếp phải biết đại thế, gia quốc làm trọng, xem nhẹ những ham muốn bản thân. Khi đó thần thiếp chẳng qua là hết sức hiểu chuyện mà thôi.”

“Ồ? Lúc đó là hết sức hiểu chuyện, vậy lúc này thì sao?”

Chúng ta bất tri bất giác đã đến Vĩnh An Điện, Tần Liễm một mình cõng ta mãi cho đến tẩm cung. Hắn đặt ta lên giường, ta bắt lấy cánh tay hắn không buông ra, nhìn đôi mắt đen như ngọc của hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nói rồi ta rất ghen tị đó. Hơn nữa Triệu Hữu Nghi rất không tốt. Lần trước lúc ca ca đến Nam triều, eo ta bị trẹo là vì nàng ta đẩy.”

Đôi mắt kia của hắn vẫn không gợn sóng, chỉ là khóe môi cong lên cười cười. Sau một lúc lâu hắn mở miệng: “Cho dù nàng ta vào cung, nàng cũng vẫn là nàng, không có gì thay đổi.”

Ta ngửa mặt nhìn hắn, nói: “Nhưng ta vẫn không muốn chàng cưới Triệu Hữu Nghi.”

“Ngày hôm qua nàng nói A Tịch gả cho Tần Sở là nguyện vọng duy nhất của nàng.” Hắn thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng, “Nhưng không có nói chính bản thân nàng.”

“Ta không muốn chàng cưới Triệu Hữu Nghi.” Ta lặp lại một lần, “Chính là như vậy.”

Yêu cầu này rất quá đáng, ta biết. Ta rất không rõ phải trái, mặc kệ ta lặp lại bao nhiêu lần nó cũng sẽ không thực hiện được, ta cũng biết.

Ta rất ít khi tùy hứng như vậy, nhưng ta muốn, chỉ là bởi vì trước đó ta bị ủy khuất chưa đủ nhiều.

Ta cũng không muốn tùy hứng như vậy, nhưng ngoại trừ ngoài miệng nói như vậy, ta cũng không có biện pháp nào khác xoa dịu. Ta đã sắp nhịn không được.

Tần Liễm nhìn ta, bỗng nhiên cúi người xuống, nghiêng đầu chạm lên môi ta một cái.

Ngay sau đó ta còn chưa phản ứng kịp thì đã bị đẩy ngã lên giường. Tay Tần Liễm cầm lấy mười ngón tay ta, ta trơ mắt nhìn hắn cúi người xuống, sau đó dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm ta ra, tiến quân thần tốc, mút vào dây dưa.

Ta chóng mặt muốn nhắc nhở hắn hiện giờ là ban ngày ban mặt, hắn đã một tay hạ rèm che xuống.

Kỳ thật từ lần trước sau khi Tô Khải đến Nam triều, đã rất lâu chúng ta không sinh hoạt vợ chồng. Lúc Tần Liễm còn ở đông cung thì đại khái hơn mười ngày tâm tình trở nên rất tồi tệ, lúc ấy ta không dám trêu chọc hắn, hắn cũng không trêu chọc ta, chỉ ngày ngày trải qua trong thư phòng, lâu dần sau đó thì không biết đi ngủ miệng ai tai nấy từ lúc nào.

Trên đời này tin đồn thì quá nhiều, ngay cả chân tướng cũng như giả. Bên ngoài đều đồn đãi Tô Hi nịnh hót lấy sắc mê hoặc chủ, lại không biết trong đó có đoạn thời gian chúng ta ngủ riêng; mấy ông già thối nát kia nơm nớp lo sợ e ngại Công chúa Tô quốc đang hưởng thụ ngàn vạn sủng ái sẽ sinh hạ con nối dõi cho Nam triều, lại không biết từ lúc gả cho Tần Liễm ta vẫn âm thầm uống thuốc tránh thai.

Lúc trước khi Tô Khải giao thuốc cho ta, hắn nhìn ta thở dài, trên mặt là vẻ mặt hiếm khi không nhàn nhã ung dung như vậy. Lúc ấy vẻ mặt ta rất thoải mái tự đắc, đại khái là bởi vì từ bé ngoại trừ uống thuốc ra thì chưa từng chịu khổ, cho nên đối với cảm giác đao cùn cắt thịt thì chỉ gọi là lý luận suông mà thôi, đơn giản cho rằng đều là người thì ai cũng muốn có con cháu quàn chân, vì sao không thể có Tô Hi có sát tâm. Cho dù đến lúc đó có mê luyến Tần Liễm thế nào, cắn răng nhẫn nhịn một chút cuối cùng cũng sẽ qua.

Nhưng bây giờ ta phát hiện cũng không dễ dàng như vậy, ta có chút hối hận.

Nếu như sớm biết rằng sẽ là như thế này, lúc trước không nên cầu xin đùa mà thành thật, lúc trước không nên đáp ứng yêu cầu của Phụ hoàng, lúc trước nên thông minh học Tô Tư mà dừng tay.

Chỉ tiếc, cho dù thật sự có nếu như, làm lại một lần nữa, đại khái ta vẫn sẽ nhịn không được mà lại đùa mà thành thật, lại đáp ứng yêu cầu của Phụ hoàng, lại lần nữa ăn quen bén mùi không nỡ thu tay lại.

Còn nhớ thầy số từng bói toán mệnh của ta sau khi ta sinh ra, nói ta sau khi cập kê nhất định sẽ có một kiếp đại hung, nếu vượt qua kiếp nạn này thì cả đời không lo, nếu không vượt qua thì đành phải a di đà Phật. Sau này ta biết được chỉ lo giễu cợt câu này với Tô Khải, nhìn như huyền diệu nhưng thật ra lại vô nghĩa nhảm nhí, chỉ nói sau khi cập kê, chẳng lẽ nói ta mãi đến khi cuối đời mới có thể biết được rốt cuộc lần khó khăn nào mới thật sự được coi như hung kiếp.

Mà bây giờ ngẫm lại, rốt cuộc ta cũng cười không nổi. Đại khái lúc này đây chính là kiếp nạn đã định trước trong số mạng của ta.

Cái tên Tô Khải được công nhận thông minh nhất Tô quốc này từng chỉ dạy ta sắp xếp âm mưu thế nào tính kế lòng người thế nào, lại không dạy ta nên tránh thích một người thế nào. Chỉ có điều sau này ta nghĩ lại, hắn coi như thật sự từng dạy ta, đại khái cũng không hiệu nghiệm. Bởi vì chính hắn còn chưa hề thật sự thích một người, coi như bất quá cũng chỉ là lý luận suông, có lẽ hắn cũng không biết cái gì gọi là đao cùn cắt thịt, mình đầy thương tích.

Ngược lại là lời của Tô Tư giờ phút này với ta mà nói là hữu hiệu nhất, hồi ức chỉ tăng thêm phiền não, thế nào đi nữa cũng không thể khóc, chỉ có thể cười. Nếu thật sự cười không nổi, cũng phải tỉnh lại mà cong cong khóe miệng.

Ta và Tần Liễm đều không ăn bữa trưa và bữa tối, ở trên giường từ lúc mặt trời lên cao cho đến khi ánh chiều tà ngả về phía tây. Tần Liễm chưa bao giờ luống cuống như hôm nay, lấy lực đạo và kỹ xảo vượt quá phong cách hắn để trêu đùa ta. Quần áo và chăn đều rớt xuống dưới giường, ta bị hắn cuộn lại như chiếc khăn ướt, lại bị hắn trở mình như lá cây khô giữa gió thu, tóc hắn tán loạn trên trán và bả vai, tiếng hít thở nặng nhọc, môi khẽ mím, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng, cuối cùng lúc dừng lại hai người đều như mới vớt từ trong nước ra.

Trước kia mỗi một lần tiến hành đều không như bây giờ. Trong thời gian hơn nửa năm ta chung đụng với hắn, mỗi lần lên giường hắn cũng đã quen khắc chế nhẫn nại, bởi vì Tần Liễm trêu đùa mà ta không thể không kêu gào vô cùng thê thảm, mà hắn vẫn khẽ nhếch miệng cười bình tĩnh dịu dàng. Hắn và Tô Khải có vài chỗ quá mức giống nhau, lúc nào cũng đều là vẻ mặt bình tĩnh ung dung, tựa như bất cứ lúc nào đều có thể bứt ra, quốc sự làm trọng người thì thoải mái, không chấp nhận được chút xíu bùn cát.

Quân vương anh minh nên là như thế này.

Cuối cùng ta mơ màng bị Tần Liễm ôm đi tắm, lại trở về giường sớm đã được bày chăn đệm mới tinh. Ta vừa buồn ngủ vừa mệt, Tần Liễm hai tay ôm ta moi từ trong chăn ra, vỗ vỗ mặt ta: “Ăn chút gì trước đi.”

“…”

“Không ăn gì thì nửa đêm sẽ đói.” Hắn nhất quyết không tha mà tiếp tục gây rối, giọng nói vô cùng hòa nhã, “Hi nhi ăn một miếng có được hay không?”

“…” Ta cũng bị ngữ điệu tương đối đặc biệt này của hắn làm cho không tự chủ được mà run rẩy. Miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên thấy bốn phía tẩm cung đều là thị nữ đứng rũ mắt cúi đầu.

Tần Liễm một tay bưng chén canh, một tay cầm muỗng đến gần bên miệng ta. Ta nhìn xung quanh: “… Đa tạ bệ hạ, thần thiếp tự mình uống là được.”

Ta muốn nhận lấy cái muỗng, hắn cũng không buông tay. Ta liếc hắn một cái, lại tính nhận lấy cái muỗng, không ngờ hắn vẫn không buông tay. Ta lại liếc hắn một cái, lúc này hắn cười cười: “Ngoan, mở miệng.”

“…” Dưới cặp mắt đen như mực kia của hắn, ta thật sự ngoan ngoãn mở miệng.